SIÊU NGỌT! SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Một tuần trôi qua rất nhanh.

 

Mọi người cũng bắt đầu vòng đánh giá loại trừ đầu tiên.

 

Thẩm Chiêu Chiêu vốn định trực tiếp nộp tờ giấy trắng.

 

Tuy nhiên, Trần Thạc giống như biết trước ý nghĩ của cô, luôn sát cánh bên cô trong suốt buổi thi.

 

Một khi cô dừng bút, ông sẽ gõ nhẹ lên bàn cô.

 

Cuối cùng, Thẩm Chiêu Chiêu không còn cách nào khác, đành phải cắn răng hoàn thành hết các câu hỏi để thoát khỏi sự giám sát của đối phương càng sớm càng tốt.

 

Tất nhiên, có một số câu hỏi cô trả lời linh tinh.

 

Điểm thi đánh giá đầu tiên đã có.

 

"Thẩm Chiêu Chiêu 60."

 

Nghe được điểm này, mọi người đều nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.

 

"Hahaha... Rốt cuộc là làm thế nào mà cậu ấy vào được đây?"

 

"Điểm thấp như vậy, thật đáng xấu hổ."

 

"..."

 

Mấy ngày nay mọi người đều nghe thấy tên Thẩm Chiêu Chiêu, đối với cô cũng hết sức quen thuộc. Ngay khi giáo viên công bố điểm của cô, bọn họ lập tức thảo luận ầm ĩ.

 

Thẩm Chiêu Chiêu không quan tâm, vừa nghĩ tới cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống học tập như ma quỷ ở đây, khóe miệng không khỏi cong lên, muốn lập tức trở về ký túc xá thu dọn hành lý.

 

Về phần bị người khác bàn tán, cũng không mất đi một miếng thịt, cô cũng không quan tâm.

 

Chỉ nghe thấy giọng của Trần Thạc tiếp tục trên bục:

 

"Tôn Yểu 78."



 

"Lý Lượng 42..."

 

"Trương Vũ Hiên 91."

 

"Trần Triết 59."

 

"Lý Tư Tư 37."

 

"Chu Tuấn Minh 86."

 

"......."

 

Dần dần, những người kia không cười được.   

 

Đã từng là học sinh giỏi ở trường, bây giờ cầm bài thi 40, 50, 60 hay 70 điểm, bài nào cũng như quả cà bị sương giá.

 

"Thịnh Trử Ý 100."

 

Cuối cùng, Trần Thạc nhìn về phía Thịnh Trử Ý, những người khác cũng nhìn sang. Bất cứ lúc nào, mọi người đều sẽ chú ý nhiều hơn đến học sinh đạt điểm cao.

 

Thẩm Chiêu Chiêu vốn tưởng rằng lần này mình chắc chắn sẽ bị loại, nhưng sau đó lại nghe Trần Thạc nói: "Các bạn học làm bài thi dưới 60 điểm có thể thu dọn đồ đạc rời khỏi trại vào chiều nay, tôi sẽ gọi điện cho phụ huynh, thông báo bọn họ đến đón các em."

 

"Vậy là em ở lại sao?" Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt.

 

Không phải chứ?

 

Chẳng phải đã nói chỉ giữ lại hai mươi người sao?

 

Tại sao còn không mau loại cô?

 

Dựa vào đâu, toàn người gì đâu! Cô đã tùy tiện thi rồi, sao còn ở đây?

 

Thẩm Chiêu Chiêu tức giận, nếu biết trước thì cô sẽ làm bài thi tệ hơn.

 



Làm sao bây giờ?

 

Tất cả là do tình báo của Hứa Tư Ngôn sai!

 

Nếu cậu không nói chỉ giữ lại hai mươi người, cho dù lão Trần có gõ ra hoa trên bàn cô, cô cũng sẽ không viết thêm một chữ nào.

 

Lúc này, có người lên tiếng nói: "Thầy ơi, bọn em không phục. Bình thường Thẩm Chiêu Chiêu lên lớp không phải ngủ thì chính là chơi, cậu ấy còn có thể ở lại, vậy thì dựa vào đâu bọn em bị loại ạ?"

 

"Đúng ạ, bọn em không phục! Cậu ấy chỉ hơn bọn em mấy điểm thôi, sao cậu ấy có thể ở lại được?”

 

Thẩm Chiêu Chiêu vui mừng: Đúng đúng đúng, chính là như vậy, mau nhường cô đi.

 

"Cậu ấy... Cậu ấy nhất định đã gian lận, nếu không cậu ấy cũng không thể làm tốt hơn em!"

 

Vẻ mặt Thẩm Chiêu Chiêu rạn nứt.

 

Không phải, các cậu có thể nghi ngờ chỉ số IQ của tớ, nhưng không thể nghi ngờ nhân phẩm của tớ.

 

Nói cô gian lận, là xem thường ai đây?

 

Chỉ là 60 điểm, liệu có đáng không?

 

Trần Thạc: "Nếu mọi người đều có ý kiến với việc bạn học Thẩm Chiêu Chiêu ở lại, vậy thì tôi sẽ cho các bạn làm một câu hỏi. Nếu các bạn có thể giải quyết câu hỏi này trước Thẩm Chiêu Chiêu, tôi đồng ý cho các bạn thêm một cơ hội."

 

"Em đồng ý!"

 

"Em cũng đồng ý."

 

Đám người nhao nhao gật đầu, bày tỏ nguyện ý cạnh tranh với Thẩm Chiêu Chiêu.

 

"Thẩm Chiêu Chiêu, em thì sao?" Trần Thạc lại nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.

 

Thẩm Chiêu Chiêu rất tức giận, cô muốn rời đi là một chuyện, nhưng tại sao những người này lại nghi ngờ thành tích của cô?

 

Nếu biết trước thì cô đã tuyệt đối không làm thêm bài kiểm tra nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc