SIÊU NGỌT! SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

“Rõ ràng là anh ấy có tính khí thất thường, chỉ có tớ mới có thể chịu đựng được tính khí thất thường của anh ấy!” Thẩm Chiêu Chiêu nhếch môi, dù sao từ trước đến giờ, người nào đó đều lạnh lùng không nói lời nào.

 

Tang Dữu Dữu: "Tớ cảm thấy cậu đang ở Versailles."

 

"Tớ... Tớ mới không có."

 

"Nhưng cậu thực sự không thích cậu ấy à?" Tang Dữu Dữu hóng hớt hỏi cô.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ không thích anh ấy!”

 

“Được rồi, cậu không thích cậu ấy, nhưng có rất nhiều bạn nữ lớp khác thích cậu ấy. Hôm nay tớ lại thấy có bạn nữ lớp khác cố ý chạy tới lớp chúng ta để nhìn cậu ấy.”

 

"Cậu nói xem, tại sao mọi người đều thích anh ấy?” Hai cái đầu nhỏ tựa sát vào nhau.

 

"Đương nhiên là thích vẻ đẹp trai của cậu ấy!”

 

Thẩm Chiêu Chiêu xoay người nhìn về phía Thịnh Trử Ý.

 

Được rồi, cô thừa nhận, tiểu trúc mã của cô quả thực rất đẹp trai.

 

Về phần thích...

 

Hai má Thẩm Chiêu Chiêu phồng lên.

 

Nhờ Chu Tiểu Bàn ban tặng, sau lần bị thương ở tay, rất nhiều người biết cô là vợ nhỏ của Thịnh Trử Ý.

 

Dường như cô quay lại buổi chiều hôm đó, sau giờ học bóng đá, có người chạy đến chỗ Thịnh Trử Ý, hỏi anh: "Thịnh Trử Ý, Thẩm Chiêu Chiêu thật sự là vợ nhỏ của cậu à? Cậu có thích cậu ấy không?"

 



Cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thịnh Trử Ý nói: “Không phải, không thích!”

 

Hừ, Thẩm Chiêu Chiêu là người có chí khí, anh không thích cô thì cô cũng không cần thích anh.

 

Ăn cái gì cũng được, trừ ăn thiệt!

 

Chẳng mấy chốc, cuối học kỳ đã đến.

 

Trước kỳ thi cuối kỳ, các cô đăng ký tham gia kỳ thi của trại huấn luyện Olympic Toán, chỉ là vẫn chưa có kết quả.

 

Theo sát đó là kỳ thi cuối.

 

"Quá tốt rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi!" Sau khi làm xong bài thi cuối cùng, mọi người lập tức cảm thấy thoải mái.

 

“Mẹ tớ nói nghỉ hè năm nay sẽ dẫn tớ đi biển.”   

 

"Ba tớ nói sẽ đưa tớ đi xem Vạn Lý Trường Thành."

 

"Nghỉ hè tớ sẽ về nhà bà ngoại. Nhà bà ngoại ở nông thôn, ở đó vui lắm!"

 

"Các cậu yếu quá. Ba mẹ tớ nói sẽ đưa tớ ra nước ngoài để trượt tuyết."

 

"Wow, có thật không? Mùa hè ở nước ngoài có tuyết sao?"

 

"Đồ đần, khí hậu ở nước ngoài khác với chúng ta. Chúng ta ở bán cầu Bắc, mà rất nhiều quốc gia ở bán cầu Nam, khí hậu đối lập với chúng ta, bây giờ là mùa đông, tất nhiên sẽ có tuyết."

 

"..."



 

Mọi người mồm năm miệng mười, đang bận thảo luận về nơi họ sẽ đi chơi trong kỳ nghỉ hè.

 

Tang Dữu Dữu nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Chiêu Chiêu, ba mẹ cậu có nói nghỉ hè sẽ đưa cậu đi đâu chơi không?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Ba mẹ tớ nói, tớ có thể chọn bừa một địa điểm."

 

"Thật sao? Chú dì đối với cậu cũng tốt quá rồi!" Tang Dữu Dữu hâm mộ, "Năm nay ba mẹ tớ bận rộn quá, đoán chừng tớ chỉ có thể ở nhà một mình."

 

Thẩm Chiêu Chiêu không vui chút nào.

 

"Không tốt chút nào," cô nói. "Bọn họ nói, chỉ cần tớ có thể tham gia trại huấn luyện Olympic Toán học là được."

 

Nguyên thoại của ba mẹ Chiêu Chiêu là, chỉ cần cô có thể thi vào trại huấn luyện Olympic Toán học, nghỉ hè năm nay sẽ do cô định đoạt. Cô có thể đi bất cứ nơi nào cô muốn, coi như đó là phần thưởng cho việc được vào trại huấn luyện.

 

Nhưng nếu thật sự vào trại huấn luyện, cô phải học một tháng.

 

Đổi một tháng lấy vài ngày đi chơi cũng chẳng đáng là bao, nghĩ thế nào cũng không thấy lời.

 

"Không sao đâu, cậu nhất định sẽ vượt qua kỳ thi." Tang Dữu Dữu an ủi cô.

 

Thẩm Chiêu Chiêu không cần an ủi.

 

Nghĩ đến việc người khác được nghỉ hè trong khi cô vẫn phải đến lớp, cô cảm thấy cả thế giới đều là màu đen.

 

Cuộc sống quá bất hạnh!

 

Cá ướp muối muốn nằm thẳng...

Bình luận

Truyện đang đọc