SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

"Thứ quan trọng hơn so với sinh mệnh của tôi, ngoại trừ quốc gia, chỉ có Thời Hoan."

Từ Dã bỏ lại một câu, chưa từng quay đầu lại nói một lời dư thừa nào, lập tức đi về phía xe quân dụng.

Sinh ly năm năm cũng đã đủ khiến Từ Dã khó khăn như thế, đừng nói tới tử biệt.

Sống chết của anh và cô đã định phải buộc chặt vào nhau, cho dù muốn đi một mình tới gặp Diêm vương thì Từ Dã anh cũng nhất quyết kéo cô trở về.

Thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, quốc gia và cô.

Bảo anh buông tay, đồng nghĩa với việc bắt anh tự nguyện chết đi.

Đội bác sĩ và mấy người bộ đội đứng tại chỗ thất thần, bọn họ nhìn theo bóng dáng của Từ Dã, thấy anh bước đi vững vàng, nhanh chóng mở cửa lên xe, chuẩn bị lái đi.

Động tác rất mạnh mẽ quyết đoán, căn bản không hề cho người ta có cơ hội kịp phản ứng.

May mà Lý Thần Ngạn bừng tỉnh trong nháy mắt, trong phút chốc anh ta ý thức được Từ Dã muốn đi tới bệnh viện chính phủ một mình, nhất thời lập tức kéo theo Trương Đông Húc bước nhanh về phía xe quân dụng, trước khi rời đi, anh ta nghiêm túc nói với Lưu Phong: "Lưu Phong, ở đây giao lại cho cậu, làm phiền rồi."

Lúc này Lưu Phong đứng thẳng người, đáp lại mạnh mẽ: "Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"

Lý Thần Ngạn gật đầu với Lưu Phong một cái, đúng vào lúc Từ Dã sắp lái xe đi, anh ta mở cửa phía sau ra, cùng với Trương Đông Húc ngồi vào bên trong, sau đó đóng sầm cửa lại.

Cũng rất dứt khoát.

Từ Dã nhìn hai người leo lên xe, anh hơi cau mày, nhưng không muốn chậm trễ thời gian nên không nói thêm lời nào, đạp chân ga đi thẳng tới bệnh viện chính phủ.

Sự việc bất ngờ, ba người Từ Dã cũng rời đi nhanh chóng, trận động đất vừa rồi vốn dĩ đã khiến cho mọi người hoảng sợ không ít, lúc này phản ứng của ai nấy đều có chút chậm chạp, nhìn theo chiếc xe quân dụng đang rời đi cho tới khi nó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt vẫn không có ai lên tiếng.

Giữa âm thanh ồn ào hỗn loạn của trại tị nạn, chỉ có một mình nơi này có vẻ càng yên tĩnh hơn.

"Cứ... cứ thế đi rồi?" Trình Giai Vãn bất giác thốt lên, cô ấy thầm mắng một tiếng, lập tức thấy hối hận, cào tóc, "Vừa rồi tôi không kịp phản ứng, nếu không đã lên xe đi cùng rồi!"

Trình Giai Vãn vừa kêu lên, tất cả mọi người xung quanh cũng hồi phục lại tinh thần, tổ trưởng cau mày, thật sự cũng lo lắng cho an nguy của Thời Hoan nhưng lúc này chưa có mệnh lệnh phát ra, chuyện về nước của đội bác sĩ chắc chắn phải rời lại, nhưng kế tiếp có nhiệm vụ gì thì không ai nói trước được.

Trước khi nhận được lệnh, không ai dám tùy tiện hành động.

"Bây giờ phải làm sao đây?" Có người lắp bắp, do dự lắm mới mở lời đưa ra đề nghị, "Chúng ta xử lý tình hình ở đây trước đã?"

Sau đó, có một cô gái trong đội cúi đầu nói: "Nhưng mà thật sự, tôi lo cho chị Thời Hoan ở bên kia..."

"Đúng vậy." Có người đồng tình, giọng nói hơi do dự, "Nếu không chúng ta chia ra vài người đi tới bệnh viện chính phủ xem tình hình thế nào?"

Lúc này tổ trưởng cũng có chút bối rối, anh nhìn mấy người bộ đội đứng cạnh đó, không đợi ông mở lời Lưu Phong đã bình tĩnh giải thích, "Thực ra, chúng tôi cũng chưa nhận được lệnh cụ thể, nhưng do vừa rồi xảy ra động đất nên cứ thế lập tức đi tới đây xem xét tình hình thương vong."

Theo lý này, thì đội bác sĩ chia ra vài người đi tới bệnh viện chính phủ, cũng không phải là không được.

Đúng lúc tổ trưởng vẫn đang do dự, một nhân viên chính phủ Balnea rảo bước về phía họ, dáng vẻ có chút phong trần mệt mỏi, chắc hẳn cũng vừa mới thoát khỏi nguy hiểm từ trận động đất, vẫn còn chưa bình tĩnh lại, giọng nói có chút gấp gáp, "Tôi vừa nhận được thông báo, bệnh viện chính phủ đã hoàn toàn sụp đổ, những người dân ở trại tị nạn này sẽ do bác sĩ của chính phủ Balnea tiếp nhận, làm phiền mọi người mau chóng đến bệnh viện chính phủ tiến hành cứu viện khẩn cấp!" 

Lời vừa nói ra, vừa khéo đúng ý của mọi người ở đây.

"Được, vậy chúng tôi lập tức qua đó!" Lúc này tổ trưởng đã nhận được nhiệm vụ, dẫn theo đội bác sĩ nhanh chóng đi tới chỗ đỗ xe, chọn một chiếc xe còn có thể sử dụng được nhanh chóng đi tới bệnh viện chính phủ.

"Còn nữa, xin hỏi..." Nhân viên chính phủ ổn định hơi thở, quay đầu nhìn về phía đội gìn giữ hòa bình, vốn đang muốn nói "Đội trưởng Từ", nhưng không thấy có sự xuất hiện của cả đội trưởng lẫn đội phó, không khỏi ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng, "Hai vị đội trưởng đâu rồi?"

"Vừa rồi bọn họ đã đi đến bệnh viện chính phủ trước rồi." Lưu Phong dùng một câu khái quát tình hình, sau đó hỏi anh ta, "Chính phủ ra nhiệm vụ sao?"

"Đúng vậy, bên phía chúng tôi muốn đã xin sự trợ giúp từ phía bộ ngoại giao, làm phiền mọi người cùng đến bệnh viện chính phủ tiến hành cứu hộ, bên đó có nhiều bệnh nhân nặng, cần tìm cách giải cứu."

"Được." Lưu Phong chỉ ước nhiệm vụ này nhanh chóng được đưa ra, xác nhận mục đích phù hợp, cậu ta lập tức quay đầu ra hiệu cho thành viên trong đội, nhân tiện nói, "Tiếp theo, đi tới bệnh viện chính phủ triển khai nhiệm vụ cứu hộ khẩn cấp!"

Cả đội trăm miệng một lời, đáp: "Rõ!"

Ba hướng hành động nhanh chóng triển khai, đồng thời tiến hành.

Lúc này đội bác sĩ đã tìm được một chiếc xe phù hợp ở chỗ đậu xe, sau khi tổ trưởng sắp xếp các thành viên lên xe xong, liền bắt đầu di chuyển đến bệnh viện chính phủ.

Trên đường xe chạy, Trình Giai Vãn đột nhiên nhớ ra trên người mình còn có bộ đàm có thể liên lạc với Thời Hoan, cô ấy vội vàng lấy bộ đàm ra, ấn mấy nút, vô cùng vội vàng gọi Thời Hoan: "Thời Hoan, có nghe được không, Thời Hoan?"

Một giây, hai giây, không có hồi đáp.

Chẳng lẽ, Thời Hoan thật sự bị ảnh hưởng bởi trận động đất?

Bầu không khí trong xe lập tức trở nên cứng ngắc, tất cả mọi người không dám nghĩ sâu xa hơn, dù sao cũng đều là đồng nghiệp sinh tử gắn bó nơi chiến tuyến suốt mấy năm, lúc này Thời Hoan chưa rõ sống chết, trong lòng họ không mấy dễ chịu, chỉ mong xe có thể nhanh chóng đến bệnh viện chính phủ.

"Thời Hoan..." Trình Giai Vãn cắn môi, nhắm mắt thật chặt, cúi đầu cau mày, thấp giọng thì thầm, "Ông trời, cầu xin, ngàn vạn lần đừng gặp phải chuyện không may..."

Cùng lúc đó, ba người Từ Dã xuất phát trước đã đến bệnh viện chính phủ.

Nhưng vì vừa xảy ra động đất, nhà cửa xung quanh bệnh viện đều sập hết, hoặc chỉ còn lại phần khung lung lay sắp đổ tới nơi, vô cùng nguy hiểm, gạch đá vụn đất khắp nơi rất khó đi lại.Dòng người lui tới nối liền không đứt, chiếc xe phải dừng lại cách bệnh viện khoảng trăm mét, thật sự không thể tiếp tục đi.

Từ Dã nhanh chóng xuống xe, Lý Thần Ngạn và Trương Đông Húc nghẹn lời chưa kịp nói gì, cũng theo xuống xe.

Sau khi Trương Đông Húc đóng sầm cửa xe lại, cậu ta ngước mắt, cả người cứng đờ.

Lúc này phía trước tràn ngập âm thanh khóc than thảm thiết, lọt vào tai khiến tấm lòng như bị xé rách mấy lần. Trên đường, ngoài đất đá và những người tập tễnh bước đi còn có không ít người đang hấp hối, bệnh nhân bị thương, hoặc là những người ôm lấy xác người thân mà gào khóc.

Mọi người không thể nào biết được, thi thể đó có phải là bệnh nhân vừa mới thoát khỏi bạo bệnh hay không, bọn họ vừa bước ra khỏi thời gian tăm tối, sắp hướng tới ánh sáng hi vọng, nhưng lại bị đè dưới gạch đá không thể cử động. Trong số đó cũng có cả người nhà của bệnh nhân, lúc này lại tới lượt người bệnh ôm lấy người thân của mình khóc nghẹn, âm thanh bi thương như vậy truyền tới, vô cùng thê lương.

Sinh mệnh con người, đối diện với thiên tai, chỉ giống như ngọn cỏ ven đường.

Hôm nay không khí thật sự khô nóng, bụi bay đầy trời, mắt thường có thể nhìn thấy được, hòa lẫn với mùi máu tươi mơ hồ, khiến người ta cảm thấy có chút không khỏe.

Sắc mặt Trương Đông Húc không tốt lắm, cậu ta và Lý Thần Ngạn liếc nhìn nhau, sắc mặt tràn ngập lo lắng.

Ánh mắt Từ Dã hơi trầm xuống, cảm thấy nỗi nhớ Thời Hoan càng mãnh liệt, cảm giác bất an và lo lắng dường như sắp nuốt chửng lý trí của chính mình.

Anh phải cố gắng dùng sức đè nén mới miễn cưỡng bình ổn được cảm xúc, lúc này tình hình hỗn loạn như thế, bệnh viện chính phủ đã hoàn toàn không còn một chút gì, đừng nói tới chuyện tìm kiếm Thời Hoan, ngay cả một chút tung tích của cô cũng không thể tìm thấy được.

Người anh yêu đang bị chôn vùi dưới phế tích, sống chết chưa rõ, hay là may mắn hơn một chút, chỉ bị thương nhẹ, lạc trong đám người.

Nhưng dù có thế nào, hiện tại anh đều không thể tìm thấy cô, ôm chặt lấy cô.

Vào thời điểm nguy hiểm nhất, vào lúc cô yếu đuối nhất, anh lại không có cách nào ở bên cạnh cô.

Lần đầu tiên, Từ Dã cảm nhận được sự bất lực của mình rõ ràng đến thế.

Đúng vào lúc tâm tình của Từ Dã hoảng loạn nhất, bỗng nghe được bên cạnh truyền đến đoạn đối thoại.

"Mẹ, mẹ cùng con đi tìm chị gái kia đi, rõ ràng chị ấy đã chạy ra ngoài nhưng vì cứu con mà bị chôn vùi, con rất sợ, phải làm sao đây?"

Cô gái đó dùng tiếng bản ngữ, trong lời nói còn kèm theo tiếng thút thít, mẹ cô gái đang ở bên động viên cô ấy, bởi vì chỉ đứng cách Từ Dã vài bước chân nên anh nghe thấy rất rõ ràng.

Không biết vì sao, Từ Dã bỗng có trực giác, liền đi tới hỏi: "Xin hỏi, có thể nói cho tôi biết, người cứu cô, cô ấy có tướng mạo ra sao không?"

Cô gái trẻ có chút sợ hãi, nhưng thấy người đàn ông trước mặt mặc quân phục, hình như là tới để giúp đỡ, liền vội vàng nói với anh: "Ngài là quân tiếp viện sao, xin hãy giúp tôi tìm chị ấy!"

Cô gái hít sâu, cố gắng nhớ lại ký ức ngắn ngủi, miêu tả: "Tóc chị ấy dài màu nâu, dung mạo rất xinh đẹp, hình như là da vàng, chắc là người ngoại quốc, có thể là tình nguyện viên."

Vài câu ngắn ngủi, Từ Dã nhanh chóng xác định, đó chính là Thời Hoan.

Nhưng nghĩ đến câu nói vừa rồi của cô gái trẻ "Vì cứu con nên bị chôn vùi", Từ Dã có chút đau đầu, anh cau mày, một lát sau nhẹ nhàng nói cảm ơn sau đó đứng dậy, nhìn tòa nhà bệnh viện đổ nát không ra hình dạng gì cách đó không xa.

Vô cùng hoang tàn.

Trái tim Từ Dã, từng chút từng chút lạnh đi.

"Từ Dã." Lý Thần Ngạn chưa từng thấy dáng vẻ này của Từ Dã, không khỏi cau mày, gọi anh một tiếng, nhưng anh không đáp lại, anh ta lại nâng cao giọng, "Từ Dã!"

Từ Dã lập tức hồi phục tinh thần, tầm nhìn trống rỗng dần dần trở nên rõ ràng.

Dần dần, nhân viên cứu hộ của chính phủ Balnea cũng tới, nhanh chóng triển khai công tác cứu hộ xung quanh hiện trường, dọn dẹp gạch đá, cố gắng hết sức cứu được càng nhiều  sinh mệnh càng tốt.

Không biết vì sao, Từ Dã dần dần bình tĩnh lại.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Lý Thần Ngạn và Trương Đông Húc, trong khoảnh khắc đối diện, không ai lên tiếng.

Có những lời, không cần phải nói, đều là dư thừa.

Từ Dã yên lặng, anh thở hắt một hơi, trong ánh mắt khôi phục lại dáng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng như thường lệ.

Anh mở miệng, giọng nói nhàn nhạt: "Triển khai cứu hộ."

*

Bình luận

Truyện đang đọc