SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

"Vì thế Từ Dã à, em thích anh nhất."

Thời Hoan ôm cổ Từ Dã, giữa hai hàng lông mày tràn ngập ý cười, đôi mắt rạng ngời tươi sáng, nhấn mạnh từng chữ: "Giấm này mà anh cũng ăn?"

Từ Dã lườm cô một cái, bất đắc dĩ cười buông tiếng thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu, "Được rồi, em mau đặt vé xem phim đi, đừng để không có chỗ ngồi."

"Được rồi." Khóe môi Thời Hoan cong lên, ung dung ngồi ngay ngắn trở lại ghế phụ, cầm điện thoại mở khóa màn hình, bắt đầu tìm các rạp chiếu phim gần đây.

Có điều bộ phim này thật sự gây sốt tại các phòng vé, hiện tại vào thời gian này dù là rạp chiếu nào cũng đã kín chỗ, Thời Hoan bĩu môi, không cam tâm thay đổi thử thời gian khác, phát hiện gần đây có một rạp chiếu phim vẫn còn ghế trống.

Mặc dù là hàng phía sau nhưng cũng gần vị trí chính giữa, coi như không tệ.

Ánh mắt cô lóe lên, đưa cho Từ Dã xem thông tin, "Từ Dã, anh xem, phim này nửa giờ sau bắt đầu chiếu, nếu như chúng ta thoát khỏi đoạn tắc đường này, đi tới nơi chắc cũng vừa vặn xem."

Từ Dã không ý kiến gì, "Vậy mua đi, đúng lúc xem phim xong có thể ăn tối."

Anh nhanh chóng đồng ý, tâm trạng Thời Hoan rất vui vẻ, đầu ngón tay lướt trên màn hình mấy lần, xác nhận đặt chỗ xong.

Ôi, quả thật là sau khi về nước mới thoải mái.

Thời Hoan không kìm được tự cảm thán trong lòng, bởi vì đoạn đường này đặc biệt đông người qua lại, nên xe chen chúc nhau, mặc dù vẫn di chuyển được nhưng lại vô cùng chậm, cô buồn bực liền cầm điện thoại chơi game chờ tới rạp chiếu phim.

Cô mở wechat xem group của đội bác sĩ, không có mấy ai online, có lẽ mọi người đều đang nghỉ ngơi, không phải ai cũng như Thời Hoan, vừa về nước đã quậy tưng bừng.

Nghĩ vậy, vốn Thời Hoan còn định hôm nào đó hẹn Trình Giai Vãn đi dạo, nhưng bây giờ liền tạm gác lại.

Thời gian chờ trong xe thật sự tẻ nhạt, Thời Hoan ngáp một cái, đành ngồi xem qua trailer của bộ phim điện ảnh.

Ngắn ngủi chưa đầy ba phút, lại lập tức khơi dậy hứng thú của Thời Hoan, trong phim, tình yêu của hai nhân vật chính vô cùng đáng yêu, xem ra đúng là một tác phẩm chất lượng cao, tuy đề tài tình yêu đô thị nhưng vẫn đáng để mong chờ.

Từ Dã liếc nhìn ý cười trên môi Thời Hoan, không kìm được quay đầu hỏi cô: "Trailer thật sự hay vậy à?"

"Đúng vậy, rất hay, vượt quá kì vọng của em luôn." Thời Hoan chống cằm nhìn anh, cười tủm tỉm, "Em còn nhớ mọi người đều nói couple Tưởng Thẩm là hình mẫu tình yêu quốc dân, thật sự là chính xác, đẹp đôi chết mất."

Từ Dã nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, thật sự không biết chuyện tình cảm của người khác có gì mà hấp dẫn cô tới vậy, "Hình như em còn vô cùng hâm mộ?"

"Không chỉ hâm mộ." Thời Hoan đáp, xua xua tay nói, "Em nói anh nghe, trước nay em vẫn luôn cảm thấy, xem người khác yêu đương thú vị hơn bản thân mình yêu đương nhiều, mỗi ngày ăn đường mà chẳng cần lo lắng đến chuyện khác."

Từ Dã nhíu mày, dường như cảm thấy không thể hiểu nổi, "Logic này anh có chút không lý giải được."

"Tâm tư của trai thẳng, chắc là vĩnh viễn cũng không hiểu được đâu." Thời Hoan âm thầm lườm một cái, có điều cô lập tức nghiêng đầu sang, cười cười với Từ Dã, "Nhưng mà Từ Dã à, sau khi em gặp anh, em cảm thấy quả nhiên là chuyện yêu đương của mình vẫn thú vị nhất."

"Không đúng..." Thời Hoan suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nói sai trọng tâm rồi, liền sửa lại, "Là anh thú vị hơn."

Từ Dã nghe vậy, tuy rằng không nói năng gì, nhưng rõ ràng Thời Hoan trông thấy khóe miệng anh tự động cong lên.

Thời Hoan chớp mắt che giấu đi ý cười, lần thứ hai âm thầm cảm thán trong lòng.

Ôi, kiêu ngạo, đúng là kiêu ngạo.

*

Đúng như Thời Hoan dự đoán, hai người kẹt xe khoảng một tiếng đồng hồ mới tới nơi, vào trong rạp chiếu phim, dùng mã đổi vé.

Thời gian còn lại khoảng nửa tiếng, Thời Hoan kéo Từ Dã lên tầng mua bỏng ngô và đồ uống, thời điểm này đông người, vì bộ phim này rất hot nên số người mua đồ rất nhiều, xếp hàng cũng mất một thời gian dài.

Nói chung, đợi Từ Dã nhận được bỏng ngô thì tiếng loa thông báo tới giờ  soát vé.

Thời Hoan phụ trách cẩn thận cầm hai ly đồ uống trong tay, kiểm tra vé xong, cô nhẹ nhàng bước theo Từ Dã đi tới chỗ ngồi, ngồi vào chỗ rồi cô mới phát hiện góc độ này hình như cũng không tệ lắm.

Thời Hoan không kìm chế nổi sự hấp dẫn của bỏng ngô, lúc này đã thò tay vào trong túi bỏng, thuận miệng hỏi Từ Dã, "Đúng rồi, lần trước chúng ta cùng nhau xem phim, là khi nào nhỉ?"

"Năm năm trước, hẹn nhau hôm thất tịch." Từ Dã nhìn cô một cái, lại liếc thấy tay cô lén lút trong bóng tối lấy bỏng ngô, cười không rõ ý tứ, nói: "Giờ nghĩ lại, đúng là khiến người khác khó quên."

Thời Hoan mặt không đỏ, tay không run, giả vờ bình tĩnh bỏ bỏng ngô vào trong miệng, nhất thời cũng không tỏ thái độ gì với câu chuyện cũ của Từ Dã, liền đáp lời: "Có thể khiến đội trưởng Từ nhớ mãi không quên như vậy, xem ra đúng là anh rất quan tâm đến em mà."

"Đúng là quan tâm." Từ Dã gật đầu, anh mở miệng, giọng nói có chút phức tạp, "Dù sao phim chiếu được nửa tiếng, chắc em cũng sẽ ăn hết một túi bỏng ngô."

Thời Hoan nghe vậy, động tác tay khựng lại.

Cô khẽ ho một tiếng, điều chỉnh lại nét mặt, cười hì hì nói, "Không ngờ chuyện nhỏ này mà anh vẫn còn nhớ, cũng không phải là tiểu tham ăn mà."

Từ Dã nghiêng đầu nhìn cười cười với cô, nhàn nhạt nói: "Thật ra đến giờ anh vẫn còn nhớ, sau đó mua 2 túi, kết quả phim vừa bắt đầu chiếu mà em đã ăn xong rồi."

Thời Hoan: "......

Không phải chỉ là tham ăn một chút thôi sao, ăn cơm của nhà anh chắc.

Trong lúc hai người trò chuyện, bắt đầu có nhiều khán giả khác đi vào, dần dần, cả rạp gần như ngồi kín người, ánh đèn tối đi, trên màn hình lớn cũng bắt đầu chiếu đoạn quảng cáo cuối cùng, phim sắp chiếu rồi.

Xung quanh vẫn có tiếng người nói chuyện, vốn dĩ Thời Hoan không hề chú ý tới, nhưng không tránh được bên tai nghe thấy giọng nữ khá quen thuộc.

Vô cùng quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra, rốt cuộc là giọng nói của ai.

Thời Hoan có chút ngạc nhiên, liền quay đầu nhìn xung quanh, nhưng tối om không nhìn ra cái gì, mà giọng nói kia cũng không vang lên nữa, giống như ảo giác vậy.

Từ Dã nhận ra hành động của cô, liền ghé sát lại hỏi: "Rơi đồ à?"

Thời Hoan đang định đáp lời thì phim bắt đầu chiếu, vì thế cô lại bỏ qua, lôi kéo Từ Dã vui vẻ tập trung nhìn màn hình.

Nội dung phim hấp dẫn, vô cùng vui vẻ, mọi người trong rạp đều bật cười mấy lần, rất thích thú.

Sau khi hết phim, ánh đèn trong rạp lập tức bật sáng, khán giả ra về, vừa trò chuyện vui vẻ vừa xếp hàng rời khỏi rạp chiếu phim.

"Thực sự xứng đáng với điểm cao như vậy, đã lâu không được xem bộ phim trong nước nào chất lượng sản xuất tốt như vậy." Thời Hoan xoay người, cười thỏa mãn nói với Từ Dã, "Ôi, anh xem vất vả lắm mới kết thúc nhiệm vụ trở về nước, chúng ta thư giãn thật thoải mái mà."

"Em thích là được rồi." Từ Dã thấy dáng vẻ vui mừng của cô,, khóe môi cũng cong lên, "Em làm gì anh cũng đi cùng."

Vừa dứt lời, động tác của Thời Hoan khựng lại.

Lát sau, cô thấy buồn cười, liếc mắt nhìn anh, "Tuy anh không biết nói mấy lời ngọt ngào gì đó, nhưng..."

Cô nghiêng người ghé sát lại gần, vươn tay ra, đầu ngón tay như có như không vuốt ve cằm anh, nói: "Em vẫn thích anh như vậy."

Từ Dã bị cô làm cho ngứa ngáy, liền nắm lấy cổ tay cô, nhíu mày nghiêm túc nói: "Đừng nghịch."

"Không nghịch." Thời Hoan mặt không đỏ tay không run, chớp chớp mắt, cười tủm tỉm, nhân cơ hội nắm lấy tay anh.

Từ Dã dừng lại một chút, nheo mắt nhìn cô, trông thấy ý cười tươi sáng của cô, không kìm được khẽ bật cười.

Sau đó anh chậm rãi xòe tay, mười ngón tay đan lấy ngón tay cô, nắm thật chặt.

Trong khoảnh khắc lòng bàn tay dán vào nhau, Thời Hoan vô cùng bối rối.

Cô cố ý nắm chặt tay Từ Dã, chẳng qua cũng chỉ là nhất thời muốn trêu đùa thôi, ai ngờ Từ Dã lại thản nhiên đùa lại.

Khuôn mặt Thời Hoan lập tức thay đổi, hai gò má nóng bừng, nhẹ nhàng ho một tiếng, không nói gì.

Cũng không phản đối.

Từ Dã thấy dáng vẻ ăn quả đắng này của cô, tâm trạng lại vô cùng tốt, nắm tay cô đi ra ngoài.

Nhưng lúc rời tầm mắt, anh lại vô tình trông thấy một đôi tình nhân ngồi ở hàng ghế phía trước đứng dậy.

Ánh mắt Từ Dã biến hóa, nheo lại, bỗng nhiên có chút nghi ngờ khả năng nhìn của mình.

Tình nhân...?

Không đúng.

Từ Dã nhíu mày, anh gọi Thời Hoan, ra hiệu về bên đó, "Thời Hoan, em nhìn bên kia xem."

Thời Hoan thấy anh như vậy thì khá tò mò, nhìn theo hướng đó, vừa nhìn vừa hờ hững: "Có gì mới mẻ..."

Còn chưa dứt lời, cô cũng hít một hơi thật sâu, nhìn đôi nam nữ kia bằng ánh mắt không thể tin nổi, tròn mắt ngạc nhiên.

"Em nhận nhầm người?" Thời Hoan có chút ngơ ngác, đầu óc không kịp phản ứng, liền hỏi Từ Dã, "Đội phó Lý có anh em nào gần tuổi không?"

"Vậy anh hỏi em." Từ Dã nhìn cô, vẻ mặt phức tạp, "Bác sĩ Trình có chị em nào gần tuổi không?"

Thời Hoan: "....."

Hiển nhiên đáp án là cả hai bên đều không có.

Như vậy, nói cách khác...

Thời Hoan trao đổi ánh mắt với Từ Dã, ngay vào lúc bọn họ cùng nhau nhìn về phía bên đó, hai người kia dường như cũng nhận ra bất thường, quay đầu lơ đãng nhìn qua.

Không nhìn thì còn tốt, nhìn một cái, liền ngây ngốc tại chỗ rồi.

"Nhìn cái gì mà ngạc nhiên vậy?" Trình Giai Vãn thấy vẻ mặt của Lý Thần Ngạn, khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên, cũng nhìn sang, nhưng trong nháy mắt nét mặt liền biến thành kinh ngạc.

- ---xong, vậy là bị phát hiện rồi.

Sun: Còn 10 chương nữa thôi T^T

Bình luận

Truyện đang đọc