SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

Dày vò Thời Hoan tới nửa đêm, Từ Dã mới bằng lòng buông tha.

Cả người cô mỏi nhừ, chỉ muốn Từ Dã bế mình đi tắm rửa. Mặc dù anh muốn để cô nghỉ ngơi thật tốt nhưng cũng đành chiều theo ý cô, bế cô đi vào phòng tắm.

Từ Dã vô cùng kiên nhẫn chờ nước nóng vừa phải, bọt sữa tắm nổi lên sau đó mới thả Thời Hoan vào trong.

Cảm giác mệt mỏi qua đi, cả người cô vô cùng lười biếng, hơi nước trong phòng tắm khiến đôi mắt cô trở nên long lanh, sự quyến rũ bộc lộ hết ra ngoài.

Cô dựa lưng vào bồn tắm, ngáp một cái, không kìm được khẽ thở dài, khắp toàn thân đều thư giãn.

"Em tắm xong thì nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay bận rộn cả ngày không ngủ trưa nữa." Từ Dã đã thay quần áo, nói xong liền quay người lại dường như định ra về.

Thời Hoan nhìn anh, thở dài u oán, oan ức nói: "Ôi, đàn ông vô tình."

Từ Dã: "...."

Nghe giọng điệu của cô, sao lại có cảm giác như anh chiếm được lợi lộc rồi bỏ chạy nhỉ?

"Hôm qua anh không về nhà, hôm nay cũng không về, Hao Thiên vẫn còn đợi ở nhà." Từ Dã thở dài bất đắc dĩ, đành dừng bước, giải thích với cô.

Thời Hoan buồn bực, thấp giọng nói: "Ra là vậy, vậy em không giữ anh lại qua đêm, nhưng tay chân em thật sự mỏi lắm, vừa rồi bị anh đè lên..."

"Dừng." Từ Dã thực sự không nghe nổi nữa, bị cô làm nũng tới mức hết cách, chỉ đành quay lại nhìn cô dở khóc dở cười, "Anh đợi em tắm xong thì bế em lên giường, được chưa?"

"Cái này cũng không cần." Thời Hoan vui vẻ ra mặt, vẫy vẫy tay với anh, "Đến đây gội đầu giúp em, mấy phút thôi."

Chỉ là gội đầu, vẫn ổn.

Từ Dã nghe vậy thì thở dài, xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay rắn chắc.

Thật ra hôm qua trước khi rời khỏi nhà Từ Dã đã chuẩn bị cho Hao Thiên đầy đủ thức ăn rồi, bởi vậy cũng không cần vội trở về,

Lý do anh không muốn ở lại đây thêm chẳng qua là vì Thời Hoan đang tắm thôi.

Cô đã mệt mỏi rồi, anh mà phải đối mặt với khung cảnh kiều diễm này thì không dám chắc có thể kiềm chế được.

Thời Hoan vốn tưởng rằng anh sẽ từ chối, ai ngờ lại thật sự đồng ý, lúc này cũng có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Cô chớp chớp mắt, cả người nhích về phía trước, ý định chỉ là để tiện nói chuyện với anh, nhưng đối với Từ Dã thì không như vậy.

Anh đang chú tâm vò tóc cô, cố gắng để bản thân không nghĩ linh tinh, nhưng Thời Hoan lại đột nhiên ngả người về phía sau, tuy khoảng cách không quá lớn nhưng ở góc độ của Từ Dã lại vừa vặn có thể nhìn thấy đường nét tinh xảo ở gáy.

Da Thời Hoan trắng, dấu hôn trên cổ vô cùng nổi bật, ánh mắt Từ Dã tối lại, tầm nhìn theo đầu vai di chuyển vào phía trong, thoáng nhìn thấy xương quai xanh quyến rũ, thân thể ẩn hiện như có như không dưới lớp bọt, cũng có thể lờ mờ nhìn thấy một vài vết đỏ.

Từ Dã cau mày, ép mình thu hồi lại tầm mắt, đẩy Thời Hoan tiến về phía trước một chút, khiến cô có chút khó hiểu.

"Anh đẩy em làm gì, em chỉ nói với anh hai câu thôi mà." Anh không để cô dựa vào người, Thời Hoan đành nghiêng đầu đi, bật cười nói với Từ Dã, "Em cũng rất mệt mỏi rồi, sẽ không náo loạn với anh."

Từ Dã vốn nghi ngờ Thời Hoan có ý đồ xấu, nhưng nghe vậy chắc cô chỉ hành động theo bản năng thôi, không có ý gì.

Cũng đúng, đêm qua đã đủ mệt rồi, lúc này cô chắc cô chẳng còn sức lực, nhất định sẽ không gây chuyện nữa.

"Em ngoan ngoãn đợi đi, đừng lộn xộn." Từ Dã nhẹ nhàng nhắc nhở cô một câu, ý tứ sâu xa, "Nếu không sẽ còn phải tắm một lần nữa đấy."

"Hả?" Thời Hoan không kịp phản ứng, ngây ngốc hỏi anh, "Có ý gì, tại sao phải tắm lần nữa?"

Từ Dã không để ý đến cô, chỉ chuyên tâm gội đầu, động tác nhẹ nhàng.

Tiếng nước róc rách, ngay sau đó cả người Thời Hoan cứng đờ, lập tức hiểu ra, khuôn mặt đỏ bừng, mắng: "Từ Dã, anh thay đổi rồi, sao anh có thể nói chuyện thô bỉ vậy hả?"

"Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng." Từ Dã thấy cô hiểu ý mình rồi, liền cười nói: "Gần em thì..."

Anh nói tới đây liền ngừng lại, không nói tiếp nữa.

Nhưng Thời Hoan nhất định muốn biết anh định nói gì, lúc này liền lườm một cái, đáng tiếc Từ Dã ở sau lưng cô không nhìn thấy được.

"Anh cứ dọa em đi." Thời Hoan cười nhạo, hừ hừ nói. "Sau này có khi anh lại là người phải đi tắm nước lạnh đó."

Từ Dã: "........"

Thật khiến người ta đau đầu.

Trò trẻ con như vậy mà cũng vui vẻ được, khóe miệng Từ Dã cong lên, ẩn chứa ý cười.

Chỉ là hôm nào cũng chạy qua chạy lại, nhà hai người cũng không tính là gần, thật sự có chút phiền phức.

Nghĩ vậy, Từ Dã dội nước sạch tóc cô, sau đó dừng lại một chút.

"Đúng rồi, Thời Hoan." Anh mở lời, quyết định thương lượng với cô một chút, "Em có cảm thấy mỗi ngày đều đưa đón qua lại như vậy thật phiền không?"

Thời Hoan không đáp, chỉ nghĩ đơn giản là Từ Dã đổi chủ đề thôi, không có ý gì khác, trực tiếp trả lời: "Đúng vậy, còn phải đi qua đi lại, có chút mất thời gian."

Xem ra là ý kiến đồng nhất, dễ bàn bạc.

Từ Dã hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Vậy thì chúng ta ở chung là được rồi."

Thời Hoan đang dựa vào thành bồn tắm, nghe vậy sợ đến mức suýt nữa ngã xuống.

"Ở... ở chung?!" Cô thật sự không ngờ tốc độ tiến triển lại phi thường như vậy, ngay cả người trẻ tuổi ở giai đoạn bốc đồng cũng không dính lấy nhau cả ngày như vậy, "Từ Dã, anh không nói đùa đấy chứ?"

"Chuyện này có gì để đùa." Từ Dã thấy Thời Hoan phản ứng như vậy, cảm giác như bất đắc dĩ, không khỏi cau mày nói với cô, "Ở chung thôi mà, có gì mâu thuẫn?"

Thời Hoan ngẩn người, xoay đầu lại nhìn anh, xác nhận bằng mắt, "Anh thật sự không đùa?"

"Không, anh đang nghiêm túc hỏi ý kiến của em."

"ĐƯơng nhiên em đồng ý!" Thời Hoan mừng rỡ, trong ánh mắt lóe lên tia sáng, "Rốt cục em cũng thoát khỏi cuộc sống mỗi ngày đều ăn mì rồi, lại còn có thể chơi cùng Hao Thiên, sinh hoạt hàng ngày cũng giao cho anh lo, thật tốt!"

Từ Dã nghe vậy, mí mắt giật giật.

Giống như cô muốn tìm quản gia vậy.

"Tuyệt đối không cho anh hối hận đâu đấy, Từ Dã." Thời Hoan lẩm bẩm nói, cả người đều hưng phấn, than thở, "Ôi hôm nay đúng là ngày tuyệt vời, em nói anh nghe, ngày mai em sẽ lập tức chuyển tới, tuyệt đối không cho anh cơ hội đổi ý."

Từ Dã không ngờ ý kiến sống chung được tiếp nhận nhanh như vậy, đúng lúc anh gội đầu xong chuyển sang lau khô tóc cho cô, thuận miệng nói: "Vậy ngày mai sau bữa tối anh sẽ đến đón em, thời gian một ngày đủ để em thu dọn hành lý chưa?"

Thời Hoan giơ ngón cái, hứa hẹn: "Tuyệt đối đủ."

Sau khi tắm rửa xong xuôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, Từ Dã liền ra về.

Tóc đã khô một nửa, Thời Hoan mở máy sấy tóc sấy một chút, cô thay áo ngủ xong liền hài lòng lăn lên giường chà chà hai tiếng cảm thán.

Sống chung... Cuộc sống tươi đẹp...

Vừa nghĩ tới việc sau này mỗi sáng thức dậy mở mắt ra đã nhìn thấy Từ Dã, Thời Hoan liền không kìm được sự vui mừng.

Cô đắc ý cọ cọ trán vào chăn, vốn vừa mệt vừa buồn ngủ, dự định tắm xong sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, kết quả lúc này cô thật sự cao hứng tới mức cơn buồn ngủ tan biến.

Hết cách rồi, đột nhiên có tin tức tốt như vậy, Thời Hoan vô cùng mừng.

"Không được không được, ngủ tốt, nghỉ ngơi thật tốt." Thời Hoan cong khóe môi, nghiêm chỉnh đắp kín chăn nhắm hai mắt lại, nhắc nhở bản thân, "Ngày mai thu dọn hành lý, sau đó phi tới chỗ Từ Dã rồi!"

Nghĩ vậy, cô liền hài lòng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Một đêm ngon giấc.

*

Thời Hoan cảm giác như mình ngủ thẳng tới bình minh, cô vừa tự tỉnh giấc không lâu thì điện thoại trên tủ đầu giường đã rung lên.

Cô tỉnh táo một chút, thấy người gọi là Từ Dã liền vội nhận điện thoại, "Alo, mới sáng đã nhớ em sao?"

"Anh đến chỗ em bây giờ đây, em còn nhớ Tịch Nhiên không?" Từ Dã nói thẳng vào vấn đề, cũng không vòng vo mà nói với Thời Hoan, "Anh có chút việc bận, hôm nay phải đến quân khu, em giúp anh đưa Tịch Nhiên đến chỗ Tịch Cảnh Trác nhé, ở ngay bệnh viện đa khoa thành phố."

"Ồ, tiểu Tịch Nhiên à?" Thời Hoan vừa nghe đã nhớ tới nhóc đáng yêu kia, lập tức đồng ý, "Không vấn đề, lát anh đưa nó tới đây đi, từ lúc về nước em cũng chưa gặp Tịch Cảnh Trác."

Sau khi cúp điện thoại, Thời Hoan đi rửa mặt qua một chút, đợi tới khi cô thay quần áo xong thì chuông cửa cũng vang lên.

Cô nhanh chân ra mở cửa, liền nhìn thấy tiểu Tịch Nhiên đẹp trai đáng yêu, cười khúc khích với gọi cô, "Tiểu tỷ tỷ, bây giờ em có thể gọi chị là chị dâu rồi nhỉ?"

Thời Hoan mỉm cười, cúi người véo gò má thằng nhóc, "Tùy em."

Nói xong cô đứng thẳng dậy, nói với Từ Dã, "Anh cứ đi làm việc đi, lát nữa em đi qua bệnh viện."

"Được." Từ Dã vừa nhận được thông báo không lâu, đúng là có chút vội, liền nói với cô, "Buổi tối anh tới đón em."

Thời Hoan nháy mắt với anh, "Vậy đi đường chú ý an toàn."

Từ Dã đáp một tiếng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, sau đó xoay người rời đi.

Từ Nhiên lập tức che mắt, hoảng sợ nói: "A a a mắc cỡ chết đi được, em còn là trẻ nhỏ đấy nhé!"

Thời Hoan sờ sờ trán mình, thấy dáng vẻ ấy của Tịch Nhiên thì không khỏi buồn cười, giơ tay khẽ chọc chọc thằng bé, "Được rồi, buồn cười không chịu nổi."

Sun: Tịch Nhiên bảo bối comeback, aaaaaaaaa

Bình luận

Truyện đang đọc