SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

"Tịch Nhiên, em ở phòng khách xem tivi, lát nữa chị đưa em đi tìm anh trai."

Thời Hoan nói xong liền đẩy Tịch Nhiên đến trước sofa, mở TV sau đó cô đưa điều khiển từ xa cho cậu bé, nói: "Chị có mấy thứ đồ cần chuẩn bị, em chơi trước đầu."

Tịch Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, ngồi trên sofa, "Được!"

Thằng nhóc Tịch Nhiên không nghịch ngợm ồn ào như những đứa trẻ cùng tuổi, trong một số trường hợp, nói chuyện cũng biết nặng nhẹ, điểm này khiến Thời Hoàn hết sức vui mừng.

Có điều hai người anh trai của thằng nhóc này, một là bác sĩ tinh anh, một là tổng giám đốc trẻ thành đạt, gen di truyền sáng loáng này cứ thế đặt ở đây, muốn không ưu tú cũng khó.

Đại thiếu gia nhà họ Tịch còn trẻ đã thành đạt, hiện nay đang là Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn, Thời Hoan chưa gặp bao giờ, chỉ nghe nói quanh năm ở nước ngoài, hiếm khi về nước.

Còn nhị thiếu gia nhà họ Tịch là Tịch Cảnh Trác, anh ấy là bạn thân của Từ Dã, vì thế quan hệ của Thời Hoan với anh ấy không tệ, trước khi cô ra nước ngoài, hai người vẫn khá thân.

Năm năm không gặp, nhà họ Tịch có thêm một tiểu thiếu gia, cũng đã rất lâu Thời Hoan chưa gặp Tịch Cảnh Trác rồi.

Đúng lúc hôm nay cũng không có việc gì, thu dọn chút đồ đạc, lát nữa dẫn Tịch Nhiên đến bệnh viện tìm anh ấy.

Nghĩ vậy, Thời Hoan liền mở tủ quần áo ra bắt đầu xếp đồ vào vali.

Suy nghĩ kỹ một chút, ngoài đồ dùng hàng ngày thì thì cũng không có nhiều thứ cần mang, vậy nên chắc thu dọn cũng đơn giản.

Đang bận rộn, Thời Hoan liền nghe thấy tiếng Tịch Nhiên vang lên từ phòng khách: "Chị dâu nhỏ, chị đang làm gì thế?"

Thời Hoan cười cười, nói: "Chị đang thu dọn hành lý."

"Thu dọn hành lý?" Tịch Nhiên dường như hơi tò mò, liền hỏi cô, "Chị dâu nhỏ, không phải chị vừa về sao, lại định đi ạ?"

"Đúng vậy." Thời Hoan nhẹ nhàng đáp, trong giọng nói tràn ngập ý cười, "Tịch Nhiên, em đoán xem, chị định đi đâu nào?"

"À..." Tiểu Tịch Nhiên thấy Thời Hoan bắt đầu khơi gợi, không kìm được nổi lòng hiếu kỳ, vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ.

Muốn đi du lịch sao?

Không phải...

Tịch Nhiên đột nhiên nhớ ra gì đó, khuôn mặt cậu bé mừng rỡ, liền vỗ tay một cái, nói: "Chị dâu nhỏ, không phải chị định chuyển tới nhà anh Từ Dã đó chứ!"

Vừa dứt lời, Thời Hoan bất ngờ ho sặc sụa, cô suýt nữa hít thở không thông, vội vàng vỗ ngực, cười khan hai tiếng.

Dù thế nào cô cũng không ngờ được, Tiểu Tịch Nhiên lại có thể đoán được, thằng nhóc này rốt cuộc sao lại nghĩ tới phương diện này nhỉ?

"Đúng vậy, sau này nếu như Tịch Nhiên nhớ chị và anh Từ Dã thì có thể đến tìm bọn chị rồi." Khóe môi Thời Hoan cong lên, gấp quần áo cẩn thận sau đó xếp vào trong vali hành lý, nói, "có điều tiểu Tịch Nhiên à, sao em biết hay vậy, anh Từ Dã nói cho em sao?"

Ngoài Từ Dã nói với Tịch Nhiên, Thời Hoan thật sự không nghĩ được lý do gì khác.

"Em siêu cấp thông minh!" Tịch Nhiên thấy Thời Hoan rất chắc chắn với đáp án kia, không khỏi bật cười hì hì, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, nói với cô, "Em nhớ vừa rồi trước khi anh Từ Dã đi, còn nói với chị dâu nhỏ là "buổi tối anh đến đón em", rõ ràng là hai người muốn ở cùng nhau nha."

Năng lực quan sát và trí nhớ này, thật sự khiến Thời Hoan phải khâm phục rồi.

Cô buồn cười, tán gẫu với thằng nhóc này mấy câu, bàn tay đang thu dọn quần áo của cô cũng không ngừng lại. sau khi sắp xếp quần áo gọn gàng vào vali xong, Thời Hoan liền đi tới phòng tắm bỏ tất cả những đồ dùng sinh hoạt cơ bản vào trong một cái túi, bỏ vào vali, lúc này mới hoàn thành xong việc đại sự.

Đồ cần mang theo cũng không đáng bao nhiêu, căn bản không mất nhiều thời gian lắm.

Thời Hoan thở hắt một hơi, cô ngước mắt nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười giờ liền kéo vali ra bên ngoài phòng khách để gọn vào bên cạnh tường, sau đó nói với Tịch Nhiên đang ngồi trên ghế sofa xem tivi: "Tịch Nhiên, chúng ta đi thôi."

Tịch Nhiên vội vàng đáp một tiếng, tắt tivi xong thì ngoan ngoãn đi theo sau Thời Hoan.

Thời Hoan đi giày cao gót, cẩn thận khóa cửa sau đó dắt Tịch Nhiên ra ngoài.

Hai người gọi taxi tới bệnh viện thành phố, đã lâu Thời Hoan chưa tới đây, sau khi đi vào sảnh chính của bệnh viện, nhìn người qua kẻ lại đông đúc căn bản không thể phân biệt được đường qua lối lại, có chút hoa mắt.

"Chị dâu nhỏ, chị cứ đi theo em là được!" Tịch Nhiên nhận ra sự bối rối của Thời Hoan, liền cầm lấy tay cô, cười toe toét nói, "Em thường xuyên đến đây tìm anh trai, văn phòng của anh ấy ở ngay tầng ba, em đưa chị đi vào thang máy!"

"Được, vậy thì phải nhờ Tịch Nhiên dẫn đường rồi." Thời Hoan thấy Tịch Nhiên biết đường thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, đi theo sau tiểu tử tới chỗ thang máy.

Lên đến tầng ba, Tịch Nhiên liền dẫn Thời Hoan đi về một hướng, nhưng mà rẽ trái rồi lại rẽ phải, cuối cùng quay về đúng cửa thang máy.

Tịch Nhiên vốn tỏ ra vô cùng tự tin, mà bây giờ lại có chút choáng váng, ý thức được mình không nhớ rõ đường lắm, chỉ mếu máo oan ức kéo kéo tay Thời Hoan, thấp giọng nói: "Xin lỗi chị dâu nhỏ... hình như em quên đường rồi."

"Không sao không sao, chúng ta hỏi đường một chút không phải là được rồi sao?" Thời Hoan thấy tiểu tử này tỏ ra tự trách mình thì liền an ủi, sau đó cô nhìn thấy một y tá đang đi ngang qua, mở miệng khẽ hỏi, "Tiểu thư, làm ơn cho tôi hỏi phòng làm việc của bác sĩ Tịch ở đâu vậy?"

"Bác sĩ Tịch." Y tá lập tức nghi ngờ, dù sao khuôn mặt Thời Hoan có chút lạ, trong ấn tượng hình như chưa từng gặp người này, nhưng nhìn thấy cô đang dẫn theo Tịch Nhiên, liền biết là người quen của Tịch Cảnh Trác.

Nghĩ vậy, cô ấy liền chỉ cho Thời Hoan biết đường, nói: "Đi thẳng tới phía trước chỗ rẽ thứ hai, rẽ trái rồi đi tiếp là tới."

Thời Hoan nhìn thử một chút, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, liền cười nói với cô ấy, "Được, cảm ơn cô."

Y tá cũng cười đáp lại: "Không cần khách khí."

Cô gái trước mặt dẫn theo Tịch Nhiên, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, cười lên vô cùng rung động, thật sự rất đẹp, khiến người khác không kìm được mà yêu mến.

Nhìn bóng lưng Thời Hoan và Tịch Nhiên từ từ đi xa, y tá lại có chút nghi ngờ, lẩm bẩm: "Kì lạ... Bác sĩ Tịch hình như không có bạn gái mà?"

Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thể hiểu nổi, cô ấy lắc đầu, tiếp tục đi làm việc.

Cùng lúc đó, Tịch Cảnh Trác đang đứng trước cửa sổ lớn, rèm cửa được kéo lên, ánh mắt anh nhìn xuống vườn hoa của bệnh viện, điện thoại đặt bên tai, tín hiệu vang lên vài tiếng thì được kết nối.

"Khi nào cô đến?" Tịch Cảnh Trác hỏi thẳng, khuôn mặt hờ hững, giọng nói vững vàng, "Bốn tập tài liệu của bệnh nhân chuyển viện, tôi đều để trong túi rồi." 

Trong điện thoại truyền tới giọng nói bình tĩnh của phụ nữ, không nghe ra tâm tình gì: "Hai phút, tôi đến bãi đỗ xe."

"Đến thì gọi, tôi mang xuống." Tịch Cảnh Trác ừm một tiếng, vừa định cúp điện thoại thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Đương nhiên không hề gõ cửa trước, anh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn người vừa đến, ngẩn người.

Anh chợt khẽ cười, nói với người ở đầu dây bên kia: "Vân Vân."

"Còn việc gì nữa?"

"Cô lên đây đi." Tịch Cảnh Trác không nhanh không chậm nói, "Có niềm vui bất ngờ."

Nói xong, anh liền ngắt điện thoại, để vào trong túi áo blouse.

"Không quấy rầy công việc của anh, em thay Từ Dã đưa người tới tặng cho anh." Thời Hoan cười trêu chọc, đưa tay đóng cửa phòng làm việc lại, không chút khách khí ngồi xuống ghế sofa, "Sau nhiều năm không gặp, anh thấy em cũng không kinh ngạc nhỉ."

"Đã sớm nghĩ tới việc em sẽ quay lại với Từ Dã, không có gì phải kinh ngạc cả." Nét mặt Tịch Cảnh Trác thật sự vô vị, anh rót nước cho Thời Hoan, "Huống hồ, không phải trước đó em đã về nước rồi sao?"

"Là em nói cho anh trai!" Tịch Nhiên ở bên cạnh cười toe toét, chớp chớp mắt nói, "Lúc đó anh trai liền nói cho em biết, chị chính là chị dâu nhỏ tương lại đó!"

Tịch Cảnh Trác ngồi vào bàn làm việc, gật đầu một cái, bình tĩnh, "Sự thật chứng minh, đúng là như vậy."

"Chắc chắn về em và Từ Dã vậy sao." Thời Hoan dựa lưng vào ghế, đều là người quen cũ cô không có gì phải ngại cả, dáng vẻ vô cùng thoải mái, "Anh thì sao, năm năm em đi, nhà họ Tịch các anh ngoài việc có thêm một tiểu thiếu gia thì có thiếu phu nhân nữa không?"

"Bên trên còn chưa cưới thì anh gấp cái gì." Tịch Cảnh Trách vô cùng thong dong, căn bản không cho Thời Hoan có cơ hội trêu chọc, "Huống hồ anh còn bận công việc, không có thời gian."

"Được được được, anh bận rộn." Thời Hoan nhướng mày, chống cằm bất đắc dĩ bật cười, "Em vừa về nước đã bắt gặp Từ Dã, anh nói có tình cờ không, sau đó em gặp em trai anh, vốn dĩ muốn hẹn anh đi ăn bữa cơm, có điều lại gặp phải nhiệm vụ, lần này thì sao?"

Tịch Cảnh Trác day day xương mày, đeo cặp kính không gọng lên, tiện tay liếc nhìn tài liệu trên bàn, giọng bình tĩnh: "Anh nghe nói, không phải Từ Dã cũng đi Balnea với em sao, trở về liền ở bên nhau rồi."

"Mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng vẫn gọi là có lạc thú." Thời Hoan xua xua tay, nhớ tới những ngày ở Balnea, liền thở dài thườn thượt, "Em nhớ thỉnh thoảng anh cũng theo đội bác sĩ đi trợ giúp, nhưng mấy năm nay chưa từng tình cờ gặp nhau lần nào, bận lắm à?"

"Vẫn ổn, chỉ là không có thời gian thôi."

"Là sao?"

Tịch Cảnh Trác vẫn thản nhiên, nói: "Người anh trai ở nước ngoài không chịu về, phụ huynh đương nhiên phải quan tâm đến chuyện tình cảm của anh rồi."

Thời Hoan nghe vậy thì câm nín: "... anh nhất định phải nói về chuyện kết hôn dễ nghe như vậy à?"

"Không nói chuyện này nữa." Tịch Cảnh Trác nói xong, ngước mắt nhìn về phía Thời Hoan, "Người em quen sắp lên đây rồi."

"Người em quen?" Thời Hoan ngẩn người, hơi nghi hoặc, "Ai vậy?"

Tịch Cảnh Trác không đáp, chỉ lật mở tập tài liệu trong tay, rõ ràng không có ý định nói cho Thời Hoan.

Cô xoa xoa cằm, nghĩ xem rốt cuộc là ai.

Bạn bè của cô không nhiều lắm, người thân quen cũng chỉ có mấy người kia, nhưng nếu là người mà Tịch Cảnh Trác cũng biết...

Chẳng lẽ?!

Trong đầu lập tức lóe lên một cái tên, sắc mặt Thời Hoan vui vẻ, ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Cảnh Trác, "Dụ Lâm trở về rồi sao?"

Tịch Cảnh Trác khẽ hất cằm, xem như thừa nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc