SINH MỆNH: ĐỜI NÀY NỢ NHAU

Sáng ngày hôm sau, Tạ Đình là người dậy sớm nhất, lúc cô tỉnh mặt trời bên ngoài còn chưa ló rạng. Cô nhìn sang phía giường của Tô Dịch một lúc, sau đó chân trần đi xuống sàn tiến về phía cửa sổ kéo rèm, vặn chốt mở, gió lạnh theo kẽ hở lùa vào khiến cô không tự chủ được mà bất giác rùng mình. Thời tiết đã không còn mưa nữa, không khí cũng trong lành dễ thở, so với Thượng Hải thì phải nói dễ chịu hơn rất là nhiều.

Tạ Đình dựa người vào khung cửa, đôi mắt hơi nheo lại nhìn ánh đèn ngoài thị trấn vẫn còn sáng, tâm tư có chút hoảng loạn không thể kiềm chế được. Cô nhắm mắt, rồi lại mở, rồi lại nhắm, hành động vô thức như là một thú vui tiêu khiển giết thời gian, cứ thế đến khi hừng đông bừng sáng mới thay đổi tư thế.

Cô xoay người, cái nhìn chạm phải đôi mắt sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy của Tô Dịch, tim hơi hẫng đi một nhịp. Cái nhìn đó, kì thật có chút khó hiểu, thế nhưng khó hiểu vì điều gì thì cô lại không thể giải thích được, chỉ biết là nó khác với hôm qua rất là nhiều.

Tạ Đình thoáng thấy Tô Dịch vẫn không chịu rời mắt đi thì có chút khẩn trương, cô nhíu mày hỏi anh, lời nói có hơi lạnh.

- Sao thế. Mặt tôi dính già à?

Tô Dịch lắc đầu, anh hỏi:” Cô cảm thấy khỏe hơn chưa, tối qua cô phát sốt”

Tạ Đình giật mình, hồi sáng cô tỉnh dậy đúng là toàn thân thấy có vẻ hơi mệt, nhưng cũng không hề nặng lắm cho nên cô không có nghĩ tới chuyện đêm hôm qua mình bị bệnh. Có lẽ là do dầm nước mưa khá lâu, lại thêm việc để tóc ướt đi ngủ nữa nên sức khỏe cô mới bị ảnh hưởng, vì thế mới có chuyện như kia xảy ra. Nghĩ đến điều ấy, cô hơi nhíu mày, mắt nhìn anh lãnh đạm.

- Có sốt à. Vậy tối qua anh giúp tôi hạ sốt.

Tô Dịch không đáp, anh nhìn Tạ Đình một giây sau đó đứng dậy đi về phía nhà tắm vệ sinh cá nhân, khuôn mặt thâm trầm không để lộ rõ bất cứ một điều gì khác lạ hết.

Anh vục nước lên mặt, nhìn mình trong gương, rồi lại nhớ về chuyện tối qua, khi mà cô nghe thấy tiếng sấm thì co rúm như một con mèo, ánh mắt dâng lên đầy sợ hãi. Ban đầu, anh còn có chút khinh thường cô, vì cô độc địa, kiêu căng là thế mà lại sợ sấm sét. Nhưng mà nhìn lâu thì lại nhận ra được một điều, mọi thứ dường như không phải là như thế, nhất là khi cô ngủ say, tất cả mới được thả lỏng được xuống.

Tô Dịch còn đang chìm trong những suy nghĩ hỗn độn thì lúc này cánh cửa nhà tắm liền bị một lực đẩy ra. Anh nghiêng đầu nhìn sang, thấy Tạ Đình chân trần bước vào, trên tay là bộ quần áo đã được sấy khô, không quá ngạc nhiên, thuận miệng liền lên tiếng nói.

- Trả phòng, sau đấy tìm một quán ăn nhẹ, rồi chúng ta sẽ trở về.

Tạ Đình gật đầu, treo móc áo của mình lên cây phơi, cả người dựa vào tường nhìn Tô Dịch đang rửa tay, mím môi suy nghĩ một hồi. Cô nhìn từng động tác của Tô Dịch, trong lòng không nhịn được liền tiến lên vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, một bên gò má áp vào tấm lưng to lớn mà nóng rực, hỏi bâng quơ.

- Anh có bạn gái chưa?

Tô Dịch ban đầu không hiểu ý của Tạ Đình lắm, vì thế anh không có đáp, cũng không có hỏi lại. Ngược lại cô thấy anh không trả lời thì cảm thấy có chút bực bội không vui, lặp lại lần nữa.

- Tôi hỏi anh có bạn gái chưa?

Tô Dịch nhìn trong gương, không thấy khuôn mặt cô đâu nhưng ở eo anh có một đôi tay trắng ngần ôm lấy, móng tay sơn đỏ, nhìn kĩ có thể so sánh được với móng vuốt của cáo chín đuôi. Nếu đối với người khác, sự quyến rũ của cô chính là tình độc, là thứ thuốc mê người khiến bất cứ ai ngửi phải cũng phải quỳ rạp dưới chân cầu xin cô nhìn xuống. Có điều, anh không phải là kiểu người như vậy, mặc dù hiện tại chính bản thân anh cũng không rõ được suy nghĩ của mình, nhưng lý trí của anh luôn làm chủ, vì thế mọi phân tâm đều bị anh quyết tâm gạt hết ra ngoài.

Nghĩ đến điều ấy, Tô Dịch dứt khoát cậy bàn tay đang ôm của Tạ Đình ra khỏi người mình, anh quay đầu nhìn cô bằng đôi mắt không rõ tâm tình, có một chút lạnh nhạt, nói.

- Tôi xuống dưới sảnh đợi cô.

Tạ Đình nhàn nhã dựa người vào tường, nhìn theo bóng lưng của Tô Dịch rời đi. Ánh đèn vàng chiếu xuống anh tạo lên một chiếc bóng mờ nhạt, cao và thẳng tựa như cây Bạch dương của vùng đất Tây Bắc nơi anh sinh ra. Một cây bạch dương đầy kiêu ngạo, mà càng kiêu ngạo, cô lại càng muốn có được.

*** *** ***

Mười một giờ trưa, hai người cũng trở về nhà nghỉ, Tiểu Vân đang dọn dẹp bát đũa trên bàn cũng bỏ dở để chạy lại. Ánh mắt cô ấy mông lung nhìn Tạ Đình rồi lại nhìn sang Tô Dịch, phủ một tầng sương mờ nhạt như sắp khóc, giọng nói mang theo phần gấp gáp, nghèn nghẹn.

- Anh Mười, hôm qua hai người xuống núi là có chuyện gì thế. Em cứ tưởng là về trong ngày, nên đã đợi rất lâu.

Tạ Đình tự dưng thấy buồn cười, hóa ra đây chính là loại lo lắng khi yêu một ai đó, liệu có phải là quá nhàm chán hay không.

- Tối qua dưới huyện có mưa lớn, anh không về được nên nghỉ lại một đêm. Đừng lo lắng.

Tô Dịch dơ tay lên xoa đầu Tiểu Vân, giọng anh nhẹ nhàng lại gần gũi, khắc hẳn mỗi khi nói chuyện với cô rất nhiều.

Tạ Đình chú ý lắng nghe, cô thu hết mọi cử chỉ cũng như nụ cười nhẹ trên môi của anh vào mắt, tự dưng cảm thấy chướng mắt hết sức, dứt khoát xoay người đi lên phòng để ngủ. Hôm nay vẫn chưa phải làm gì, mà đêm qua cô lại ngủ không đủ giấc, vẫn là nên tranh thủ một chút, như vậy thể lực mới không bị cạn kiệt.

Lúc lên đến sảnh tầng hai, Tạ Đình vô tình chạm mặt Trần Tuân đang ngồi ở bàn nghiên cứu cái gì đó. Cậu ta dường như cũng đã phát hiện ra được sự có mặt của cô, không giấu diếm cũng chẳng tránh né, mà cất lời nói bằng giọng điệu không vui.

- Tối hôm nọ chị trêu đùa tôi có thấy vui không?

Tạ Đình cười cười, cô tiến lại về phía bàn Trần Tuân đang ngồi, mắt vô tình như có như không liếc về phía màn hình laptop. Đó là một bản đồ vệ tinh, nhưng nhìn khá là mờ, chỉ toàn một màu xanh um tùm, có lẽ là cổ thôn Tây Nha.

- Một chút...

Cô cười, nụ cười giả tạo nhưng lại rất đẹp, phút chốc ấy khiến cho Trần Tuân mất đi mất giây thất thần. Đúng lúc này máy tính cậu ta liền báo đến một tin nhắn, Tạ Đình hơi liếc qua, có điều chưa nhìn thấy được gì thì đã thấy cậu ta đưa tay gập xuống, sau đó là giọng nói vang lên.

- Vậy bây giờ thì sao. Vẫn còn muốn trêu đùa tôi?

Tạ Đình nhướn mày, cô bình thản rút một điếu thuốc ra hút, cả người ngồi dựa vào chiếc ghế mây, hai chân bắt chéo tùy ý, nhìn Trần Tuân cất giọng hỏi.

- Nhà cậu ở đâu?

Ánh mắt Trần Tuân lóe lên một tia sáng, cậu ta đáp:” Ở Thượng Hải, tôi học đại học ở đó và bây giờ cũng làm việc ở đó”

Tạ Đình “ ồ” lên một tiếng, cô gật đầu như đã hiểu chuyện, ngón tay gẩy tàn thuốc xuống sàn, nói bâng quơ nhưng đầy ẩn ý.

- Tôi cũng ở Thượng Hải....

“ Tôi biết”. Trần Tuân đáp, cậu ta hơi áp ngươi mình lại với Tạ Đình, một tay đặt lên đùi cô hơi dùng sức:” Chị là một nhiếp ảnh gia khá là có tiếng”

Tạ Đình liếc mắt nhìn bàn tay của Trần Tuân, ánh mắt cô phủ một tầng sương lạnh, cười khinh trong lòng. Cô cửa động chân, cánh tay cậu ta liền trượt khỏi vào không khí, tay khẽ đưa lên vuốt mái tóc rối hờ của mình, làm bộ làm tịch.

- Vậy sao? Cậu biết tôi nhưng tôi lại không biết cậu. Như vậy thật không công bằng chút nào.

- Là do chị quá nổi tiếng thôi. Khuôn mặt chị rất đẹp, nhìn một lần liền muốn nhớ, tôi cũng không ngoại lệ.

Trần Tuân cũng cười cười đáp lại, Tạ Đình quan sát cậu ta một chút cũng không rời, ngón tay cầm điếu thuốc hơi siết lại.Cứ như thế này không phải là cách hay, tên này cũng chơi trò mèo vườn chuột với cô, cậu ta thông minh hơn cô tưởng tượng rất nhiều, thảo nào lại không hề che dấu chuyện bọn họ đi tìm kho báu. Đúng là kế sách vô cùng hay.

Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, Tạ Đình không đáp lại lời của Trần Tuân nữa mà chỉ chăm chú hút điếu thuốc của mình, mi tâm thi thoảng lại nhíu lại. Cô nghĩ về Tô Dịch cùng với những lời bà Chu nói, rồi lại nghĩ về mục đích của đám người kia, đầu óc có chút hơi mệt. Đến tận mãi một lúc sau đấy, cô mới lên tiếng, vẫn là nụ cười như cũ.

- Tôi định chụp một bộ ảnh về núi Mộc Tử, chuyện tối hôm trước chúng ta nói, liệu còn tác dụng không.

Trần Tuân nhanh chóng gật đầu:” Được chứ, nhưng chúng tôi muốn đi sâu vào trong thôn. Chị biết đấy, cổ thôn đó nghe nói là nơi chôn kho báu, chúng tôi vì điều ấy mà đến”

Tạ Đình thản nhiên nói, cô bật cười:” Toàn là mấy lời đồn nhảm, cậu tin là có kho báu thật à”

Trần Tuân không nói gì thêm mà chỉ nhún vai, cậu ta thu dọn đồ đạc trên bàn lại cho gọn, cũng không hề có đọc tin nhắn vừa được gửi đến, có lẽ là sợ bị lộ.

Tạ Đình tất nhiên là cũng đã nhận ra được điều ấy, cô cố ngồi thêm một chút nữa nói chuyện phiếm, sau cùng đồng hồ chỉ mười hai giờ hơn mới quyết định là người rời đi trước. Suốt quá trình một tiếng đồng hồ, không hề thu thập thêm được một điều gì khác ngoài mấy cái bản thân đã biết, cô thật sự muốn phát điên lên mà.

Càng nghĩ càng thấy mệt, Tạ Đình về phòng, ngủ một giấc một mạch cho đến tối. Lúc tắm rửa xong xuôi bước xuống, Tiểu Vân cũng đã làm cơn xong, bên cạnh cô ấy hôm nay còn có thêm một người phụ nữ trung tuổi giúp làm việc, hai người nói chuyện cười rất vui vẻ.

Tạ Đình nhìn quanh một lượt nhưng không thấy Tô Dịch đâu, chỉ thấy đám người Trần Tuân ngồi cùng nhau ăn và trò chuyện, chẳng hiểu sao lòng có một chút hụt hẫng. Cô chọn một góc ngồi gần cửa sổ, gọi mấy món đơn giản và măng ngọt muối. Vẫn như thường lệ, trong lúc chờ đợi cô liền lôi điện thoại ra xem một chút tin tức, thế nhưng mọi thứ vẫn không có gì nổi trội, không có gì đáng hay ho.

Tạ Đình bực bội đặt điện thoại lên mặt bàn, lúc này bỗng dưng có người gọi đến, là Kha Luân. Tâm tình đã không tốt cho nên cô chẳng muốn nghe, thế nhưng người này càng lúc càng gọi nhiều, vì thế chỉ còn nước là bắt đầu. Cô không để người bên kia lên tiếng đã nghiến răng nghiến lợi.

- Kha Luân?

Kha Luân thở dài, anh ta biết Tạ Đình tức giận, vì thế giọng hết sức mềm mỏng:” Tạ Đình, em đang đi công tác ở đâu vậy”

Tạ Đình:” Liên quan tới anh?”

- Không có, anh chỉ đang quan tâm em, muốn biết em ở đâu thôi.

Tạ Đình đường ấn càng nhíu chặt hơn, cô hừ lạnh, chán ghét phải nghe người đàn ông bên đầu giây bên kia lảm nhảm, dứt khoát cúp máy. Tất nhiên là trước đi ngắt kết nối vẫn không quên gắt lại:” Tôi rất ổn. Còn nữa, không có gì đừng gọi phiền tôi.”

Lồng ngực phập phồng đầy tức tối, Tạ Đình quay đầu, chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa, cả người đang định đứng dậy thì phát hiện ra Tô Dịch ngồi đối diện với mình từ lúc nào. Dường như anh ta đã nghe được hết câu chuyện không ra gì hồi nãy của cô rồi, có điều vẻ mặt trước sau đều lạnh nhạt không hề quan tâm đến, cũng chằng thèm giễu cợt mà nói luôn vào vấn đề chính. Giọng anh hơi trầm, chỉ mấp máy đủ cho cả hai nghe thấy.

- Nếu đi đường chính vào trong thôn, chúng ta sẽ bị lạc, như vậy không những không tìm được mà còn đánh rắn động cỏ, tự mình chui đầu vào rọ.

Tạ Đình gật đầu, cô cũng đồng ý với lời nói của Tô Dịch, vì thế liền nói:” Vậy đi đường rừng thì sao. Đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống, thì có thể biết được bố cục của cái thôn đó.”

Tô Dịch gật đầu:” Đúng là phải đi đường rừng. Nhưng mà nếu đi lên được đến đỉnh núi thì cũng không phải là dễ”

- Nhưng anh cũng nói rồi, không nhìn được bố cục sắp các con đường của thôn làng, thì làm sao chúng ta có thể tìm ra được kế hoạch an toàn. Ngoài cách đó ra, anh nghĩ còn cách nào khác à. Thuê thiết bị bay sao, anh có tiền không?

Tô Dịch nghe ra giọng điệu giễu cợt của Tạ Đình thì nhíu mày, mặt anh trầm xuống ẩn nhẫn tức giận. Có điều anh cũng chẳng duy trì được điều ấy lâu, vì anh biết đối với người luôn tự cao như cô, cái gì cũng chẳng thể dọa được. Cuối cùng anh chỉ có thể nhịn, nhịn để có thể êm xuôi được mọi kế hoạch, sau này xong chuyện, tính sổ sau vẫn chưa muộn.

- Nếu không có gì thay đổi, thì ngày mai tôi với cô sẽ đi một chuyến coi sao?

Tạ Đình gật đầu, sau hai giây như nhớ ra điều gì đó, cô nói:” Sao chúng ta không thử hỏi bà Chu xem sao. Bà ấy đã từng vào trong thôn, ắt hẳn phải biết chứ”

Tô Dịch lắc đầu:” Bà Chu bây giờ đã già, trí mớ không còn được minh mẫn, nỗi đau cả làng mất đi là một cú sốc lớn với bà ấy, cô nghĩ bà ấy còn muốn nhớ lại sao”

Tạ Đình nhất thời quên mất đi chuyện đó, cô nghe Tô Dịch nói xong thì chỉ biết nhíu mày, thở dài trong lòng. Không có người dẫn đường, không có người giúp mô tả, bọn họ chỉ có thể tự mình khám phá, đồng nghĩa với việc, những tháng ngày yên bình không còn nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc