SINH MỆNH: ĐỜI NÀY NỢ NHAU

Tạ Đình không hỏi quá sâu về việc lão Kim bắt ép Tô Dịch làm cái gì, suy cho cùng cũng đều là tôn trọng quyết định mà người đàn ông của mình muốn. Buổi sáng khi cả hai thức giấc, cùng anh trải qua một trận lăn lộn, cô với anh liền tách ra ở ngay con đường nhỏ bên cạnh nhà trọ.

Lúc sắp chia tay, Tạ Đình luyến tiếc ôm lấy eo của Tô Dịch, dựa đầu vào lồng ngực của anh thì thầm rất nhỏ. Từ lúc cả hai xác định quan hệ với nhau, cô đối với anh cũng không còn hời hợt với cái tính bất cần như trước, ngược lại khi nói chuyện sẽ trở nên mềm mại và ôn nhu hơn rất nhiều.

- Đừng để bản thân bị thương thêm nữa. Em rất không vui.

Tô Dịch mỉm cười, anh vuốt tóc Tạ Đình, năm đầu ngón tay thô ráp luồn vào những sợi tóc mềm mại, cánh mũi hít hà hương thơm dịu nhẹ riêng biệt mà chỉ cô mới có, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong. Hơn ba mươi năm, sau bao nhiêu biến cố cùng với những buông thả của cuộc sống, anh cuối cùng cũng nhận ra được bản thân mình đã và đang chạm đến được thứ mà mọi người vẫn gọi là hạnh phúc, cảm giác mà nói chính là thật sự rất tuyệt. Chúng giống hệt như một viên kẹo đường, khi cho vào trong miệng ngậm, vị ngọt lan tỏa khiến anh không những không thể cưỡng lại được, mà còn ghi nhớ rất sâu.

“ Em đã dặn rồi”... Anh cúi đầu ngậm lấy vành tai cô, cười khẽ ra tiếng:” Đợi anh, anh nhất định sẽ trở lại”

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh đều như ngừng lại, Tạ Đình ngước nhìn anh gật đầu một cái, sau đó cánh tay cũng dần buông lỏng. Thật ra cô còn muốn nhìn anh lâu hơn một chút nữa, thế nhưng thời gian không nhún nhường ưu tiên bọn họ, mới loáng một cái đã hơn bảy giờ, cứ nhùng nhằng mãi chỉ e trở về Cao Tháp sẽ muộn mất. Mà nếu muộn, chắc chắn lão Kim sẽ không cho anh được tự do như lúc này.

Tạ Đình châm thuốc hút một hơi, Tô Dịch đứng ở bên cạnh liếc cô một cái rồi xoay người, anh trở về xe mở cửa ngồi lên. Qua một đêm, mùi hoan ái không còn, mọi thứ sau cơn mưa gần như được gội rửa sạch sẽ, cũng giống như trái tim của cô, tồn tại duy nhất một người là anh ngồi lại, từng chút từng chút giúp cô cạy đi những lớp màng bẩn đục.

Ngồi trong xe nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô qua gương chiếu hậu, động tác tra khóa của Tô Dịch bỗng dưng khựng lại, tim hơi nhói lên từng hồi. Anh không nhịn được hít một hơi khí lạnh, nội tâm nóng bừng, bất chấp tất cả đẩy cửa xe bước xuống.

Anh sải bước chân thật dài về phía Tạ Đình, đứng ở trước mặt cô, hai tay ôm lấy má cô ép cô nhìn mình, cúi đầu hôn xuống. Nụ hôn điên cuồng mang theo sự không nỡ, mang theo đầy yêu thương dạt dào, từng chút từng chút càng thêm mãnh liệt.

Mấy phút trôi đi, đến khi cô ở trong lòng cả người trở nên mềm nhũn, Tô Dịch mới lưu luyến rời khỏi. Anh tựa trán của mình vào trán của cô, thì thầm ngắt quãng.

- Mỗi ngày anh đều rất nhớ em. Cực kì nhớ.

Tạ Đình cũng vân đạm phong khinh, cô nheo mắt:” Em biết. Em cũng nhớ anh như thế”

Cho dù bọn họ không liên lạc, cho dù ở bất cứ nơi đâu, cô vẫn tin anh luôn nhớ về cô, giống như cái cách cô nhớ về anh vậy. Điều ấy đối với người khác là hời hợt, nhưng đối với hai người họ, đó là tin tưởng, là chờ đợi ngày nắng sau khi cơn bão lớn tan dần.

“ Đợi anh... Đi về đi?”

Tô Dịch vỗ vỗ thật nhẹ lên má người yêu, sau đó anh cũng dứt khoát quay về xe để đi đón A Mân.

Tiếng nổ máy vang lên từng hồi trong con ngõ nhỏ, Tạ Đình đưa mắt nhìn theo bóng dáng của nó sau lớp bụi đất khói mù từ nhỏ dần đến khuất hẳn, lúc này mới chịu quay người trở về nhà nghỉ. Ánh nắng trên cao phủ đầy trên những mái nhà ngói cũ kĩ đã được nước mưa đêm qua gội sạch những cát bẩn, óng ánh màu sắc tươi mới như ban đầu.

Cô bước ra khỏi hẻm nhỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, đôi mắt hơi híp lại dừng ở những cánh chim đang lượn lờ ở trên cao, trong lòng cư nhiên vì những lời dặn cuả Tô Dịch liền cảm thấy nhộn nhạo. Một tuần nữa thôi, một tuần nữa mọi thứ đều sẽ sẽ ổn, cũng chẳng quá lâu đâu.

An ủi được chính bản thân mình, Tạ Đình thở hắt một hơi thật dài, cô khoan thai sải bước chân trở về nhà nghỉ.

Lúc vừa đặt chân lên đến bậc thềm, đám người Cố Minh tất cả đều phờ phạc nhìn cô, người nào người nấy sắc mặt đều phải nói là vô cùng tệ, thậm chí đồng nghiệp của anh ta nhìn thấy cô còn tỏ ra tức giận nhưng lại chẳng dám mắng. Cả ngày hôm qua cô mất tích, mặc dù đã nhận được tin nhắn nhưng đến tối cũng chẳng thấy cô về, điện thoại lại không liên lạc được, bọn họ chẳng ai là không lo lắng. Nơi này nguy hiểm như nào ai cũng biết, ngộ nhỡ cô rơi vào tay của lão Kim, lúc ấy cảnh sát chẳng phải lại chuốc thêm phiền toái vào người hay sao. Thêm nữa Tô Dịch kia cũng chẳng để yên cho bọn họ, anh ta không hợp tác nữa thì tất cả sự chuẩn bị lúc này chỉ có thể đổ sông đổ biển.

Càng nghĩ đến điều ấy, Cố Minh càng không thể nguôi được cơn giận đang bùng lên trong người, anh ta nghiến răng nghiến lợi đầy tức giận.

- Tạ Đình, con mẹ nó tôi biết cô không thích bị người khác kè kè ở bên, nhưng hoàn cảnh lúc này không phải là lúc cô nên tùy hứng. Chúng tôi là cảnh sát, cảnh sát cũng là người chứ không phải là thần thánh, cả một đêm cô mất tích có biết bao người chúng tôi lo lắng như thế nào không hả?

Tạ Đình liếm môi, cô lấy lại cho mình một chút bình tĩnh, đưa mắt nhìn về phía trước. Ở đó lúc này ngoài đám người Cố Minh thì còn có thêm một tiểu đội nữa, e rằng là tối qua được anh ta gọi tới để cùng họ đi tìm người đột nhiên biến mất là cô.

Bản thân là người có lỗi khiến cho tất cả một đêm mất ngủ, Tạ Đình chấp nhận việc mình bị họ khiển trách, cô nhẹ giọng hướng tới Cố Minh

- Thật xin lỗi. Tối hôm qua là tôi có việc, điện thoại lại hết pin, vì thế không thể báo về cho anh được.

Cố Minh liếc mắt nhìn người đứng trước mặt một lượt, xác định cô không hề có tổn hại nào, ánh mắt đen láy thâm thúy lóe lên một tia sáng. Anh ta phẩy tay.

- Được rồi, an toàn trở về là tốt rồi. Từ lần sau tôi hi vọng cô đừng có tùy hứng như thế nữa, chúng tôi mấy ngày nay đều tốn rất nhiều công sức cho kế hoạch vây bắt lần này, thật không muốn vì một điều gì đó mà bị phá hủy.

Tạ Đình gật đầu:” Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi lên phòng trước...”

Nói xong, cô cũng chẳng chờ đợi được ai đó đồng ý, nghiêng người lách qua một viên cảnh vệ đi về phía bậc thang dẫn lên trên tầng, bước chân trước sau đều chậm rãi. Cố Minh xoay người nhìn theo, anh mím môi, sau một hồi bóng dáng Tạ Đình khuất hẳn nơi ngã rẽ mới quay sang đồng nghiệp của mình, gật đầu lên tiếng.

- Vất cả cho mọi người rồi. Các cậu trở về ngủ đi, cả đêm qua tất cả cũng đều mệt mỏi rồi.

Cố Minh chậm rãi cất lời, anh đưa mắt nhìn đồng tử còn giăng những tơ máu đỏ sọng của anh em trong tổ, không nén được mà thở một hơi thật dài. Chuyện lão Kim đã đủ khiến cho họ mệt mỏi, bây giờ đột ngột có sự cố nào khác chắc tất cả phải bán gần như cả cái mạng mất.

- Cậu cũng thế, nên đi ngủ một giấc cho tỉnh táo.

Những người kia đều lên tiếng khuyên nhủ sau đó mới rời đi, Cố Minh gật đầu đồng ý với họ, đợi tất cả khuất hẳn lúc này mới sải dài bước chân đi về phía phòng của Tạ Đình. Cửa phòng được đóng chặt, anh ta đứng đó nhìn chằm chằm một hồi thật lâu mới dơ tay lên gõ.

- Tạ Đình, mở cửa, tôi có chuyện muốn nói.

Tạ Đình vừa thay xong quần áo, cô hơi nhíu mày khi nhận ra đó là Cố Minh, tuy có một chút khó chịu nhưng vẫn tiến lại mở cửa. Nhìn anh ta đứng ở bên ngoài với khuôn mặt nặng trình trịch xám xịt, cô không quan tâm nhiều lắm, ngữ điệu đáp trả nhàn nhạt.

- Có chuyện gì sao?

Cố Minh gật đầu:” Không mời tôi vào trong ngồi sao..?”

Tạ Đình ngẩng đầu, cô lúc này cũng ngầm đoán ra được anh ta muốn hỏi gì, vì thế liền nghiêng người sang một bên. Cố Minh nhân cơ hội ấy lách người bước vào, anh chẳng có hứng thú quan sát bố cục căn phòng như thế nào, sau khi cánh cửa đóng lại liền cao giọng chất vấn luôn.

- Tối qua cô ở cùng với anh ta...?

“ Anh ta” ở đây không cần nói hẳn Tạ Đình cũng hiểu được trong đầu là nói đến ai, cô hơi nhún vai, từ chối phải trả lời. Cô biết Cố Minh nhìn ra được sự khác lạ của mình, đặc biệt là những dấu đỏ mà Tô Dịch để lại trên da thịt cô tối hôm qua. Chỗ che được thì chẳng ai biết, nhưng nguyên chiếc cổ trắng ngần đều ẩn hiện lộ liễu, người nào tinh ý nhìn một là có thể đoán ra được mọi chuyện.

- Anh ta không sợ Lão Kim phát hiện hay sao mà lại đi tìm cô.

Cố Minh lại nhíu mày hỏi tiếp, Tạ Đình lúc này cũng chịu lắc đầu, cô kéo một chiếc ghế ngồi xuống cho đỡ mỏi, nhỏ giọng đáp trả.

- Nghe nói là đi gặp một khách hàng nào đó quan trọng. Hắn đi một mình, không có dẫn ai khác theo, nên anh ấy không biết được kẻ kia rốt cuộc là ai?

Cố Minh gật đầu, qua hai lần để sổng lão cáo già đó, thì tất cả những người cảnh sát như anh ta đã biết lão là người khôn khéo như thế nào.

- Có bị phát hiện không?

“ Không có”. Tạ Đình suy nghĩ một hồi liền gật đầu, thật ra cô cũng lo lắng, nhưng cô tin tưởng Tô Dịch:” Anh ấy nói bản thân sẽ tự giải quyết được. Tôi tin anh ấy”

Cố Minh nhất thời nhíu mày..

Sắc mặt Tạ Đình không có bất kì biểu cảm nào, cô chỉ đơn giản nói một vài câu, sau đó liền cứ thế mà giữ im lặng. Đêm hôm qua bọn họ gần như làm cả đêm, đến gần sáng lại dậy sớm nên bây giờ cô cảm thấy có chút mệt mỏi, lúc này thật chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon.

*** **** *****

Sau khi đón được A Mân, Tô Dịch cùng cậu thanh niên đó không chần chừ liền trở về thôn Cao Tháp. Đêm hôm qua có mưa cho nên lúc này những con đường đất có một chút lầy lội, tuy vậy tay lái của A Mân có thể được gọi là khá tốt, cho nên dù có là tốc độ cao vẫn không hề chậm chạp kéo dài thời gian của bọn họ.

Lúc đi được một nửa đoạn đường anh đã gọi điện báo cho lão Kim mình sẽ trở về, Tô Dịch nghe ngữ điệu hòa nhã của hắn bản thân liền nảy sinh một chút nghi hoặc. Anh vốn dĩ biết mình tự ý rời đi như này nhất định sẽ khiến lão sinh nghi, nhưng vì nỗi nhớ Tạ Đình kiệt quệ đến mức chẳng thể nào chịu nổi, anh không còn sự lựa chọn nào khác. Có lẽ lần này trở về lão già đó sẽ tịch thu điện thoại, nên giữa đường mặc dù không muốn, anh cũng phải ném vứt bỏ chiếc sim bản thân dùng để liên lạc với cô để phòng cho sự bất trắc.

Xử lý sạch sẽ xong xuôi, Tô Dịch hạ mí mắt, anh nhìn sang A Mân vẫn luôn giữ thái độ im lặng từ nãy đến giờ, dứt khoát thấp giọng lên tiếng vạch trần lớp bọc cứng rắn ở ngoài của cậu ấy.

- Tôi trước sau đảm bảo cậu không bị liên lụy, vì thế nếu lão Kim có hỏi cậu cứ nói là tôi ép cậu không được đi theo tôi.

A Mân run tay một trận, cậu ta dậm chân phanh để xe dừng lại, đôi mắt vẫn còn sự ngỗ nghịch của tuổi trẻ nhìn sang anh, ngập ngừng.

- Anh Dịch... Hôm qua anh không ở trạm xá đúng không. Em có quay lại tìm anh nhưng mọi người đều nói anh đã rời đi ngay sau đó.

Tô Dịch khẽ nhắm mắt, anh châm cho mình một điếu thuốc hút để cho đầu óc có một chút thanh thản. Anh thật ra biết A Mân sẽ không dám báo lại chuyện này cho Tam Bằng hay lão Kim, bởi vì anh có thể nhìn ra được sự căm phẫn không khuất phục ở sâu trong ánh mắt của cậu ấy, cho nên đó là lý do vì sao anh chọn cậu ấy là người đi cùng với mình.

A Mân tuy hai mươi tuổi nhưng suy nghĩ vẫn còn khá non nớt, đơn giản chỉ vì cậu ấy là một người không được may mắn như bao người khác có cuộc sống ấm no đầy đủ. Mười mấy tuổi đã phải đi làm thuê, quanh năm suốt tháng chỉ có rú rú ở trong một góc rừng như này làm việc phạm pháp, cậu ấy dù muốn trốn cũng chẳng thể nào trốn được. Cho đến hôm qua tình cờ biết được việc mờ ám của anh, cậu ấy có một ngày để suy nghĩ kĩ những việc mình đang muốn và sắp làm, lúc này ít nhiều cũng đã có dũng khí để đưa ra được câu trả lời.

Thở ra một làn khói trắng, Tô Dịch nhìn phản ứng của A Mân, anh cảm thấy khá hài lòng:” Tôi ngày hôm qua có một chút việc cần làm, cho nên phải rời đi gấp..”

“ Kim Gia hôm qua có gọi điện cho em”. A Mân rụt rè lên tiếng:” Ông ấy hỏi em có ở cùng anh hay không?”

Tô Dịch không quá ngạc nhiên, lúc lão Kim gọi điện cho anh, anh ít nhiều cũng đoán được lão nhất định không cư nhiên mà bỏ qua như thế. Nếu lão thật sự bỏ qua, anh mới là người cảm thấy ngạc nhiên vì lão đổi tính.

- Cậu trả lời sao?

Anh cười khẽ lên tiếng hỏi, A Mân xua tay, đường ấn mày hơi nhíu lại đầy suy tư:” Em nói em ở bên ngoài cửa phòng khám chờ anh. Ngài ấy nghe xong chỉ dặn dò em đừng rời anh nửa bước, sau đó liền tắt máy”

Tô Dịch ngẩn người, anh không nghĩ A Mân sẽ bao che cho mình như vậy:” Tại sao lại giúp tôi...?”

A Mân chùi mồ hôi trên trán, giọng cậu ấy buồn bã:” Đã rất lâu rồi em không dám trở về nhà, vì em sợ ba mẹ thất vọng vì có một đứa con nghiệt súc như em. Họ dạy em lớn lên phải làm người có ích cho xã hội, nghèo tiền nhưng không được bán rẻ nhân cách. Thế mà em lại đi vào con đường như thế này...”

Tô Dịch ngửa đầu nhìn trần xe, anh dựa lưng vào ghế, gẩy gẩy điếu thuốc trên tay đã cháy đến quá nửa. Anh biết A Mân không nói dối, nên cất giọng hỏi:” Có muốn làm lại cuộc đời không..?”

A Mân cười buồn không đáp. Tô Dịch mở cửa kính xe xuống, anh ném điếu thuốc xuống đất, bản thân không muốn nói quá nhiều, chỉ để lại một câu không đầu không cuối.

- Nếu muốn làm lại, trở về cứ thể trả lời theo những gì tôi nói. Còn nếu không muốn, cứ nói sự thật những gì cậu biết, hình phạt như nào tự mình tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Tô Dịch thật ra cũng có một chút bất an, nhưng anh chẳng để lộ điều ấy ra ngoài, đôi mắt sắc lạnh từ từ khẽ nhắm lại. Thật ra anh không dám chắc A Mân có giúp mình hay không, thêm nữa anh cũng đã chuẩn bị sẵn việc bị lão Kim cho một viên đạn rồi, thôi thì mọi thứ muốn diễn ra như thế nào thì cứ diễn.

Chỉ cần cái mạng này không mất, đôi chân không tàn là được rồi, bởi vì anh còn muốn trở về Thượng Hải với Tạ Đình nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc