SINH MỆNH: ĐỜI NÀY NỢ NHAU

Tô Dịch vội chạy lao về phía cầu thang, trong lòng cơ hồ dâng lên một nỗi sợ hãi, những khớp tay vô thức siết chặt. Lúc đi ngang qua hai tên đó, anh không có nghĩ ngợi gì nhiều vì tưởng là khách du lịch từ phương xa tới. Nếu không phải nhìn thấy vũ khí trong xe, thì anh còn lề mề ở dưới này thêm một lúc, khi đó chúng có khi đã tiếp cận được với Tạ Đình rồi.

Bây giờ anh chỉ hi vọng một điều là cô sẽ không sao, cô sẽ thông minh không để chúng phát hiện ra mình, đợi anh về đến nơi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Dưới những ánh đèn trần yếu ớt, mới có 9 giờ mà tất cả đã trở nên im lìm, nếu không phải nơi này có bà chủ và những khác thuê khác, Tô Dịch còn muốn nghĩ nó sẽ là một tòa nhà bỏ hoang. Cả hành lang rộng lớn không hề có bất kì một âm thanh cũng như bóng người nào khác, chỉ có bước chân vội vã của anh cùng với cái bóng in dài.

Bước được lên đến tầng ba, Tô Dịch chạy lao về phía cửa phòng của mình, còn chưa biết có nên mở cửa hay không thì cánh cửa trước mắt đã được đẩy ra. Bên trong vẫn là Tạ Đình bình an vô sự, cô đứng ở bên trong nhìn người anh một lượt, nhìn từng giọt mồ hôi lấm trấn trên trán của anh, nhíu mày hỏi nhỏ.

- Sao bảo anh đi lấy quần áo. Quần áo đâu.

Tô Dịch lắc đầu, anh đi vào phòng rồi cẩn thận đóng cửa lại, tất cả quá trình đều rất cẩn thận không hề gây ra một tiếng động nào hết.

Anh kéo Tạ Đình đi vào trong nhà tắm, xả nước trong vòi hết cỡ, đợi đến khi những tiếng rào rào cùng với tiếng thoát nước ùng ục vang lên, mới ôm chặt lấy bả vai hỏi cô.

- Từ lúc tôi xuống dưới tầng, nãy giờ có ai tìm gõ cửa phòng tìm cô không.

“ Không có”. Tạ Đình lắc đầu, cô không giấu giếm Tô Dịch nên nói luôn với anh:” Tôi khóa trái cửa phòng”

Những lời Tạ Đình nói thật sự không hề có sai, hoặc chỉ là cô cố làm đơn giản chúng đi để anh không phải lo lắng quá nhiều. Đúng là khi anh đi xuống, cô nằm một lúc liền chợt nhận ra bọn họ không có áo mưa, nên muốn đuổi theo để xuống dưới mua cùng. Thế nhưng lúc cô mở hé cửa, liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía hành lang.

Ban đầu cô còn tưởng là Tô Dịch quay lại, nhưng lúc vô thức nhìn xuống sàn, Tạ Đình liền thấy hai chiếc bóng của hai người đàn ông kéo dài. Dựa vào sự di chuyển chậm chạp của cái bóng, cô có thể lờ mờ đoán được hai tên vẫn ở yên một chỗ ở góc khuất hành lang.

Không nghĩ ngợi quá nhiều, cô liền đóng cửa, chốt khóa, sau đó liền tắt điện, bóng tối nhanh chóng chùm lấy tất cả. Không có Tô Dịch ở đây, cô phải tự sử dụng mánh khóe của mình, bởi vì cô biết, hai tên kia không phải là khách du lịch thật sự. Mục đích của chúng có lẽ chính là hai người bọn họ, còn nguyên nhân vì sao, đến giờ cô cũng chưa thể kết luận chắc chắn.

Tạ Đình muốn nhắn báo cho Tô Dịch, nhưng cô lại quên mất chính mình đã vất điện thoại ở bên kia phòng, với cả hình như không nhầm anh cũng không có mang. Hai người lúc này chỉ cách nhau có ba tầng lầu, nhưng lại cứ thể như là ba tầng khí quyển, muốn nhắn nhủ cũng không thể nào nhắn được.

Tiếng bước chân bên ngoài hành lang mỗi lúc một gần, Tạ Đình mím môi, cô đứng sát ở ria mép cửa, trên tay cầm chiếc đèn bàn mà mình vừa tháo ra được ở kệ tủ đầu giường. Thời khắc nguy hiểm này cô chỉ có một mình, bây giờ không phải là lúc để bản thân yếu đuối. Cô biết nếu đối đầu trực tiếp với chúng, cô sẽ không thoát được, vì thế chỉ còn cách tự mình bảo vệ mình an toàn, kéo dài thời gian cho đến khi đợi Tô Dịch quay về. Có anh, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

- Phòng nào?

Một tên trầm giọng cất giọng hỏi, giọng hắn không lớn nhưng cô vẫn nghe được, chứng tỏ bọn chúng đã đứng trước cửa phòng của hai người. Cằm Tạ Đình đổ toát mồ hôi, tim cô đập mạnh, lúc sau liền nghe thấy một tên khác đáp.

- Chúng nó thuê hai phòng. Phòng này là phòng của con đàn bà đó. Chúng ta vào trong đấy trước.

Tên cầm đầu vừa ra lệnh, tên còn lại cũng đồng ý ngay, chúng ngay lập tức mở cửa đi vào trong phòng của cô. Tiếng lật rèm, lật chăn ga, tiếng đá cửa phòng vệ sinh, Tạ Đình còn nhân lúc chúng lơ là tìm kiếm muốn chạy, nhưng chúng lại nhanh hơn cô tưởng. Chưa đầy một phút đã ra ngoài, nghiến giọng tức tối.

- Không có ở đây, vậy thì chỉ còn ở phòng thằng đó. Mở cửa đi.

Tên đại ca vừa dứt lời, chiếc nắm đấm cửa cũng theo đó mà di chuyển, xoay vòng từng chút. Vì bị khóa trái nên bên ngoài không thể mở được, Tạ Đình nhìn chốt khóa phát ra những tiếng kịch kịch, mồ hôi càng túa ra nhiều hơn, chảy xuống lông mày làm cô cay mắt. Cô lẩm bẩm gọi tên Tô Dịch, trái tim trong lồng ngực gần như muốn nhảy ra ngoài.

Bên ngoài lại vang lên tiếng chửi bới:” Mẹ nó, con ả đấy ở trong phòng này. Biết chúng nó ngủ với nhau, thì tao với mày tìm bên này trước là đã bắt được nó rồi”

Tên còn lại trầm mặc, một lúc sau liền nói:” Mày đưa tao chiếc ghim thép đây để tao mở khóa”

Tiếng động ồn ã càng lúc càng lớn, Tạ Đình đảo mắt một hồi, cô đang nghĩ đến cách tìm một chỗ khác để núp. Gầm giường, tủ quần áo, bây giờ mọi thứ tối om muốn tìm đến chúng cũng không phải là dễ dàng gì, chân nam đá chân chiêu gây ra tiếng động chẳng khác gì vẽ đường cho kẻ thù ở bên ngoài.

- Sắp xong chưa? Nhanh lên, thằng đó mà trở về thì không chạy thoát được đâu. Ông chủ đã dặn rồi, không bắt được nó thì cũng phải bắt được con đàn bà đi bên cạnh nó.

Chốt khóa vẫn phát ra tiếng động, Tạ Đình nghe chúng đứng thì thầm:” Con ả đó không phải là đứa dễ chơi đâu. Mày không nhớ đám thằng Đinh Ca bị nó đốt cho cháy hết cả mặt mũi à, đừng có khinh thường”

- Tao cũng không ngờ nó lại hung hãn như vậy. Ở Thượng Hải nó cũng là nhân vật nửa nổi tiếng, nếu dây vào đó e rằng rắc rối sẽ lớn đấy. Có điều ai bảo tao với mày là dân đi làm thuê, ông chủ bảo sao thì phải làm vậy chứ biết sao bây giờ.

Một trong hai tên lại tiếp tục nói, lúc này ổ khóa đã vang lên tiếng tạch một cái, Tạ Đình giật thót mình, cảm tưởng cả người như đã rơi xuống vực sâu. Cô kiềm chế không cho chính mình run rẩy, chiếc váy dài ướt đẫm mồ hôi nhơ nhớp thật khó chịu, trong lúc này lại trở nên cực kì vướng víu. Cô nhìn chăm chăm vào ổ khóa đã bị phá hỏng không thể chốt được, trong màn đêm tối đen như mực, hô hấp gấp gáp.

Đúng lúc tưởng chừng cánh cửa đã được đẩy ra, Tạ Đình nghe thấy phía đầu hành lang liền vang lên tiếng bước chân chạy dồn dập. Khóe miệng cô rốt cục cũng đã buông lỏng kéo lên một nụ cười, hai tên sát thủ cũng chạy dồn dập về phía cuối hành lang, bước chân xa dần.

Có lẽ chúng biết ở lại cũng không thể nào hạ được cả hai người, nên phải tìm đến cái cách chạy trốn để bảo vệ tính mạng an toàn.

- Cô thật không sao đấy chứ?

Tô Dịch cất giọng lần nữa, lúc này Tạ Đình cũng đã thoát khỏi suy nghĩ của mình, cô ngồi phịch xuống giường, lắc đầu. Mồ hôi ướt đẫm cả váy lẫn mái tóc khiến cho cô trở nên vô cùng chật vật, cả người nóng bừng, càng lúc càng lúc.

Cô nằm vật ra giường, nghiêng ánh mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Tô Dịch dưới ánh điện tường màu úa, nhìn quầng mắt trũng sâu của anh, không muốn suy nghĩ gì hơn nữa liền cất giọng hỏi.

- Kẻ thù của anh rốt cuộc là ai. Tại sao chúng muốn đuổi giết anh. Chúng không phải là người của đám người Trần Tuân, có đúng không?

Tô Dịch im lặn, anh vuốt mặt, ngồi xuống bên cạnh Tạ Đình, gật đầu nặng nề. Anh đã từng không muốn cô bị liên lụy, nhưng bây giờ cô đã bị liên lụy rồi, anh nghĩ cô cũng có quyền cần biết được lý do.

- Là kẻ thù cũ. Chúng tìm đến tôi để trả thù.

“ Tôi biết đó là kẻ thù của anh”. Tạ Đình không mặn không nhạt nói ra từng chữ, ngữ điệu so với hồi nãy cao hơn một chút, nói trắng ra chính là đang cao giọng chất vấn:” Tôi muốn biết anh đã từng đắc tội gì với họ”

Tô Dịch im lặng không đáp, anh rút cho mình một điếu thuốc châm lửa, cũng chẳng buồn xuống dưới lấy quần áo, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Đêm càng về khuya, không khí thù địch dần tiêu theo làn khói thuốc. anh nhìn đồng hồ từng giây từng phút trôi qua, bất chợt lên tiếng hỏi cô đang nằm.

- Cô hối hận?

“ Anh nghĩ sao”. Tạ Đình nhíu mày, cô cười khẩy một tiếng:” Tôi không hối hận, nhưng tôi cũng muốn biết được tất cả.”

Tô Dịch gẩy gẩy tàn thuốc, sau bao lần trốn tránh cuối cùng cũng bị hạ gục bởi cô:” Mười năm trước, công ty châu báu Kim Gia nổi tiếng Thượng Hải phá sản, mà người gây lên chính là tôi. “

Tạ Đình ồ lên một tiếng, cô nhìn ánh với ánh mắt thích thú. Ngay từ đầu gặp nhau, tiếp xúc với nhau, cô đã đoán người đàn ông này không đơn giản như bề ngoài, khí chất đó rất hiếm để một người khố rách áo ôm có được.

Mười năm trước cô mười bảy tuổi, châu báu Kim Gia cô có biết, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều lắm vì năm ấy cô phải bù đầu với thủ tục nhập học ở đại học Princeton.

- Anh là thương nhân sao?

Tạ Đình nhướn mày chờ đợi, Tô Dịch nhìn sâu vào mắt cô, anh lắc đầu:” Không có. Tôi nào giỏi được như vậy, chỉ là một tên đi làm thuê kiếm sống như bao người khác thôi”

Tạ Đình không bỏ cuộc, cô kiên trì hỏi lại:” Vậy làm gì...”

Tô Dịch đáp:” Làm giám định cổ vật trong văn phòng đấu giá. Nôm na cho dễ hiểu chính là phân biệt hàng thật hàng giả “. Nói đến đây anh ngừng lại, ánh mắt lướt qua vùng ngực lớn của Tạ Đình, mặt vẫn lạnh nhưng lời nói đã không còn đứng đắn:” Tôi khẳng định cô là hàng thật giá thật. Không phải đồ giả”

Bị anh trêu trọc, Tạ Đình không hề tức giận, ngược lại cô còn bật cười, chống một tay bên má nghiêng người nhìn Tô Dịch nằm bên cạnh. Cổ váy hơi trễ xuống để hở lấp ló vùng da trắng như tuyết, cô mặc kệ, coi bản thân như không hề phát ra, tiếp tục câu chuyện.

- Ở Thượng Hải làm chuyên gia giám định, về Mộc Tử làm dẫn mối, có kinh nghiệm nên thật giả như nào chỉ cần lướt qua là có thể biết. Anh thật đa tài?

Tô Dịch lơ đãng mím môi, anh vươn một tay kéo Tạ Đình lại gần, ôm lấy cô vào trong lồng ngực của mình. Mồ hôi lúc này đã bay đi hết, nhưng nỗi nguy hiểm vẫn bủa vây lấy bọn họ ở ngoài kia khiến cho anh sợ hãi.

Nhà nghỉ này năm tầng, rất nhiều phòng, khách khứa hôm nay cũng không có nhiều, nếu chỉ là hai tên kia thôi thì hai người cũng không cần thiết phải rời khỏi. Anh chỉ sợ chúng đã nắm được vị trí của bọn họ, gọi thêm tiếp viện đến, lúc ấy mọi chuyện mới thật sự trở nên rắc rối không thể cứu vãn được. Thêm nữa trời đã khuya như này, hai người ra ngoài khác gì là lao vào hang cọp. Thật sự càng nghĩ đầu óc càng muốn nổ tung, đau như người đánh.

Bên ngoài yên lặng như tờ, Tô Dịch tựa cằm lên đỉnh đầu của Tạ Đình, anh nhắm mắt rồi lại mở ra, khàn giọng nói với cô đang nằm trong lồng ngực của mình.

- Trở về phòng lấy đồ đạc của cô đi. Chúng ta rời khỏi đây, không thể nào ở lại được nữa đâu.

Tạ Đình nghiêng đầu, cô không hỏi anh là bọn họ đi đâu, hai người nhanh chóng ngồi dậy trở về phòng đối diện. Thay bộ quần áo bẩn hồi chiều, cô cuộn mái tóc vẫn còn ẩm lên đỉnh đầu, khoác chiếc túi xách chéo qua người rồi từng bước đi theo Tô Dịch ở phía trước. Hành lang rộng và dài, lúc này chỉ còn hai chiếc bóng cô độc của hai người chồng vào lên thành một, tựa như dựa dẫm, cũng tựa như thuộc về nhau hoàn toàn.

Chín rưỡi, bà chủ nhà nghỉ vẫn chưa đóng cửa, nửa tỉnh nửa gật ngồi ở quầy đón khách. Nhìn thấy hai người khoác đồ đi xuống, khóe miệng bà ta giật giật, đang định lên tiếng gì đó đã thấy Tạ Đình đẩy mấy tờ tiền về trước mặt, nói nhỏ.

- Không cần lên tiếng, đây là tiền phòng một đêm, xe ngày mai tôi sẽ trở lại lấy. Chúng tôi đêm nay có việc rời đi, nếu có ai hỏi có nhìn thấy chúng tôi hay không, nhớ là không được tiết lộ. Nói là bà ngủ quên là được.

Bà chủ là nghỉ chung quy cũng là người sợ chết, nghe xong mấy câu nói của Tạ Đình đã bị dọa đến mức khuôn mặt tái nhợt như xác chết, chỉ biết gật đầu lia lịa.

Không chần chừ thêm một chút nào nữa, Tô Dịch kéo tay Tạ Đình đi về phía cổng, rẽ phải, hai người rất nhanh chìm vào trong bóng tối.

Đi bộ là cách chẳng khác gì đứng chờ chết, nhưng ít nhất hai người có thể giữ được im lặng, chí ít so với lấy xe gây ra tiếng động an toàn hơn rất nhiều. Đồng bọn của chúng đều ở xung quanh đây, chỉ cần một cuộc điện thoại, hai người nhất định sẽ bị bao vây, cái cách đó cả anh và cô đều không ai dám mạo hiểm.

- Đi đâu bây giờ?

Tô Dịch siết chặt lấy tay Tạ Đình, dưới ánh trăng sáng, bước chân cả hai người vẫn vội vã sải dài. Anh nói với cô:” Đi trụ sở cảnh sát. Bây giờ chỉ còn nơi đó đối với chúng ta là an toàn”

Tạ Đình gật đầu, câu không hỏi lại thêm nữa, vì câu trả lời bản thân muốn đều đã có. Anh nói đúng, ở nhà nghỉ bọn họ cũng không an toàn, chạy trốn về Mộc Tử cũng sẽ không an toàn, bây giờ ngoài trụ sở cảnh sát ra, thì không còn một chỗ nào đảm bảo tính mạng cho họ. Cô là khách du lịch đến từ Thượng Hải, chỉ cần bịa chuyện mình bị cướp rồi đến báo án, giả bộ tinh thần hoảng loạn một chút, là có thể yên tâm ngồi trong đó qua một đêm.

Một đêm đối với họ đã là quá đủ rồi, không cần giường, cần chỗ ngủ cũng được.

Đi được một đoạn khá dài, phía sau hai người bắt đầu có ánh điện rọi đến, cùng với tiếng chửi bới khá lớn. Tạ Đình cùng với Tô Dịch nhìn nhau, không quá ngạc nhiên vì đã bị phát hiện, cả hai không ai nói câu gì nhưng lại rất hiểu ý cùng nhau chạy thật nhanh. Thể lực của Tô Dịch thì không cần phải nói, Tạ Đình cũng hay tập gym nên sức khỏe cũng khá là dẻo dai, cô tuy không chạy nhanh được như anh nhưng ít nhất cũng không yếu đuối để bản thân bị bỏ lại.

Đường vắng, tiếng chó sủa xa xa, ánh đèn pin vẫn hắt sáng, trống ngực Tô Dịch đập nhanh, anh đang sợ hãi. Cục cảnh sát vẫn cách hai người một khoảng vài trăm mét nữa, nếu bây giờ không nhanh đến đó, hai người nhất định sẽ không còn một tia hi vọng nào nữa, một chút cũng không có nữa.

Tạ Đình cùng Tô Dịch cố ra sức chạy thật nhanh, đúng lúc này, từ phía hẻm phía trước liền có một đám người gồm ba người đàn ông lao ra chặn lối đi của bọn họ lại. Trên tay chúng vẫn cầm theo vũ khí, khuôn mặt tất cả đều bặm trợn, có thể nhìn ra được không phải là người ở bản địa.

Phía sau hai tên kia cũng đã đuổi đến nơi, chúng tuy không cầm theo vũ khí, nhưng năm tên này, nhìn qua cũng biết so với đám Đinh Ca chỉ hơn chứ không có kém. Và không nhầm lẫn được, chúng chính là năm tên chiều nay bị Tô Dịch lao xe vào cắt đuôi ở con đường núi từ Mộc Khánh trở về.

- Còn muốn chạy. Chúng mày làm bọn tao hơi mệt đấy.

Tên cầm đầu vạm vỡ bước lên một bước, hắn đưa mắt nhìn hai người đầy giận dữ, hận ý trong đôi mắt đã được đẩy lên cao đến cực điểm.

Tô Dịch không quan tâm đến chúng, bàn tay to lớn của anh vẫn nắm chặt lấy tay của Tạ Đình, cảm nhận được cô đang run rẩy, chỉ có thể mở miệng trấn an.

- Đừng run... Tôi sẽ không để em bị thương nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc