SINH MỆNH: ĐỜI NÀY NỢ NHAU

Cố Minh đang cùng với đồng nghiệp ngồi ở sảnh thì nhận được cuộc điện thoại từ cục cảnh sát Miên Châu gọi tới. Nội dung tuy chỉ có vài từ, không nói rõ tên là ai nhưng tất cả đều biết là Tô Dịch đã ngầm nhắn gửi, vì vậy mọi người đều tập trung cao độ, cẩn thận liên lạc với bộ đội đặc chủng tiến về phía con sông Cát Đức.

Tạ Đình cũng chạy theo Cố Minh, ban đầu anh ta còn tức giận vì cô tùy hứng, nhưng đứng trước ánh mắt đầy kiên định lẫn bình tĩnh của cô, khí thế của anh ta cứ vậy mà bị đè bẹp. Cuối cùng chỉ có thể xoa mi tâm gật đầu, đưa ra giao kèo thuận lợi nhất.

- Được rồi, thế nhưng cô phải nhớ thật kĩ, đừng có để bản thân bị rơi và tầm mắt của lão Kim.

Tạ Đình lạnh giọng:” Tôi đương nhiên biết điều mình phải làm”

Vừa nói, cô vừa bước chân đi theo Cố Minh ngồi lên chiếc xe quân dụng của anh ta. Lần này vụ án đã tốn rất nhiều tâm huyết của cảnh sát khu vực, lại thêm việc tội phạm đầy mưu mô xao quyệt nên những ai chủ chốt đều được cấp áo chống đạn. Tạ Đình tuy là người ngoài không liên quan nhưng cô là nhân chứng nhìn thấy khuôn mặt lão Kim nên được nằm trong danh sách bảo vệ chặt chẽ của tất cả, nhiệm vụ của họ vừa bắt người cũng vừa phải bảo vệ cho vị “ nhiếp ảnh gia” đầy nổi tiếng này.

Bốn đội được tập hợp, vị trí sông Cát Đức cũng được định vị cách Miên Châu 30km đi về phía đông bắc, di chuyển nhanh nhất cũng phải mất đến một giờ mới có thể đến nơi. Cố Minh được phân là đội trưởng, suốt quá trình xe di chuyển anh ta cùng với đồng đội liên tục không ngừng nghỉ tìm ra cách hành động vừa thuận lợi vừa an toàn nhất, trực tiếp không quan tâm đến Tạ Đình nữa.

Ngoài trời hôm nay có mưa, những hạt mưa không nặng nhưng cũng đủ khiến cho con đường trở nên lầy và trơn trượt hơn, có mấy lần đi phải ổ gà phải mất một lúc mới thoát được khỏi. Tạ Đình nhìn sắc trời âm u với những đám mây đen kịt, cô hơi siết chặt tay, quay sang Cố Minh nói.

- E rằng đêm nay sẽ có mưa rất lớn. Nếu không tới kịp thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Cố Minh sầm mặt, anh nhíu đôi lông mày nhìn theo hướng của cô, đúng thật ở phía xa mây đen đã phỉ kín hết tất cả. Thời tiết trong núi mưa nắng thất thường, bình thường những ngày họ ở Miên Châu đều không tệ chút nào hết, vậy mà khoảnh khắc quan trọng này mưa giông lại ùn ùn kéo đến, con mẹ nó thật sự đúng là ngáng chân mà. Người đã cứng đầu, ông trời cũng ngầm ủng hộ lão Kim chống lại bọn họ, bây giờ muốn thành công chỉ hi vọng vào việc mọi người đều dồn hết khả năng và mưu trí mà thôi.

Lái xe là một người lính đặc chủng chuyên nghiệp, trừ những đoạn xuất hiện ổ gà ngăn lối thì những cung đường bằng phẳng khác anh ta đều tăng tốc đi nhanh hết cỡ. Vì vậy chưa cần đến một tiếng đồng hồ, xe bọn họ cũng chỉ còn cách phía con sông Cát Đức một khoảng vài trăm mét.

- Dừng xe lại đi, từ đoạn này chúng ta nên đi bộ. Lão Kim chắc chắn sẽ cho người canh gác ở ngã rẽ phía trước.

Cố Minh quan sát một hồi liền lên tiếng ra lệnh, sau đó anh dẫn đầu tất cả đi theo mình lên một mô đất nhỏ. Chỗ này tầm nhìn hướng về bến tàu bỏ hoang vừa đủ, thuận lợi cho việc quan sát cũng như hành động, ít nhất nếu bị phát hiện bọn họ cũng cầm cự được đến khi tiếp viện đến kịp.

Ven bờ sông lúc này tập trung đến hơn hai mươi người đang cầm ô che, nhìn lướt qua đoán chừng đều là người của bên khách hàng của lão Kim. Tất cả đều mang dáng vẻ ngôn cuồng, tuy không nhìn thấy vũ khí nhưng ai cũng ngầm hiểu được, vụ giao dịch này ắt hẳn tất cả đều có súng.

Tạ Đình nằm bò trên nền đất ẩm, cô đưa mắt nhìn xuyên qua màn mưa dày đặc, đảo qua rất nhiều người cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Dịch. Anh hôm nay vẫn mặc trên người mấy bộ quần áo cũ như trước, băng gạc trắng trên đầu không còn, đoán không nhầm vết thương mấy ngày qua được chăm sóc cẩn thận nên đã khôi phục.

Lão Kim mặc bộ quần áo màu nâu vừa vặn, dáng người do được ăn uống đầy đủ các chất nên nhìn vẫn khá là khỏe khoắn, đứng trước một đoàn vệ sĩ của đối phương nét mặt vẫn không hề tỏ ra một chút nào gọi là sợ sệt. Ngược lại khí thế từ người lão phả ra cũng ít nhiều khiến cho bên kia dè chừng, trước sau đều không hề có ý định gì quá phẫn.

Khẽ kéo vạt áo của Cố Minh, cô cất giọng nói:” Người đàn ông đứng bên trái Tô Dịch chính là lão Kim”

Cố Minh gật đầu, anh lấy ống nhòm ra nhìn, khuôn mặt lão Kim xuyên qua màn mưa dần dần hiện rõ. Mày kiếm mặt âm hiểm, so với những thành phần phạm pháp khác nhìn đứng đắn hơn rất nhiều, ấy vậy thật không nghĩ rằng phía sau lớp vỏ ấy lão lại là một ông trùm đùa giỡn cảnh sát suốt hơn mười năm.

Tình hình không được khả quan, mặc dù có lợi thế về chỗ trốn nhưng do bên kia quá nhiều người nên Cố Minh không dám làm liều, anh ta rụt người trốn sau bụi cỏ lau, ấn thiết bị liên lạc kết nối với những đội khác.

- Đã phát hiện được mục tiêu, tất cả mọi người nhanh chóng di chuyển về phía Đông Bắc của bến tàu bỏ hoang. Đối phương chuẩn bị giao hàng.

Nửa câu sau còn chưa nói hết, cả gáy Cố Minh bị Tạ Đình ép xuống, sau đó là tiếng ầm ầm nhốn nháo vang lên. Hai người không ai dám thở mạnh, cũng chẳng dám nhìn lên vì sợ bị lộ, mảng áo sau lưng ướt đẫm vì dính nước mưa bây giờ cũng nhơ nhớp có cả mồ hôi bám phải.

*** **** ****

Bến cảng cũ bỏ hoang đã lâu, Tô Dịch cùng với Tam Bằng đứng bên cạnh lão Kim đối diện với Boss lớn mua hàng, đó là một người đàn ông ngoại quốc, đoán không nhầm là người bên kia Myanmar.

Hắn mang một chiếc kính râm che kín gần hết nửa khuôn mặt, đã vậy còn đeo thêm khẩu trang, phía sau với hai bên là một dàn vệ sĩ với trợ thủ nhìn vô cùng chuyên nghiệp. Khuôn mặt chúng đều lạnh như băng đá ở Nam Cực, hung dữ và mang theo đầy sát khí, so với lão Kim chỉ có ngang hàng chứ không bao giờ có chuyện thua cuộc.

Tô Dịch từ lúc xuất hiện đều không hề lên tiếng, anh im lặng an phận cúi đầu, mí mắt cụp xuống, trên mặt không hề mang theo một biểu hiện gì. Tay anh xách theo chiếc hộp nhung được lão Kim đựng đồ ở bên trong, tuy là hàng phục chế nhưng anh phải diễn như thật, từ đầu đến cuối ánh mắt luôn mang theo cảnh giác mỗi khi ai đó nhìn vào chúng với ánh mắt thèm thuồng..

Lão Kim quan sát một lượt rồi tiến lên một bước, hai tay lão chắp phía sau lưng, nụ cười giả lả hiện hữu hướng tới Boss đầy trào phúng.

“ Hàng đã đến rồi..”. Vẫy tay Tô Dịch lão nói gọi:” A Dịch, mở hàng ra...”

Boss nhướn mày, hắn giương đôi mắt phía sau lớp kính đen quét lên người Tô Dịch đánh giá một hồi, sau đó mới thong thả gật đầu:” Chúng ta trước kia đã từng một lần giao dịch, tôi đương nhiên tin phẩm hạnh của Kim Gia nhất định sẽ không làm cái trò gì đốn mạt qua mắt người khác. Nhưng mà nguyên tắc vẫn cứ là nguyên tắc, lô hàng này trị giá hơn hai mươi triệu, tôi vẫn nên kiểm tra một chút thì hơn...”

Nghe hắn nói xong, Tô Dịch rốt cuộc cũng nâng cao mí mắt nhìn lên. Người trước mặt này bộ dạng không có gì đặc biệt, tuổi tác cũng ngang ngửa lão kim, tóc hoa râm, mặt chữ điền. Điểm nhấn làm người khác ấn tượng chính là đôi mắt tựa như cáo tựa như ưng, để mà đặt bên bàn cân với Kim Gia, ắt hẳn nhất định sẽ chiếm lấy phần thắng.

Anh không biết tên của hắn được gọi là gì, nhưng lúc trên xe có nghe được lão Kim với Tam Bằng kể chuyện cũng đã ngờ ngợ ra được công việc mà hắn đang làm. Người này chính là một trong những ông trùm buôn bán ma túy nổi tiếng ở khu vực Tam Giác Vàng, số thuốc phiện hàng năm hắn tuồn ra các nước khu vực đều rất lớn, mà cảnh sát Myanmar muốn bắt hắn đều không có chứng cứ xác thực, nôm na đều vì lão quá xảo quyệt.

Cố Minh cùng mọi người vẫn chưa đến, Tô Dịch chỉ có thể ép xuống cảm xúc lo lắng trong lòng của mình, anh tiến lên một bước, gật đầu chào hỏi với “ khách hàng”.

- Boss, tôi là Tô Dịch...

Boss nghe xong liền cười vài tiếng, hắn xua tay, sự chú ý lại rời xuống chiếc hộp:” Được rồi, tôi hiện tại muốn kiếm tra hàng, cậu mở ra đi.”

Tô Dịch gật đầu, anh không chần chừ mở chốt khóa chiếc hộp, đúng lúc đang định mở hẳn thì ngay lập tức bị lão Kim chặn lại. Lão nhìn anh ám chỉ một cái, sau đấy mới quay người cười giả lả với Boss, đôi mắt giảo hoạt như cáo hơi híp lại. Hai lão cáo già đầy mưu mô gặp nhau, người nọ chơi đùa người kia, ít nhiều càng làm cho bầu không khí ẩm ướt trở nên khó chịu hơn nữa.

- Từ từ đã. Ngài Boss cũng nên để cho chúng tôi nhìn thấy thành ý của ngài chứ. Sao có thể một mình tôi cho ngài xem là như thế nào.

Boss cười lạnh một tiến, hắn liếc cái nhìn sắc như dao về phía lão Kim, một cánh tay đưa lên phẩy với thuộc hạ ở phía sau. Ngay lập tức có một người cầm chiếc vali lớn mang đến, hắn đặt xuống dưới đất, trực tiếp mở ra, bên trong đều là những sấp tiền dollars dày cộp vẫn còn mới cứng được xếp ngay ngắn.

- Đã đủ thành ý chưa.

Lão Kim hào sảng gật đầu, nụ cười tươi rói:” Đủ rồi, đủ rồi... A Dịch, mở hàng ra cho Boss kiểm tra đi”

Tô Dịch giật nảy mình, anh cố trấn an bản thân không được làm điều gì dại dột, bước chân cứng ngắc đi lên mở chiếc hộp ra đưa đến trước mặt Boss. Bên trong tổng cộng có sáu chiếc ly ngọc, màu sắc tuy không được tươi mới nhưng tinh tế sắc sảo, nhìn lướt qua một cái liền có thể đoán được đó chính là bảo vật có một không hai. Hắn lấy một chiếc đưa cho người ở phía sau, tên đó mang dụng cụ đồ nghề ra soi xét, mất một lúc lâu mới đứng dậy, gật đầu nói.

- Boss, là hàng thật... Có thể trao đổi hàng.

Tên Boss gật đầu, hắn hất cằm ra lệnh cho người của mình lên giao dịch. Thời khắc ấy, trái tim Tô Dịch như bị nhấc lên đến tận cổ họng, anh bất giác siết chặt tay, cầm quai chiếc vali, nét mặt trở nên nặng nề ngưng trệ. Đúng lúc tưởng chừng mọi thứ nhất định không thể cứu vãn được nữa, tiếng rên nhẹ của tên thuộc hạ ở bên cạnh chẳng khác gì như một hồi trống được đánh lớn khiến cho tất cả trở nên hỗn loạn.

Tiếng súng đùng đoàng vang lên dồn dập, Tô Dịch thở hắt ra một hơi thật nhẹ, anh đang định chạy theo lão Kim đi trốn thì ngay lập tức liền bị người của tên Boss kia chặn lại. Hắn không nhân nhượng đạp cho lão Kim một phát, cổ họng rít lên đầy giận dữ.

- Mẹ kiếp, địa điểm chỉ có hai bên biết được, sao bây giờ lại xuất hiện người khác hả.

Lão Kim có chút khẩn trương:” Cái này bây giờ không phải là vấn đề quan trọng nữa. Trước mắt tất cả phải tìm được đường thoát thân đã, nếu không để bị tóm cả lũ thì đừng hòng tìm ra được kẻ gián điệp”

Tên Boss không thông thuộc địa hình ở bên này nhưng hắn cũng không ngu mà đi theo lão Kim, ngược lại tiếng súng càng lúc càng vang lên đã đánh mạnh vào sự nhẫn nhịn lẫn cảnh giác của hắn khiến hắn trở nên mất khống chế, điên cuồng.

“ Chắc chắn là người của ông”. Tên Boss nghiến răng, hắn ra hiệu cho đàn em xử lí đám người của lão Kim, bản thân thì cầm tiền chạy nhanh về phía chiếc xuồng nhỏ dưới lòng sông:” Mau xử lí hết mấy tên tay chân râu ria của lão, không được để tên nào sống sót”

Đám đông lập tức trở nên hỗn loạn, người của lão Kim mang đi không nhiều nhưng đều rất trung thành, thời khắc nghe được lệnh của Boss nói với tay sai của hắn tất cả đều đứng lên yểm trở. Tô Dịch quan sát tình hình trước mắt, anh mím môi, nghiêng người cúi đầu nói với lão Kim.

- Kim Gia, trước mắt chúng ta nên rời khỏi đây, nơi này thật sự quá nguy hiểm.

Đáy mắt lóe lên một tia sáng, Kim Gia ngay lập tức gật đầu, Tô Dịch thần kinh cũng thả lỏng xuống được đôi chút. Anh cầm lấy chiếc vali đựng đồ đi trước một bước, thế nhưng đến bước thứ hai, phía gáy đã bị một vật lạnh lạnh dí vào, sau đầy là giọng nói đầy uy hiếp.

- A Dịch, có phải là người do cậu gọi tới không?

Tô Dịch nghẹn họng không trả lời, lão Kim nét mặt càng thêm hiểm ác, tay dùng sức thật mạnh dí súng vào gáy anh khiến anh gã chúi xuống, cả người hấng chịu từng đòn.

Ở trong lùm cây, Cố Minh không nghe được lão Kim nói gì với Tô Dịch, thế nhưng nhìn thấy anh bị lão đánh cho bầm dập, anh ta không thể nghĩ ngợi được điều gì hơn nữa liền dứt khoát nổ thêm một phát súng.

Viên đạn sượt qua người lão, lúc này tất cả tay sai của tên Boss cũng đồng loạt hướng súng về phía lùm cây nã đạn liên tục, Cố Minh không thể trốn im một chỗ được nữa đành phải kéo Tạ Đình rời khỏi chỗ nấp, phút chốc anh ta cùng với tất cả đều bị lộ.

Đám người kia kiên quyết không để cho ai chạy thoát, nhìn thấy Cố Minh, chúng chia nhau đuổi theo, sắc mặt mỗi tên đều lạnh lùng như thần chết. Cả núi rừng không nơi nào còn được yên ả.

Cố Minh dẫn mọi người chạy theo sườn núi mà đi, dọc đường đều là mưa bom bão đạn, tiếng súng nổ ầm ầm vang vọng khắp một góc bến tàu cũ kĩ.

Lợi thế của bọn họ là được lùm cây che khuất, Tạ Đình bị Cố Minh kéo chạy đi một đoạn, trên người ngoài vết bẩn thì không có bị thương. Cô nghĩ đến Tô Dịch vẫn còn bị lão Kim không chế, bước chân đột ngột liền dừng lại, gấp gáp lên tiếng hỏi.

- Người của anh đã đến chưa. Sao bây giờ vẫn còn chưa thấy.

Cố Minh cố gắng đè xuống sự khẩn trương của mình, anh ta đỏ mắt:” Họ gần tới nơi rồi. Chỗ này quá nguy hiểm, cô không nên ở lại”

Tạ Đình nhìn qua lùm cỏ, đám người kia vẫn liên tục đuổi theo bọn họ, những viên đạn vẫn được bắn về phía lùm cây um tùm này. Cô cúi đầu nhìn xuống tay Cố Minh, nhân lúc anh ta không để ý rất nhanh đoạt lấy súng chạy về phía ngược lại, đôi mắt nhìn đám người đi cùng mình không hề mang theo một chút cảm xúc.

- Tôi sẽ quay lại cứu anh ấy. Các người một lần bỏ mặc anh ấy rồi, còn muốn bỏ mặc anh ấy lần hai sao.

“ Tạ Đình”. Cố Minh tức giận:” Chuyện này cô không được tùy hứng...”

“ Tôi tùy hứng sao”. Tạ Đình không hề hợp tác, cô chĩa súng về phía Cố Minh, sắc mặt vô cùng bình tĩnh:” Chẳng phải chúng ta có áo chống đạn sao. Sao anh còn muốn bỏ mặc Tô Dịch ở lại, các người vẫn là sợ chết đi. Nếu sợ thì đừng đi theo tôi, tôi tự mình cứu anh ấy”

Nói xong, cô chẳng cần chờ đợi câu trả lời của ai dứt khoát xoay người chạy về hướng ngược lại, trong đầu lúc này chỉ tồn tại suy nhất một suy nghĩ chính là phải cứu được Tô Dịch. Đồng thời lúc ấy, Cố Minh cũng nhận được điện thoại báo đội tiếp viện đã đến nơi, anh ta không chờ nổi nữa liền gấp gáp ra chỉ thị.

- Ngay lập tức bao vây đám người Kim Gia cùng với tên Boss kia, nhớ là phải hành động cẩn thận, không được để tên nào chạy thoát.

Dập điện thoại, Cố Minh nhìn về phía đằng sau, người đi theo anh ta lúc này không nhiều, nhưng bên bộ đội đặc chủng cũng đã tới nên anh ta cũng an tâm được phần nào, giao phó vài chuyện xong liền xoay người đuổi theo Tạ Đình. Dù cô không nghe lời nhưng ít nhiều cô cũng là nhân chứng quan trọng, anh ta nhất định phải bảo vệ, thời điểm hiện tại không phải là lúc lên tức giận.

Tô Dịch trên người mang không ít vết thương, anh bị lão Kim đá từng cái không hề nhẹ, kèm theo đấy là những tiếng chửi bới điên cuồng.

- Mẹ kiếp, có phải là mày báo cảnh sát không?

Bến tàu hoang vắng chỉ còn lại Tam Bằng cùng với lão Kim và một tên thân cận, tiếng súng ở phía kia cũng xa dần, Tô Dịch hiện tại cũng không cần phải giả bộ thêm nữa. Anh gồng người phản ứng nhanh nhẹn né tránh phát đạp tiếp theo từ phía lão Kim, một tay nắm lấy cổ tay của hắn vặn ngược lại, cùng lúc ấy chân phải đưa lên dồn hết mười phần sức mạnh đá thẳng vào bụng của lão.

Lão Kim lùi về lảo đảo về phía sau vài bước, cả người ngã ngồi trên mặt đất, đau đến sẩm mặt mày. Tam Bằng nhất thời hốt hoảng mới có phản ứng, hắn muốn chạy lại đỡ liền bị lão chỉ tay vào mặt rống lên.

- Nổ súng, giết nó đi.

Trong khoảng thời gian rất ngắn, Tô Dịch rất nhanh bị tên thân cận của lão Kim đuổi gần kịp, hắn kéo cò nổ súng, viên đạn ngay trong tức khắc liền ghim vào chân của anh. Nóng rát truyền đến, anh nghiến răng chịu đựng, ôm chân phải lê chạy tiếp, thế nhưng vẫn chẳng thể nào thoát khỏi được họng súng của lão cáo già kia hướng tới.

Lại một viên nữa ghim phải bả vai, Tô Dịch hự lên một tiếng đau đớn. Bờ sông lúc này bắt đầu truyền đến nhưng tiếng chạy dồn dập, Tam Bằng hoảng hốt cướp súng từ tay tên thân cận, hắn gồng hết sức chạy theo Tô Dịch nhả đạn.

Phía bên này, Tạ Đình chạy lao từ trên mô đất đầy bụi cỏ lao xuống, đúng lúc nhìn thấy Tam Bằng có ý định bắn Tô Dịch, bản thân chẳng suy nghĩ liền dơ súng lên bắn. Trước nay cô chưa từng chạm qua vật này bao giờ, nhưng xem phim nhiều cùng với vừa nãy Cố Minh có nổ súng nên cũng biết được cánh kéo cò. Rất may viên đạn chuẩn xác ghim thẳng vào bắp tay của Tam Bằng, trong tích tắc đã giúp Tô Dịch thoát khỏi thần chết.

Bóng dáng Tạ Đình lấp ló hiện ra phía bụi cỏ, lão Kim ánh mắt trở nên đỏ bừng đầy phẫn hận, khẩu súng trên tay rất nhanh liền chuyển hướng từ Tô Dịch về phía cô. Lần trước lão không giết cô là sai lầm của lão, lần này dù trời có sập xuống lão không cho cô cơ hội lần thứ hai được sống nữa.

Gió lớn nổi lên, mưa rơi xối xả, mùi máu sực lên đến tanh nồng. Tô Dịch nhìn lão Kim cùng với tên thân cận lên đạn muốn bắn về phía Tạ Đình, toàn thân liền trở nên run rẩy. Anh mặc kệ cơn đau đang hoành hành ngang dọc trên người mình, bước chân chạy lao thật nhanh đến kìm hãm lấy lão, chân không bị thương cũng vung mạnh đá văng khẩu súng của tên thân cận kia rơi xuống sông.

Anh nện mạnh hai phát vào cổ lão Kim, dồn sức điên cuồng vật lộn với gã, hung hăng giáng từng cú đấm mang theo hết sức lực.

Lão Kim vùng vẫy như con cá đàn giẫy chết, hắn chế ngực không cho anh cướp súng, phẫn hận tặng thêm cho anh một viên nữa vào bụng:” Con mẹ mày đừng mong được sống, hôm nay tao có chết cũng phải lôi mày chết theo tao”

Ánh mắt Tô Dịch sắc như dao, lạnh thấu xương nhìn lão Kim ở trước mặt. Anh không buông người để cho lão có cơ hội chạy trốn, mặc cho lão như một tên tâm thần liên tục gối vào vết thương trên người anh.

Lục phủ ngũ tạng cảm tưởng gần như muốn trào hết ra ngoài, Tô Dịch bắt đầu cảm giác được cơn choáng váng, anh giằng co với lão Kim càng thêm điên cuồng. Bao nhiêu viên đạn trong súng của lão, lúc này đều đã ghim hết trên da thịt của anh.

Phía bên kia, Tạ Đình nổi điên bắn nhả đạn bắn gục Tam Bằng với tên thân cận của lão Kim, từng đầu ngón tay vì không chịu đựng được sức giật của súng đã rách đến túa máu. Cố Minh cùng với cảnh sát lúc này cũng kéo tới, anh ta nhìn lão Kim lấy thân thể của Tô Dịch làm bia đỡ đạn, lòng bàn tay cầm súng trở nên toát mồ hôi.

Không một ai biết Tô Dịch đã hấng chịu từng đấy viên đạn, cơ thể anh hiện tại sức sống đã cạn kiệt gần hết, ánh mắt dần trở nên mờ mờ chẳng nhìn rõ được thứ gì. Anh nghe loáng thoáng tiếng Cố Minh cùng mọi người gọi, lần cuối cùng dồn hết sức kéo lão Kim đổi vị trí với mình, cùng lúc ấy, tiếng súng vang lên dồn dập như muốn xé cả bầu trời.

Cố Minh cùng đồng đội bắn gục lão, người lão cứ thế trượt xuống kéo theo cả Tô Dịch ngã cùng. Máu chảy mỗi lúc một loang lổ, Tạ Đình nhìn khuôn mặt người yêu một chút huyết sắc cũng không còn, tâm trí cô trống rỗng trong vào giây, sau đó điên cuồng lao từ mô đất xuống chạy về phía đó.

Tới nơi, cô gần như chết lặng, cả người ướt đẫm quỳ dưới lớp bê tông đổ vỡ, lật ngược người Tô Dịch lại để anh gối đầu lên đùi mình, hai tay run rẩy gạt máu với đất bám trên mặt anh. Gió thổi lớn, cô không nghe được tiếng hô hấp của anh, đến nhịp tim của anh cũng chỉ có thể cảm nhận được đứt quãng. Trước ngực anh đều là vết thương, vết đạn bắn.

Tạ Đình cầm lấy tay ôm lấy khuôn mặt của mình, cô không khóc, nhưng giọng nói đã chẳng còn giữ được bình tĩnh như mọi ngày.

- Có lạnh không? Em đưa anh về nhé...

Tô Dịch khó nhọc nâng mí mắt nhìn người con gái mình yêu ở trước mặt, anh yếu ớt mỉm cười, cổ họng dù rất đau nhưng vẫn cố gắng nói ra những lời bản thân mình đã cất dấu từ lâu.

- Tạ Đình...

- Em đây... em ở đây

- Hứa với tôi...nhất định phải sống thật tốt... Bởi vì em...đáng được tận hưởng... những điều đẹp nhất.

Một ngụm máu lớn hộc ra từ miệng, cả người anh trở nên vô lực nằm trong lòng cô, hơi thở gấp gáp. Tạ Đình cúi đầu, môi cô áp lên lỗ tai của anh.

- Được, em hứa với anh...

Cơn đau truyền đến mỗi lúc một dữ dội, Tô Dịch giật người mấy cái, anh siết chặt lấy tay cô hơn, mắt cố gắng mở lớn nhìn hình ảnh mờ nhạt của cô ở sát trước mặt mình, từng lời cuối cùng trở nên nhỏ tí.

- Tạ Đình... Nếu có kiếp sau...có muôn vàn kiếp sau nữa..tôi...tôi... vẫn muốn được yêu em.

Tạ Đình cảm nhận sự buông thõng của Tô Dịch ở trong lòng của mình, đôi mắt cô đã trở nên đỏ hoe, biết rõ anh chẳng thể nghe thấy được nhưng cô vẫn nói.

- Em đợi anh cùng em trở về, chúng ta sẽ cùng nhau đi Tây Tạng. Anh đã hứa rồi mà, anh nhất định sẽ không thất hứa, có phải không?

Bình luận

Truyện đang đọc