SINH MỆNH: ĐỜI NÀY NỢ NHAU

Tiểu Vân chạy vào phòng, bắt gặp cảnh tượng đau mắt trên giường, rồi quần áo rơi vãi trên sàn, chiếc cặp lồng trên tay không cầm chắc được nữa liền tự do rơi xuống đất tạo lên một âm thanh va chạm cực lớn. Mắt cô ấy đỏ ửng muốn khóc, cổ họng nghẹn ứ lại, lồng ngực truyền đến một cơn đau đớn không thôi, trái tim cảm giác như muốn vỡ tung ra từng mảng.

Tạ Đình không xoay người nhìn ra, cô cúi đầu nhìn Tô Dịch sắc mặc lạnh lẽo nhìn như muốn giết mình, tay từ từ kéo dây váy lên mặc lại cho đàng hoàng, cất giọng nói vô cùng lạnh.

- Tôi sẽ đến tìm anh tiếp...

Nói xong, cô rời khỏi người của Tô Dịch bước xuống giường, mắt liếc qua Tiểu Vân vẫn đứng nguyên ở đó với khuôn mặt ướt đẫm nước, một chút áy náy lẫn thương xót cũng không hề có. Cô xỏ giày cao gót vào chân, bước chân tiến lại về phía cửa, đối diện với cô ấy chỉ nhàn nhạt liếc một cái, tuyệt tình chặt đứt hi vọng cũng như trực tiếp phá nát mộng đẹp mà cô ấy luôn ảo tưởng với người đàn ông trên giường.

- Anh ta không thích hợp với cô.

Tạ Đình biết lời nói của mình sẽ ảnh hưởng rất lớn, thế nhưng cô không hề thấy mặc cảm. Bởi vì sự thật vốn dĩ là như thế, Tô Dịch giống cô, không bao giờ tin vào tình cảm, và cũng không bao giờ tìm được niềm vui. Anh đối với Tiểu Vân chỉ là cảm giác che chở cho người thân, không hề phát sinh tình cảm nam nữ.

Tiểu Vân mấp máy môi run lẩy bẩy, nước mắt càng chảy nhiều hơn, mắt cũng không dám ngước lên nhìn vào Tạ Đình ở trước mặt. Với cô ấy, khí chất của cô thật sự rất dọa người, tính cách cứng rắn ngang tàng luôn làm cho người đối diện phải nhận ra được một điều bọn họ không phải là chung một kiểu người.

- Chị....

Tạ Đình nhíu mày, cô khoanh tay trước ngực ngạo nghễ nhìn Tiểu Vân cười cười. Nụ cười của cô vẫn như thường ngày, cô cũng không hề cảm thấy mình đang phô trương sự thắng lợi trước người yếu hơn mình. Trước nay cô không hề có tính cách đó, cho đến bây giờ vẫn không hề có tính cách đó. Cô biết mình đứng ở đâu, biết mình nắm chắc trong tay cái gì.

- Tôi làm sao?

Tiểu Vân không kìm nén được tức giận, cô ấy cuộn chặt hai tay mình lại, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên muốn mắng chửi Tạ Đình. Thế nhưng khi đối diện với đôi mắt lạnh như băng không hề có một chút nào gọi là cười nhạo đối phương của cô, bao nhiêu lời cô ấy muốn nói đều bị mắc cạn ở cổ họng, chỉ biết bất lực lắc đầu.

Tạ Đình cũng không có rời đi ngay, cô châm cho mình một điếu thuốc đưa lên miệng hút, cả người dựa vào tường nhìn Tô Dịch một thân quần áo chỉnh tề bước ra khỏi nhà tắm. Làn khói rơi xuống, cô gẩy gẩy tàn thuốc để chúng rớt xuống sàn, cô hất cằm nói với Tiểu Vân.

- Có biết đàn bà ngu xuẩn ở điểm nào không?

Tiểu Vân cắn môi không nói được lời, Tạ Đình nhìn Tô Dịch đang cau mày với mình, nụ cười càng trở nên lớn hơn. Cô không sợ sự uy hiếp từ anh, phải nói là trước giờ chưa ai có thể làm cô sợ hãi buông bỏ thứ mình muốn. Nếu không, cô đã không có những thành công như bây giờ, cũng không thể ngẩng cao đầu để đạp những scandal xuống dưới chân mà ngoi lên cao ngạo nhìn xuống.

- Đó là cứ đâm đầu vào người không yêu mình.

Tạ Đình chậm rãi nhả từng từ, cả người Tiểu Vân bỗng chốc run lên từng đợt, chỉ thiếu mức muốn ngã khụy xuống đất. Cô nhịn từng cử chỉ của cô ấy một hồi, rồi nhìn sang Tô Dịch ngồi ở giường lẳng lặng hút thuốc, không hề nể nang gì liền hướng anh mà nói.

- Nói với cô ấy, anh đã thực sự nằm gọn trong bàn tay của tôi rồi.

Tô Dịch nhíu mày, mắt anh lạnh dần, bên trong còn xuất hiện những đốm lửa nhỏ. Anh muốn nói cô câm miệng, có điều cô vẫn làm như không nhìn thấy, nhàn nhã hút thuốc nói câu sau.

- Nói với cô ấy đừng ôm vọng tưởng nữa...

“ Cô câm miệng”. Tô Dịch đã thật sự tức giận, anh gằn giọng dường như muốn đánh người:” Cút ra khỏi phòng tôi”

Tạ Đình nhíu mày, cô không nghĩ Tô Dịch có thể thô lỗ như thế:” Anh trước nay vốn dĩ chỉ coi cô ấy như người thân”

Cô ngắt lời, tự dưng cảm thấy mình đang làm một chuyện gì đó vô cùng thừa thãi, ấn đường giữa hai bên liền nhíu lại. Cô chợt nhận ra chính mình cảm thấy không ổn, liền dứt khoát xoay người khỏi căn phòng của Tô Dịch trở ra ngoài.

Lúc này, Tạ Đình cần một nơi yên tĩnh để ổn định lại cảm xúc của mình, không thể nào để nó mất khống chế như hồi nãy. Giữa cô và anh chỉ là người qua đường Gíap, thấy thể xác ăn ý nên muốn có một đêm tình xuân, ngoài điều ấy thì không được phép tồn tại thêm một điều gì khác. Sẽ mãi là như thế.

Tạ Đình đi rồi, căn phòng lúc này chỉ còn lại Tiểu Vân và Tô Dịch, hai người một đứng một ngồi vẫn chưa ai chịu lên tiếng nói chuyện. Mùi thức ăn, mùi khói thuốc lá, thậm chí còn có cả mùi hoocmon phụ nữ phảng phất, tất cả đều khiến cho không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn.

Một lúc sau, Tiểu Vân là người lấy lại được tinh thần, cô cúi người muốn dọn dẹp mọi thứ dưới đất, nhưng lại bị giọng nói khàn khàn của Tô Dịch ngăn lại. Anh nói.

- Để đó đi, chút nữa anh dọn.

Tiểu Vân khựng người, cô chỉ “ dạ” một tiếng thật nhỏ rồi đứng dậy, trước sau mặt vẫn cúi xuống như thế không có ngẩng đầu, mười đầu ngón tay đan chặt.

Tô Dịch ngước mắt lên nhìn, điếu thuốc trên tay anh đã cháy gần hết chỉ còn lại một chút gần nơi đầu lọc, tàn đỏ chạm vào da thịt khiến anh cảm nhận được có một chút rát. Anh tiện tay ném xuống dưới sàn, hai tay vuốt mặt, tính muốn im lặng nhưng rồi nghĩ lại liền quyết định muốn nói.

- Tiểu Vân, em giận anh không?

Tiểu Vân giật mình lắc đầu, cả người rúm lại hệt như một con chim non nhỏ bị bỏ rơi, bờ vai run rẩy dường như lại bắt đầu kiềm nén tiếng khóc, cổ họng nghèn nghẹn.

- Em... em không cố ý đi vào? Em không biết chị ấy ở đây?

“ Anh không nói chuyện đó”. Tô Dịch thở dài, anh tiến lại gần cô ấy, đưa bàn tay to lớn của mình xoa lên đầu cô, mái tóc đen nhánh theo đó cũng xù lên vài lọn:” Tiểu Vân, đừng yêu anh”

Tiêu Vân lúc này ngoài gật đầu thì chẳng biết gì khác, nước mắt tèm lem trong đáng thương chật vật đến vô cùng.

- Em... em biết anh không yêu em. Là do em cố chấp...

Tô Dịch thở dài, bỗng dưng lúc này anh cảm thấy mình đúng thật sự là một tên tồi hết sức. Mười năm ở Mộc Tử, nhìn Tiểu Vân lớn lên, giúp cô ấy kinh doanh nhà nghỉ, nhưng tình cảm của anh chưa bao giờ phát triển quá xa đến mức gọi là yêu. Tất cả quan tâm của anh tựa như người thân bao bọc, anh biết nhưng có lẽ anh đã quên mất một điều là cô ấy đã lớn thật rồi, không hề còn là thiếu nữ ngây ngô nữa.

“ Tiểu Vân”. Tô Dịch gọi:” Em vốn dĩ thuộc về một thế giới yên bình”

Tiểu Vân tan nát cõi lòng, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Tô Dịch trước mặt, rất biết điều nghe lời. Quen anh mười năm, một người đàn ông hoàn hảo như anh cô không yêu sao được, có điều vẫn chỉ là mình cô đơn phương mà thôi. Ánh mắt của anh nhìn cô đầy dịu dàng, đầy quan tâm, thế nhưng nó vẫn chỉ dừng lại ở đây chứ không thể nào đi xa hơn được.

- Em về trước đây.

Tiểu Vân vội vàng quay người rời khỏi, Tô Dịch đưa mắt nhìn theo, thở một hơi thật dài, tâm trạng ít nhiều cũng buông xuống được những nặng nề.

Anh cúi người dọn rác dưới sàn, bất chợt tâm trí liền nhớ đến cảnh xuân của chính mình với Tạ Đình. Một chút nữa thôi anh đã thực sự muốn di chuyển, muốn cùng cô lăn lộn một trận rồi....

*** **** ****

Tạ Đình rời khỏi nhà của Tô Dịch, cô không có trở về nhà nghỉ mà đi lang thang dạo quanh thị trấn nhỏ cách nhà anh một đoạn. Lúc này trời đã ngớt mưa, mọi người bắt đầu đổ xô ra chợ bán những loại rau củ kiếm được ở trên rừng, vẻ mặt của tất cả đều hiện lên tia hạnh phúc. Có người bán khoai lang, có người bán vật dụng được đan bằng trúc, ngoài mấy cái thứ đó ra thì nhìn lại đều không có gì khác.

Cô nhìn dòng người đi lại trước mặt, thật chỉ muốn chụp một kiểu ảnh về cuộc sống nghèo khó thiếu thốn ở nơi này, có điều máy lại không mang theo bên người lên chỉ có thể bỏ lỡ đợi lần khác.

Cô bỏ xa phía chợ nhỏ đằng sau tiến về phía trước, bước chân vô định không biết nên dừng lại ở đoạn nào, cho đến lúc đi tới một gác chòi nhỏ bên đường, mới liền rẽ vào rồi tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi xuống. Chiếc chòi này không biết được xây từ năm nào tháng nào, nhưng nhìn qua có vẻ rất cũ nát, đoán không nhầm cũng phải từ rất lâu rồi.

Tạ Đình cũng chỉ nhìn qua một lượt, sau rồi ánh mắt cô liền rơi vào khoảng không trước mặt, điếu thuốc trên tay mới cháy được một nửa, vẫn còn bốc khói lên nghi ngút.

Cô nhớ lại khoảnh khắc mình với Tô Dịch đọ sức, cơ thể của anh, giọng nói của anh, ánh mắt của anh, tất cả đều khiến cho cô si mê muốn có được. Anh nói cô có độc, nhưng anh thật sự cũng không hề biết rằng, người anh cũng mang theo loại độc như cô, loại độc khiến cho người khác chìm vào rồi thì khó có thể nào tỉnh táo mà dứt ra được.

Mỗi lần đứng trước anh, quyền chủ động đều bị đổi lại, điều ấy càng khiến cho kích thích trong người cô nổi lên nhiều hơn. Giống như vừa nãy, bọn họ thật sự có thể đi đến cái bước cuối cùng, nếu như không có sự xuất hiện của Tiểu Vân.

Anh túm lấy vai cô, hung hăng đè cô xuống giường, lực ở tay không hề giảm khiến cho bả vai cô đỏ lên một mảng hồng, bây giờ nhìn lại vẫn còn chưa hết. Anh hôn ngực cô, liếm ngực cô, động tác lúc đó vô cùng nhẹ nhàng, tựa như chính là đang nâng niu một báu vật.

Cơn gió lạnh khẽ thổi qua, Tạ Đình có chút rùng mình, ngón tay kẹp điếu thuốc của cô run lên một trận. Cô ngậm thuốc trong miệng, không hút mà cứ để như vậy, khói từ miệng cô thoát ra nhiều hơn, sộc lên mắt có chút cay xè.

Đúng lúc này, có một cánh tay khác đưa lên miệng cô cầm điếu thuốc xuống. Tạ Đình không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cần hơi liếc qua cũng có thể đoán được người xuất hiện lúc này là ai. Bởi vì, bàn tay của Tô Dịch to và săn chắc, đường tĩnh mạch mê hoặc có sức hút hơn bàn tay trước mặt rất nhiều.

- Tôi cứ tưởng chị đi đâu, hóa ra chị ngồi ở đây.

Trần Tuân cười ra tiếng một cái, cậu ta rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tạ Đình, ánh mắt liếc qua những vết đỏ hồng trên bả vai của cô một giây liền quay đi.

Tạ Đình vẫn không quay đầu, cô theo bản năng đưa tay lên, nhưng lúc này phát hiện mình không hề còn thuốc lên đành bỏ xuống, nhàn nhạt đáp.

- Sao thế, cậu đi tìm tôi?

- Chị nghĩ xem có thể không.

Trần Tuân nhướn mày, cả người dựa hẳn vào chiếc cột to lớn, một chân gác lên bệ, một chân buông thõng xuống, mái tóc lãng tử khẽ bay trong gió tạo lên một tư thế cực kì đẹp. Tạ Đình nghiêng đầu, nhìn kĩ đúng là không thể phủ nhận xuống một điều cậu ta cũng khá là đẹp, nhưng mà, mưu mô quá nhiều, lòng dạ thâm sâu. Không thuộc vào kiểu người mà cô ưa thích.

“ Tôi không giỏi đoán suy nghĩ của người khác”. Tạ Đình vuốt tóc, cô không dài dòng mà đi thẳng luôn vào vấn đề:” Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì”.

“ Ha ha”. Trần Tuân cười lớn, nghiêng người đến gần cô hơn, ngón tay gõ cốc cốc mấy cái lên chiếc cột gỗ:” Chị không những cá tính mà còn cực kì thông mính. Đó là lý do vì sao tôi lại thích chị đến thế”

Tạ Đình cười như chế giễu, cô lắc đầu, mắt nhìn sâu vào mắt của Trần Tuân, lạnh nhạt:” Người thông minh quá cũng không phải là điều gì hay ho”

Trần Tuân cười lớn hơn, cậu ta đứng phắt dậy chống hai tay khóa cô vào lồng ngực của mình, chậm rãi nói.

- Được rồi, chị đừng nghiêm trọng lời khen của tôi lên như thế chứ. Tôi đến tìm chị là có việc muốn nói.

Tạ Đình nhìn Trần Tuân một cái như có như không, cô hất cằm:” Nói đi...”

Trần Tuân cười:” Cũng chẳng có chuyện gì to tát. Tôi nhớ chị bảo chị muốn chụp ảnh ở cổ thôn Tây Nha, đúng lúc đội chúng tôi sắp tới sẽ đi vào đó. Muốn hỏi chị một chút xem chị có muốn đi hay không”

Tạ Đình không đáp, biểu cảm trước sau vẫn không hề thay đổi. Ngày đầu đến đây, gặp bọn họ, cô cũng chỉ nghĩ họ là người người tò mò muốn về thôn tìm kho báu nên mới chấp nhận lời đề nghị đi theo. Thế nhưng bây giờ cô đã nhìn ra được bộ mặt được dấu ở đằng sau những vẻ mặt gần gũi này là như nào, cô còn có thể đi sao. Ánh mắt của tên Thạc Thành sáng nay nhìn cô cô vẫn chưa quên, cái nhìn ấy, chính là điềm báo gần như muốn giết người khác.

Nghĩ ngợi một hồi, cô liền hỏi:” Các người định bao giờ xuất phát”

Trần Tuân đáp luôn, hai tay nhàn nhã xỏ túi quần:” Một tuần nữa. Thạc Thành nói sắp tới mưa ở núi Mộc Tử sẽ vẫn còn diễn ra, đường lên núi rất khó đi, đợi khô ráo hẳn di chuyển sẽ dễ hơn”

“ Một tuần nữa à. Tôi chưa dám chắc, nhưng rảnh tôi nhất định sẽ báo với mấy người”

Tạ Đình chậm rãi đáp lại, trong lòng dâng lên một cỗ khinh bỉ. Muốn lừa cô đi đường rừng để cho cô có cái kết cục như Lưu Mẫn ư, đám người này cũng tự tin quá rồi.

“ Được”. Sắc mặt Trần Tuân có một chút thay đổi, cậu ta cười tươi:” Đợi về Thượng Hải, tôi sẽ đến xem triển lãm của chị”

Tạ Đình nhìn những hạt mưa lất phất bên ngoài đã rơi từ lúc nào, mắt cô lóe lên khi nhìn thấy Tô Dịch cầm trên tay chiếc ô đi lại, cô cười khẩy một tiếng, gật đầu với Trần Tuân.

- Hoan nghênh...

Nói xong, cô liền đứng dậy, đôi chân trần trên giày cao gót bước thật nhanh, cả người lúc này đã hòa vào trong màn mưa trắng xóa....

Còn tiếp....

Bình luận

Truyện đang đọc