SINH MỆNH: ĐỜI NÀY NỢ NHAU

Tạ Đình ngẩng đầu lên, màn đêm tối đen như mực khiến cô chẳng nhìn rõ được bất cứ thứ gì, thế nhưng chỉ cần qua giọng nói trầm trầm cô cũng đoán được người ấy chẳng phải ai khác mà chính là người đàn ông tên “ anh Mười” trong miệng của cô chủ nhà nghỉ.

Anh ta bóp vai cô siết chặt, qua một tầng vải mỏng khiến cho cô bất giác trở nên đau nhói mỗi khi cử động, cả người vặn vẹo muốn tránh khỏi. Thế nhưng cái người này lại vô cảm đến mức không hề quan tâm đến biểu cảm của cô lúc này, anh ta thấy cô lộn xộn thì càng đè chặt hơn, mặt kề sát mặt gần đến mức hơi thở của cả hai quyện vào nhau tan ra, giọng cất lên đầy uy hiếp.

- Im miệng.

Tạ Đình nhíu mày, cô còn đang định dơ chân đá cho cái tên trước mặt một trận thì tai liền nghe thấy tiếng động vang lên bên ngoài, sau đó còn có tiếng chửi “ Fuck” rất lớn. Vừa nãy bị tập kích bất ngờ nên cô quen béng luôn cái tên Trần Tuân kia, bây giờ ổn định lại bản thân mới chợt nhớ ra hóa ra hắn vẫn không cam tâm trước sự biến mất đột ngột của mình lên bực tức chạy mọi ngóc ngách để tìm cho được. Có điều ở đây nhiều phòng như vậy, lại còn đều là khóa trái, hắn sao có thể vào bên trong được, nên cuối cùng chỉ có thể ôm nỗi hận trở về, ôm cả nỗi hận với cô.

Tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần, đợi đến khi bên ngoài không còn một chút gì gọi là nguy hiểm nữa Tô Dịch mới buông lỏng cánh tay, giải thoát cho người con gái trong lồng ngực của mình.

Tạ Đình không bị kìm chặt nữa liền đưa tay mò mẫm công tắc trên tường bật lên. Điện sáng, cô nhìn một lượt liền nhận ra đây là căn phòng của mình, chẳng biết tại sao anh lại có chìa khóa phòng của cô để mà vào nữa. Cái người đàn ông, cũng thật sự khiến cho người khác không nổi hứng không được mà.

- Anh làm sao có được chìa khóa phòng tôi?

Tạ Đình nhíu mày nhìn Tô Dịch đứng trước mặt một đoạn, dáng người cao, hai mắt đen u tối cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt anh thâm trầm nhìn xuống, sinh ra một cảm giác bức người khó chịu, không hề đáp trả câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.

- Tìm cô là có chuyện muốn nói?

Tạ Đình tùy ý dựa người vào tường, tuy bộ quần áo cô mang trên người là bộ quần áo ngủ bảo thủ, thế nhưng từng động tác uốn éo của cô lúc này vẫn vô tình như có như không hiện lên những đường cong cơ thể tuyệt đẹp chẳng khác gì mời gọi.

- Tìm tôi à? Tôi với anh có chuyện cần nói sao?

Có gì mà nói chứ, lúc đến đây thì cô muốn khai thác thật, nhưng mà bây giờ cô không cần nữa rồi. Đám người kia mục đích của họ cũng đến thôn Tây Nha, cô đi cùng với họ cũng có thể giảm được phần nào nguy hiểm. Họ cần kho báu, còn cô thì cần tư liệu trá hình dưới lớp thôn dân hiền lành, hai thứ đó chẳng hề liên quan gì nhau hết. Gỉa sử có kho báu thật, thì cô cũng không phải kẻ tham lam cuồng sinh vọng tưởng với chúng, cô vẫn còn yêu đời lắm, chưa muốn ngồi nhà đá bóc lịch đếm ngày trôi đi.

Tô Dịch bị phản ứng của Tạ Đình làm cho giật mình, ánh mắt anh trở nên u tối hơn, trầm lạnh, gằn từng từ qua kẽ răng.

- Cô vẫn còn muốn đến thôn Tây Nha. Tôi đã cảnh cáo cô thế nào?

Tạ Đình ngoáy ngoáy lỗ tai, hành động tùy hứng của cô lúc này lọt vào mắt Tô Dịch như một lời khiêu khích cười nhạo, càng nhìn càng không thể kìm nén được cơn tức giận. Tất nhiên những điều ấy cô đều nhìn thấy được hết, nhưng cô lười quan tâm, chỉ hời hợt đáp.

- Quên không nói với anh, việc tôi muốn làm đừng hòng ai có thể ngăn cản. Bao gồm cả anh.

Tô Dịch khuôn mặt lúc này đã lạnh như tiền, anh không nể nang gì mà nhìn sâu vào đôi mắt của Tạ Đình, trừng lên đầy cảnh cáo. Mắt cô rất đẹp, đen láy như hạt nhãn, cho dù là ban ngày hay ban đêm chỉ cần nhếch lên một cái cũng đủ khiến cho đàn ông sục sôi ham muốn. Vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt bất cần, “ mắt ở trên cao” không để ai vào mắt, từ cái nhấc tay đến lời nói, chỉ cần lọt vào tầm nhìn của anh đều không phải là thứ đáng xem.

- Tôi có đủ mọi cách khiến cho điều cô muốn không bao giờ có thể thực hiện được.

Tô Dịch im lặng một lúc rồi lên tiếng, Tạ Đình nghe xong cũng chỉ gật đầu rồi à lên một từ như hiểu chuyện. Cô cười, một nụ cười rất đẹp chứ chẳng phải là cái nhếch môi đầy cao ngạo, bước chân tiến lại gần với anh hơn, ngẩng đầu lên nhìn.

- Anh định làm gì tôi. Nói xem.

- Cô nghĩ với tạng người như cô có chịu đủ một cái bóp tay của tôi.

Tô Dịch nhướn mày liếc nhìn Tạ Đình đứng bên cạnh, lúc này cô vẫn dùng cái biểu cảm bĩnh tĩnh như không đối diện với anh, có lúc còn cợt nhả không coi anh ra gì, tùy hứng trêu đùa trong lòng bàn tay của mình. Anh thấy cô che tay lên miệng cười, hàng lông mi dài hơi rung nhẹ, bàn tay trắng nõn khẽ trượt xuống bàn tay to lớn của anh cầm lấy đưa lên ngang mắt nhìn quan sát.

Khớp xương rõ ràng, săn chắc, đường tĩnh mạch nổi lên đầy nam tính, toát lên vẻ đàn ông thực thụ. Lòng bàn tay anh còn có vết chai do làm việc nặng nhiều, cọ sát với da thịt trơn nhẵn của cô khiến cho cô toàn thân có chút ngứa ngáy, hứng thú lại nổi lên.

- Là bóp chỗ này sao.

Vừa nói, Tạ Đình vừa đưa cả bàn tay to lớn của Tô Dịch đặt lên bầu ngực của mình, không quên dùng lực ấn mạnh một cái, ánh mắt nhìn anh nóng bỏng đầy khiêu khích, môi hồng hơi hé mở, thổi một hơi thật nhẹ vào vùng yết hầu của anh.

Tô Dịch bị tập kịch bất ngờ thì vội vàng rụt tay lại, vẻ mặt của anh trở nên đen hơn, hai tay cuộc chặt lại thành nắm đấm ẩn nhẫn tức giận. Có điều lúc này, trong lòng anh cũng theo đó mà hiện lên một cảm xúc mơ hồ, từng đầu ngón tay bỗng trở nên nóng bừng, bỏng rát. Anh nhớ lại khoảnh khắc hồi nãy, tuy cách một lớp áo nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được khuôn ngực đầy đặn của cô mềm mại ra sao, nếu dùng cả tay để nắm trọn lấy, có khi vẫn là không hết.

Cô gái trước mặt anh rất đẹp, mái tóc dài màu đen nhánh do vật lộn với anh nãy giờ lúc nãy cũng buông xõa xuống sau lưng để lộ ra phần đuôi xoăn từng lọn lớn, là kiểu tóc mà rất được giới minh tinh nổi tiếng ưa chuộng. Điệu bộ của cô rất là duyên dáng, rất thanh khiết, lại rất trẻ, nếu không phải là đôi mắt sắc bén lúc nào cũng cợt nhả người khác, có lẽ sẽ là một tiểu búp bê cực kì dễ thương. Có điều, cô không phải là búp bê, mà là hoa thược lược có gai, bất cứ ai động vào cũng đều khiến họ chảy máu.

- Sao thế, cảm xúc thế nào, thấy rất tốt đúng không.

Thấy Tô Dịch vẫn im lặng đứng đó với khuôn mặt thâm sâu khó lường, Tạ Đình lại tiếp tục dùng cái giọng điệu không đứng đắn để nói chuyện. Cái người đàn ông này, con mẹ nó luôn năm lần bảy lượt ngăn cản cô, mặc dù chưa phá chuyện tốt của cô, nhưng cũng ít nhiều khiến cho cô bực bội, không chỉnh anh ta thì cô coi như là thua cuộc. Mà từ trước đến nay, trong từ điển của cô chẳng có chỗ cho hai từ thua cuộc đứng vào.

- Tôi không có thời gian trêu đùa với cô.

Tô Dịch phát ra khẩu khí nặng nề, lạnh lẽo. Tạ Đình trước những điều ấy một chút cũng không quan tâm, cô tùy ý ngồi về phía giường của mình, nhướn mắt nhìn anh, đáp.

- Anh không có thời gian mà anh đi phá hỏng chuyện tốt của tôi.

Nghe đến hai từ” chuyện tốt” được phát ra từ miệng của Tạ Đình, toàn thân Tô Dịch có chút cứng lại. Anh đứng khuất ánh sáng nên vẻ mặt không nhìn rõ ra sao, lúc này cô chỉ thấy anh nói.

- Xin lỗi.

Tô Dịch nói xong liền xoay người về phía cửa, anh tính rời khỏi phòng trở về nhà của mình, có điều tay còn chưa chạm được vào nắm đấm trước mặt đã ngay lập tức bị chặn lại bởi thân hình của Tạ Đình. Cô dựa sát vào người anh, ngước lên nhìn anh đầy mị hoặc, lạnh nhạt.

- Phá chuyện tốt của tôi xong quay ra xin lỗi xóa sạch mọi thứ. Anh nghĩ tôi sẽ bỏ qua sao.

“ Vậy bây giờ cô muốn sao”. Tô Dịch đã gần như mất hết kiên nhẫn, anh tức giận.

“ Muốn sao à, muốn anh thay chỗ tên nhóc kia, anh chịu không”

Tạ Đình luồn tay sờ lên lồng ngực của Tô Dịch, qua một lớp vải sơ mi mỏng, cô vẫn có thể cảm nhận được từng cơ thịt của anh săn chắc như thế nào, thậm chí Kha Luân còn thua xa người này. Không phải là người hay tập thể hình mà chỉ là một tên sống trên núi chẳng biết thế giới bên ngoài ra sao, toàn thân toát lên khí chất lạnh lùng hoang dã như loài thú, nhưng sờ đến đâu là ngón tay tê dần đến đó, một từ khó có thể nói được hết.

Tô Dịch bị đùa cợt thì nghiến răng, anh gạt phát cánh tay không biết an phận của Tạ Đình xuống, cảnh cáo.

- Câm cái miệng chó không thể mọc ngà voi được của cô lại.

Tạ Đình bị chửi cũng không lấy tỏ ra tức giận, cô chỉ nhún vai, sau đấy thu lại vẻ mặt không đứng đắn của mình lại, nghiêm túc đưa ra câu hỏi với người đàn ông trước mặt, hất cằm lên.

- Đi theo tôi làm gì. Lý do tại sao cấm đoán tôi đến Tây Nha?

Tô Dịch chỉ nhàn nhạt đáp:” Tôi nói rồi, đó là nơi cấm kị nhất núi Mộc Tử, tất cả mọi người ở đây đều không muốn ai tìm hiểu về nó”

Tạ Đình cười khẩy, cô tùy ý vuốt một lọn tóc xõa ra trước vai gầy, nhíu mày phản bác lại.

- Tính lừa trẻ con à. Sợ tôi cuỗm mất kho báu ở đó à, nên một mực đứng ra ngăn cản.

Tô Dịch im lặng không nói, suy cho cùng anh cũng chưa từng bước vào cổ thôn đó nên không dám chắc được trong đó có báu vật gì hay không. Thế nhưng việc người mất tích đấy là điều rõ ràng, Tây Nha sát với biên giới nước M, việc buôn bán người chỉ cách nhau một con suối nhỏ, quá thuận tiện đối với chúng. Bà Chu nói cổ thôn đều là người sống ở đó từ xưa, thuật thôi miên tà đạo hầu như mấy người lớn tuổi đều có thể làm được, ai xâm phạm lãnh địa của họ, họ chẳng cần dùng sức lực gì cũng có thể điều khiển được ý thức não bộ của người khác, anh nghĩ có lẽ đấy là lý do mà cảnh sát mãi không thể tìm được chứng cứ để gồng xích tất cả lại.

Tô Dịch thâm trầm lên tiếng, anh nén mấy tiếng thở dài vào trong lòng, mắt nhìn Tạ Đình không chớp.

- Đó là nơi nguy hiểm. Tôi đây là đang muốn tốt cho cô, cũng như là muốn tốt cho tất cả mọi người ở đây.

“ Tôi cần lý do”. Tạ Đình tất nhiên không vì một lời nói mà bị thuyết phục buông bỏ, cô đến đây chỉ với một mục đích là tìm chứng cứ, sao có thể vì một chút nguy hiểm mà bỏ được. Đó không phải là phong cách làm việc của cô.

- Cổ thôn đó đã tồn tại từ thời nhà Minh, bọn họ khác chúng ta, rất ghét ai đó xâm phạm vào lãnh địa của mình. Người nào cố tìm hiểu, cố đi sâu vào, chỉ có nước đâm đầu vào chỗ chết.

Tô Dịch kiên nhẫn giải thích cho Tạ Đình, cô nghe xong cũng không có phản ứng gì gay gắt, hỏi tiếp.

- Vậy thì liên quan gì đến sự an toàn của người dân ở đây. Cái tôi cần biết là câu trả lời cho câu hỏi đó, chứ không phải là sự nguy hiểm cá nhân.

Tạ Đình hừ lạnh, vốn dĩ cô sẽ tức giận, nhưng trực giác lúc này mách bảo cô rằng, người đàn ông này thật sự không hề đơn giản chỉ là một người sống an nhàn trên núi. Anh ta có lẽ biết gì đó về cổ thôn Tây Nha kia, tuy không phải là rõ trăm phần trăm nhưng cái gì quan trọng ắt phải đều biết rất rõ, đặc biệt là việc vì sao những người thám hiểm một đi không trở về.

- Sao? Thấy khó nói vậy à? Anh đang bịa chuyện?

Thấy Tô Dịch cứ duy trì thái độ im lặng, Tạ Đình dần trở nên mất kiên nhẫn, giọng cô lớn hơn, bắt đầu không nhịn được mà còn mang theo phần gắt gỏng. Cái người đàn ông này, có phải là thấy cô nhịn xuống liền tưởng cô là kẻ dễ ăn hiếp, dụ cô bằng mấy lời thần thần bí bí rồi quăng một cục bơ to đùng, tưởng cô không dám làm gì chắc.

Càng nghĩ, trong lòng Tạ Đình không kiềm chế được cơn tức giận, cô dơ chân cho Tô Dịch một cái để xả giận, thế nhưng rất nhanh liền bị anh thuận lợi ghìm chặt lại, khóa toàn thân nhỏ nhắn vào trong lồng ngực của mình. Anh cúi đầu quan sát cô, ít nhiều cũng đoán được nghề nghiệp của cô đang làm, thế nhưng vẫn không dám chắc lên phải hỏi.

- Cô tới đây với mục đích gì. Khảo cổ hay điều tra.

Tạ Đình nhíu mày, cô nhận ra được sự nghiêm túc từ trong lời nói lẫn hơi thở của anh, nhàn nhạt nói.

- Tôi là nhà báo. Cũng là một nhiếp ảnh gia. Đến đây với mục đích điều tra chứng cứ lẫn tìm kiếm ảnh đẹp, bấy nhiêu đã đủ cho sự hiếu kì của anh chưa.

Tô Dịch như đặt nhẹ được tảng đá nặng nề trong lòng của mình xuống, anh trầm ngâm một lúc như đang suy nghĩ điều gì ấy, rất lâu sau mới lên tiếng.

- Đám cảnh sát kia kéo một đám người đến, không tìm được gì lại về sai một người đàn bà yếu ớt như cô đi, cơ hội tìm được chứng cứ là bao nhiêu.

Tạ Đình nhận ra được giọng điệu khinh thường trong từng lời nói của Tô Dịch, cô hời hợt đáp, chẳng để tâm điều đó quá nhiều.

- Cơ hội là do mình bắt lấy. Trước đến nay đối với tôi cái gì càng nguy hiểm càng kích thích.

Tô Dịch không nói quá nhiều, anh quyết định rời khỏi căn phòng của Tạ Đình, trước khi đi không quên để lại cho cô một câu nói.

- Sáng mai tám giờ, tôi chờ cô ở dưới nhà ăn của nhà nghỉ. Nếu chậm trễ, tôi nhất định sẽ đổi ý.

“ Đi đâu”. Tạ Đình xoay người hỏi với theo.

Tô Dịch xoay nắm đấm cửa, anh đáp:” Đi gặp bà Chu, nghe bà ấy kể chuyện về cổ thôn Tây Nha”

Dứt lời xong Tô Dịch cũng quyết định đóng cửa lại, căn phòng vốn dĩ ồn ào lúc này liền trở nên yên ắng như cũ. Tạ Đình lười nhác ngả người xuống giường, mũi hít hà hương hoắc hương thoang thoảng còn lưu lại tỏa ra từ người của anh, đôi mắt khẽ nhắm hờ, nghĩ ngợi lung tung, bản thân rất nhanh liền chìm vào trong giấc ngủ.

Đêm nay, vẫn là một đêm dài cô ngủ rất ngon

Bình luận

Truyện đang đọc