SINH TỒN THỜI MẠT THẾ

Du Hành càng cảnh giác hơn.

Độ khó của nhiệm vụ này là khó nhất, nên cậu không tin là con tang ngoài kia cùng trình độ với con ở nhiệm vụ trước.

Cậu cân nhắc kỹ càng, sau đó đứng lên: Thức ăn vẫn đủ. Hiện giờ, có lẽ tang thi đã xuất hiện được ba ngày rồi, đi sang thành phố bên cạnh để ngồi máy bay về nhà là không thể nào. Cậu tự trở về? Hoàn toàn có khả năng.

Ở nhiệm vụ lần trước là nhờ cậu chạy theo quân đội, có súng có pháo nhưng không phải vẫn bị tang thi đuổi theo sao? Trên đường cũng có thiệt hại. Bây giờ chỉ có một mình cậu thì không thể nào phá bỏ được tang thi triều này, trừ khi vận may của cậu nghịch thiên đến mức dọc trên đường đi cũng không gặp phải tang thi triều.

Cậu cần một đội ngũ, tuy nhiên để tìm được những đồng đội biết thấu hiểu như Từ Thiên không phải như mua rau cải trắng, không dễ để tìm thấy ở nơi xa lạ này.

Hiện giờ chỉ có thể tự dựa vào bản thân, có thể gặp được người hợp ý hay không đều phải nhờ vào duyên số rồi.

Tỉnh Thanh Hòa cách nơi này khoảng vài nghìn dặm nên cậu cần có xe để đi.

Hiện tại nên làm những chuyện cần thiết trước, cậu đi đến cửa sổ, vén nhẹ rèm che cửa lên nhìn ra bên ngoài, trời nắng chang chang, ở trên đường, tang thi lắc qua lắc lại.

Trước khách sạn có đậu năm chiếc xe còn siêu thị ở phía đối diện có đậu một chiếc SUV.

Du Hành suy nghĩ một chút rồi quyết định xuống lầu, trong trí nhớ của Trương Hằng Viễn không có sự hiện diện của quân đội, có lẽ là không quan tâm đến. Cậu cũng không dám ở chỗ này chờ đợi được cứu giúp.

Ngày thứ ba của mạt thế cũng chưa phải là lúc loạn nhất, đầu tiên là cậu có thể lấy xe chạy đi. Vào thời điểm loạn nhất cũng là lúc tất cả mọi người dốc hết toàn bộ sức lực để tìm kiếm thức ăn, là thời điểm ngươi tranh ta đoạt.

Cậu lấy tất cả mọi thứ bỏ vào trong nhẫn trữ vật rồi lại đem nhẫn bỏ vào hệ thống trữ vật, đảm bảo tất cả mọi thứ đều hoàn hảo. Lúc này mới đeo lên lưng chiếc ba lô có mấy miếng bánh quy và hai chai nước, cầm lấy cái giá treo quần áo ở trong phòng. Đây là cái giá ba chân, dài gần hai thước được làm bằng inox, trọng lượng cũng không nhẹ. Đem ra đối phó với tang thi thì cũng tạm chấp nhận được, cậu định sau khi rời khỏi nơi này sẽ đi tìm vũ khí khác thích hợp hơn.

Trước tiên, cậu đem cái giá ném xuống bãi cỏ hấp dẫn được một con tang thi đến cửa, nó lắc lư một hồi, nhận ra thứ này không thể ăn được liền chậm rì rì rời đi.

Chờ trong chốc lát, phải mất một lúc cậu mới trèo qua cửa sổ sau đó dọc theo ống thoát nước leo xuống. Căn phòng này là do cậu đặc biệt chọn, bây giờ đã có đất dụng võ rồi.

Lúc leo lên lầu hai, cậu đối mặt với một con tang thi, con tang thi đó úp mặt vào cửa sổ thủy tinh, gào lên một tiếng, không đụng được cậu, nó liền vội vàng dùng đầu đụng.

Ở thế giới kia, chỉ khi bị tang thi cắn thì thi thể mới bị biến đổi, không biết là tang thi ở thế giới này như thế nào.

Trong lòng Du Hành tràn đầy tinh thần. Sau khi thuận lợi nhảy xuống mặt đất, cậu nhanh chóng nhặt cái giá ở trên sân lên, dùng sức đâm thủng một con tang thi rồi nhìn về phía đối diện.

Chiếc suv kia vẫn còn ở đấy, nhưng mà cửa siêu thị lại bị mở ra, cậu nhìn thấy bên trong có người. Cậu không dám gây thêm rắc rối nên không thể làm gì khác, chọn một trong những chiếc xe xung quanh để đi, cạy ổ khóa ra sau đó nhét cái giá vào trong, sau khi ngồi vào ghế liền đóng cửa lại.

Đúng lúc đó con tang thi kia lại một lần nữa đứng dậy, đụng vào xe.

Cậu khởi động xe, rẽ sang một góc rồi căn cứ vào đường đi trong trí nhớ, cứ đi thẳng rồi đi ra ngoài.

Trên đường đi, cậu thuận lợi tìm được một quầy bán đồ ăn vặt bị đập liền đem tất cả vơ vét trong một lần, lấy chiếc nhẫn của mình trang bị đầy đủ.

Vào ban ngày, cậu có thể đi qua những nơi tập trung tang thi, nhưng khi đêm tới, cậu lại không có chỗ để dừng chân.

Xe còn dầu. Cậu trở mình, lấy cuốn sách chỉ dẫn về du lịch mà Trương Hằng Viễn đã chuẩn bị từ trước, cậu lật ra xem, trạm xăng gần đây nhất cũng cách khá xa, mà số dầu còn dư lại không đủ để chống đỡ.

Quan trọng nhất là, đi vào ban đêm tuyệt đối không phải ý hay. Cậu đơn phương một mình, nếu sơ ý rơi vào đám tang thi thì cậu chết chắc rồi.

Lái xe vào một con hẻm nhỏ, mang balo trên lưng, vừa nhanh chóng lui lại về phía sau tang thi, vừa mở cửa xe xông ra ngoài. Tay cậu không cầm cái giá mà trực tiếp nhảy lên nóc xe rồi trèo qua tường.

Trên đầu tường để phòng trộm cướp nên đã gắn thêm miểng thủy tinh làm mu bàn tay của cậu bị rạch ra, máu càng thêm kích thích những con tang thi sau đuôi xe đi theo.

Trong đó có một con tang thi đạp đồng loại của mình để leo lên nóc xe, túm lấy Du Hành lại định cắn một cái. Du Hành tiếp tục trèo mà không quan tâm đến cơn đau. Sau bức tường bên này là một cái sân, trong sân có một chiếc xe hơi đang đậu, trong phòng còn có nến đang sáng, cho thấy ở đây có người ở.

Và cũng không có tang thi.

Cậu nhảy xuống, lăn tại chỗ, miệng vết thương ở trên người cọ xát với cát đá khiến cậu rất đau đớn, nhưng may mắn là tư thế rơi xuống đất của cậu rất tốt nên không bị trẹo chân.

“Là ai?”

“Có tang thi!”

Từ trong nhà, tiếng bước chân chậm rãi đi ra, Du Hành cảm nhận được ánh sáng của đèn pin chiếu vào mắt mình, cậu híp mắt lại, đưa tay giơ lên.

“Là người!” “Có phải là trộm không? Bắt lại trước đã.”

Du Hành phối hợp để mình bị trói lại.

“Tôi không phải là trộm, bởi vì trời đã tối, lại không thể thoát được khỏi tang thi nên lúc này mới chạy bừa sau đó đi vào đây, xe của tôi ở bên kia bức tường, nếu không tin thì có thể đi xem.”

“Đi xem!”

Lập tức có người đi ra khỏi cửa, hai phút sau liền quay lại gật đầu.

Chỗ nào trên người cậu cũng bị sờ qua một lần, xác định trên người cậu không có ám khí, lúc này mới cởi trói cho cậu.

Bàn tay của cậu bị lún vào cát hiện tại đã hơi lở loét rồi thật là đau muốn chết mà.

“Xin lỗi.” Du Hành nghe thấy có một người đàn ông xin lỗi cậu, cậu ngẩng đầu lên nhìn, là một chàng trai khoảng ba mươi tuổi, rất cao to, xem ra hắn là thủ lĩnh.

Cậu lắc đầu: “Là tôi tự tiện đi vào, không trách các cậu được.” còn nói: “ Vậy ta đi trước đây, hẹn gặp lại.” Cậu dự định đến vùng lân cận tìm nơi ở.

Một người phụ nữ nói: “Em trai nhỏ, em là người ở đâu?”

“Tôi đến từ thành phố S, mục đích đến đây là để du lịch.”

“Nếu không, hay là em cũng ở lại đây đi? Tụi chị cũng là người đến đây để du lịch, đều là người đến từ nơi khác đến, lúc này chính là thời điểm cần đồng tâm hiệp lực.”

Người phụ nữ nháy mắt với những người khác, lập tức có người phụ nữ khác liên tục nói đúng.

Du Hành không lập tức đồng ý: “Bây giờ đã là chiều tối rồi, chuyện này để mai rồi nói.”

“Vậy cũng được.” Người phụ nữ kia rất thoải mái: “ Tên chị là Trần Tuyết Lỵ, ngày mai lại gặp lại nha.”

Sau khi Du Hành rời khỏi đây, những người còn lại ở trong phòng nghi ngờ nói: “ Tại sao cô lại muốn mời cậu ta gia nhập cùng với chúng ta? ”

Trần Tuyết Lỵ cười nói: “Cậu ta dám đi ra khỏi cửa một mình nhưng lại không có chỗ để đi. Hơn nữa, tay bị thương thành như thế nhưng lại không kêu một tiếng, tôi cảm thấy cậu ta cũng không tệ. Không phải nói ngày mai chúng ta muốn đi đâu sao, nhiều hơn một người là tốt nhất, anh Đình cũng cảm thấy không tệ, nếu không… anh ấy nhất định đã ngăn tôi rồi ”

Âu Đình liền nở nụ cười.

Âu Nguyệt bĩu môi nói: “Cậu ta có thể lọt vào mắt xanh của mọi nhưng chưa chắc chúng ta đã lọt mắt xanh của ta.”

“Được rồi đó Nguyệt Nguyệt, chúng ta có một nhóm nhiều người ở đây, lẽ nào vẫn không thể cẩn thận một chút?” Trần Tuyết Lệ cười: “Hắn càng như vậy chị lại càng cảm thấy hắn không tệ.”

Tám người họ đều cùng làm một công ty, nhân dịp được nghỉ liền rủ nhau đi chơi, nhưng không nghĩ đến họ lại gặp phải chuyện như thế này, bọn họ đã bị kẹt lại ở trong căn phòng này cũng đã hai ngày rồi, định đến ngày mai sẽ đi đến siêu thị để lấy đồ ăn.

Sau đó đi ra khỏi thành phố, bọn họ đã đợi hai ngày, cũng đều cảm thấy chuyện đội cứu viện tới đây trong một thời gian ngắn rất thấp.

Du Hành lại ra khỏi cửa, bò lên trên tường, đứng ở trên đầu tường nhìn xung quanh một chút, đi qua hai nóc nhà thì chọn được một căn nhà không có người ở liền nhảy xuống.

Cửa phòng đang khóa lại, sau khi cạy khóa ra liền có hai con tang thi nhào đến, Du Hành chặn từng con một, cầm lấy cây chổi ở bên cạnh cửa vung mạnh một cái, miễn cưỡng giải quyết được hai con tang thi.

Sau khi vào được nhà, cậu nghe có tiếng gõ cửa, cậu dám chắc chắn trong phòng chỉ có một mình cậu. Tìm được một cái bàn, dời bàn qua phía cửa để chặn lại.

Lúc này cậu mới an tâm ngồi xuống đất, lấy ra một cây nến bắt đầu châm lửa, để một ít sáp nến rơi xuống sàn, sau đó ấn nến xuống để cố định.

Tay cậu thật sự quá đen và bẩn rồi, vội lấy một chai nước suối ra, đi vào nhà vệ sinh rửa tay hai lần. Sau đó nhặt hết cát ra khỏi vết thương dưới ánh nến, mồ hôi lạnh chảy ra.

Rắc bột thuốc trắng Vân Nam lên sau đó dùng vải quấn lại, lúc này mới thật sự coi là kết thúc.

Du Hành bắt đầu suy nghĩ về nhóm người mới vừa gặp kia, ở trong đó có người tên là Trần Tuyết Lỵ đưa ra đề nghị. Cậu vừa mới nhìn qua loa thì họ có cỡ chừng bảy, tám người, số người đủ nhiều vậy mà còn mời thêm mình vào, nhất định là muốn mượn tay người khác làm việc gì đó.

Ở trên thế gian này làm gì có chuyện ăn được bữa cơm miễn phí, nhất định là họ nhìn trúng năng lực của cậu. Nhưng mà có người nhìn trúng, đối với mình cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Cậu quyết định tạm thời gia nhập, ít nhất cũng có một người bạn. Là thật lòng muốn cùng cậu kề vai chiến đấu hay là một con cờ thế mạng, chuyện này ngày mai sẽ rõ thôi.

Cậu đem cây nến xuống phòng bếp, vòi nước vẫn còn nước, nhưng cậu lại không dám dùng nó để nấu cơm, cậu định chút nữa dùng nó để tắm.

Thùng đựng gạo và bếp ga đều đầy đủ, Du Hành dùng nước khoáng rửa sơ qua một lần sau đó bắt đầu nấu cơm. Tiếc là tủ lạnh đã dừng hoạt động, cậu đưa tay vào sờ bên trong, chắc là mới dừng chưa quá một ngày nhưng đồ ăn ở bên trong đã bị hỏng vì trời nóng.

Từ trong ngăn kéo, cậu tìm được một tá trứng gà, đây chính là điều vô cùng đáng mừng, cậu luộc chín toàn bộ đặt ở trong bát để nó nguội đi, cậu tính để ngày mai mang theo để ăn trên đường.

Chờ đến lúc cơm chín, cậu bóc hai chai nước tương ra để ăn chung với cơm., suýt chút nữa là cậu bị nghẹn chết rồi, cũng may cậu nhanh chóng uống một ngụm nước lớn. Phần cơm còn dư lại cậu ăn chung với dưa muối.

Ăn cơm xong cậu liền mệt rã rời, cậu điều chỉnh đồng hồ báo thức, sau khi kiểm tra lại cửa sổ nhiều lần cậu liền quyết định ngủ ở phòng khách. Cậu không quan tâm đến con tang thi ở trong phòng ngủ, thỉnh thoảng lại đụng cửa như vậy cũng rất tốt, cậu sẽ không chìm vào giấc ngủ quá sâu.

Ngủ đủ một giấc dậy thì đã là bảy giờ sáng, trời đã sáng rồi. Cậu lại tiếp tục nấu cơm vì không biết là có quay lại đây hay không nên cậu dứt khoát nấu luôn cơm trưa.

Nếu không phải thời gian trong nhẫn chứa đồ của cậu bằng với thời gian ở thế giới bên ngoài nên không thể nào giữ thức ăn luôn tươi ngon được, thì cậu đã mang toàn bộ gạo đã nấu mang đi rồi. Số gạo còn lại hắn thu lại vào trong nhẫn chứa đồ, bình dưa muối kia cũng không phải là ngoại lệ.

Sau khi ăn xong, cậu đi dạo quanh phòng, bật đèn pin lên, keo dán giấy cùng mấy bao khăn tay chưa được dùng, tất cả đều là đồ dùng được nên cậu nhét tất cả vào balo.

Du Hành đột nhiên cười, thói quen nhổ lông chim Nhạn của mình đã thay đổi rồi, đều vật tư bị thiếu hụt trong mạt thế, nhìn thấy cái gì cũng đều nghĩ sau này đều có thể sử dụng đến, chỉ ướccó thể mang theo toàn bộ.

Cậu đi đổi một bộ đồ dài tay, sau khi mặc xong bộ đó liền lấy hồ dán, dán lên quần áo, lên cánh tay thành một lớp, làm như vậy sẽ không bị tang thi cắn nát da, sau đó mặc nên người thêm một chiếc áo khoác. Chân cũng làm y như thế. Cuối cùng là dùng một chiếc khăn quàng quấn quanh cổ.

Mặc như vậy thật sự rất nóng nhưng Du Hành vẫn còn nhịn được.

Sau khi thu xếp xong, cậu liền đi theo đường cũ để đến nhà ngày hôm qua, trong sân có ba người đàn ông, một người đứng ở trên chiếc xe nhìn ra bên ngoài, hai người còn lại đang ngồi chơi trên xe, vừa nhìn thấy cậu thì tất cả đều gật đầu chào hỏi, có một người trong số đó nói: "Cậu đã đến rồi à?”

Nghe giọng nói, có vẻ là người đàn ông đã nói xin lỗi với cậu hôm qua, Du Hành liền gật gầu với hắn: “Tôi nghĩ kỹ rồi, càng nhiều người sức càng lớn, tôi muốn tạm thời vào nhóm của các anh. Ngày hôm nay các anh định làm gì?”

Âu Đình nở nụ cười, cảm thấy người anh em trắng trẻo trước mắt, nhìn khá giống thư sinh yếu đuối, có lẽ đầu óc rất tốt: "Đúng lúc hôm nay chúng tôi muốn đi đến siêu thị để lấy đồ ăn, nếu thành công, chúng ta sẽ trực tiếp ra khỏi thành phố.”

Ra khỏi thành phố? Du Hành hơi động lòng, cái này vừa khớp với kế hoạch của cậu, cậu cũng không hỏi sau khi ra khỏi thành thì đi đâu, đó là chuyện sau khi ra khỏi thành phố này, đến lúc đó rồi hãy nói.

Vì vậy Du Hành cười rộ lên: "Trùng hợp thật.”

Sau đó, từng người bọn họ tự giới thiệu bản thân mình, họ có tám người, hai anh em Âu Đình và Âu Nguyệt, Trần Tuyết Lỵ, Quan Hà, Trương Mai, Triệu Nguyên Thông, Lưu Hải Triều cuối cùng là Lư Trấn Viễn, có bốn nam bốn nữ. Ngoại trừ Âu Nguyệt ra, tất cả đều là đồng nghiệp cùng công ty, quan hệ lúc bình thường cũng khá tốt thế nên liền hẹn lần đi chơi này.

Trong sân có hai chiếc xe, đều là suv, chúng đều có là xe tự lái, đặc biệt là những chiếc xe cho thuê.

Trước khi xuất phát, mỗi người ở đây đều cầm trên tay vũ khí của mình, gậy gộc, dao thái, chổi tất cả đều có: “Các anh, từng giết tang thi rồi sao?” Du Hành nhìn thấy trừ Âu Đình, Triệu Nguyên Thông và Lưu Hải Triều đều cầm vũ khí khá tự nhiên ra, những người còn lại đều là dáng vẻ không ổn.

Trần Tuyết Lỵ cười cười: “Bọn anh Âu đều đã từng giết, nhưng bọn chị thì mới giết qua một con tang thi để luyện tay thôi.” Là do Âu Đình mở cửa, dụ một con tang thi vào, nhưng mà lúc đó chỉ có một mình cô tiến lên đánh vài cái, nói là có kinh nghiệm nhưng thật ra không có chút nào cả.

Du Hành hiểu ra, nhưng mà lúc mới bắt đầu không có dũng cảm đối mặt với tang thi là chuyện bình thường, chỉ cần sau này từ từ lấy dũng khí là được.

“Các anh biết khi nào tang thi sẽ xuất hiện hay không? Lúc đó cơ thể ta cảm thấy khó chịu nằm mất hai ngày, tỉnh dậy đã thành ra như vậy.”

Trần Tuyết Lỵ ngạc nhiên nhìn cậu, nói: “Đó là đêm của ngày thứ tư, chúng tôi đang ngủ ở khách sạn… Phòng ngủ của bọn anh Âu có một nam đồng nghiệp biến thành tang thi, bắt đầu cắn những đồng nghiệp khác, lúc đầu chúng tôi có mười người…”

“Bị tang thi cắn sẽ biến thành tang thi?”

Trong lòng Trần Tuyết Lỵ đầy ưu sầu nói: “Đúng vậy, cho nên cậu cũng phải cẩn thận một chút, nhất định đừng để bị cắn nhé.”

Vào lúc xuất phát, Âu ĐÌnh lái một chiếc xe còn Triệu Nguyên Thông lái chiếc còn lại, những người khác chia ra chen vào trong hai chiếc xe.

Du Hành đang ngồi trong chiếc xe mà Âu Đình mở cửa, Trần Tuyết Lỵ đã ở bên trong, đang thấp giọng xuống nói cho cậu biết một ít về tình huống hiện tại: “Siêu thị kia là nơi lớn nhất gần đây, nhưng mà cửa lại mở ra khiến cho bên có không ít tang thi, chẳng qua là nếu như chúng ta thành công thì đồ ăn ở bên trong siêu thị đủ cho chúng ta ăn.

“Tại sao chúng ta lại không đi đến những siêu thị đóng cửa khác.”

Âu Nguyệt làm vẻ ngạc nhiên: "Như vậy không phải là sẽ giống như đi ăn trộm sao?"

Thế nhưng Du Hành chẳng biết nói gì thêm.

Đã đến chỗ cần đến, hai người họ ở bên trong xe bàn bạc xong thì lái xe đi vào, sau đó nhanh chóng xuống xe rồi đóng cửa xe lại. Cửa xe này là dạng đẩy ra ngoài, tang thi đập cửa cũng không vào được, nếu làm như vậy liền có thể nhốt tang thi ở bên ngoài.

"Nhanh lên."

Sau khi xuống xe, Âu Đình lập tức vung dao thái trong tay, một nhát chém đứt đầu của tang thi, Triệu Nguyên Thông cũng thế, sức của anh ta rất lớn, cây gậy trong tay lập tức đập nát một bên đầu của tang thi.

Âu Nguyệt nhỏ giọng thét lên, không ngừng lui về đằng sau, cây gậy trong tay run đến mất hình dạng. Âu Đình hô về phía cô: " Nguyệt Nguyệt, mau đi theo anh."

Cô trực tiếp chạy thẳng vào trong xe, đóng cửa lại.

Âu Đình thở dài.

Trần Tuyết Lỵ và Quan Hà cùng phối hợp với nhau, hợp sức đánh bại một con tang thi. Du Hành giữ vững tinh thần, di chuyển sang trái sang phải để né thì chợt phát hiện, bắt chước cách dùng dao thái để đỡ giúp cậu dần dần lấy lại cảm giác giết tang thi của lúc trước, mọi chuyện dần trở nên thuận buồm xuôi gió. Cậu không giết được nhiều tang thi nhất nhưng lại là người bị thương ít nhất.

"Nguyệt Nguyệt, ra được rồi."

Âu Nguyệt rụt rè mở cửa để đi ra, dưới chân cô đột nhiên có một con tang thi động đậy, cầm lấy chân của cô, di chuyển đầu rồi cắn vào chân cô một cái.

"Cẩn thận!" "A…!"

Âu Nguyệt vừa cúi đầu nhìn xuống liền lập tức thét lên, cơ thể lung lay rồi ngã xuống.

Âu Đình tuy nhìn thấy nhưng lại không kịp ngăn cản, chờ đến lúc hắn xông đến đập nát đầu của con tang thi kia, vết thương ở chân Âu Nguyệt đã bị biến đen.

"Anh ơi, chẳng lẽ em sắp chết rồi? Em sắp biến thành tang thi sao? Em không cấm đấy, em không muốn đâu…"

"Đầu tiên phải đưa Nguyệt Nguyệt đến bên cạnh, xung quanh ở đây toàn là tang thi." Trần Tuyết Lỵ nói.

Sau khi Âu Nguyệt khóc xong liền nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê.

"Vết này cùng với vết của lão Đào sau khi bị cắn giống nhau như đúc…" Lư Trấn Viễn trầm mặt nói. Lão Đào chính là nam đồng nghiệp bị cắn kia. Sau khi gào thét thê thảm cũng lâm vào hôn mê rồi nhanh chóng biến thành tang thi.

Những người đàn ông khác ở trong cùng phòng đều không nghe thấy giọng của Lư Trấn Viễn: Âu Nguyệt sắp biến thành tang thi.

Mắt của Âu Đình đỏ ngầu lên, ôm lấy Âu Nguyệt không buông: "Em ấy chỉ mới có mười tám tuổi, chỉ mới mười tám tuổi… "

Lư Trấn Viễn đành phải cảnh giác mà cầm lấy vũ khí, nhìn chằm chằm vào Âu Nguyệt, Du Hành cũng không kém.

"Mau vào đi! Bên trong không có tang thi!"

Bầu không khí bi thương bị một trận ầm ĩ đánh tan, Du Hành nhìn lại có, nhiều người mở cửa chạy vào phòng.

Người đi vào là bốn người đàn ông, không nói lời nào, họ bắt đầu lấy hết mọi thứ trên khay chứa đồ, trong nháy mắt liền bỏ đầy túi.

Lưu Hải Triều tức giận: " Tại sao các người lại làm như vậy?"

Mấy người đàn ông kia không thèm để ý, lại lấy ra một cái túi, tiếp tục bỏ đồ ăn vào. Trương Mai nhỏ giọng: "Mọi thứ đều sắp bị bọn họ lấy hết rồi."

Bọn họ liều mạng đánh xuống siêu thị, khiến cho Âu Nguyệt bị thương, vậy mà những người này lại dám trực tiếp lấy thành quả của bọn hắn, quả thật quá đáng khinh mà.

"Chúng ta cũng mau nhanh chân đi!" Lưu Hải Triều chạy đến, Du Hành cũng đi theo, đi lấy những thứ mà mình nhìn trúng.

Trong đám đàn ông ở bên kia có một người hô: "Anh Đại Sơn, chúng ta về trước đi, để lại những thứ kia lại đi! Để cho tất cả mọi người qua đây!”

“Đi nhanh đi.”

Nghĩa là sắp có một đoàn người lớn đến đây? Lưu Hải Triều thật sự tức muốn chết, vào lúc mà họ liều sống liều chết thì những người này chỉ trốn ở một bên để nhìn, bây giờ siêu thị an toàn rồi họ liền lần lượt đi qua đây, quả thật không biết xấu hổ mà!

Lư Trấn Viễn cũng lo lắng, anh nói với Âu Đình: “Nếu không thì chúng ta trói Nguyệt Nguyệt lại trước đi!!! Chúng ta mà không quá đó giúp thì cực khổ của chúng ta sẽ thành công cốc.” Bọn họ định ra khỏi thành phố này, lần đi siêu thị này không biết có bao nhiêu gian nan, lần này không bổ sung thức ăn thì lần kế sẽ khó khăn hơn.

Nhưng trong lòng Âu Đình chỉ có bi thương và oán hận, em gái hắn… Bây giờ đang sống chết không rõ, vậy mà bọn họ lại chỉ nghĩ đến ăn, ăn! Hắn xua tay: “ Cậu tự mình đi đi!”

Lư Trấn Viễn nhìn không ra vẻ mặt của hắn, nhưng biết không thể khuyên được nên liền căn dặn hắn: “Anh cẩn thận một chút.”

Sau khi chạy qua giúp đỡ thu thập đồ ăn, những người khác đều di chuyển, di chuyển đồ ăn lên xe, túi,... Chẳng mấy chốc, ở bên ngoài có không ít người đi đến, mang theo rất nhiều tang thi chất đống ở cửa.

Sau khi nhìn thấy siêu thị được bảo quản tốt, lại không có người đi vào liền vô cùng hài lòng, Du Hành liền mua bốn chiếc nhẫn hình khối tám thước, đây là một cơ hội hiếm có!

Sau khi phát hiện có người đi vào, cậu đi theo Lưu Hải Triều nhanh chóng chạy qua.

Siêu thị này rất lớn, lầu một chằng chịt quầy hàng. Cậu chọn nơi khác với những người khác, bắt đầu đẩy xe đi lấy đồ, nhưng phần lớn đều đưa vào trong nhẫn chứa đồ của mình.

Cậu không hoảng loạn như một con ruồi không đầu, cậu đi đến một dãy kệ, nếu đồ không tệ cậu sẽ lấy một số lượng lớn. Nhưng mà bây giờ ở đây có hai nhóm người, người nào cầm cái gì đều rất rõ. Thậm chí có một giá hàng chỉ toàn nước uống, phía dưới có thùng sữa tươi, thứ này quá nặng, tạm thời bây giờ không có ai đến. Cậu trực tiếp đổ đầy vào nhẫn chứa đồ.

Một giá hàng bày toàn mì ăn liền, cậu không cầm lấy từng bao, nhìn chằm chằm vào năm bọc ưu đãi lớn, cầm đi, cậu nhanh tay nhanh mắt bỏ hai mươi mấy gói vào trong nhẫn chứa đồ. Chờ đến lúc có một người đàn ông đi đến, nhìn thấy cậu nên cậu vội vàng cầm theo gói mình ăn liền ném vào trong giỏ hàng để che giấu.

Chỉ là người đến sau ngày càng nhiều, tất cả mọi người bị cướp đoạt, những món lớn cậu đều không dám lấy, chỉ dám thừa lúc đang loạn mà lén lấy, cuối cùng, cậu đến khu gia vị ít người đến, lấy rất nhiều dầu, muối, tương, dầu, đặc biệt là muối, thứ mà không lúc nào có thể thiếu.

Bên này còn có rất nhiều lạp xưởng chân không, chân gà cay và nhiều đồ tương tự, cậu cũng tiện tay lấy đi một ít. Có những bao gạo chất đống ở bên cạnh, bất kể là loại gạo gì, cậu đều vui vẻ núp ở đằng sau cầm hơn mười bao.

Lúc này siêu thị đã nhiều người, Du Hành cảm thấy những người ở lân cận sắp đến.

Cậu trực tiếp bỏ lầu một đi, đẩy xe đẩy đến bên cạnh xe của Trương Mai để phân loại, rồi tự mình lén lút đi lên lầu hai, Ở lầu hai chỉ có một con tang thi, cậu giải quyết xong liền nhanh chóng đi lấy đồ. Siêu thị này có hai lầu, lầu một là thực phẩm còn lầu hai là đồ dùng hằng ngày.

Giai đoạn đầu của mạt thế, đồ ăn rất quý giá, nhưng đến giữa và cuối giai đoạn mạt thế thì đồ dùng hằng ngày càng quý giá hơn, dù sau đó các căn cứ được dựng lên, thức ăn cũng khá tiện lợi mặc dù không thể ăn nhiều đồ tốt nhưng tóm lại là ăn đủ no.

Thế nhưng lúc đó các công xưởng không sản xuất trở lại, lúc đầu khi mọi người đi cướp đoạt khắp nhưng thường chỉ lấy thức ăn mà không chú ý đến đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Dẫn đến sau này đồ dùng hằng ngày vô cùng thiếu hụt, đặc biệt quý giá.

Ở thế giới kia, Du Hành đã nhìn thấy thời kỳ cuối cùng của mạt thế, đồ dùng hàng ngày có giá trị đến ngàn vàng thịnh cảnh, những người càng giàu có, thừa tiền càng sẵn sàng mua những thứ này. Đặc biệt là nước hoa, một chai có thể đổi được năm mươi cân gạo. Ngay cả những nước hoa đã trải qua bảy, tám năm, mùi đã không còn như lúc trước hay loại nước hoa ngày xưa bị người ta xua như xua vịt cũng như vậy.

Vì vậy mục tiêu của Du Hành rất rõ ràng. Cậu đi đến tủ mỹ phẩm, quét sạch tất cả các loại nước hoa, từng chai, từng lọ, từng hộp đều được bỏ vào nhẫn chứa đồ.

Cậu muốn sau này dùng những lọ nước hoa này để đổi lấy sách, nhất định sẽ kiếm được lợi nhuận khổng lồ. Dù sao có sách cũng không thể dạy học như trước, là thứ không đáng tiền. Về sau, nếu có cơ hội sẽ đến tiệm châu báu, châu báu ở thời kỳ cuối cũng rất đáng tiền.

Cái thứ hai cậu nhìn trúng là các loại xà phòng, loại này có thể dùng trong nhiều năm, ngay cả cậu cũng cần dùng tới. Những thứ khác như các loại khăn tay ngay cả băng vệ sinh dùng cho phụ nữ, cậu cũng có thể mặt không đổi sắc mà cầm lấy.

Cậu ở trên lầu, đến khi lấp đầy nhẫn chứa đồ vẫn không có ai lên lầu hai.

Thái độ này ở giai đoạn đầu mạt thế là bình thường.

Nhìn trúng nhiều đồ như vậy, Du Hành không nỡ buông nên đành mua thêm hai cái nhẫn nữa, bắt đầu lấy quần áo, đáng tiếc là tất cả đều là loại ngắn tay. Cậu lấy tất cả quần dài, và lấy rất nhiều quần lót, cả nam lẫn nữ đều có.

“Trương Hằng Viễn.”

Ở dưới lầu có người gọi cậu, cậu mới giật mình nhận ra, mình đã ở trên lầu nửa tiếng rồi, cậu nhanh chóng chạy xuống lầu

Bình luận

Truyện đang đọc