SINH TỒN THỜI MẠT THẾ

Trước tiên Du Hành lấy ra một vò rượu.

"Anh vào đây đi." Khâu Vân nói, không hề có biểu hiện gì lạ khi biết Du Hành có không gian. Dù sao thì mạt thế đã mười lăm năm, dị năng giả có không gian giống như gân gà xuất hiện khắp nơi, cùng lắm chỉ bị coi là kho hàng di động.

"Lão Thiết, ông ra đây nhìn một chút, đây có phải vò rượu hay không? Nhìn thử xem trị giá bao nhiêu?"

Người đàn ông đang hút tẩu thuốc bên trong đứng lên: "Ái cha, loại này hiếm đấy, cậu nhóc, là cậu làm à?"

Du Hành lắc đầu, nói: "Đào được bên ngoài."

"Ồ, vậy giảm giá chút được không, nếu không chúng tôi không bán được."

"Ông xem qua chất lượng trước đi." Cậu cũng không nóng nảy.

Lão Thiết mở nắp vò rượu, nói: "Vò này cậu đã mở đúng không? Mở được mấy ngày rồi?"

"Hai ngày."

Lão Thiết cầm một cái chén nhỏ ra rót nửa chén, sau đó lại ngửi ngửi một lúc, nhấp thử một ngụm, sau đó uống hết sạch.

"Rượu này không tệ, lại được cất giữ tốt, cậu có bao nhiêu?"

"Giá thế nào?"

"Thế này, nếu chỉ có một vò thì tôi trả cậu trăm cân gạo, được không?" Đào được vò rượu, ban đầu cậu nghĩ cũng chỉ được năm mươi cân gạo, vậy mà lại đổi được những trăm cân, lần này lời to rồi.

Nhưng đồ cũng không thể tính như vậy.

Mặc dù sau mạt thế cũng đã trồng trọt lại, cũng có người chưng cất rượu nhưng mùi vị không giống như trước đây, viện nghiên cứu cũng giải thích rằng, là do virut tang thi thay đổi khí hậu nên chất lượng của đồ ăn được sản xuất ra sau này sẽ không còn tốt nữa. Vì vậy rượu trước mạt thế ở trong mắt những người yêu rượu càng đáng giá tiền.

Du Hành cười một tiếng: "Lão Thiết, ông ra cái giá này là nhìn tôi ngu hay là nhìn tôi quá ngu xuẩn vậy?" Sắc mặt lão Thiết hơi đổi, nghe Du Hành nói tiếp: "Cho ông ra giá lần nữa, nếu như vẫn lừa bịp tôi thì cuộc làm ăn này cũng khỏi cần nữa."

Mặc dù nói Giang lão đại chiếm sóng rất lớn ở khu bảy, nhưng nếu không muốn bán vào tay họ thì bán vào khu sáu cũng không phải chuyện khó. Du Hành lười nhưng không phải não tàn, cùng không tới nỗi bị hố.

"Cậu nhóc, nói chuyện cẩn thận một chút." Mặt lão Thiết âm trầm, ánh mắt hơi động, lập tức có hơn mười người to lớn vay xung quanh.

"Vò rượu này cậu bán cũng là bán, không bán cũng phải bán."

Ông ta đưa tay muốn thu bình rượu thì bị Du Hành ngăn lại, tay của hai người chạm cùng một chỗ, cuối cùng lão Thiết đen mặt nhìn tay bị hất ra, trên mặt muốn làm khó dễ, tay phải phất ra hỏa cầu, hỏa cầu trên không trung phân thành mười mấy tiểu cầu, dính với nhau tạo thành lưới bao lấy Du Hành.

Bùng! Ánh lửa nổ tung, người cũng không thấy bên trong, lão Thiết ngẩn người, phản ứng cực nhanh đứng dậy công kích phía sau lưng, lại bị Du Hành cướp lấy thời cơ bóp cổ.

Đau nhức, cổ tay cũng rất đau, cảm giác đáng sợ do hít thở không thông truyền tới.

Tốc độ thật nhanh! Bàn tay bóp cổ ông ta như cái gọng kiềm, thân thể người này sau cường hóa thật lợi hại.

Hậu kì thời mạt thế, đặc biệt là ba năm sau thời mạt thế. Những người bị cường hóa cơ thể gần như bị bỏ lại trong nhóm dị năng giả, bởi vì những người đó không có tiến bộ, rất khó đột phá. Trữ những người cường hóa được huấn luận trong quân đội bằng phương pháp đặc thù hoặc có xuất thân cao quý thì phần lớn đều sa sút.

Dù sao đã có chút ưu thế từ đầu, nhưng lại không thể so với những người đã trải qua mười mấy năm mạt thế. Có thể sống nhiều năm như vậy, sao lại không có bản lĩnh cơ chứ.

Du Hành hơi dùng sức, cũng không sợ những người đang vây xung quanh nhào tới, chỉ bình tĩnh nghe tiếng thở khó khăn của lão Thiết.

"Thái độ phục vụ của ông quá kém, chắc đã làm vậy với không ít người nhỉ? Sao, kiếm chác cũng được nhiều?"

Khâu Vân chạy từ ngoài vào, thấy vậy kêu lớn: "Anh buông tay đi! Nơi này là địa bàn của Giang lão đại, có phải anh không muốn sống nữa hay không?"

"Là ông ta muốn mạng của tôi trước." Du Hành nghĩ, đánh đầu rắn thì phải cường thế hơn, bá đạo hơn nó cũng là bình thường, nhưng nếu trực tiếp giết người cướp của thì hơi quá đáng. Đẳng cấp hỏa cấp của lão Thiết vừa nãy nếu dính vào người, nếu cậu là người bình thường thì đã hóa thành tro bụi từ lâu rồi.

Ken két.

Đầu lão Thiết lệch sang một bên, Du Hành vỗ vỗ tay, vỗ vỗ cơ thể, cả người ông ta đã bốc lửa cũng không tạo ra cho cậu một chút tổn thương nào, cho đến chết vẫn không thoát được bàn tay của Du Hành.

"Người có thể nói chuyện có ai không? Muốn đánh nhau hay làm ăn? Cho tôi một câu trả lời chính xác đi."

Khâu Vân khó tin nhìn Du Hành, thất thanh nói: "Sao anh dám?"

Du Hành nghi ngờ nhìn cô, nói: "Sao tôi lại không dám?"

Lão Thiết là quản lý mấy gian hàng ở chợ, như vậy có thể thấy thực lực của ông ta không thể khinh thường, thực ra ông ta là dị năng giả cấp bảy, mới lên cấp không lâu, là người được Giang lão đại đào ra từ trong tiểu đội, là người mạnh thứ hai trong khu bảy.

Nhưng một người lợi hại như vậy, cứ vậy bị bẻ cổ? Nói giỡn à? Dị năng giả không gian lợi hại như vậy từ khi nào?

Không ai dám đánh rắn động cỏ, giằng co một lúc thì Giang Miểu chạy tới. Lúc hắn ta chạy tới thì nhìn thấy người đàn ông vừa gây chuyện trong miệng đám đàn em đang ngồi rảnh rỗi trên ghế, coi những người xung quanh như không khí.

Không cảm nhận được dị năng giao động, theo tin tức hắn ta thu được thì người này là dị năng giả hệ không gian... Giang Miểu hơi động, mỉm cười đi tới: "Người anh em, cửa hàng của chúng tôi bị cậu quậy phá thật náo nhiệt, thế nào, có muốn so mấy chiêu với tôi không?"

"Được chứ."

Nửa tiếng sau, Du Hành cầm theo tinh hạch rời đi.

Khâu Vân cẩn thận xách vò rượu, không dám nói lời nào. Bên ngoài vẫn đang náo nhiệt nhưng bọn họ bên trong lại giống như chết lặng.

"Được rồi, chuyện ai người đấy làm đi, thu dọn thi thể lão Thiết luôn đi, thối muốn chết."

Giang Miểu cũng không tức giận như trong cảm nhận của bọn đàn em. Có thể gánh được chuyện bị lưu đày tới khu bảy và bị chà đạp tôn nghiêm, tâm tính của hắn ta cũng rất cường đại.

Hắn ta đã làm chuyện mà chủ nhà nên làm, cho dù không đánh lại người ta cũng không oán trách một câu.

Chờ bầu không khí trong cửa tiệm tốt hơn, hắn ta mới gọi đàn em tới dặn dò.

"Lão Thiết không dạy các người quản cái miệng của mình tôi cũng biết một chút. Lúc đó tôi đã nói với ông ta, coi như tôi là đại ca của các người thì nhất định sẽ lấy toàn lực của mình bảo vệ các người, có người đánh tới cửa cũng sẽ giúp các người đánh lại."

Sau đó, hắn liếc mọi người một vọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Chỉ thất bại một lần mà các người đã mất hết niềm tin sao? Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, người mạnh là người có đạo lý, chẳng lẽ bây giờ mới người mới hiểu được? Hận thiết bất thành cương

Nơi này là khu bảy, coi như bang phái chúng ta một tay che trời, nhưng cũng chỉ như ếch ngồi đáy giếng! Các người mới vậy đã bành trướng tới thế?! Laoji tâm thái như các người, cho dù sau này có quay lại được khu sáu cũng mất mạng sớm mà thôi!"

Sau khi giáo dục đám đàn em một trận, để bọn họ cho dù ép mua ép bán, khoe khoang ngang ngược cũng phải có mắt nhìn, đừng giống như lão Thiết không chịu thua kém, cuối cùng mạng cũng mất.

"Anh Giang."

Khâu Vân đi theo sau lưng hắn nhỏ giọng gọi.

Giang Miểu cười, nói: "Sao vậy, có chuyện gì thì nói đi."

"Anh Giang, những vò rượu kia anh không mang đi sao?"

Giang Miểu phản ứng rất nhanh nhậy: "Mang chứ, em chờ chút nữa gọi mấy người của anh tới mang đi đi." Rượu tốt như vậy rất được hoan nghênh ở khu sáu, cũng rất được giá.

Đưa lễ vật đổi lấy giao tình, sau này rất dễ thu được tin tức đáng giá.

Trở về, hắn đã vì chuyện này mà phấn đấu bảy năm.

Bên này, Du Hành cầm đống tinh hạch kếch sù về nhà, Trương Hằng Tuệ đang phơi quần áo trên sân thượng. Chờ hai người ăn cơm tối xong, rảnh rỗi dạo phố một phòng mới quay về nhà nghỉ ngơi.

Mỗi ngày ăn ăn uống uống, tỉnh dậy với sự náo nhiệt, Du Hành rất thích cuộc sống như thế này. Cậu và Trương Hằng Tuệ đã cố định thời gian ra khỏi cửa, ngồi xe buýt của Giang lão đại, sau đó cũng gặp bọn Khâu Vân mấy lần, người phụ nữ nhiệt tình như lửa càng ngày càng tự tin, lúc thấy cậu còn trợn mắt mấy lần.

Trái lại, Trương Hằng Tuệ rất thích những người có tính tình như vậy, rất hoạt bát. Đáng tiếc là em trai cô hiện tại không thể kết hôn được nữa.

Nhưng người có thể sống tốt đều tốt hơn những thứ khác.

Những đồ hai chị em họ thu được đều bán cho Giang lão đại, cũng bắt được mối thân tình với bên đó.

Bên này, Đào Điềm Điềm vát vả mãi mới tìm được chỗ ở của Du Hành, ả ta đang suy nghĩ: Nên trực tiếp xông lên giết hay chờ cậu ra ngoài đi sắn lắn bắt cóc, kết quả cô ả lại là người xảy ra chuyện đầu tiên.

Bấy giờ các biện pháp an toàn của căn cứ thủ đô là rất tốt. Những người ra ngoài săn tang thi thường xuyên trở về đều được kiểm tra, coi như cả năm ở lì không ra khỏi căn cứ cũng có người kiểm tra sức khỏe hàng tháng.

Mà đặc biệt, hoàn toàn miễn phí.

Mỗi một tháng, cũng không thể nói là mỗi ngày đều có người tuyệt vọng, không dám tin vào số phận bị lính cảnh vệ mạnh mẽ ném khỏi căn cứ.

Dù là trẻ con, người già thì cũng chỉ kéo được một chút đồng tình của người vây xem.

Chỉ cần chỉ số vượt quá người bình thường thì ai cũng không may mắn thoát khỏi. Nhưng nếu người nhà đút lót hậu hĩnh thì ít nhất cuộc sống của người đó cũng không tới nỗi tụt dốc quá nhanh. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không được ai tiếp nhận.

Dạo gần đây Đào Điềm Điềm rất chăm chỉ chạy ra ngoài, bởi vì trước đó cô ta đã làm tổn thất lượng tinh hạch quá lớn, cần phải bù lại.

Nhưng cô ta không hề bị tang thi cắn!

Nhưng khi làm kiểm tra ở cửa căn cứ, máy đo lường lại phát ra tiếng rất to. Cô ta còn chưa hồi phục tinh thần kịp.

"Không! Tuyệt đối không phải! Kiểm tra lại, tôi muốn kiểm tra lại lần nữa!"

Thấy cô ta là dị năng giả cấp bảy, nhân viên kiểm tra cũng cho cô ta mặt mũi, kiểm tra lại lần nữa, sau đó lắc đầu nói: "Đào tiểu thư, chỉ tiêu của cô không đủ, từ giờ cho tới mười tiếng sau cô có quyền nhờ cảnh vệ tới thu dọn tài sản, sau đó phải rời khỏi khu bốn."

Mặc kệ cô ta náo loạn thế nào thì vẫn bị kiềm chế. Nhưng hiện tại trạng thái tinh thần của cô ta không tốt, cuối cùng vẫn nhờ người đàn ông đi cùng thu thập đồ giúp.

"Chị Đào, em chỉ có thể giúp chị như vậy thôi, còn lại chị phải tự dựa vào mình, ít nhất cũng đã cất được kha khá."

Một người sắp bị đuổi đi, tài sản sau lưng hấp dẫn vô số con ruồi. Cho dù có báo cảnh sát thì cũng không cùng một khu, có ai sợ chứ?

"Này, chị cầm đi, có thời gian em sẽ tới tìm chị."

Chờ Đào Điềm Điềm vô tri vô giác đi tới khu bảy cũng là lúc trên tay cô ta chỉ còn một túi đồ.

Có tên khốn cướp đồ của cô ta, cô ta phản xạ có điều kiện phất băng nhũ ra đâm, tên khốn đó ôm bụng cũng không che được hết máu đang chảy ra không ngừng, cuối cùng mất máu mà chết.

Chuyện này đả động tới rất nhiều người, vì vậy họ đều biết người đàn bà này không dễ chọc, rối rít đem ánh mắt sang người khác.

"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"

Đào Điềm Điềm càng nghĩ càng tuyệt vọng, trời mới biết vì ngày hôm nay cô ta đã phải phấn đấu như nào, nhưng tại sao chỉ số lại chênh lệch như vậy? Lúc ra ngoài cô ta đã chú ý bảo vệ bản thân rất tốt, tuyệt đối không bị tang thi cắn qua, ngay cả bị thương ngoài da cũng rất ít, dù sao dị năng của cô ta có lực sát thương rất lớn, lại có công kích từ xa, cũng có thể coi là một tấm khiên bảo vệ.

Bị thương.... Cô ta không tự chủ sờ lên cánh tay, ánh mắt hơi ngưng lại, thậm chí cừu hận lại điên cuồng chiếm hữu đôi mắt.

Nói tới bị thương, nửa tháng trước cô ta cũng bị thương không nhỏ, Trương Hằng Viễn dùng dao đâm cô ta bị thương, vết thương rất sâu hại cô ta tốn không ít lương thực mới có thể chữa khỏi được.

Hiện tại đa số mọi người đều xử lý vết thương nặng, vì virut tang thi có thể xâm nhập thông qua vết thương, từ đó làm tăng chỉ số. Đó là tin tức do viện nghiên cứu công bố ra, thật không thể thật hơn.

Nhưng thể chất của dị năng giả mạnh hơn người bình thường rất nhiều, mặc dù cô ta bị vết thương nặng như vậy nhưng cũng không cảm thấy sẽ ảnh hưởng tới thể trạng. Bởi vì viện nghiên cứu cũng đã nói qua, dị năng giả đã từng bị tang thi cắn làm thức tỉnh dị năng đều có sức đề kháng tốt hơn.

Nhưng hiện tại xem ra, xác suất cực thấp kia lại phát sinh trên người cô ta, cô ta là dị năng giả thức tinh dị năng do tang thi cắn! Tại sao lại xui xẻo như vậy!

"Trương Hằng Viễn....." Đào Điềm Điềm nhớ kỹ cái tên này, thù mới hận cũ chất lên nhau, lần này cô ta nhất định phải giết anh ta!

Bình luận

Truyện đang đọc