SINH TỒN THỜI MẠT THẾ

Khu người nhà quân đội dưới chân núi, bên ngoài là một tầng binh sĩ cầm súng bảo vệ, đây là phòng tuyến thứ nhất của căn cứ. Bình thường tất cả mọi người đều không dám lại gần, lúc trước khi công nhân nhà máy chế biến ở trên núi bắt đầu làm việc, khi đi làm đều nơm nớp lo sợ, mỗi lần bị kiểm tra, nhìn vào khẩu súng cơ thể đều run rẩy.

Lúc chạng vạng tối, bình thường sẽ không có người tới đây, bây giờ càng không có ai đã đến. Tan việc quân quyến từ bên ngoài trở về, sau đó nơi này liền trở nên vắng vẻ.

Bởi vậy binh sĩ tuần tra nhìn bóng dáng phía trước chầm chập đi tới có chút nghi ngờ. Đợi đến khi bóng người kia đi đến chỗ tầm bắn, liền giơ súng lên: "Người nào? Đem giấy thông hành ra đây!"

Người kia giơ hai tay lên, chậm rãi xoay người.

Động tác này rất bình thường, thế nhưng họ lại cảm thấy có chút quỷ dị, xem cẩn thận mới phát hiện người này ngồi xổm xuống, tuy đang hạ eo nhưng chân lại thẳng tắp không có chút đường cong nào.

Mà trong lúc đó người đàn ông để cái tụ trong suốt đang cầm trong tay xuống, xoay người rời đi.

Binh sĩ cùng những người khác nhìn nhau: "Đi xem đó là cái gì, cũng không thể để nó ở đó." Nhìn xa hình như là bình thủy tinh, nếu bị vỡ không may làm người bị thương thì không tốt.

Vừa nhặt lên nhìn, quả nhiên là vài ống thủy tinh.

"Ồ?" Trong túi trong suốt còn có một tờ giấy, chữ viết ngăn nắp, nhìn kĩ lại thấy giống chữ trẻ con. Trên đó viết:

[ Đừng ném, đây là vắc - xin phòng virut tang thi.]

Vắc-xin phòng bệnh hai chữ được viết to lên, đập thẳng vào mắt hắn.

Hắn cầm vật này báo cáo nhanh cho cấp trên, tuy nó sẽ không được coi trọng, suy cho cùng thì nếu như mỗi lần nhận được đồ vật không rõ lai lịch, đều đi quấy rầy các giáo sư rất bận rộn trong viện nghiên cứu, mỗi cái đều kiểm nghiệm một lần, cũng quá phi thực tế.

Chỉ là người kia để vật này xuống rồi đi rất chậm rãi, rất nhanh đã bị đuổi kịp. Kêu hắn đầu hàng cũng không nghe, chỉ một mực đi về phía trước. Ngăn hắn lại rồi kéo khẩu trang xuống, thiếu chút dọa mọi người nữa sợ tới mức quỳ xuống.

Đây đâu phải là người? Ngoại trừ cặp mắt quỷ dị chuyển động, còn lại toàn thân đều là rơm rạ.

Nhưng mà không đợi họ nghiên cứu ra nguyên nhân, người bù nhìn lớn này ngay trên giường của phòng thí nghiệm biến thành một người bù nhìn nhỏ, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Bởi vì chuyện này rất quỷ dị thần bí nên mười lọ thủy tinh đều được đưa vào nghiên cứu, ai cũng đều mang tâm trạng chuẩn bị sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Giải quyết xong cọc tâm sự, Du Hành cùng Trương Hằng Tuệ ra cửa lần nữa.

Lúc này virut tang thi đã bộc phát lần thứ hai, khiến cho rất nhiều chức vụ bị bỏ trống, nhưng với tình thế trước mắt Trương Hằng Tuệ không thích hợp ra ngoài làm việc. Nếu như bị người khác phát hiện chỗ không phù hợp, bị bắt đi nghiên thì tính mạng khó giữ.

Vốn Du Hành muốn tìm một công việc mới, thế nhưng sau đó phát hiện Trương Hằng Tuệ ở nhà một mình, tâm lý càng ngày càng kém, cậu quyết định nghỉ việc, mang cô ra ngoài giết tang thi đi.

Bọn cậu cũng không có đi xa, chỉ loanh quanh ở phụ cận thị trấn.

Tang thi phảng phất như vô cùng vô tận. Nhiều binh đoàn săn bắt như thế, binh đoàn của khu vực an toàn, cùng những tiểu đội diệt tang thi lẻ tẻ khác...... Thế nhưng bên ngoài khu vực an toàn, không có ngày nào zombie không xuất hiện.

Ví dụ như thị trấn gần đây, gần đây tang thi ở đó đã bị quân đội thanh lý, nhưng hiện tại, nơi đó luôn luôn có tang thi lui tới.

Binh đoàn tự nhiên chướng mắt chỗ đó toàn tang thi cấp thấp, không có vật tư, nếu như đi chỗ đó không kiếm được gì còn mất thời gian.

Từ biến hoá của thị trấn nhỏ này, có thể thấy được đại khái quy tắc của thế giới này:

Nếu như có thể xem hình vẽ của vệ tinh, có thể chứng kiến quỹ di động của tang thi, không gian mọi người sinh tồn đang không ngừng bị chèn ép, bọn họ chạy đi đâu, tang thi cũng theo đồ ăn mà chuyển động.

Cứ theo quy tắc đó, cho dù các căn cứ không phái binh đoàn vào thành tiêu diệt, những thành thị kia chậm rãi cũng sẽ biến thành trống không, bởi vì những con...kia tang thi đều đi về phía nhân loại.

Trong khi Trương Hằng Tuệ cùng Du Hằng nói chuyện phiếm nói: " Không biết bao lâu mới có thể giết hết tang thi."

"Nhất định sẽ đến ngày giết hết." Du Hành kiên định nói. Trong nhiệm vụ trước, thế giới tràn đầy tang thi nhưng cuối cùng cậu vẫn hoàn thành nhiệm vụ. Thế giới này khả năng sẽ tốn nhiều công sức một chút, nhưng con người là sinh sôi không ngừng, chắc chắn sẽ có ngày đó.

Cuối mùa xuân, sở nghiên cứu trong khu vực an toàn rốt cục đã nghiên cứu ra một chút đầu mối. Những thứ vắc-xin phòng bệnh này thật sự rất phức tạp, họ chỉ tìm ra sáu loại thành phần, còn lại mấy chục loại vẫn chưa nghiên cứu ra.

Nhưng khó hơn nữa, họ cũng phải kiên trì, bởi vì trải qua thí nghiệm, đây đúng là thuốc có thể cứu vãn nhân loại khỏi đại dịch tang thi.

Không có biện pháp, đành phải liên hệ thủ đô, hi vọng bên kia có thể cung cấp đoàn đội chuyên gia đến cứu viện.

Giữa tháng 6, căn cứ nhận được tin tức, may bay của thủ đô rơi ở thành phố Lâm Nam, muốn Lục Đồng xuất binh đi cứu viện.

Du Hành tận mắt nhìn xe quân đội màu xanh lá lao tới Lâm Nam thành phố, sau đó chạng vạng tối một hôm nào đó, phía chân trời hiện lên một vệt dài màu đỏ sậm, một đoàn xe đi vào cửa căn cứ Lục Đồng, chở chuyên gia ở thủ đô cùng với tin tức những thành viên của căn cứ Lục Đồng phái đi đều bị tiêu diệt.

Trương Hằng Tuệ vào bằng cửa sau, đem xe đừng ở ven đường, cùng Du Hành đứng một chỗ nhìn đoàn xe từng chiếc lái vào, sau đó đi về phía cục quản lý bất động sản.

"Đám người kia rất lợi hại...."

Đoàn xe này, có 17 chiếc xe, từng chiếc xe đều đã sửa chữa lại, ngay ngắn trật tự, tiến vào im lặng đậu xe ở ven đường, đợi đến cả đội nghiêm chỉnh mới đi vào.

Lục Đồng mời nhóm người này đến sẽ giúp căn cứ tăng thêm một lực lượng lớn.

Cho đến năm ngày sau, Du Hành mới từ nghe ngóng được tin tức từ Hoàng Trung Lượng về đoàn xe kia. Hoá ra đám người kia có địa vị rất lớn, trên đường bọn họ cứu được các chuyên gia do căn cứ mời đến, về sau các quân nhân lần lượt chết trận, bọn họ đã giúp đưa các chuyên gia đến căn cứ.

"Mẹ kiếp, hiện tại các thượng cấp đều tranh đến được đỏ mắt, ai cũng muốn kéo đám người kia về trận doanh của mình trận doanh."

Du Hành chú ý chính là: "Tất cả, người được phái đón các chuyên gia đều chết?"

"Đúng vậy." anh Hoàng thở dài: "Nói là gặp được tang thi chó cấp 5 và 6, sau trốn chạy thoát chết thì sau đó lại gặp được tang thi cấp 9. Là cấp 9 đó...!"

Đây là viện nghiên cứu đã nghiên cứu ra đẳng cấp và cấp cao nhất của tang thi, cho đến tận này, khu vực an toàn chỉ công bố cấp tang thi cao nhất là cấp 8.

"Nghe nói là đao thương bất nhập, chỉ có Dị Năng Giả mới có thể làm bị thương nó một chút." Hoàng Trung Lượng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, "Cậu với chị cậu còn thường ra ngoài giết tang thi à?" Hắn không thể giải thích vì sao đối phương không ở yên trong căn cứ, mà lại ra ngoài giết tang thi.

Du Hành gật đầu, Hoàng Trung Lượng nói tiếp: "Bây giờ không nên ra ngoài, quá nguy hiểm quá nguy hiểm. Nghe bọn hắn nói con kia tang thi không bị giết chết, để nó chạy mất, nếu như đã ở phụ cận Lục Đồng phụ cận, vậy thì quá nguy hiểm."

"Tôi đã biết, cám ơn."

Dị năng của cậu bây giờ là cấp 6, [ Quy tắc kiện thể] Luyện đến cấp 5 hầu như không có dấu hiệu tăng cấp. Nếu quả thật gặp được tang thi cấp 9, chính là chịu chết.

Khi về nhà cậu và Trương Hằng Tuệ thương lượng một chút, bây giờ tâm lý của cô đã khá lên nhiều, nếu như tiếp tục ở trong căn cứ bán hàng cô cũng không còn bài xích đám đông nữa.

"Ai, cha vợ tôi cũng muốn ra ngoài, tuổi tác đã cao cũng không muốn cả ngày cãi cọ với người khác, cậu em vợ trong nhà lại không đồng ý gần đây xuất ngày cãi cọ." Hoàng Trung Lượng ngược lại là rất ủng hộ: "Bây giờ phía trên đấu đến chướng khí mù mịt, còn không bằng về hưu, mỗi ngày bị chọc giận như vậy, sẽ không tốt cho cơ thể."

Đã đến tháng chín, khu vực căn cứ Lục Đồng tuyên bố vắc-xin tang thi đã nghiên cứu ra, có 21% xác xuất thành công cứu người bị tang thi cắn bị thương không biến thành tang thi.

Sau khi tin tức này được đưa ra, toàn bộ khu vực an toàn rực rỡ hẳn lên.

Du Hành và Trương Hằng Tuệ từ mặt đất đi lên chợt nghe được tin tức này, cùng những người khác kích động hét rầm lên, thậm chí ném rơm đang cầm trong tay về phía bầu trời ném đi, rơm rơi xuống, như vải lụa màu trong ngày lễ và pháo mảnh.

Cậu cũng nhịn không được lộ ra bộ dáng tươi cười.

"Được rồi được rồi, mọi người đi thử máu trước đi, bằng không thì chốc lát nữa những người khác cũng tan làm sẽ có rất nhiều người."

Bây giờ thử máu dễ dàng hơn, bởi vì số lượng người quá lớn, ban đầu dụng cụ kiểm tra đo lường quá tốn thời gian, trải qua cải tiến kiểm tra đo lường dụng cụ, chỉ cần một giọt máu là được, nếu có vấn đề, ở chỗ kiểm tra đo lường dụng cụ sẽ phát cảnh cáo.

Du Hành đã sớm lấy một phần máu của Trương Hằng Tuệ để làm thí nghiệm sau ba lượt, xác định máu của cô sẽ không bị phán định vì có vấn đề, mới dám làm để cho cô đi xét nghiệm máu.

Trương Hằng Tuệ trấn định mà kiểm tra đo lường hết, đi tới cửa ôm lấy bó rơm lớn của mình, cùng Du Hành đi về nhà.

Từ khi bọn họ không hề ra ngoài, Du Hành và Trương Hằng Tuệ bắt đầu suy nghĩ sẽ tìm việc gì. Càng nghĩ, cảm thấy nuôi gà không tồi, căn cứ Lục Đồng có ruộng lúa, nghe nói còn muốn ở bên ngoài lại kéo mạng lưới khai hoang, trồng lúa nuôi dưỡng gà cũng không tồi, trong nhẫn không gian còn có chút gạo.

Về sau cậu ra ngoài trồng lúa, Trương Hằng Tuệ ở nhà cho gà ăn, bình thường cũng không cần quá lo lắng cô bị người khác nhìn điều bất thường. Cậu phát hiện Trương Hằng Tuệ và những người khác ở chung luôn nói rất ít, chuyên tâm làm tốt việc của mình, nên dần dần cũng ít người đến nói chuyện với cô.

Quyết định xong, hai người phải đi tìm vài con gà con, mua năm con trước nuôi thử, nếu nuôi sống, bán giá tốt, về sau sẽ mở rộng quy mô, nuôi mười con, luôn luôn kiểm soát giá cả.

Mùa thu hoạch thóc đã đến, Du Hành lại đi gặt lúa, mỗi ngày đều có thể nhặt một ít rơm về nhà cho gà ăn.

Trương Hằng Tuệ đem một đám gà bán đi, cũng đến giúp Du Hành.

Hai người về đến nhà, trải rơm ra về sau mang rơm phơi khô rồi dùng để nấu cơm, từ khi nuôi gà thành công, hai người đã không đi mua đầu gỗ nữa, than củi giảm đi một số lượng lớn. Rơm trong lòng đất cũng có người lấy về, nhưng công nhân lấy một chút cũng không sao, chỉ cần không quá phận lái xe đi tải là được.

Vừa đến giờ cơm, trong căn cứ khắp nơi đều nhóm lửa khói đặc, nhìn lâu rồi cũng thành thói quen.

Luộc trứng, xé hai mảnh dưa muối lớn, hai người bưng bát cháo loãng tuếch uống. Trong phòng bếp truyền ra mùi thơm của canh gà, Trương Hằng Tuệ thỉnh thoảng vào phòng bếp nhìn xem lửa.

"Em nói cái vắc-xin phòng bệnh kia, có dùng được không?"

Du Hành cũng không rõ ràng lắm, dù sao vật kia cũng không biết là cái thế giới nào chế tạo, không biết viện nghiên cứu người nghiên cứu tới trình độ nào. Nhưng mà 21% xác xuất thành công đã rất không tệ rồi.

"Có lẽ có."

"Cái kia, không biết có thể nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh dự phòng không? Chị vừa mới nghe nói, sau khi bị cắn...... Mới dùng, thế nhưng nếu có dự phòng, không phải tốt hơn sao?"

Người phụ nữ thông minh, cái gì cũng biết, cũng không dám hỏi trực tiếp tránh khiến cậu khó xử. Du Hành cũng không muốn cô suy nghĩ quá nhiều: "Chị, em không có việc gì."

Trương Hằng Tuệ: "Thế nhưng là loại chuyện này đâu thể chắc chắn được...... Chị thật sự rất sợ! Nếu như trước đó lần đầu đại dịch tang thi bộc phát chuyện đó lại đến lần nữa, em phải làm sao bây giờ?"

Cô đã sớm coi mình trở thành phế nhân, thế nhưng em trai của cô còn trẻ, nghĩ tới cậu và mình giống nhau đều sống trên một xác chết cô đã cảm thấy lòng như cắt.

"Đừng lo lắng, cho dù có em cũng sẽ không có chuyện gì, chị xem lần trước em chẳng phải không có chuyện gì sao?"

Du Hành thay đổi chủ đề:

"Ngày mai em ra chợ mua gà nên mua ở nhà nào? Hay là mua của nhà trước kia?" Bọn họ thử tự mình ấp trứng, nhưng ấp ra gà con cũng không tốt nên sau đó đều đi ra ngoài mua.

"Đi, " Trương Hằng Tuệ xoa đôi mắt. "Không phải, là nhà khác, lúc trước chị đã nói với em, ngay ngôi nhà ở ngã ba đường thứ hai. Lúc trước gà con của nhà kia cũng không tốt lắm, sau lần trước chị sẽ không mua của hắn nữa."

"Dạ."

Hai người uống canh gà xong rồi tắm rửa đi ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc