Sáng sớm ngày hôm sau ra cửa, dự định ăn sáng ở ngoài
Ở trên đường mua hai phần khoai lang tím và hay ly nước bắp, hai người vừa đi vừa ăn. Chợ rất nhiều người, tiếng rao hàng nối liền không dứt, tới ngã tư đường thứ 2, liền nhìn thấy một quán bán gà vịt có vẻ buôn bán tốt.
Trương Hằng Tuệ quen đường cũ mà chọn gà. Du Hành đứng ở bên cạnh chờ cô.
Bên tai toàn tiếng kêu chiêm chiếp và tiếng đập cánh, thoảng qua mùi phân khó ngửi.
Phù phù phù.
Du Hành ngẩng đầu lên, bầu trời nhỏ hẹp giữa các tòa nhà, chỉ có thể nhìn thấy một khoảng trời nhỏ cùng với vài đám mây trắng phía trên, ánh sáng mặt trời phản chiếu xuống có phần chói mắt.
Đôi mắt có chút xót, cậu cúi đầu.
Phù phù phù.
Cậu lại đột nhiên ngẩng đầu, không tự nhiên mà đứng thẳng người, cơ bắp toàn thân đều dựng đứng cảnh giác.
“Chị”.
Trương Hằng Tuệ buông gà con trong tay ra, quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”
Cũng chính vào lúc này, tạp âm của đài phát thanh xèo xòe vang lên, sau đó là tiếng thở phì phò dồn dập quát tháo: “Tang thi chim tới! Mọi người tránh nhanh!!”
Trời đất chấn động.
Cả chợ giống như bị nhấn nút tạm dừng, sau đó nhanh chuyển động liền.
“Tang thi chim tới! Quần chúng bên ngoài lập tức lảng tránh! Đóng hết cửa và cửa sổ trong nhà!”
Du Hành kéo Trương Hằng Tuệ nhảy ra khỏi sạp và lập tức chạy đi. Mục tiêu của cậu chính là văn phòng quản lý tại ngã tư đằng trước, bên đó có binh lính dị năng giả đang trực ban.
Vào lúc tới nơi, nhìn thấy được binh lính đang hô to ở ngoài cửa: “Nhanh đi vào! Nhanh nhanh!”
“Phải đóng cửa rồi! Bên kia chay nhanh lên một chút!”
Du Hành và Trương Tuệ Tuệ chạy như bay vào cửa, bị những người lính bên trong chặt đẩy về sau, sau đó lại đưa vào tiếp vài người, bị va phải không ngừng lui về sau.
Bang! Bang!
Cửa sắt đã đóng chặt, căn phòng chìm vào bóng tối.
“Đi, đi theo tôi!”
Một đám người thất tha thất thiểu theo đi vào bên trong, đến một cánh cửa, mở ra thấy trên mặt đất có một phiến đá hình tròn. Dị năng giả hệ hỏa tạo lửa trên ngón tay, chiếu lên cạy thanh phiến đá, phía dưới xuất hiện cửa động và bậc thang ở bên trong.
Mọi người theo thứ tự bò đi xuống, không gian bên trong thật rộng lớn, mọi người sau khi đi xuống hết, vẫn rất rộng rãi.
Binh lính đi cuối cùng đóng cửa lại, thả phiến đá xuống.
Những tiếng vỗ cánh đó bị ngăn cách ở bên ngoài.
Mọi người đều bắt đầu nghị luận sôi nổi: “Sao đột nhiên lại có chim tang thi?”
“Tôi ở khu này lâu như vậy, vẫn là lần đầu gặp.”
“Có nhiều không? Tôi còn chưa thấy bao giờ đâu!”
“Chắc chắn nhiều, nếu không thu thập súng, rồi nói chúng ta trốn đi làm gì.”
Mười mấy binh lính cầm súng muốn đi lên trên hỗ trợ, lại bị mọi người ba chân bốn cẳng chặn lại: “Cá anh đi rồi, mấy com chim lại tới thì sao bây giờ?”
“Không được không được, các anh không thể đi.”
“ Cửa này mà mở, chim tang thi không phải sẽ vào được sao?”
“Đúng vậy!”
Cuối cùng mấy binh lính cũng không thể đi ra ngoài. Bọn họ bắt đầu cầm bộ đàm để liên lạc, tín hiệu không tốt cứ xèo xèo, mọi người đều ngừng thở nghe, cả một mảnh tĩnh lặng.
“rè rè rẻ… Không có số lượng…rè, tại chỗ không…. Chờ… Chỉ… rè rè rè”
“Có mạng lưới an toàn trên khu vực anh ninh của chúng ta không? Chị nhớ là có.”
Trương Hằng Tuệ hỏi Du Hành, cậu gật gầu: “Đúng là có, nhưng mà không biết có mở điện hay không.”
Những người khác cũng nhớ đến việc này, dò hỏi nhau mộ lần, yên tâm lại: “Những con chim tang thi đó khẳng định bị nướng chín rồi ha ha —— khụ.”
Bọn họ ở dưới mặt đất đợi hai tiếng đồng hồ, lúc này bộ đàm đã toàn hoàn không có tiếng đáp lại.
“Không được chúng tôi phải đi lên nhìn xem!”
Những người khác lại không đồng ý, lôi lôi kéo kéo, bỗng nhiên có người lớn tiếng quát: “Câm miệng!”
“Con mẹ nó anh kêu ai câm miệng?”
Người lớn tiếng kêu bị người khác lôi kéo cổ áo giáo huấn, anh ta gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: “Các người thật sự tạm dừng nói chuyện trước, tôi nghe thấy được bên kia vách tường có thanh âm. Tôi là thính lực dị năng giả!”
Thính lực dị năng giả là cách gọi cũ rích, bây giờ đều kêu là tính lực cường hóa giả.
Chẳng qua cũng không có ai có tâm tình đi sửa đúng cho anh ta tự xừng dưới tình thế cấp bách này, chạy nhanh bò đến trên tường nghe.
Du Hành cũng ghé vào trên tường cẩn thận mà nghe, cậu ngẩng đầu: “Thật sự có âm thanh, hình như là thứ gì đang bò lại đây.” Cách còn rất xa, nhưng mà đúng là đang chậm rãi tới gần.
Những người khác nghe không được động tĩnh gì, cũng sợ tới mức lui về phía sau tránh đi hướng đó.
Cái động đào được này cũng rất thô ráp, vươn ngón tay chạm vào một chút bùn sa liền sàn sạt mà rơi xuống.
“Là, là cái gì?”
“Không biết.”
Du Hành cùng Trương Hằng Tuệ cũng lùi về phía sau. Lúc này thật sự yên tĩnh đến mức tựa như chết.
Trong một mảnh tĩnh mịch, thanh âm kia lại càng thêm rõ ràng, người nghe thấy lông tơ đều dựng đứng.
Du Hành nắm lấy tay Trương Hằng Tuệ, theo đám người lui về phía sau, tức là ngay trước cửa.
“Có ai là dị năng giả hệ kim loại hay dị năng giả hệ thổ không? Mau bịt kín tường đi!” Kết quả hỏi một vòng, hệ hỏa hệ thủy… Vừa đúng lúc không có hai loại dị năng gủa này, vận khí tệ đến phát bạo.
Chỉ có một dị năng giả hệ thực vật bện một tường dây đằng ngăn trở bên kia một vách tường, anh ta chỉ mới cấp hai, bện một mặt tường cũng đã thở hồng hộc.
“Như vậy không được, không thì chúng ta đi lên đi?”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Nếu không, đi lên? Phía trên có hai cánh cửa, chắc là không có chim tang thi tiến vào. Cứ cho là vào được, thì vẫn hơn là ở dưới này.”
“Được, đi!”
Nhân loại luôn sợ hãi đối với những điều chưa biết, ở trong không gian kín thì nỗi sợ càng tăng lên, ai biết được bên kia bức tường là thứ gì? Nếu đó là một thứ đồ lấy mạng, vậy thì chẳng khác nào một con cừu bị nhốt dưới lòng đất đợi làm thịt?
Những người khác bò lên như bầy đàn, người cũng quá nhiều rồi.
Cho dù Trương Hằng Tuệ được Du Hành bảo vệ ở phía trước, không ngừng bảo vệ, nhưng cô không cẩn thận bị rơi xuống bậc thang.
Chân cô bị trẹo một chút, vẫn cố chống đỡ trèo từ đầu lên, Du Hành nhảy xuống đỡ lấy cô, cõng cô bò lên phía trên, trì hoãn một lúc hai người đã bị bỏ lại phía sau cùng.
Rắc ——
Du Hành quay đầu nhìn lại, có một cái gì đó đang gặm cắn dây đằng võng, sau đó có một thứ giống như cái đuôi chui ra từ khe hở của dây đằng, tiếp theo là cơ thể, sau đó là đầu.
Một cơn ớn lạnh ập tới, cậu không nhịn được run lên, hoàn toàn kinh tởm.
Cái thử đồ vật đó không phải rắn, nó giống như con giun đất được phóng to vô số lần, nếu nó là một con chó tang thi hoặc một con mèo tang thi thì cái lưới này ít nhiều còn có chút tác dụng, nhưng đối mặt với thứ đồ trơn trợt điển hình này, hoàn toàn vô dụng, một chút là tới được đây.
“A!”
“Đó là thứ gì vậy, thật ghê tởm!”
“Mau lấy đá phiến ném lên!”
“Thối quá!!”
Du Hành không dám xem nhiều, mau chóng đem Trương Hằng Tuệ đẩy lên trên.
Từ lưới dây bò ra vô số con giun lớn khổng lồ, con sớm nhất bò ra được giờ đã bò tới bậc thang, phần đầu trơn trợt của nó không có dấu vết của mắt cũng không có miệng, nhưng đột nhiên mở một cái miệng lớn gấp nhiều lần chiều rộng của cơ thể, bên trong là những chiếc răng nanh dính đầy bùn đất.
Đệt cmn!!!!!
Du Hành bị ghê tởm quá mức, cả người dị năng hoạt động tới cực hạn, gần như có thể nhìn thấy một tầng màu đen bao quanh cơ thể cậu.
Trên tay dùng sức vừa định nhảy lên phía trên, kết quả vết thương cũ co rút đau đớn, cơ thể đang ở không trung đột nhiên dừng lại, không nghĩ tới trong hai giây công phu, cửa động bỗng nhiên đóng lại, ngón tay bị phiến đá đè lên, cơn đau làm cậu theo vô thức dùng lực tay.
Lúc này khắp đầu Du Hành đều chỉ có ý định mắng người.
Cậu không có thời gian mắng cái tên chết tiệt nào ném đá phiến che lại phía trên, mùi hôi thối quanh thân thể trên không trung đột ngột chuyển biến, bám chặt vào tường, tránh thoát được đầu con giun đang đâm về phía trước.
Lấy một khẩu súng bắn vào con giun tang thi phía trước, kinh nghiệm bảo cậu bắn trúng phần đầu con giun, viên đạn bay vào khoang miệng cực đại, bắn nổ tung làm một phần lớn đất dính máu.
May là đặt cược tốt, cái thứ kinh tởm kia rơi xuống đất nằm bất động.
Toàn bộ dưới lòng đất đều chất đống giun tang thi, ngay cả khi cậu đã sử dụng sức mạnh đến cực hạn, cũng không có cách nào tìm được nơi để đặt chân trong hầm.
Cậu chỉ có thể trước mắt nỗ lực giết tang thi, nhanh chóng rút ra một thùng xăng từ nhẫn lưu trữ, từ dưới chân bắt đầu khuynh đảo, xối vào một đoàn lớn tang thi đang bò hướng tiến về phía cậu. Không chút do dự nổ một phát súng.
Sử dụng toàn bộ sức lực của bả vai, dùng đầu đẩy ra phiến đá ở phía trên.
Ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
Ánh lửa cuồn cuộn phần đầu con giun tang thi như ẩn như hiện, lực chú ý của cậu đạt tới mức cao nhất, đôi mắt không chớp, nổ tung đầu mười một con giun tang thi.
Chỉ cần bị đụng trúng, chuyện bị ăn chính là chuyện sớm muộn, trốn không thoát chi bằng dùng bạo lực mà vượt qua.
Phiến đá nới lỏng, Du Hành đá văng con giun đang cắn dưới châu mình ra, sau khi đẩy văng một đồi tay gầy gò nhưng mạnh mẽ nắm lấy cậu, dùng sức!
Bàn chân trơn trượt đá không nớt ra, cảm giác được xương cốt tựa hồ bị cắn đứt, rốt cuộc cũng bò lên được.
Trương Hằng Tuệ khóc lóc đem cậu túm lên, sau đó lập tức cắn răng mà ném phiến đá xuống, một nửa cơ thể con giun tang thi bị nghiền nát phía trên, cô phát cuồng bắn mấy phát đem nó bắn thành một đống bùn.
Cô đưa móng tay duỗi vết máu bùn đất ở cổ tay, co rút sờ gương mặt Du Hành: “Hằng, Hằng Viễn. thuốc của em đâu, thuốc của em đâu!!
Du Hành run rẩy một trận, nắm lấy tay, cái ống bất ngờ xuất hiện trong lòng bàn tay rơi xuống đất, Trương Hằng Tuệ tay mắt lanh lẹ tiếp được, sau khi mở ra nhanh chóng đổ vào miệng cậu.
Rắc rắc ——
Sợ hãi cả kinh, Trương Hằng Tuệ túm lấyDu Hành, dùng sức chống đỡ đi ra ngoài, không nghĩ tới liền cả cửa cũng đã khóa lại.
Đây là cửa sắt, nàng tìm không thấy ổ khóa. Dù tức giận mà đánh mấy phát cũng vô dụng.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ……”
Cô ở trên mặt tường sờ soạng, là tường thật, cho dù có thiết chùy cũng phải gõ đập thật lâu mới có thể đập ra.
Du Hành đã lâm vào hôn mê, chân trái của cậu bị cắn thật sự rất nặng, sâu đến mức có thể thấy cả xương, cẳng chân dưới thậm chí còn lung lay như muốn rớt một đoạn.
Các vết thương khác trên người lại càng nhiều không đếm xuể, không thể tưởng tượng được làm thế nào mà cậu có thể từ trong miệng mấy thứ kia chạy ra được.
Những cái đốm xác chết mà cô chán ghét cũng bò lên mặt em trai cô, người mà cô coi như là sinh mệnh, làm thế nào cũng không chùi sạch.
“Cứu mạng với! Cứu mạng! Có ai tới mở cửa đi!”
Cô liều mạng đập cửa, kêu khàn cả giọng, nhưng là không có ai tới mở cửa.
Trương Hằng Tuệ hỏng mất mà khóc lớn.
Cô ôm Du hành dựa vào trên cửa, không chớp mắt mà chuyển động nhìn chằm chằm mặt đất xung quanh, mấy khối bùn nhẩy lên trên mặt cô, ánh mắt cô bắt đầu tan rã, mất đi tiêu cự, đồng tử dần chuyển snag màu trắng.
Bốn năm cái đầu xung quanh ra tới, như là Medusa vươn manh múa vuốt vặn vẹo yêu vật, nhìn xung quanh, miệng mở rộng.
Không có đồ ăn.
Con giun đất tang thi vắt một nửa cơ thể đập mạnh cơ thể cương cứng xuống đất, cọ xát và lăn trên mặt đất, rồi vượt qua cơ thể của Trương Hằng Tuệ và Du Hành, không có dừng lại.
Không có thức ăn.
Không có thức ăn.
Không có thức ăn.
Rào rạt rào rạt ——
Trên mặt đất còn dư lại mấy cái hố đất, cùng với mùi tanh lưu lại trong không khí.