SỞ TÂM LAM LẠI ĐẾN ĐÂY

Ngồi trong quán trà không gian sang trọng, xung quanh được trang trí hoàn toàn theo phong cách Samurai của Nhật bản. Tâm lam hiếu kì đưa mắt nhìn xung quanh đôi mắt không giấu được sự trầm trồ khen ngợi, cô thấy không gian này thật tốt vô cùng thoải mái, trong không khí còn ngào ngạt mùi hương vô cùng dễ chịu.

"Khả Như, gọi nước trước nhé!" – Tống Hiểu Thiên tự nhiên nói chuyện với cô, Tâm Lam ngạc nhiên mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không phản kháng vì còn có người khác ở đây nhưng vẻ mặt cô biểu lộ rất rõ sự không đồng tình.

"Cậu gọi giúp tôi, tôi không rành những loại này!" – Tâm Lam thấp giọng nói, giọng điều thể hiện rõ sự xa cách, cô cảm thấy Tống Hiểu Thiên hình như có gì đó không đúng lắm.

"Được vậy cho tôi 1 bình Tuyết Liên Hoa nhé! Cộng với một phần cá cơm khô, rong biển và bánh mo-chi hoa anh đào!" – Tống Hiểu Thiên có dừng lại mấy giây trước thái độ của Sở Tâm Lam nhưng nhanh chóng xem như không có chuyện gì, vẫn thái độ nhã nhặn gọi món.

"Có chuyện gì cậu muốn nói với tôi!" – Đợi người phục vụ bước đi Sở Tâm Lam ngước mắt nhìn.

"Chúng ta đợi món lên nhé! Trong không gian này thật sự không nên vội vàng!" – Tống Hiểu Thiên cười rạng rỡ nói. Hữu Thiên khác với Hiểu Thần, Hiểu Thần rất ít khi cười tươi, biểu cảm vui vẻ nhất của anh là nụ cười nhàn nhạt còn lại là vẻ mặt âm trầm không biểu hiện cảm xúc, nhưng Hiểu Thiên lại khác, anh luôn vui vẻ, ôn hòa khiến người bên cạnh cảm thấy dễ chịu.

Tâm Lam im lặng đợi chờ, Tống Hiểu Thiên vẫn dùng ánh mắt chứa đầy nhu tình nhìn cô, không gian dần dần trở nên cô đặc khiến Tâm Lam chỉ muốn đứng lên bước ngay ra bên ngoài mà thôi, nhưng ý chí muốn giải quyết cho thỏa đáng mối quan hệ này nên cô vẫn cố gắng nán lại. Điểm tâm và trà nhanh chóng được dọn lên, Hiểu Thiên rót vào tách trà trước mặt Tâm Lam sau đó mở nắp một bình nhỏ bên cạnh gắp bỏ vào ly trà vài thanh xoắn, những thanh xoắn ngắm nước từ từ nở ra hình cánh hoa, nước trà cũng từ xanh xanh chuyển sang màu hồng hồng. Sở tâm Lam có phần thích thú nhìn sự chuyển đổi trong tách trà của mình.

"Nếm thử một chút nhé!" – Tống Hiểu Thiên ân cần nói. Tâm Lam tâm tình có tốt lên một chút nâng tách trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt cô bừng sáng sau đó nhấp thêm 1 ngụm nữa.

"Trà thơm quá, hương thơm thanh thanh đọng lại nơi đầu lưỡi, vị ngọt dư hậu trong cổ họng thật sự rất sảng khoái!" – Tâm Lam ngạc nhiên nói ra nhận xét, quả thật cô không thích uống trà nhưng loại trà này đặc biệt lại khiến cô có tâm tình vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ sẽ dẫn Tống Hiểu Thần đến đây để anh uống nó mới được!

"Khả Như cả sở thích của em cũng không thay đổi sao chỉ có anh em không hề nhớ đến anh!?" – Tống Hiểu Thiên ôn nhu nhìn gương mặt vui vẻ của Tâm Lam. Giọng anh có phần gấp gáp nhưng lại nghe rất rõ sự tha thiết bên trong.

Sở Tâm Lam có chút ngẩn người, ánh mắt cô nhanh chóng trở nên phòng vệ, gương mặt không còn vẻ vui tươi thoải mái nữa mà nhanh cũng đanh lại, đặt tách trà xuống bàn, từ lúc gặp Tống Hiểu Thiên trong cửa hàng Tâm Lam đã suy nghĩ không biết bao nhiêu cách để nói rõ vấn đề với anh, nhưng chung quy vẫn chưa có cách nào thỏa đáng cả.

"Anh biết Cố Minh Ngạn đã gửi cho em những kỷ niệm của chúng ta ngày trước. Không lẻ xem những hình ảnh đó em hoàn toàn không có chút cảm xúc nào hay sao?" – Tống Hiểu Thiên vẻ mặt đau khổ, ánh mắt nhu tình nhưng đượm buồn nói.

"Tống Hiểu Thiên, cậu có thể nghe tôi nói một chút được hay không?"- Tâm Lam cố gắng gằn giọng quan sát thái độ Hiểu Thiên – "Hiện tại dù muốn dù không tôi cũng là chị dâu của cậu, có phải cách xưng hô đó không phải phép hay không?"

"Khả Như có phải em trách anh, trách anh từ sớm không nói gia thế mình cho em biết hay không? Nếu như ngày đó em biết chắc chắn chúng ta bây giờ đã khác. Anh biết em và anh trai là một cuộc hôn giao dịch! 3 năm thôi anh sẽ đợi 3 năm!" – Tống Hiểu Thiên khẩn cầu, tha thiết nói. Ngày hôm kia sau khi nghe Cố Minh Ngạn nói về giao dịch 3 năm của cuộc hôn nhân này, anh đã vô cùng phấn chấn, cảm nhận ra mình vẫn còn cơ hội. Cơ hội để một lần nữa mang cô về bên cạnh anh.

"Tống Hiểu Thiên!" – Tâm Lam nói lớn, cô cảm thấy tức giận trước cái thái độ như không nghe những gì cô nói của anh, Hiểu Thiên trầm ổn nhìn Tâm Lam, nhận thấy sự tức giận trong mắt cô nên anh im lặng. – "Đúng cuộc hôn nhân này là giao dịch, nhưng đó chỉ là ban đầu bây giờ cuộc giao dịch đó đã chấm dứt rồi, chúng tôi thật sự đã quyết định ở bên nhau rồi cậu nên hiểu điều đó!"

"Không chỉ vì em chưa nhận ra anh mà thôi, em mất trí nhớ nên em mới nói như vậy!" – Tống Hiểu Thiên không tin, anh biết Triệu Khả Như yêu anh nhiều như thế nào làm sao lại đối xử với anh như vậy, chung quy chỉ vì cô không nhớ ra anh mà thôi.

"Cậu bình tĩnh đi, tôi mãi mãi cũng không thể nhớ ra cậu đâu. Đối với tôi cậu mãi mãi là người em chồng đáng mến không hơn không kém. Nên cậu hãy quên tôi đi, tôi xin cậu!"

"Không em hãy cố gắng nhớ lại đi!" – Tống Hiểu Thiên đưa tay nắm bả vai Tâm Lam, cô nhíu mày thật sự thấy rất tội cho anh nhưng dù thế nào cũng không thể như vậy!

"Cậu nếu vẫn như vậy tôi sẽ không khách khí với cậu nữa đâu!" – Tâm Lam nhíu mày hất tay của Tống Hiểu Thiên đang đặt trên vai của mình, ánh mắt đầy tức giận cô bước ra khỏi vị trí bàn của mình xách túi đi ra bên ngoài. Tống Hiểu Thiên vội vàng chạy theo nắm tay Sở Tâm Lam lại.

"Đừng đi Khả Như em hãy cho anh cơ hội giúp em nhớ lại được hay không?" – Tống Hiểu Thiên khổ sở nói.

"Cậu buông tay tôi ra!" – Tâm Lam nhìn bàn tay Hiểu Thiên đang gắt gao nắm lấy tay của mình, ánh mắt và giọng nói tràn đầy sự chán ghét.

"Anh sẽ buông ra nhưng em đồng ý cho anh cơ hội được không?"

"BUÔNG TAY RA!" – Tâm Lam hét lên, ánh mắt đầy sự giận dữ nhìn Hiểu Thiên. anh nhìn ra được sự khó chịu tột cùng nơi đáy mắt của cô nên nhanh chóng nới lỏng bàn tay. Tâm Lam rút tay khỏi sự kiềm chế của Hiểu Thiên đi vội ra đường bắt taxi mà không một lần quay đầu lại nhìn.

Tống Hiểu Thiên đau khổ đứng nhìn theo bóng lưng Sở Tâm Lam đang dẫn rời xa anh, lần đầu tiên trong cuộc đời này anh cảm thấy lòng mình lạnh đến thế, lạnh hơn cả khi hai người chia tay, lần đầu tiên anh nhìn thấy ánh mắt giận dữ mang theo sự chán ghét của người phụ nữ anh dành tròn trái tim của mình lại nhìn mình như thế. Tống Hiểu Thiên có cảm giác cả cơ thể mình như bị đóng băng không còn chút nhịp đập nào nữa.

<dr.meohoang>

Bình luận

Truyện đang đọc