SODA CHANH ĐÁ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cháo

Khương Đào vốn chẳng bận tâm, cứ như chẳng xảy ra chuyện gì cả vậy.

Cho dù bắt gặp phải chuyện khiến người ta lúng túng như vậy, cậu cũng chẳng có phản ứng gì. Mặc dù khi ấy trông có vẻ kinh ngạc nhưng đến hôm sau đã ném chuyện này ra sau đầu. Buổi sáng lúc cậu tìm Thiệu Khê để trả lại tập đề khoa học tổng hợp, Thiệu Khê đang cầm vở làm sai, nhờ học bá ngồi kế bên giảng bài cho. Khương Đào đứng bên nhìn một lúc, chen vào hai câu, nghe đối phương chỉ bài cho xong rồi mới rời đi.

— Thật sự không quan tâm sao?

Trong lòng Thiệu Khê vẫn luôn căng như dây đàn, rất sợ Khương Đào hỏi mình vì sao. Nhưng Khương Đào chẳng thèm phản ứng gì cả, như thế lại khiến hắn càng khó chịu hơn.

Hắn… đã như vậy rồi, Khương Đào vẫn không cảm thấy gì sao?

Khương Đào đã nói hắn là người quan trọng mà?

Thiệu Khê không nghĩ ra được gì cả, trong lòng vừa nghi ngờ vừa tủi thân. Hắn không biết phải đối mặt với Khương Đào như thế nào, tan học không đợi cậu nữa mà cứ vậy đi về.

Gió đầu hé rất mát, Thiệu Khê cảm thấy suy nghĩ của mình cũng bị gió thổi đi mất rồi, không muốn nghĩ gì nữa cả. Hắn đang hưởng thụ khoảng thời gian không cần nghĩ đến Khương Đào thì bỗng nghe thấy hai tiếng chuông xe đạp truyền tới từ đằng sau. Hắn lái xe sang bên nhường, người phía sau đạp xe đi ngang hàng với hắn, hỏi nhỏ: “Sao không đợi tôi thế?”

Thiệu Khê giật mình, lạng đầu xe hai cái rồi mới giữ được thăng bằng.

Hắn nghiêng đầu nhìn Khương Đào, lúng túng nói: “Tôi —“

Khương Đào không để hắn trả lời, thản nhiên hỏi tiếp: “Đi ăn đêm không?”

Thiệu Khê sửng sốt, trả lời câu hỏi của Khương Đào theo bản năng: “Không ăn.” Nói xong, hắn lại thấy như vậy hơi lạnh nhạt, vì vậy giải thích: “Hết tiền rồi.”

“Đáng thương thế.” Khương Đào lắc đầu chẹp chẹp miệng mấy cái, “Tôi mời cậu, ăn bánh chiên cuộn* cao quý sang chảnh, mỗi người một nửa, ăn không?”

Bánh chiên cuộn (煎饼果子)

“Ừ, ăn.” Thiệu Khê nói, “Đừng mua ở chỗ cái cô kia, lần trước tôi ăn bánh ở đó bị đau bụng cả ngày …”

“Ôkê.”

...

Bọn họ mua bánh chiên cuộn ở trước cổng khu chung cư, bảo chú bán hàng chia đôi bánh mỗi người một túi, sau đó hai người đẩy xe vừa đi vừa ăn.

Nếu là bình thường, Thiệu Khê sẽ nói chuyện với khương Đào mấy câu, nhưng hôm nay hắn thật sự rối bời, không nói nổi một câu thừa thãi nào. Khương Đào cũng không phải người nói nhiều, hai người đến trước cửa nhà rồi, trừ lúc mua bánh nói đôi ba câu ra thì cả một đường đều im lặng miễn cưỡng. Thiệu Khê không chịu nổi bầu không khí như vậy, mở cửa ra xong thì vào nhà luôn. Khương Đào gọi hắn lại: “Thiệu Khê.”

Thiệu Khê quay đầu. Khương Đào không nói gì, chỉ hơi cau mày, không vui nhìn hắn.

“À, ừ. Quên mất.” Hắn nói, “Tạm biệt.”

Hắn nói xong, Khương Đào vẫn không động đậy, vẫn lẳng lặng nhìn hắn.

Thiệu Khê bất an nói: “Sao vậy?”

Khương Đào nhìn hắn hỏi: “Ngày mai… về cùng nhau chứ?”

Thiệu Khê sửng sốt.

Hắn im lặng trong chốc lát, muốn hỏi Khương Đào gì đó. Nhưng vẻ mặt của cậu quá mức bình tĩnh, hắn nhìn một Khương Đào thờ ơ hững hờ như vậy thì thật sự không hỏi nên lời, không thể làm gì khác hơn đành coi như chưa có chuyện gì xảy ra, gật đầu theo ý cậu một cái.

Chân mày Khương Đào giãn ra, bên môi mang ý cười: “Vậy… ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon.”

Tối đó sau khi về nhà, Thiệu Khê bớt chút thời gian lấy chiếc áo đồng phục Khương Đào mặc qua ra giặt. Hắn đứng bên bồn rửa tay, đổ chút nước giặt vào, vừa vò áo vừa ngẩn người.

Thật ra trong chuyện giặt quần áo này Thiệu Khê không có chăm như vậy đâu, hơn nữa chiếc áo này còn chưa mặc bẩn, mới rồi nhìn chiếc áo này hắn còn không có ý định giặt nó. Nhưng cứ ngẩn người ra là hắn lại nhớ đến tình cảnh tối qua mình ngửi áo bị Khương Đào phát hiện. Hắn xấu hổ đến nỗi da đầu tê rần, thế mới nhặt áo lên mang vào phòng tắm xả nước. Giờ giặt rồi hắn lại thấy hơi hối hận.

— Còn chưa bẩn mà, giặt cái gì mà giặt.

— Làm bộ làm tịch.

Thiệu Khê cảm thấy dường như hắn quá để ý đến chuyện này, nhưng rồi hắn phát hiện, so với suy nghĩ của bản thân, hắn để ý đến thái độ của Khương Đào hơn.

Tại sao Khương Đào lại có thể quên mất chuyện này chứ?

Chẳng lẽ cậu ấy không chú ý tới lúc đó mình đang làm gì à?

Không thể nào, lúc đó cậu ấy rõ ràng lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Vậy tại sao không thèm để ý? Chẳng lẽ hành động như con cún con đó được Khương Đào cho phép sao?

Hành động như vậy mà cũng được đồng ý, vậy… quá đáng hơn thì sao?

Cũng có thể à?

Bình luận

Truyện đang đọc