SODA CHANH ĐÁ

Edit: Cháo

Sau khi tỉnh dậy, Thiệu Khê ngồi trên giường híp mắt nhớ lại giấc mơ tối qua. Chỉ là tỉnh lại rồi, giấc mơ trong trí nhớ liền trở nên mơ hồ, hắn suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ ra được gì cả, vì vậy ném chuyện này ra sau đầu, trong tiếng gọi thúc giục của mẹ, hắn bò dậy chuẩn bị đến trường.

Thiệu Khê vừa đến lớp đã thấy Khương Đào ngồi ở chỗ của cậu rồi. Cậu mặc áo đồng phục của hắn, đường vai áo trễ đến cánh tay giống như trong giấc mơ vậy.

Lúc Thiệu Khê gần đi qua chỗ ngồi kế bên Khương Đào, bạn nam ngồi bên phải cậu kéo tay áo cậu một cái, tò mò nói: “Áo nhìn có vẻ rộng nhỉ, của cậu à?”

“Không phải.” Khương Đào nói, “Áo của tôi giặt rồi, đây là mượn của người khác.”

“Ai thế?”

“Hàng xóm.” Khương Đào đáp.

Khương Đào nghiêng đầu nói chuyện với đối phương, không nhìn thấy Thiệu Khê. Còn Thiệu Khê thì nghe Khương Đào trả lời hai lần cũng không nói ra tên mình, trong lòng cảm thấy không vui. Hắn đi tới bên cạnh cậu nói: “Sao, nói là mượn của tôi khó thế cơ à?”

Khương Đào bị dọa cho hết hồn, ngẩng đầu mở to mắt nhìn hắn.

“Không phải.” Khương Đào nói, “Tôi nghĩ có lẽ cậu không muốn để người khác biết.”

Thiệu Khê nghẹn họng.

Tối qua lúc mượn áo không phải chỉ hơi do dự một chút thôi sao…

Mắt Thiệu Khê chuyển qua cần cổ Khương Đào. Đồng phục của hắn quả thực hơi rộng, cổ áo phía sau hở ra một mảng, lộ ra phần gáy trắng nõn.

“Sao vậy?” Khương Đào hỏi.

Thiệu Khê chớp chớp mắt như tỉnh lại khỏi cơn mơ.

“Không có gì.” Hắn vừa nói, vừa bước nhanh cách xa khỏi chỗ Khương Đào, đi về chỗ ngồi của mình.

Mưa cả đêm không ngừng, đến sáng lại càng to hơn. Buổi trưa Thiệu Khê nhận được tin nhắn của Khương Đào, nói đồng phục của cậu vẫn chưa khô, buổi chiều vẫn cần mặc đồ của Thiệu Khê. Thiệu Khê trả lời ‘Đã biết’ cho cậu, rồi ôm di động đợi một lúc cũng không thấy Khương Đào trả lời tin nhắn của mình, hắn mất hứng ném di động qua một bên.

Khi nhìn thấy Khương Đào ở trường vào buổi chiều, Khương Đào khoác đồng phục thu đông của cậu bên ngoài đồng phục mùa hè của Thiệu Khê.

Thiệu Khê từng nghe mẹ cậu nói rằng Khương Đào sợ lạnh. Cho dù đến tháng Năm rồi, chỉ cần có mưa hoặc thời tiết trở lạnh là y như rằng cậu sẽ mặc áo khoác. Cả buổi chiều tâm trạng Thiệu Khê cứ không yên, mắt cứ luôn từ tấm bảng đen bay đến trên người Khương Đào.

Lúc nghe giảng Khương Đào luôn ngồi rất thẳng, cứ như đang học quân sự vậy. Ngay cả khi ghi chép bài cậu cũng không còng lưng mà chỉ cúi đầu khiến hai đốt xương sống sau gáy nổi lên, đi xuống tiếp là cổ áo đồng phục.

Xuống tiếp nữa…

“Thiệu Khê.” Thầy giáo gọi hắn, “Em ngẩn ngơ gì thế hả, nước miếng sắp chảy ra luôn rồi.”

Tiếng cười vang lên.

Thầy và các bạn không biết hắn đang nhìn gì, nhưng bản thân Thiệu Khê lại biết rõ. Hắn ngượng đến phát hoảng, tự thì thầm nói ‘Không có ạ’, cầm bút ra vẻ gạch gạch hai cái lên bài rồi ngẩng đầu nhìn lên bảng.

Khương Đào ngồi đằng trước cũng quay đầu lại nhìn trong tiếng ồn ào. Khóe miệng cậu cong lên, lúc quay đầu lại bất chợt đối mắt với Thiệu Khê, hơi kinh ngạc nhưng cũng nhìn thẳng vào hắn.

Thiệu Khê cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như hơi nóng, hắn vội dời tầm mắt, không nhìn Khương Đào nữa.

10 giờ tối, Thiệu Khê đang nằm trên giường nghịch điện thoại thì Khương Đào nhắn tin cho hắn.

“Cậu có cần áo gấp không?”

Thiệu Khê trả lời: “Sao thế, vẫn chưa khô à?”

“Không phải.” Khương Đào nói: “Nếu cậu không cần gấp thì để tôi giặt xong rồi trả lại cậu.”

“Không cần.” Thiệu Khê trả lời: “Mới mặc có một ngày thôi, không sao.”

Thiệu Khê nói xong thì nhìn chằm chằm vào avatar con mèo nhỏ ôm di động của Khương Đào.

Khương Đào chưa trả lời lại, hắn vừa rảnh vừa chán, chọn mở vào trang tường của cậu, bấm vào avatar xem hình kích thước lớn.

Con mèo nhỏ lông xù đưa lưng về phía ống kính, móng vuốt đang ấn lên màn hình điện thoại trong lòng.

Thiệu Khê dùng hai ngón tay vạch kéo trên màn hình để phóng to hình ảnh lên mức tối đa, muốn xem rõ chữ trên màn hình di động của mèo nhỏ.

— ‘Nhớ, anh*, rồi.’

*gốc: ca ca

“Hửm?”

Thiệu Khê nghe tiếng ngẩng đầu lên, Khương Đào đang tựa vào cửa phòng ngủ, trên tay cầm đồng phục của hắn.

“Cậu —” Thiệu Khê ngồi bật dậy, “Cậu đến từ lúc nào vậy?”

Đầu Khương Đào tựa vào khung cửa, khóe miệng cong lên: “Lúc cậu đang nhớ anh*, anh đã ở đây rồi.”

*ca ca

“Bớt chiếm hời tôi đi.” Thiệu Khê hừ một tiếng, “Cái hình đại diện gì mà linh tinh thế?”

Khương Đào cạn lời: “Cho xin, cậu có biết nói đạo lý không thế. Là cậu phóng to hình ava của tôi lên để nhìn chữ trên đó đấy chứ, còn không biết xấu hổ nói tôi linh tinh.” Khương Đào nghiêng đầu, “Tôi còn chưa hỏi cậu phóng to ảnh ava của tôi lên làm gì đâu nhé?”

“Tôi —” Thiệu Khê mất tự nhiên nhìn nụ cười mở rộng trên môi Khương Đào, qua mấy giây mới lên tiếng: “Thì chờ cậu trả lời tin nhắn lâu nên chán…”

Hắn thấy mắt Khương Đào đảo một vòng quanh phòng, vội đổi chủ đề hỏi: “Nhìn gì thế?”

“Gọn gàng hơn nhiều rồi.” Khương Đào nhận xét.

Thiệu Khê sững người, trên mặt lại hơi nóng lên: “Ừ, ờ, hôm nay rảnh không có việc gì nên dọn dẹp một chút.”

Khương Đào gật đầu, đưa đồng phục cho hắn: “Cám ơn nhé.”

“Không có gì.” Thiệu Khê nói. Hắn đang định nhận lấy đồ thì Khương Đào đột nhiên hỏi: “Sao hôm nay cậu cứ luôn nhìn tôi thế?”

Cái tay đang túm lấy đồng phục của Thiệu Khê dừng lại: “Hả?”

“Sáng tôi quay lại thấy mấy lần rồi. Chuyện đó thì thôi…” Khương Đào híp mắt hỏi nhỏ: “Còn buổi chiều sao cậu nhìn tôi lại chảy nước miếng thế?”

Thiệu Khê kinh hãi: “Tôi…! Tôi đâu có chảy nước miếng! Cậu đừng có nghe thầy nói lung tung!”

“Ồ —” Khương Đào hiểu ra gật đầu, “Vậy chính là thừa nhận lúc đó đang nhìn tôi?”

“Không — có —!” Thiệu Khê tức giận kéo dài giọng nhấn mạnh, giật lấy đồng phục từ trong tay Khương Đào, “Thật là, tôi cho cậu mượn đồng phục, cậu lại nói tôi lén nhìn cậu, có ai như cậu không.”

“Tôi làm sao.” Khương Đào nói, “Tôi trông đẹp thế này, người muốn nhìn tôi phải xếp hàng dài kia kìa, thêm cậu vào thì có sao đâu.”

Thiệu Khê bắt ngay được điểm chính. Hắn ngẩn người, chần chừ nói: “Người nhìn cậu… nhiều lắm sao?”

“Ừ.” Khương Đào gật đầu, “Bình thường đã nhiều, mặc đồ nữ vào càng nhiều hơn.” Cậu cúi người xuống ngang tầm mắt với Thiệu Khê đang ngồi trên giường, từ tốn nói: “Nên là tôi biết cảm giác khi có ai đó nhìn chằm chằm vào mình. Cậu nhìn tôi, tôi biết đấy.”

Thiệu Khê bị Khương Đào dọa, đối mắt mấy giây với cậu rồi mới bất an nói: “Thật… sao?”

Khương Đào đứng thẳng dậy: “Đương nhiên là giả rồi, tôi đâu có mắt sau gáy đâu.” Khương Đào cười một tiếng, “Cậu tin à?”

Thiệu Khê cau mày nhìn cậu, muốn nói gì đó nhưng sợ bị Khương Đào bắt thóp không tha. Hắn há miệng hồi lâu rồi mới chán nản nói: “Cậu đừng đùa tôi.”

Khương Đào từ chối cho ý kiến, nghiêng đầu tựa như không hiểu ý của hắn là gì: “Vậy tôi về đây?”

“Ừ.”

Khương Đào gật đầu rồi xoay người ra ngoài. Cậu vừa đi, thần kinh căng thẳng của Thiệu Khê lập tức thả lỏng.

Theo lý thuyết, khi đối mặt với Khương Đào thật sự không cần phải căng thẳng.

Nhưng… cái cách Khương Đào nói chuyện, thật sự khiến tim hắn đập rộn ràng.

Nếu cứ thuận theo lời Khương Đào, vậy hắn nên đáp lại thế nào đây?

Tại sao lại nhìn ảnh đại diện của Khương Đào?

Tại sao lại nhìn lén Khương Đào?

Tại sao lại để ý người khác có nhìn lén cậu hay không?

Thiệu Khê không nghĩ ra được lý do nào, hắn chỉ lờ mờ cảm giác được sự choáng ngợp đang từ từ dâng lên trong lòng sau đó thì từ bỏ không nghĩ đến nữa. Lấy lại tinh thần, khi phát hiện mình vẫn còn đang cầm chiếc áo Khương Đào trả lại trong tay thì hắn lại chợt ngẩn ra.

— Khương Đào đã mặc chiếc áo này.

Chiếc áo ngắn tay này đã được Khương Đào mặc trên người cả ngày, từ tiết học buổi chiều đến giờ tự học buổi tối, Khương Đào còn khoác áo khoác của cậu ấy ở bên ngoài nữa.

Hắn không tự chủ được nhớ tới hương cam chanh kia.

— Lúc đi học, trên người Khương Đào cũng có mùi hương đó sao?

Thiệu Khê nuốt nước miếng. Hắn nhìn chằm chằm chiếc áo trong tay mình, ma xui quỷ khiến thế nào lại đặt nó dưới mũi —

Không có mùi nước hoa.

Chỉ có hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của chính Khương Đào.

Thiệu Khê không biết mình bị sao nữa, hắn thấy hơi khó chịu, mặt nóng bừng nhưng không muốn bỏ chiếc áo xuống. Hắn có chút bực bội với bản thân nhắm mắt lại, chôn mặt vào trong chiếc áo, hít sâu một hơi.

Khương Đào…

“Thiệu Khê, nãy quên mất, cậu có thể —“

Ngoài cửa chợt truyền tới tiếng Khương Đào, Thiệu Khê kéo vội chiếc áo trên mặt xuống. Chỉ thấy Khương Đào vừa mới đi chưa được mấy phút đã lộn trở lại, đứng trước cửa, nói được một nửa thì dừng lại, hai mắt mở to, giật mình nhìn Thiệu Khê.

Từ mặt đến cổ Thiệu Khê cháy phừng phừng, hắn không biết giải thích thế nào về hành động như tên biến thái kia của mình, không thể làm gì khác đành gượng gạo hỏi: “À, cậu, cậu còn chuyện gì à?”

Khương Đào yên lặng.

Thiệu Khê cảm thấy mỗi giây Khương Đào không trả lời hắn trôi qua lâu quá lâu.

Lúc này mà tránh mắt đi thì càng chứng tỏ hắn đang chột dạ, vì thế hắn bất chấp đối mặt với Khương Đào.

Có lẽ chỉ 2 – 3 giây thôi, nhưng Thiệu Khê như cảm thấy cả phút đã trôi qua rồi, cuối cùng Khương Đào cũng nói nhẹ: “Cậu có thể cho tôi mượn đề thi Khoa học tổng hợp hôm nay được không?”

Vẻ mặt và giọng nói của cậu đều rất bình tĩnh, cứ như lúc cậu đi vàoThiệu Khê chỉ đang chơi di động chứ không phải là ngửi chiếc áo mình từng mặc.

“Ừ, được.” Thiệu Khê nhảy xuống giường, lấy tập bài thi Khoa học tổng học từ trong cặp ra. Lúc đi về phía Khương Đào, hắn căng thẳng đến nỗi đi cùng tay cùng chân, ánh mắt Khương Đào chỉ lướt qua người hắn vài giây ngắn ngủi, không nói gì cả.

Thiệu Khê cứng ngắc đưa tập bài cho Khương Đào. Khương Đào nói cám ơn với hắn xong thì xoay người rời đi.

Thiệu Khê đứng ở cửa phòng, đưa mắt nhìn Khương Đào đi qua phòng khách, chào tạm biệt với cha mẹ mình, rồi mở cửa chống trộm đi ra ngoài, lúc này hắn mới quay về phòng mình đóng cửa lại.

Hắn tựa vào cửa ngồi xổm xuống, ủ rũ nhìn chiếc áo đồng phục ngắn tay nhăn nhúm trên giường.

Tư thế đi đứng mới nãy của hắn kì quái như vậy, Khương Đào cũng phát hiện nhưng không nói gì. Nếu là bình thường, cậu ấy nhất định sẽ hỏi sao mình lại đi cùng tay cùng chân như vậy.

Xem ra Khương Đào cũng bị dọa rồi.

Thiệu Khê cảm thấy trong lòng như đưa đám, hắn ôm cánh tay, gác đầu lên đầu gối, hít sâu rồi thở dài một hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc