SODA CHANH ĐÁ

Edit: Cháo

5 giờ chiều, Khương Đào ngồi trên ghế xếp mini dưới hiên nhà, lật đến trang cuối cùng của cuốn tiểu thuyết trong tay, nhấc mắt lên thấy Thiệu Khê vẫn đang ngủ trên ghế xích đu dưới bóng cây, vì thế đứng dậy đi qua, vỗ vai hắn một cái.

“Dậy nào.” Khương Đào nói.

Thiệu Khê ư hử một tiếng từ mũi, nhưng không nhúc nhích, mắt cũng không mở ra, đầu rụt lại khiến ghế xích đu lại bắt đầu đung đưa.

Khương Đào than thở: “Cậu xem giờ cậu lười thành cái dạng gì rồi này.” Cậu nói: “Đứng lên nấu cơm tối đi.”

Thiệu Khê càu nhàu nâng cánh tay lên che mắt: “Sao tôi lại phải nấu cơm…”

“Bữa sáng với trưa đều do tôi nấu rồi.”

“Biết rồi.” Thiệu Khê đáp một tiếng, qua một lúc sau mới lại hỏi: “Giờ mấy giờ rồi?”

“Năm giờ hơn rồi.”

“Ừm… nằm thêm lúc nữa.”

“Đứng lên. Cậu nằm lâu như vậy, cũng đến lượt tôi rồi.” Khương Đào nói xong thì tóm lấy cổ tay Thiệu Khê muốn kéo hắn dậy. Thiệu Khê không có ý định đứng lên một chút nào, hắn híp mắt mơ màng nhìn Khương Đào, ghế nằm bị kéo xoay nửa vòng nhưng hắn vẫn nằm dính chặt lấy ghế.

Khương Đào nhìn hắn một lúc, đẩy hắn sang một bên rồi nằm xuống bên cạnh. Thiệu Khê nhấp nháy mắt hai cái, cúi đầu đối diện với Khương Đào đang gối đầu trên tay mình 2 giây, lập tức tỉnh như sáo.

Thiệu Khê bất giác a một tiếng, ngửa người ra sau.

Ghế xích đu một người nằm thì có thừa, nhưng để hai người ngủ thì vẫn quá sức. Thiệu Khê ngửa người ra sau, Khương Đào vội đưa tay đỡ lấy lưng hắn, rất sợ Thiệu Khê bị ngã xuống. Thiệu Khê bị cậu ôm eo kéo lại, cơ thể hai người dán sát lấy nhau. Hắn không dám động đậy, cứng đơ người nhìn chằm chằm Khương Đào.

“Cậu…”

Khương Đào không nói gì, cậu cúi đầu, mắt từ từ nhắm lại, tay vẫn vắt ngang hông Thiệu Khê.

Tóc cậu dài hơn hồi ở trường, mềm mại cọ lên cổ Thiệu Khê. Thiệu Khê máy móc cúi đầu xuống, từ góc độ này hắn có thể thấy được lông mi của Khương Đào, còn cả đôi môi mềm mại của cậu nữa.

Hắn bỗng nhớ tới ngày chụp ảnh tốt nghiệp hôm đó. Khương Đào ngồi đối diện hắn, còn hắn cầm thỏi son lớp phó đưa cho, vụng về tô lên môi Khương Đào. Rõ ràng chuyện mới xảy ra hơn nửa tháng trước, nhưng ngày đó tình cảm của hắn đối với Khương Đào bỗng biến hóa lệch trời, vậy nên chuyện ngày ấy tựa như dần trở nên xa vời trong kí ức của hắn.

Thiệu Khê nhíu mày, căng thẳng nhìn khuôn mặt của Khương Đào. Khương Đào hình như ngủ rồi, hô hấp ấm áp tự lông chim phả nhẹ vào cổ hắn. Thiệu Khê ngây ngẩn một lúc, cơ thể căng cứng cũng dần bình tĩnh lại. Hắn vẫn nhìn Khương Đào, xương yết hầu giật giật, dè dặt nâng tay lên, do dự mấy giây, cũng đưa tay lên eo Khương Đào.

— Ôm lấy.

“Thiệu Khê.” Khương Đào đột nhiên nói.

“Á…!” Thiệu Khê cứ như bị người ta đạp vào đuôi, cái tay vừa mới đặt lên eo Khương Đào lập tức rút về sau lưng. Hắn lúng túng nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Ơ, cậu… không ngủ à?”

Khương Đào hé mắt, im lặng đối diện với Thiệu Khê. 1 giây trước khi Thiệu Khê sắp căng thẳng đến chạy mất dạng, Khương Đào đột nhiên hỏi: “Lần trước cậu nói cậu thích một người, là ai thế?”

Thiệu Khê nuốt nước miếng.

Hắn cảm thấy không khí xung quanh như trở nên đặc sánh lại.

Môi hắn run lên: “Ừm… là…”

Hắn do dự mấy giây, cảm thấy rất khó để nói ra. Mặc dù đã quyết tâm phải nói thẳng lòng mình ra với Khương Đào, nhưng hắn không nghĩ tới lại xảy ra trong tình huống hoàn toàn chưa chuẩn bị gì như thế này. Đương lúc đang khó xử, Khương Đào lại nói: “Vậy để tôi hỏi cái khác.” Cậu dừng một chút: “Người cậu thích là nam hay nữ?”

Thiệu Khê sững người.

Hắn yên lặng mấy giây, rút cánh tay đang bị Khương Đào gối lên ra. Lảo đảo mất sức ngồi dậy khỏi ghế xích đu, Thiệu Khê còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng Khương Đào nói rất nhẹ truyền tới.

“Khó trả lời vậy sao?”

“Nếu khó trả lời như vậy thì thôi.” Khương Đào nói, mang chút ý tức giận mơ hồ trong đó: “Mới nãy cậu… như vậy, nên tôi mới hỏi. Nếu cậu không có ý gì khác, vậy coi như tôi chưa nói gì là được.”

Thiệu Khê vội quay mặt sang, đối diện với Khương Đào: “Đừng! Không phải…khó trả lời.” Hắn hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn không dời mắt đi.

“Tôi vốn muốn nói với cậu trong dịp chính thức hơn… tôi cũng không có mấy kinh nghiệm, không biết phải mở miệng sao cho thích hợp. Hơn nữa…” Thiệu Khê rụt rè nhìn Khương Đào, nhắm mắt nói: “Hơn nữa chúng ta đều là nam, tôi sợ nếu đột ngột quá sẽ dọa đến cậu —“

Hắn vừa nói, vừa quan sát phản ứng của Khương Đào. Khương Đào nghiêng đầu nằm trên ghế xích đu, cậu không thể hiện bất cứ suy nghĩ hay tỏ ra ngạc nhiên gì trước cuộc đối thoại giống như khúc dạo đầu tỏ tình này, chỉ lẳng lặng nhìn Thiệu Khê, chờ đợi hắn nói tiếp.

Thiệu Khê bị cậu nhìn chăm chú như vậy, cảm xúc dồn nén nơi lồng ngực dần bình tĩnh lại. Hắn nhụt chí cúi đầu, buồn rầu nói: “Cậu biết hết rồi nhỉ?”

“Tôi biết cái gì?” Giọng điệu dường như rất chi là bối rối.

Thiệu Khê nâng mắt lên, Khương Đào đang nhìn hắn, đầu nghiêng nghiêng không nghiêm túc cho lắm.

Mặt Thiệu Khê oành một cái đỏ bừng, hắn chật vật nhìn Khương Đào, âm lượng tăng cao: “Cậu có thể đừng có như vậy hoài được không!”

“Tôi thế nào cơ?” Khương Đào chớp mắt hai cái, trong mắt hiện lên ý cười.

— Lại thế rồi.

Thiệu Khê cắn răng nghiến lợi nhìn Khương Đào.

— Sao cái người này luôn có bản lĩnh biến mấy câu đối thoại bình thường thành như đang tán tỉnh vậy!

Thiệu Khê nín thở nhìn chằm chằm Khương Đào mấy giây, thấy cậu vẫn trưng ra cái vẻ ‘Thiệu Khê mà cứ không tỏ tình thì mình cứ tiếp tục tò mò thôi’, không thể làm gì khác đành vò mẻ cho vỡ luôn, nói: “Được! Tôi nói! Tôi thích cậu!” Mặt hắn đỏ bừng, xấu hổ muốn chạy biến nhưng vẫn cứng cổ hỏi: “Cậu cũng phải nói cho tôi biết, có phải cậu đã biết từ lâu rồi không hả?”

Có lẽ Khương Đào không nghĩ tới Thiệu Khê thật sự lại tỏ tình với mình, cậu sửng sốt hai giây, mất tự nhiên giơ tay lên che mắt lại.

“Rất khó để không biết.” Khương Đào nói. Dường như cậu muốn đè khóe miệng xuống, nhưng vẫn không nhịn được cười lên, vì vậy bàn tay đang che mắt trượt xuống, che kín đi nửa phần mặt dưới, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh: “Chẳng lẽ cậu cho rằng cậu giấu tốt lắm à?”

“Cậu, cậu —” Thiệu Khê lúng túng muốn chết, “Cậu biết sao không nói hả!”

Khương Đào vô tội nhìn hắn: “Cậu đâu có hỏi tôi.”

“...” Thiệu Khê mím môi.

“Sau đó thì sao?” Khương Đào hỏi.

“Sau đó…gì cơ?” Thiệu Khê mờ mịt.

“Cậu nói thích, sau đó thì sao?” Khương Đào nhìn Thiệu Khê, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh tanh, nhưng má cậu đã đỏ bừng lên, trong mắt như có những tia sáng. Cậu nhìn Thiệu Khê mấy giây, thấy hắn không phản ứng gì, vì thế nhẹ nhàng nhắc, “Không muốn hẹn hò với tôi sao?”

Thiệu Khê ngây ngẩn.

Hắn đột nhiên nhận ra, gần đây mình bị thái độ mập mờ không rõ của Khương Đào làm cho đơ người rồi, đã quên mất việc thích một người cùng giới là chuyện bất thường cỡ nào. Ít nhất trước khi thích Khương Đào, hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ thích con trai. Mà sau khi hiểu rõ tình cảm của mình đối với Khương Đào rồi, hắn lại cảm thấy bất an không biết phản ứng của Khương Đào khi biết tâm ý của mình ra sao. Tiềm thức nói, một khi Khương Đào biết hắn có tình cảm với cậu ấy, Khương Đào nhất định sẽ tránh xa hắn. Cái chuyện hẹn hò này, hắn lại càng chưa nghĩ tới bao giờ —

“Cậu sao thế?” Khương Đào cắt đứt mạch suy nghĩ của Thiệu Khê, nghi hoặc nhìn hắn: “Lúc này mà cậu còn nghĩ đâu đâu thế?”

“Không phải, chỉ là…” Thiệu Khê chán nản cúi đầu, “Tôi chỉ là đang nghĩ có phải cậu ghét tôi hay không.”

Khương Đào khó hiểu nhìn hắn: “Ghét cậu sao cơ?”

“Thì… tôi thích con trai ấy, rất kỳ quái.”

“Tôi cũng rất kỳ quái mà.” Khương Đào đỡ tay sau đầu, “Tôi còn thích mặc đồ con gái đây, tôi không kỳ quái sao?”

“Đâu có đâu.” Thiệu Khê ngơ ngác nhìn cậu. “Tôi thấy đẹp lắm.”

Khóe miệng Khương Đào cong lên rất dịu dàng: “Cậu cũng không kỳ quái đâu.”

Trong nháy mắt, Thiệu Khê lại cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thiệu Khê nhìn Khương Đào mấy giây, quả thật không nén được cảm giác muốn chạy mất dạng, chật vật đứng lên nói: “Tôi, tôi đi nấu cơm đây…”

“Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Khương Đào nói.

“Sao?” Thiệu Khê quay đầu lại.

“Muốn hẹn hò với tôi không?”

Thiệu Khê nhìn Khương Đào, trong lòng nghĩ Khương Đào vẫn nên làm người đi thôi, đừng có đùa giỡn vào lúc tim hắn sắp muốn nổ banh thế này! Nhưng vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, giống như chỉ cần hắn hỏi ra là cậu có thể trả lời được luôn.

Thiệu Khê nuốt nước miếng.

— “Muốn.”

Hắn nghe thấy mình nói vậy.

Trời nổi gió, tiếng lá cây lay động cùng với tiếng ve kêu ầm ĩ tràn vào tai Thiệu Khê.

Hắn nhìn thấy Khương Đào cười một tiếng, nói với hắn —

“Vậy thì hẹn hò thôi.”

...

— Không ngủ được.

Thiệu Khê trợn tròn hai mắt trong bóng tối.

Mặc dù buổi tối trên núi rất lạnh, nhưng từ lúc tỏ tình xong, nhiệt độ trên mặt hắn vẫn không giảm đi chút nào.

Thiệu Khê từ từ trở mình, lấy di động trên tủ đầu giường. Hắn vừa nhấn chốt khóa màn hình điện thoại thì nghe thấy tiếng Khương Đào hỏi mình đằng sau: “Mấy giờ rồi?”

Thiệu Khê nhìn màn hình di động một cái: “2 giờ 45.” Hắn xoay người lại, nói xin lỗi, “Tôi đánh thức cậu à?”

“Không phải. Do tôi không ngủ được.” Khương Đào nói.

“Cậu cũng không ngủ được sao?” Thiệu Khê cảm thấy kinh hãi.

“Kỳ lạ lắm sao?”

“Ừ… bời vì trông cậu rất bình tĩnh.” Thiệu Khê nói. Trong bóng tối hắn không nhìn thấy rõ mặt Khương Đào, nhưng vẫn mở mắt nhìn về phía cậu.

“Tôi cũng giống cậu.” Khương Đào nói, “Đây là lần đầu tôi hẹn hò đấy.”

“Hẹn hò…” Thiệu Khê lẩm bẩm lặp lại, cảm thấy mấy chữ này nói ra từ trong miệng mình, dường như không chân thật cho lắm.

Đột ngột quá rồi.

“Đây cũng là lần đầu tôi hẹn hò.” Thiệu Khê nói xong, cảm thấy nhiệt độ xung quanh lại tăng thêm mấy độ, chăn đắp kín đến độ khiến hắn muốn đổ mồ hôi. Vì thế hắn kéo chăn xuống, tay và lồng ngực lộ ra.

Bên Khương Đào sột soạt một tiếng, hình như quay đầu lại: “Cậu đắp chăn cho kín vào. Trên núi nhiệt độ thấp, không cẩn thận sáng mai dậy bị cảm đấy.”

“… Ừm.” Thiệu Khê đành kéo chăn lên lại.

“Nhưng bị hở tay không sao đâu.” Khương Đào vừa nói, quay lại đối mặt với Thiệu Khê, đưa tay vỗ nhẹ chăn Thiệu Khê hai cái: “Muốn nắm tay không?”

Trong đầu Thiệu Khê ong lên một cái, không suy nghĩ gì cự tuyệt luôn: “Không, không được!”

Một khoảng lặng.

Chốc lát sau, Khương Đào ‘Hửm?’ một tiếng rất nhẹ.

Thiệu Khê mặt đỏ tía tai giải thích: “Nếu nắm tay thì tối nay khỏi ngủ luôn mất!”

“Ò.” Khương Đào đáp lại. Có lẽ vừa rồi Thiệu Khê từ chối quá nhanh, giọng cậu nghe không được vui lắm, “Nhưng tôi muốn nắm.”

“Cậu chưa muốn ngủ à?” Thiệu Khê cẩn thận hỏi.

“Chưa muốn.” Giống như đang giận dỗi.

“Vậy, nắm một lúc thôi được không?” Thiệu Khê quắn quéo nói, “Tim tôi đập nhanh quá, nắm lâu sẽ nổ mất…”

Khương Đào cười nhẹ: “Được.”

Vì thế Thiệu Khê giơ tay ra, lục lọi mấy cái, nhẹ nhàng nắm lấy tay Khương Đào đang đặt trên chăn.

Khương Đào cựa quậy, đổi một tư thế thoải mái hơn, cũng nắm lấy tay Thiệu Khê, siết nhẹ một cái.

“Thích thật đấy.” Khương Đào thở dài nói.

“Ừ.” Thiệu Khê đáp.

Có lẽ do tay Khương Đào hơi lạnh, tim của Thiệu Khê không đập cuồng loạn như hắn dự đoán, ngược lại hắn dần dần bình tĩnh lại.

Thiệu Khê ngẩn người trong bóng tối mấy phút, đột nhiên nhớ ra mới rồi nói chỉ nắm tay một lúc thôi, nên hỏi: “Nắm xong chưa?”

“Chưa đâu.”

10 phút lại trôi qua, mí mắt Thiệu Khê ngày càng nặng. Lúc hắn sắp ngủ, Thiệu Khê ngọ nguậy. Thiệu Khê bị kinh động, hắn mở mắt ra, mệt mỏi hỏi: “Nắm xong rồi…?”

“Chưa đâu.” Hãy còn tỉnh táo lắm.

Không biết qua bao lâu.

“Nắm… ừm…”

“Chưa.”

...

Vì thế cuối cùng hai người cứ nắm tay như vậy trải qua buổi tối đầu tiên sau khi quyết định quen nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc