SODA CHANH ĐÁ

Edit: Cháo

Xen kẽ trong tuần thi cuối kỳ, lễ Giáng sinh đã đến rồi.

Gần tới kỳ thi cuối kỳ, các môn học lục tục kết thúc. Học viện không tổ chức lớp tự học buổi tối nữa, Thiệu Khê và Khương Đào lúc không có lớp sẽ hẹn nhau ở thư viện, đến giờ ăn thì đi ăn cùng nhau, sau đó lại về thư viện tiếp tục học.

Giáng sinh năm nay rơi vào thứ Sáu, buổi chiều Thiệu Khê và Khương Đào ăn tối ở căng tin xong, lúc về ký túc dọn đồ mang về nhà vào hai ngày cuối tuần thì trời đã tối rồi. Đèn màu trường học chuẩn bị cho lễ Giáng sinh đã được bật lên, radio buổi tối đang phát bài hát All You Need Is Love – ca khúc chủ đề của bộ phim điện ảnh《Love Actually》

Hai người nghe tiếng hát mơ hồ từ trong radio, yên lặng sóng vai nhau ra khỏi trường học. Một lát sau, Khương Đào đột nhiên nghiêng đầu hỏi: “Cậu có vội về nhà không?”

“Không vội.” Thiệu Khê nói, “Muốn đi đâu sao?”

“Ừ.” Khương Đào gật đầu, “Có thể đi cùng tớ đến trung tâm thương mại gần nhà bọn mình một chuyến được không?”

“Được.” Thiệu Khê đáp, “Bọn mình đi ăn bánh xốp đậu đỏ ở quảng trường đi, lâu lắm rồi không ăn. Tớ còn muốn ăn bánh mì ở tầng một nữa, lần trước mẹ tớ có mua về thử, nói ăn ngon lắm.”

“Ừ.” Khương Đào cười một tiếng, sáp lại gần Thiệu Khê, lặng lẽ nắm lấy tay hắn.
Thiệu Khê và Khương Đào xuống ở trạm tàu điện ngầm gần trung tâm thương mại. Bởi vì tối nay là lễ Giáng sinh, trên quảng trường có rất nhiều người bày sạp bán đồ, Thiệu Khê và Khương Đào vừa đi dạo xung quanh vừa ăn các thứ, mua một đôi dây thỏ Giáng sinh phối hai màu đỏ trắng làm móc treo cặp sách, đến 9 giờ hơn hai người mới nhớ ra chuyện muốn đến trung tâm thương maik.

Lúc hai người họ cầm một chiếc kẹo cầu vồng đi tới trung tâm thương mại, cửa hàng mà Thiệu Khê bảo có bánh mì ăn rất ngon đã bán sạch bánh rồi. Mặt Thiệu Khê như đưa đám, nhưng Khương Đào nói giờ có mua thì cũng không còn bụng để ăn, bọn họ bán hết rồi thì mai tới mua là được. Thiệu Khê nghe bảo mai cũng được đi chơi với Khương Đào thì vui vẻ hẳn lên.

Khương Đào dẫn Thiệu Khê lên tầng 3 khu chuyên quần áo cho nam, đến một cửa hàng bán quần áo ngủ. Cậu bảo Thiệu Khê chờ mình ở cửa, đi vào trao đổi với nhân viên cửa hàng một chút rồi xách hai túi đồ ra, đưa một túi trong đó cho Thiệu Khê.

“Gì thế?” Thiệu Khê hỏi.

“Quà Giáng sinh của cậu đấy.” Khương Đào quơ quơ túi trong tay, “Là áo ngủ đôi.” Khương Đào nói, “Tớ định mua từ tuần trước cơ, nhưng bộ tớ thích không có cỡ của cậu, nhân viên nói có thể chuyển từ cửa hàng khác tới, nên bảo tớ tuần này đến lấy.”

Thiệu Khê vừa nghe cậu nói vừa mở túi đựng ra, nhìn chăm chăm vào bộ áo ngủ lông xù kia mà bất động.

Khương Đào nhìn dáng vẻ sững sờ của hắn, không chắc lắm hỏi: “Thích không?”

Thiệu Khê ngẩng đầu lên, mờ mịt nói: “Sao lại đáng yêu như vậy.” Nói rồi hắn lại cúi đầu nhìn bộ áo ngủ kia, qua mấy giây lại ngẩng mặt lên nhìn Khương Đào, “Cậu mặc áo này chắc chắn sẽ rất đáng yêu.”

Khương Đào bất đắc dĩ nhìn hắn: “Cậu thật là.”

Thiệu Khê cẩn thận đóng túi lại, tiến lên hôn lên mặt Khương Đào một cái: “Tớ thích lắm, cám ơn cậu.”

Khương Đào sửng sốt: “Cậu làm gì thế, nơi này đông người như vậy —“

Thiệu Khê bất chợt nhận ra, cảm thấy có lỗi nói: “Tớ, tớ quên…”

Khương Đào xấu hổ nhìn xung quanh xem có ai chú ý tới hai người họ không, nhanh chóng kéo Thiệu Khê rời đi.

Hai người họ ngậm kẹo trong miệng, chậm rãi đi về nhà. Thiệu Khê rất thích món quà kia, cứ đi được một đoạn là cúi đầu nhìn túi đồ. Lúc đến dưới tòa chung cư, Thiệu Khê bỗng nhớ ra một chuyện.

“Suýt nữa thì quên mất, tớ cũng có quà Giáng sinh tặng cậu.” Hắn vừa nói vừa xốc cặp sách lên, cẩn thận kéo móc khóa thỏ Giáng sinh ra, lật tìm đồ trong cặp.

“Tớ vẫn nhớ đấy chứ, nhưng mới nãy cậu tặng tớ bộ đồ ngủ kia, tớ vui quá nên quên mất… Nào! Tặng cậu này.” Nói xong, Thiệu Khê nhét một cái hộp vào lòng Khương Đào.

“Cái gì vậy?” Khương Đào hỏi.

Món quà Thiệu Khê tặng cậu là một hộp giấy chất liệu khá cứng. Nơi bọn họ đứng khá tối, Khương Đào sợ làm hỏng hộp, bóc một lúc cũng chưa mở được. Thiệu Khê kéo cậu vào thang máy, nhìn cậu bóc quà nói: “Là nước hoa.”

Thiệu Khê nói: “Là lọ nước hoa cậu xịt đợt hè ấy, cậu còn nhớ không? Cậu nói là hương cam và chanh.”

Khương Đào giật mình, ngẩng đầu nhìn Thiệu Khê một cái: “Ừ.” Cậu nói, “Tớ nhớ lúc ấy cậu không thích lắm.”

“Thật ra tớ rất thích, nhưng khi đó ngại nói ra mà!” Thiệu Khê oan ức nói.

Khương Đào bật cười.

“Tớ tìm ở trên mạng một hồi, ra rất nhiều nước hoa có mùi như vậy! Tớ không hiểu lắm, nên đi hỏi các bạn nữ trong lớp, cậu biết không? Lớp tớ chỉ có đúng hai bạn nữ, cũng may có một người khá thích nước hoa, cậu ấy nói qua cho tớ một lượt, thế tớ mới biết nước hoa có cả loại dùng thử! Trước đó tớ chỉ biết mỹ phẩm dưỡng da có loại dùng thử, còn là cậu nói cho tớ biết ấy…”

Thiệu Khê đang thao thao bất tuyệt kể về quá trình mua quà của mình, Khương Đào bên này đã mở lọ nước hoa ra. Cậu xịt một chút lên cổ tay rồi quơ quơ, hương mùa hè nhẹ nhàng khoan khoái tỏa ra trong không gian thang máy chật hẹp.

“Thơm chứ?” Thiệu Khê đắc ý nói, “Tớ chọn lâu lắm đấy, cậu thích không?”

Khương Đào đưa cổ tay sát lại gần mũi ngửi một cái.

— Cam và chanh.

Kí ức có mùi hương của riêng nó.

Khương Đào ngửi được mùi trái cây ngọt mát, trong đầu chợt nhớ đến rất nhiều chuyện liên quan đến mùa hè đã qua. Những câu chuyện đó như một bộ phim điện ảnh liên quan đến Thiệu Khê, mỗi một vẻ mặt của nhân vật chính được ghi lại cẩn thận trong kí ức, giờ bị mùi hương kia dẫn gọi chiếm cứ trong đầu cậu.

Vẻ mặt lần đầu tiên khi Thiệu Khê mời cậu về nhà cùng hắn.

Vẻ mặt muốn nhìn lại không dám nhìn cậu của Thiệu Khê khi cậu mặc váy.

Vẻ mặt khóc thầm của Thiệu Khê vào cái ngày chụp ảnh tốt nghiệp.

Vẻ mặt lúc nói muốn hẹn hò với cậu của Thiệu Khê.

Đương nhiên, so với những hình ảnh đặc tả ấy, có càng nhiều, càng nhiều hình bóng mơ hồ của Thiệu Khê mà từ bấy lâu nay Khương Đào luôn nhìn từ phía xa xa.

Nhưng mà không sao.

Bởi vì giờ đây người này đã ở bên cạnh cậu rồi.
“Tớ thích lắm.” Khương Đào ngẩng đầu cười lên, “Cám ơn.”

“Thích là tốt rồi.” Thiệu Khê đưa tay nhấn thang máy, “Vậy bọn mình về thôi.” Hắn nhìn đồng hồ, “Đã hơn 10 giờ rồi.”

Khương Đào không nói gì.

Một lúc sau, Khương Đào đột nhiên gọi: “Thiệu Khê.”

“Hửm?” Thiệu Khê nghiêng đầu qua. “Sao vậy?”

“Tối nay cậu… có thể không về không?”

“Hả…?” Thiệu Khê ngẩn ra.

Khương Đào ngẩng mặt lên nhìn Thiệu Khê. Không biết do thấy nóng, hay là thấy xấu hổ mà từ gò má đến cổ của cậu phủ lên một lớp màu hồng nhàn nhạt, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

“Tớ muốn ở ngoài với cậu, được không?” Khương Đào nói nhẹ.

Thiệu Khê chấn động, môi mấp máy, hai mắt trợn to. Hắn hồi thần, trên mặt cũng nhanh chóng nóng lên, vội vàng trả lời: “Ừ, ừ! Được chứ!”

Hắn đồng ý, nắm chặt lấy tay Khương Đào.
Khương Đào bị hắn nắm lấy tay, trong lúc nhất thời quên mất chuyện định nói, hai người mặt đỏ bừng mắt lấp lánh nhìn nhau mấy giây, Khương Đào là người đầu tiên phá vỡ yên lặng, dò hỏi: “Vậy… mình đi thôi?”

“Ừ,” Thiệu Khê kéo Khương Đào đi ra ngoài, đột nhiên nói, “Ờm, phải tra xem mấy nhà nghỉ gần đây xem thế nào… Hôm nay chắc có nhiều người ở ngoài lắm.”

Khương Đào gật đầu, “Qua cửa hàng tiện lợi mua ít đồ đã, vừa đi vừa tra xem.”

“Ừ, ừ.” Thiệu Khê gật đầu hai cái, cảm thấy bản thân có vẻ ngu ngốc.

Hai người họ ra khỏi cửa chung cư, bị gió lạnh thổi một cái, Thiệu Khê cảm thấy nhiệt độ trên mặt tản đi không ít. Hắn nghiêng đầu nhìn qua Khương Đào mới bất giác phản ứng lại, mới nãy luống cuống không biết đặt tay vào đâu, nhưng Khương Đào lại hiếm có dịp không chọc ngoáy hắn. Thiệu Khê bóp tay cậu hai cái, đỏ mặt chế nhạo: “Sao vậy, cậu căng thẳng à? Mặt trời mọc đằng Tây rồi?”

Khương Đào bất đắc dĩ nhìn hắn: “Xin cậu đấy, đây là lần đầu tớ và cậu thuê phòng, sao có thể không hồi hộp chứ… Không phải cậu cũng thế sao.”

“Tớ không có.” Thiệu Khê mạnh miệng.

“Cậu mà không hồi hộp chút nữa ở trên giường tớ gọi cậu là anh luôn.” Khương Đào nói.

Thiệu Khê đỏ mặt: “Tớ thật sự không căng thẳng chút nào luôn!”

“Tay cậu toát mồ hôi kia kìa.” Khương Đào nhắc nhở hắn.

“Không phải tớ, là cậu ấy.” Thiệu Khê nói.

“Vậy sao.” Khương Đào đáp, “Vậy cậu đưa tay kia đây để tớ sờ xem.”

“Không.” Thiệu Khê giơ tay kia lên, “Dựa vào đâu cậu bảo muốn sờ là tớ phải cho cậu sờ chứ?”

“...” Khương Đào nghiêng đầu nhìn hắn, “Vậy chút nữa tớ gọi cậu là ông xã.”

“Nói rồi đấy nhé!!!” Thiệu Khê hưng phấn.

“Chưa xong đâu, tay cậu chắc chắn toát mồ hôi.” Khương Đào bình tĩnh nói, “Tớ vừa nói gọi cậu là ông xã, tay cậu càng toát nhiều mồ hôi hơn.”

Thiệu Khê không nghĩ tới lại còn có thể như vậy, hắn ngẩn người, cứng đầu nói: “Tớ nói không phải thì là không phải, cậu đừng có chơi xấu!”

“Có mà cậu ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc