SỐNG LẠI LÀM EM GÁI QUỐC DÂN - TIÊU NHẤT THẤT

* Kính trọng nhưng không gần gũi, thân cận

Khoai tây chiên trong miệng Tô Đào còn chưa nhai hết, cô đã lấy một miếng khác cắn một cái, gãy đôi.

Cô vội vàng đưa tay nhặt lên.

"Sao tự nhiên cậu lại hỏi cái này"

Nhan Thanh Thanh hơi mím môi, "Đào Tử, cậu mau nói đúng hay không đi?"

"Ừm.. tớ thấy là phải, ít nhất là theo góc độ của tớ thấy. Từ nhỏ Tô Kính đã thích cậu rồi, có đồ gì tốt là muốn để lại cho cậu đầu tiên, ngay cả em gái duy nhất của anh ấy là tớ cũng phải xếp sau, trừ cậu ra thì anh ấy chưa bao giờ trêu chọc bất cứ cô gái nào khác"

"Cậu cũng biết gương mặt của anh ấy hấp dẫn như nào rồi mà, trước giờ đối với những người có ý với anh ấy, anh ấy đều kính nhi viễn chi. Bạn cùng trường của anh ấy đều biết Tô Kính theo đuổi một cô bé từ nhỏ đến lớn, theo như anh ấy nói thì là trong tim trong mắt của anh ấy chỉ có cậu, Thanh Thanh à, anh ấy vẫn luôn đợi cậu trưởng thành, đợi đến khi anh ấy có đủ khả năng để chăm sóc cậu"

Tô Đào không hề nói giúp Tô Kính, cô chỉ nói những gì mà mình nhìn thấy.

"Vậy.. vậy sao hôm nay anh ấy không đến tiễn mình", Nhan Thanh Thanh đỏ mặt, cúi đầu dùng tay nhỏ véo véo áo, hừ, hừ!

"Haizz.. theo đuổi nhiều năm như vậy mà có người cũng không muốn cho người ta một cái danh phận nha", Tô Đào giả vở than thở.

Mặt Nhan Thanh Thanh càng đỏ hơn.

"Vậy sao anh ấy không gọi điện hỏi mình"

"Oh~Khứa khứa, nhìn không ra đó nha Thanh Thanh, có phải cậu đã sớm thích Tô tiểu ngũ rồi không", Tô Đào nhìn ra từ sớm rồi nhưng cô ấy còn chậm chạp không nhận ra.

"Mình.. Mình mới không.. ầy"

Càng nói thì giọng càng nhỏ lại.

"Ừ, ừ cậu không có", Tô Đào càng nói như vậy Nhan Thanh Thanh càng cảm thấy mình đang giấu đầu hở đuôi.

"Hôm nay Tô tiểu ngũ có một ca phẫu thuật lớn, chắc hiện tại vẫn chưa kết thúc đâu"

Tô Đào vừa mới nói xong, điện thoại của Nhan Thanh Thanh liền vang lên, người gọi đến là Tô Kính.

Không biết họ nói gì mà Tô Đào thấy Nhan Thanh Thanh cười vô cùng vui vẻ.

Đột nhiên điện thoại trong tay cũng vang lên thông báo của wechat.

Tô Đào lấy một miếng khoai tây chiên cho vào miệng rồi mở điện thoại ra xem tin nhắn, là tin nhắn của Lâm Cảnh hỏi cô nhập học có thuận lợi không.

Tô Đào trả lời: Rất suôn sẻ, em báo danh xong rồi

Lâm Cảnh phải quay một cảnh ở dưới nước cả sáng, bởi vì là cảnh đánh nhau mà dưới nước lại có lực cản rất lớn nên động tác không được mượt cho lắm.

Hơn nữa, bạn diễn của anh thỉnh thoảng lại xảy ra vấn đề.

Không phải là mắt không mở được thì là quên động tác, hoặc là vẻ mặt không đúng.

Trước giờ Lâm Cảnh quay phim không bao giờ dùng diễn viên đóng thế, anh và đạo diễn đều là những người cầu toàn, mặc kệ là diễn viên khác hay đóng thế của họ, chỉ cần không đúng thì sẽ lập tức quay lại một lần nữa, cuối cùng đạo diễn không đành lòng để Lâm Cảnh tự mình xuống nước nữa.

Để thế thân của anh và bạn diễn diễn chung với nhau, dù sao thì phần của Lâm Cảnh cũng rất tốt, chỉ cần ghép và là được, để thế thân và bạn diễn quay chung với nhau thì chỉ cần quay phản ứng của bạn diễn kia, còn để anh được nghỉ ngơi một chút.

Cũng không cần thiết để người có khả năng trở thành ảnh đế tương lai đối diễn tiếp nữa.

Đạo diễn nói như vậy nhưng Lâm Cảnh vẫn tự mình xuống nước, cuối cùng cũng quay được một cảnh hợp ý.

Anh vừa mới từ dưới nước lên, trợ lý đã đến lấy khăn tắm bao quanh cho anh từ đầu đến chân.

Cực kỳ chắc chắn.

Lâm Cảnh bất lực nhìn anh ta thở dài một hơi, như này thì sao anh đi được chứ.

Diễn viên đối diễn với anh đi đến xin lỗi anh, Lâm Cảnh muốn vỗ vai động viên anh ta nhưng không thể động đậy được.

Chỉ có thể lắc đầu, ý nói không sao.

Lâm Cảnh dưới ánh mắt không tán đồng của tiểu trợ lý, cởi khăn tắm choàng lên người rồi mới về xe để nghỉ ngơi.

Sau khi lau khô tóc, lấy điện thoại từ tay trợ lý để xem tin nhắn trả lời của Tô Đào.

"Suôn sẻ thì tốt, báo danh mệt lắm đó, kiếm gì ngon để thưởng cho bản thân đi"

Tô Đào nhận được tin nhắn, rồi nhìn đống đồ ăn vặt trước mặt, chụp một tấm rồi gửi qua.

Bình luận

Truyện đang đọc