SỐNG LẠI LÀM EM GÁI QUỐC DÂN - TIÊU NHẤT THẤT

Nghe được tên Tô Đào, biểu tình sư phụ dừng lại, từ trên xuống dưới đánh giá cô một cái, trong nháy mắt lộ ra vẻ cung kính.

"Xin mời." Ông làm một động tác, sau đó đi vào phòng đầu tiên, thắp sáng đèn nến.

Đạo quan có rất nhiều phòng, một số phòng không có điện, mặc dù không có ai ở vẫn sẽ thường xuyên dọn dẹp sạch sẽ, đặt một số vật dụng hàng ngày.

Tô Đào không rõ vì sao lão sư phụ lại đột nhiên thay đổi thái độ đối với cô, nếu không phải vì tuổi của cô, biểu hiện và hành vi của ông sẽ khiến cô lầm cô là tiền bối của công

"Sư phụ anh...?" Tô Đào nhìn về phía Chu Dịch bên cạnh.

Đối phương cũng nghi hoặc lắc đầu.

Điều khiến Tô Đào lần thứ hai cảm thấy bất ngờ chính là, cô cho rằng lão sư phụ sẽ ngồi chờ cô, không nghĩ tới lúc mình vào phòng ông đang đứng, hơn nữa còn đứng ở vị trí đầu dưới.

"Ngài...", Tô Đào mới nói một chữ, lão sư phụ liền vội vàng ngăn lại.

"Thật là cổ hủ, tuyệt đối không thể xưng hô như thế, gọi tôi là Đạo Huyền là được rồi." Thái độ của Đạo Huyền làm cho nghi hoặc của hai người càng lên một tầng.

"Ông  đối với tôi vì sao lại cung kính như vậy, tôi thật rất sự khó hiểu." Tô Đào vẻ mặt "tôi rất bối rối" hỏi ra nghi hoặc của mình, coi như là bởi vì cô cứu đệ tử của ông lại thuận tiện tiễn A Uyển đi cũng không cần cung kính với cô như vậy chứ.

Cái loại cảm giác cho rằng mình là tiền bối của ông lại xuất hiện.

"Cô nhớ...", còn chưa dứt nhìn thấy biểu tình trên mặt Tô Đào, Đạo Huyền đúng lúc im miệng.

"Ông nói gì?" Tô Đào nghe được chữ phía trước, nhưng ông không nói tiếp, làm cho trong lòng cô tò mò không thôi.

Ông ấy vừa nói gì nhỉ?

Thái độ đột nhiên thay đổi, Tô Đào trực giác rằng sư phụ Chu Dịch nhất định là biết cái gì, hơn nữa còn có liên quan đến mình.

Chỉ là đây rõ ràng là lần đầu tiên cô gặp sư phụ của Chu Dịch, hơn nữa tổng cộng thời gian quen biết còn chưa tới nửa giờ, lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy mình cũng không biểu hiện ra bộ dáng cung kính, chỉ là lúc nghe được tên của cô mới trở nên cung kính.

Tuy rằng cảm thấy không có khả năng là bởi vì chuyện cô cứu đệ tử ông, nhưng trừ chuyện đó ra hình như cũng không có nguyên nhân khác.

Tô Đào trong lòng nghĩ như vậy, nhưng giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết thái độ của Đạo Huyền đối với cô đột nhiên thay đổi, nguyên nhân cũng không phải bởi vì điều này.

"Đại ân của cô tôi vĩnh viễn nhớ rõ, tuy rằng hắn đã bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng lão đạo trong lòng biết cô là nể mặt Chu Dịch mới ra tay tương trợ, sau này gặp phải vấn đề gì đều có thể tới tìm lão đạo, lão đạo cùng toàn phái trên dưới đều sẽ ra sức tương trợ."

"Cô nghỉ ngơi đi, lão đạo sẽ không quấy rầy." Nói xong liền muốn kéo Chu Dịch rời đi.

"Trời vừa sáng tôi sẽ đưa cô trở về."

Chu Dịch bị Đạo Huyền kéo đi ra ngoài, quay đầu lại nói với Tô Đào.

Tô Đào gật đầu.

Chăn trên giường cái gì cũng có, Tô Đào nằm ở trên giường đem tất cả những lời nói của Đạo Huyền từ vừa rồi đến khi rời đi đều suy nghĩ nhiều lần, luôn cảm thấy ông giấu diếm cái gì đó.

Chẳng lẽ chỉ là bởi vì cô cứu sư huynh của Chu Dịch nên ông mới đối với cô cảm tạ như thế sao?

Cơn buồn ngủ ập đến, không đợi cô nghĩ ra nguyên nhân liền ngủ thiếp đi.

Tại thời điểm này, trong một căn phòng khác.

"Sư phụ, thái độ của người đối với Tô Đào quá kỳ quặc."

Đạo Huyền nghe vậy, cho hắn một ánh mắt, ngồi ở trên giường thoải mái dựa vào phía sau.

"Làm sao kỳ quặc?" Chu Dịch tiến về phía trước, ngồi đối diện sư phụ, "Người không cảm thấy một đại sư như người đối với một tiểu nha đầu quá cung kính sao? Quả thực so với nhìn thấy sư tổ con còn cung kính hơn."

Chu Dịch cũng không muốn nhắc tới bộ dáng vừa rồi của sư phụ, nếu Tô Đào là hoàng đế cổ đại, sư phụ hắn cũng giống như đại thái giám bên cạnh hoàng đế vậy.

"Ngươi biết cái gì, sư phụ đây là vì bổn phái tìm kiếm che chở, tương lai đệ tử vĩnh viễn hữu dụng."

Bình luận

Truyện đang đọc