SỐNG LẠI LÀM EM GÁI QUỐC DÂN - TIÊU NHẤT THẤT

Đến phần của Tô Đào, mặc dù là lần đầu tiên hát trước nhiều người như vậy nhưng cô cũng không hề mất bình tĩnh. Trước kia khi đăng ký học Taekwondo, cô cũng đăng ký học luôn lớp thanh nhạc và vũ đạo. Nói thật tính ra thời gian cô học hát so với nhóm ZY còn lâu hơn, nhưng nói đến kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu thì họ lại phong phú hơn cô.

"Trời ạ!"

"Đây là âm thanh thần tiên gì vậy!"

"Nghe hay quá!"

"Đây thật sự là fan hâm mộ hả? Không phải là thực tập sinh đó chứ, âm quá chuẩn rồi, tuyệt quá"

"Xin lỗi Tranh Tranh nhưng em muốn trèo tường.."

Ai cũng không nghĩ tới Tô Đào không chỉ biết hát mà còn hát hay như vậy nữa, Thời Hàn ở bên cạnh quên luôn cả lời của mình, Tô Đào chỉ có thể tiếp tục hát.

Mặc dù âm thanh còn non nớt nhưng chỉ cần là người trong nghề đều có thể nghe ra tài năng của cô.

Bài hát này của ZY là bài hát có phong cách ấm áp hiếm hoi, Tô Đào phát huy ổn định, vừa kết thúc lập tức nhận được tràng pháo tay của các fan ở dưới.

"Em gái hát hay quá nha, là học sinh nghệ thuật sao?" Tống Tranh phản ứng lại, liền trầm trồ khen ngợi.

"Không phải, cậu ấy..", Thời Hàn đang định giải thích trong vô thức.

Tô Đào vội vàng nói, "Không phải học sinh ban nghệ thuật, chỉ là có học qua thanh nhạc", cô không muốn nổi tiếng đâu.

"Ầu!", Tống Tranh bừng tỉnh, quay sang hỏi Thời Hàn, "Vừa rồi em định nói gì hả?"

Tô Đào cười tít mắt nhìn cậu.

Đối diện với ánh mắt tươi cười của cô, Thời Hàn lập tức nhớ tới dáng vẻ dạy dỗ trùm trường của Tô Đào trong miệng Lưu Niên, từ ngữ phong phú, hình ảnh chuẩn xác, làm cho bức tranh chuyển hóa từ ngôn ngữ sang hình ảnh trong đầu cậu vô cùng sinh động, Thời Hàn rụt rè nuốt nước bọt.

"Không.. không có gì!"

Sau khi xuống sân khấu Tô Đào luôn nghĩ tới vẻ mặt lúc nãy của Thời Hàn, cậu ta hình như đang nghĩ đến chuyện gì đó đáng sợ lắm thì phải.

Không lẽ gặp phải.. quy tắc ngầm gì đó rồi?

Không được! Đợi đến lúc kết thúc cô nhất định phải hỏi rõ cậu mới được.

Cậu ta bây giờ vẫn còn nhỏ, vạn nhất bị lệch lạc đi trên con đường không thể trở về chính đạo thì làm sao, kiếp trước cô thấy không ít minh tinh bị mấy nhà tư bản ép buộc đi vào quy tắc ngầm.

Buổi biểu diễn kết thúc vào khoảng 9h, Tô Đào vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện Thời Hàn bị dính phải quy tắc ngầm, cô cùng Nhan Thanh Thanh gọi một chiếc xe, vừa mới ngồi lên đã nhận được tin nhắn wechat của Thời Hàn.

Đúng lúc! Xem xem cậu nói cái gì, thuận tiện đá sang chủ đề này, một người trưởng thành như cô còn sợ không có biện pháp đá sang vấn đề đó sao?

Thời Hàn: [Đào Tử, cậu hôm nay hát hay thật đó!]

Tô Đào nghĩ nghĩ một chút, rep lại: [Cảm ơn nha, cậu cũng rất giỏi! Siêu cấp lợi hại! Cậu lợi hại nhất!]

Thời Hàn: [Cậu bị nhiễm Lưu Niên rồi hả? ], kèm theo một cái icon vừa khóc vừa cười

Tô Đào gửi một icon dáng vẻ cười ngây ngô, cô đây không phải là vì cho rằng bầu không khí tốt một chút thì sẽ dễ nói chuyện hơn sao?

Thời Hàn: [Công ty mình đang chiêu mộ thực tập sinh, cậu có muốn thử một chút không, mình cảm thấy cậu hát cực kỳ hay, hơn nữa cậu cũng được học qua về thanh nhạc, có từng nghĩ đến việc làm một ca sĩ không]

Làm ca sĩ? Cô thật sự chưa từng nghĩ đến.

Nhưng mà cô có chút động tâm với đề nghị của Thời Hàn nha, lúc nhỏ cô còn từng đóng phim nữa! Cũng được coi là một ngôi sao nhí nhể, tính ra cô xuất đạo lúc 4 tuổi còn sớm hơn cả Thời Hàn, vậy cũng có nghĩa cô là tiền bối của cậu đúng không!

Nghĩ nghĩ, Tô Đào cười ra tiếng một cái.

Nhan Thanh Thanh nghi hoặc ngẩng đầu, "Đào Tử, cậu cười cái gì vậy, cười cái lông ý!"

"Hắc hắc~vui nha~"

Nhan Thanh Thanh cắt một tiếng, "Vừa rồi, cậu còn ngủ gật nữa, tim mình đập mạnh vô cùng! A~", cô gần như kích động đến mức suýt thì ngất luôn.

"Hứ!", Tô Đào bĩu bĩu môi.

[Mình hiện tại vẫn còn nhỏ, không chịu nổi sóng gió tai ương của giới giải trí đâu, đợi mình lớn hơn chút mặc phao cứu sinh đầy đủ rồi lại nói]

Tô Đào nhìn giao diện wechat hiển thị trạng thái Thời Hàn đang nhập..

Cô còn tưởng rằng cậu sẽ gửi một đoạn văn rất dài, ai ngờ qua một phút sau, Thời Hàn gửi có mấy dấu chấm lửng thể hiện cậu không biết nói gì hơn

Tô Đào gửi lại một cái icon vừa khóc vừa cười, tiếp tục [Gần đây cậu có gặp phải chuyện gì phiền phức không? ], ví dụ như chuyện gặp phải quy tắc ngầm gì gì đó

Thời Hàn: [? ]

Tô Đào: [Nếu như gặp phải bất cứ phiền phức gì thì cũng không được khuất phục, kể cả phía trước có là dầu sôi lửa bỏng, chỉ cần có ước mơ, chỉ cần dám chiến đấu thì thành công sẽ là của cậu, trên đời này không hề có cái gọi là đường tắt, cách duy nhất để đạt được thành công chỉ có kiên trì cùng nỗ lực.]

[Phải giữ vững ranh giới của đạo đức luân lý, gìn giữ sơ tâm! Đi theo chính đạo.]

Hài tử à! Nhất định phải hiểu được nỗi khổ tâm của cô đó!

Tô Đào lại gửi cho cậu mấy bài báo để truyền cảm hứng.

Thời Hàn: [..]

Thời Hàn: [..]

Thời Hàn: [Cậu bị hack nick à? ]

Thời Hàn: [Ngươi là ai? Mau giao nick ra đây thì ta sẽ tha cho ngươi!]

Thời Hàn: [Ngươi đừng có mà làm xằng làm bậy..]

Thời Hàn: [Đừng náo, nói chuyện nghiêm túc đi!]

Tô Đào hoài nghi không biết có phải mình nói quá khó hiểu hay không, hay là mình hỏi thẳng luôn nhỉ, nhưng mà nhỡ đâu nó là thật thì chẳng phải mình chọc trúng tim đen của cậu hay sao!

Thời Hàn: [Mẹ nó cậu xem buổi biểu diễn của mình xong lại còn bị chết máy luôn hả.. lát về tớ mang cho cậu ít thuốc bổ não nhé, não bạch ngân* có được không? ]

* nguyên văn 脑白银 tra trên Baidu thì là tên một loại thuốc bổ não ở trong phim, hình như là một cách nói kháy, ý chỉ não có bệnh

Khóe miệng Tô Đào giật giật, cậu ta thế này có thật là bị ép quy tắc ngầm không vậy hả?

Cô thật sự là lo lắng vớ vấn mà.

Vừa nói chuyện được mấy câu, điện thoại của Tô Đào đột nhiên có cuộc gọi, là Diệp Ngưng gọi đến.

Tô Đào nhận điện thoại, mẹ cô hỏi cô về đến đâu rồi, Tô Đào hỏi lại bác tài, nói với mẹ là khoảng 10 phút nữa thì về đến nhà, lúc này Diệp Ngưng mới yên tâm gác máy.

Vừa mới đặt điện thoại xuống, cô lại nhận được một cuộc gọi nữa, Tô Đào nhìn màn hình thấy là số lạ thì tắt máy luôn, ai ngờ người này lại gọi lại, Tô Đào nhíu mày, quyết định nghe điện.

"Xin chào, ai vậy?"

Một giọng nữ chần chừ vang lên trong điện thoại, ".. là mình"

Tô Đào không nhận ra là ai, hỏi lại, "Thật ngại quá, cậu là ai vậy?"

".. Lưu Thời"

"À là Lưu Thời sao, cậu tìm mình có chuyện gì sao?", Tô Đào đoán chắc là có liên quan đến chuyện của "thứ" hôm nọ.

"Ừmm.. mình muốn.."

Lưu Thời nói chuyện cứ úp úp mở mở, cả nửa ngày trời cũng không nói rõ được là có chuyện gì.

Tô Đào: "Hả? Có chuyện gì?"

"Chuyện hôm vừa rồi, sao cậu biết bố mình đang ở bên cạnh..", Lưu Thời nói đến đây vẫn không dám tin trên đời này thật sự tồn tại cái thứ đó, nhưng sự thật trước mắt khiến cô ấy không thể không tin.

Sau khi cô ấy về nhà vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, thậm chí ngày hè nóng nực như vậy mà cô cũng bị phát sốt. Buổi tối cô mơ thấy một người đàn ông, mặc dù ông ấy không làm gì cả, chỉ đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn cô, giống như có thứ gì đó đang giam ông ấy lại trong bóng tối nhưng cô không hề sợ ông ấy.

Sau khi nhận ra có chuyện gì đó không ổn, cô chợt nhớ tới những lời Tô Đào nói hôm trước, cô liền kể lại cho mẹ nghe, mẹ cô nghe xong thì cực kỳ hoảng sợ, ngay trong đêm mang theo cô đến một nghĩa trang của thành phố, ở đó cô đã biết được thân thế của mình.

Kỳ lạ là sau khi về đến nhà, cô đột nhiên tốt lên, cũng không cảm thấy lạnh nữa.

Nhưng khi cái cảm giác đó vừa biến mất thì cô vẫn lưu lại một thứ cảm xúc bi thương không thể giải thích.

Nếu như Tô Đào nói đúng vậy thì ông ấy có thể đã rời đi rồi, ông ấy là cha ruột mà cô chưa từng gặp mặt, một người vì để cô có cuộc sống tốt hơn mà làm việc suốt ngày đêm.

"Lưu Thời, mặc dù mình không hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng mình biết có những tình cảm mà mặc dù không gặp, có lẽ tới chậm nhưng ông ấy đã cố hết sức để đồng hành với cậu, đồng dạng cũng hi vọng cậu có thể hiểu có những điều không thể diễn đạt thành lời đó là bảo vệ thật tốt bản thân"

Tô Đào hi vọng cô ấy có thể hiểu được ý nghĩa của câu này, như vậy cũng sẽ không uổng phí nhắc nhở của cô.

Đầu bên kia trầm mặc một chút, giọng điệu kiên định của Lưu Thời truyền đến, "Mình hiểu rồi, cậu yên tâm đi".

Bình luận

Truyện đang đọc