SỐNG LẠI LÀM EM GÁI QUỐC DÂN - TIÊU NHẤT THẤT

Lục Niên rất kiên định cho hai chữ, "Không được."

Tô Đào: "Tại sao chứ?"

"Đến lúc đó khẳng định có truyền thông canh giữ ở cửa khách sạn, nếu như không có chụp được cậu, nhất định sẽ có người lấy cái này để viết tin."

Tô Đào nhìn tin nhắn hắn gửi tới, bất đắc dĩ nói: "Tớ hiện tại còn chưa nổi đến mức đấy a."

"Cậu phải suy nghĩ cho tương lai của mình, nhiều số tiếp thị lấy chuyện cũ làm lớn."

Sau tin nhắn này nối tiếp tin nhắn khác, "Cậu hoàn toàn không biết gì về bản thân mình cả."

"..."


Tô Đào trước kia không ít lần đến tập đoàn Hoàn Thế, xuống xe nhẹ nhàng quen thuộc đi về phía công ty, vừa mới đi vào đại sảnh công ty đang định đi thang máy lên lầu thì đã bị quầy lễ tân ngăn lại.

"Xin chào, thưa cô, thang máy này là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc chúng tôi, cô không thể đi."

Tô Đào liếc mắt nhìn cô ấy một cái, trước kia chưa từng thấy qua, hẳn là người mới tới, người trước đó làm việc ở đây rất nhiều năm, có biết cô.

"Cảm ơn, tôi biết rồi."

Tô Đào hơi gật đầu, đưa tay ấn lên trên. "Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai, có hẹn trước không?"

Sắc mặt lễ tân trở nên nghiêm túc.

"Tôi tìm tam.... Tô Thừa." Vốn định nói Tam ca, lại nhớ tới trước mặt là lễ tân mới tới không biết cô, lời nói đến bên miệng lại sửa.

Lễ tân kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó đánh giá từ trên xuống dưới một chút, trong mắt mang theo vài phần khinh thường, "Theo tôi tới đây."
1

Cô quay lại và đi đến bàn làm việc của quầy lễ tân.

Cửa thang máy đã mở, Tô Đào đành phải đi theo phía sau cô ta.

Lễ tân cúi đầu không biết đang suy tính cái gì, Tô Đào chỉ thấy cánh tay của cô ta không ngừng chuyển động, đợi nửa phút cũng không ngẩng đầu lên nói chuyện.

Tô Đào mím môi, mỉm cười khách khí hỏi, "Xin hỏi tôi hiện tại có thể đi lên được không?"


Nhưng ngữ khí của đối phương cũng không khách khí như vậy, "Cô có hẹn trước không?"

Nếu nói vừa rồi Tô Đào ảo giác trong mắt cô ta là khinh thường, như vậy giờ phút cô này hoàn toàn cảm nhận được trong giọng điệu của cô ta.

"Tổng giám đốc các cô nói, tôi tùy thời có thể tới tìm anh ấy."

Đây quả thật là lời nói ban đầu của Tô Thừa.

"Xin lỗi vị tiểu thư này, tổng giám đốc chúng tôi hôm nay không có hẹn trước, hiện tại đang họp, cho nên cô vẫn nên về đi."

Lễ tân cũng không ngẩng đầu lên nói.

"Vậy xin giúp tôi gọi Hà Toại một chút."

Hà Toại là trợ lý của Tô Thừa, nếu tam ca đang họp, như vậy gọi hắn xuống cũng giống nhau.

"Trợ lý Hà cũng đang họp." Lễ tân lạnh lùng nói.


Trong lòng cô ta thập phần khinh bỉ Tô Đào đột nhiên xuất hiện, lúc trước khách khí với cô là bởi vì không rõ cô là ai, hiện tại nhìn quần áo toàn thân cô trên dưới đều không phải là nhãn hàng nổi tiếng mà cô ta biết l, chỉ sợ là từ quầy nào đổi lấy đi.

Hơn nữa còn gọi thẳng tên tổng giám đốc các cô, ngay cả tên trợ lý của Hà cũng biết, thậm chí còn biết thang máy nào là thang máy chuyên dụng của Tô tổng, khẳng định đã bỏ ra không ít công phu.

Loại phụ nữ này cô ta gặp nhiều, cô ta vào làm được hai tháng, đặc biệt đã gặp mấy kẻ đào mỏ tính mốc nối với giám đốc của các cô.

Tô Đào nhìn ra cô ta cố ý, nhưng nếu nói kỹ người ta cũng không làm sai cái gì, Hoàn Thế một công ty lớn như vậy, không phải ai tùy tiện cũng có thể vào.

Lễ tân tuân thủ tốt chức năng công tác, cô cũng không thể làm khó người ta, suy nghĩ một chút liền nói, "Nếu Tam ca đang họp, vậy tôi cũng không quấy rầy anh ấy nữa, phiền cô giúp tôi đem bánh ngọt này giao cho anh ấy, cám ơn."

Tô Đào đi được vài bước, xoay người kéo khẩu trang xuống, cười nói, "Đúng rồi, tôi là Tô Đào, xin nhất định phải giúp tôi mang đến nha."

Lễ tân mở to hai mắt, nhìn bóng lưng cô đã rời đi, trong đồng tử khó có thể che dấu khiếp sợ, "Tô.... Tô Đào!!"


Bình luận

Truyện đang đọc