SÓNG NGẦM (HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN - PHẦN 2)

Type: Nhã

Giản Dao tỉnh giấc khi trời vừa hừng sáng. Cô không ngủ được, mơ màng, trằn trọc cả đêm. Cô ra khỏi phòng ký túc xá cảnh sát, phát hiện Phương Thanh ở phòng kế bên vẫn im ắng ngủ say. Cả một vùng trời rộng lớn thênh thang, cô lại không có nơi nào để đi. Cuối cùng, cô quyết định đến toà nhà văn phòng đội cảnh sát hình sự cách đó không xa.

Người cảnh sát trực ban vừa thấy cô thì giật mình kinh ngạc: “Cô Giản đến sớm vậy? Ăn sáng chưa?”

“Tôi chưa.” Cô cười lịch sự đáp lại: “Còn sớm quá nên chưa muốn ăn”, đồng thời nhìn sang văn phòng Thiệu Dũng sắp xếp cho họ đã sáng rực ánh đèn. “Có người trong đó à?”

“À, là nhóm giáo sư Bạc đến lúc hơn ba giờ...Chắc có chuyện gì đó.”

Giản Dao đứng lặng bên ngoài, lát sau mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Một người đang ngồi trước bàn, một người đang nằm say giấc trên sô pha, tất nhiên chính là tên sâu ngủ An Nham rồi.

Mới rạng sáng nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn rất gọn gàng, chỉn chu trong bộ vest đen và áo sơ mi sáng màu. Giản Dao nhận ra anh đã thay áo sơ mi rồi. Gương mặt trắng ngần dưới ánh đèn êm dịu của anh toát lên vẻ trầm tĩnh khôn tả.

Anh vẫn đeo kính râm bất kể đêm ngày. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên, phát hiện ai đó nửa đêm không ngủ được, đành chạy đến đây chờ đợi giống mình.

“Tới rồi à?” Anh dịu dàng hỏi.

Giản Dao “vâng” một tiếng, thầm đoán anh nhận ra tiếng bước chân mình. Trước kia, lúc còn chưa mù, anh đã có thể đoán được tiếng bước chân của cô rồi. Nghe tiếng anh khẽ cười, Giản Dao biết giờ phút này, chắc hẳn anh đang rất vui. Nhưng cô lại không cười nổi.

Giản Dao ngồi xuống đối diện anh, lấy máy tính và tài liệu ra. Nhận thấy sự lặng lẽ của cô, anh hơi cúi đầu, thoáng cử động ngón tay rồi hỏi: “Ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi, còn anh?”

“Ừ, anh cũng ăn rồi.”

Rõ ràng hôm qua gặp nhau, anh vẫn phách lối, kiêu căng như trước. Nhưng lúc đối mặt với cô, anh lại yên lặng giống như một người khác, một người đàn ông cô không hề quen biết.

Giản Dao lật tài liệu, nhìn chằm chằm dòng chữ trên đó, nhưng không thể ngăn được sự hỗn loạn trong đầu. Chồng hồ sơ đặt trước mặt anh cũng không hề được động đến. Cô trông thấy ngón tay dừng trên mặt giấy của anh đang đeo thứ gì đó, bèn hỏi: “Trong tay anh... là gì vậy?”

Anh giơ ngón tay lên, cúi đầu giải thích: “Đây là máy đọc cho người mù”, sau đó lại đặt ngón tay lên mặt giấy, di chuyển theo hàng chữ, quả nhiên máy đọc vang lên giọng nữ dịu dàng: “Hiện trường không để lại bất cứ dấu vân tay, cũng không lấy được ADN có giá trị…”

“Dễ sử dụng không?” Cô quan tâm.

“Khá tốt. Chỉ là tốc độ đọc thế này đối với anh giống như phim chiếu chậm vậy. Một ngày, nó chỉ có thể đọc được hai quyển sách thôi.”

Giọng điệu của anh vừa bất lực vưa khinh thường. Giản Dao không nhịn được bật cười, nhưng trái tim lại lập tức trĩu nặng những âu lo. Trước kia, Bạc Cận Ngôn đọc nhanh như gió, xem xong là nhớ. Bây giờ phải lệ thuộc vào máy đọc, chắc hẳn anh cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng nếu có thể đùa cợt về nó, xem ra anh đã thích ứng rất khá rồi.

Ngón tay anh di chuyển trên trang giấy thêm vài hàng nữa, bất chợt hỏi cô: “Anh như vậy có ảnh hưởng đến em không?”

Cô đáp ngay: “Không đâu.”

Anh mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Hai người đều im lặng trong chốc lát. Lúc này, An Nham vốn ngủ say đã vươn vai ngồi dậy. Mơ màng nhìn thấy Giản Dao, cậu lập tức đứng bật dậy: “Chị dâu, chị đến rồi hả?”

Giản Dao gật đầu: “Ừ. Sao hai anh em đến sớm vậy?”

An Nham liếc sang Bạc Cận Ngôn vẫn cúi đầu trầm tư, mỉa mai nói: “Còn không phải vì ai đó cơm nuốt không trôi, đêm không yên giấc sao…”

Bạc Cận Ngôn im lặng, Giản Dao để ý thấy mặt anh hơi ửng đỏ. Cô làm như không nghe thấy, thản nhiên hỏi tiếp: “Ăn sáng chưa?”

An Nham vui ra mặt: “Dĩ nhiên chưa rồi! Chị dâu, em đói bụng từ nửa đêm đến giờ, còn anh ấy ngay cả cơm tối cũng không ăn. Chị ăn chưa?”

Bạc Cận Ngôn vẫn im lặng, bất cứ ai cũng có thể cảm giác được sự dè dặt và lúng túng của anh. Giản Dao đứng dậy, nhìn lướt qua Bạc Cận Ngôn rồi nói với An Nham: “Để chị mua đồ ăn sang cho hai anh em. Chị rất rành thành phố này đấy.”

An Nham hớn hở reo lên: “Cảm ơn chị dâu!”

Lúc cô quay người ra khỏi cửa còn nghe thấy giọng anh thì thầm khe khẽ: “Cảm ơn bà xã!”

Giản Dao khựng bước trong giây lát rồi vội vã đi thẳng ra ngoài.

An Nham rửa mặt xong liền khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày. Cậu ngồi xuống bên bàn, vừa chờ ăn vừa không quên dặn dò: “Lát nữa, anh nhớ dỗ dành cho tốt đấy.”

Bạc Cận Ngôn cười khẩy: “Còn cần cậu nói sao?”

***

Giản Dao lững thững đi trên vỉa hè. Trước kia, cô từng đến thành phố Tuân rất nhiều lần nên vô cùng quen thuộc đường xá nơi đây. Băng qua hai con phố, cô mua được bữa sáng yêu thích, lúc trở về thấy mặt trời đã ló rạng. Cả thành phố như đắm mình trong ánh bình minh rực rỡ ngày thu. Trên phố, tiếng xe hơi, tiếng người nói cười quyện lẫn hương thơm và hơi nóng toả ra từ các hàng quán ven đường.

Cô chợt nhớ đến tiếng gọi “bà xã” của Bạc Cận Ngôn khi nãy. Nhớ trước đây, anh luôn gọi thẳng tên cô “Giản Dao”, trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt thì nghiêm túc gọi “em yêu”. Sau khi kết hôn, trước mặt người khác, anh thường xưng hô là “bà xã nhà tôi”, “vợ của tôi”, rất ít khi gọi cô là “bà xã”. Người đàn ông này lớn lên ở Mỹ, trước giờ mặt dày mày dạn, hoàn toàn không biết xấu hổ lại thấy ngại ngùng với cách gọi dân dã này. Cùng lắm là lúc xúc động tột độ mới nhẹ nhàng thì thầm hai từ ấy vào tai cô thôi.

Nhưng vừa rồi, anh gọi như thế một cách tự nhiên khiến trong lòng Giản Dao dậy sóng. Cô nhìn bầu không khí vừa yên tĩnh vừa náo nhiệt quanh mình, chợt nở một nụ cười tự giễu. 

Trùng phùng là cảm giác thế nào? Dường như thời gian chia xa chẳng có bao nhiêu, tựa hồ mọi chuyện giữa chúng ta không có gì thay đổi. Nhưng em rõ ràng cảm nhận được, tất cả xung quanh lại lần nữa trở nên chân thật.

Lúc Giản Dao quay về văn phòng, Thiệu Dũng đang nói chuyện với Bạc Cận Ngôn. Ông thấy cô liền gật đầu mỉm cười.

Lão làng đúng là lão làng, tỏ vẻ không biết gì cục diện hỗn loạn do chính ông tạo ra hôm qua. Thiệu Dũng vẫn nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc, ôn hoà khi làm việc: “Cận Ngôn, có một tình huống phải báo với các cậu. Từ hôm qua đến nay, chúng tôi đã tiến hành điều tra toàn diện khu vực xung quanh nhà trọ của nạn nhân Nhiếp Thập Quân. Chủ yếu là hai khu chung cư và một vài căn nhà rải rác. Trước mắt, công việc đã tiến hành phân nửa, nhưng vẫn chưa tìm được đối tượng khả nghi rõ ràng. Tình huống không lạc quan cho lắm.”

Bạc Cận Ngôn cười khẩy: “Hung thủ tâm tư tỉ mỉ, hành động cẩn thận như vậy, tất nhiên không dễ dàng bị tra ra sơ hở rồi. Bên tôi có một đầu mối khác, hôm nay…” Anh hơi ngừng lại. “Chúng tôi sẽ đi điều tra.”

Thiệu Dũng cười hỏi: “Đầu mối gì?”

Giản Dao và An Nham đều nhìn Bạc Cận Ngôn.

“Trong thói quen sinh hoạt của Nhiếp Thập Quân có một chi tiết khá kỳ lạ”. Bạc Cận Ngôn chỉ điểm. “Hôm qua, Giản Dao cũng nhắc đến, nơi Nhiếp Thập Quân thường lui tới bao gồm công viên, công ty và trung tâm thương mại. Đây cũng là lời khai thống nhất của hàng xóm, bạn cùng nhà và đồng nghiệp của cô ta. Căn cứ vào miêu tả về cách ăn mặc và thói quen sinh hoạt của cô ấy, nạn nhân là cô gái vô cùng giản dị, hiếm khi dùng nhãn hiệu sang trọng và hàng xa xỉ. Cô ấy không có thẻ tín dụng, nhưng căn cứ theo sao kê tài khoản ngân hàng, mỗi tháng, cô ấy đều rút tiền mặt một đến hai khoản lớn. Số tiền này dùng làm gì? Tôi nghĩ chúng ta cần đến trung tâm thương mại cô ấy thường ghé qua để điều tra rõ điểm này.”

Tất cả mọi người đều thoáng giật mình, riêng Giản Dao lại rất tán thành. Hiện tại không tra được manh mối gì về phía hung thủ thì phải tập trung vào nạn nhân thôi. Lúc trước, Bạc Cân Ngôn đã chắc chắn trên người Nhiếp Thập Quân nhất định có điểm đặc thù nào đó hấp dẫn sự chú ý của hung thủ. Bất kỳ điểm dị thường nhỏ bé nào cũng không thể bỏ qua, cho dù cuối cùng nó có thể không liên quan đến vụ án.

“Tốt, vậy vất vả cho cô cậu rồi. Có tiển triển gì chúng ta sẽ liên lạc với nhau.” Thiệu Dũng rời đi, Giản Dao đưa bữa sáng cho hai người, An Nham khẽ “ồ” một tiếng, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.

Cô đặt vào tay anh một hộp đồ ăn nóng hổi. Anh mở nắp ra, ngửi thấy mùi cá thanh đạm phảng phất trong không khí.

“Phở cá viên.” Giọng nói dịu dàng của cô vang lên bên tai anh. “Là cá viên được làm từ cá tươi nên anh phải chú ý, coi chừng có xương.”

“Ừ, được.” Bạc Cận Ngôn bỗng cảm thấy xúc động, vươn tay nắm được tay cô. Tay cô vẫn ấm áp, mềm mại như trong trí nhớ, nhưng anh vẫn nhận thấy những vết chai sạn trong lòng bàn tay. Tâm trí anh càng thêm xao động, nắm chặt tay cô hơn.

Đáy lòng Giản Dao thoáng run rẩy. Cô cúi đầu, chỉ thấy phần tóc đen trước trán anh và gương mặt tuấn tú sau cặp kính râm. Ngón tay khô ráo miết vào lòng bàn cô, khiến trái tim cô càng râm ran, thổn thức.

Có tiếng bước chân vang lên phía cửa, cô nhanh chóng rụt tay lại, trở về chỗ ngồi của mình.

Người đến là Phương Thanh. Sáng sớm thức dậy đã không thấy Giản Dao đâu, anh biết ngay cô gái này vừa gặp chồng mình liền đứng ngồi không yên đây mà. Anh cũng không ngờ, vừa vào văn phòng liền bắt gặp cảnh tượng hoà hợp như thế. Ba người đều yên lặng ăn sáng, trong không gian phảng phất hương vị thức ăn ấm nóng, ngon lành. Nhưng cẩn thận quan sát mới thấy, sự ngượng ngùng, lúng túng vẫn quanh quẩn đâu đây.

Phương Thanh điềm nhiên đi đến lấy một phần đồ ăn sáng, thầm nhủ ăn no đã rồi tính. Trong phút chốc, cả bốn người đều im lặng.

Giải quyết xong túi thức ăn Giản Dao mua về, Bạc Cận Ngôn lên tiếng: “Đi thôi, đến trung tâm thương mại điều tra lịch sử chi tiêu của Nhiếp Thập Quân.”

Giản Dao đáp: “Được.”

Phương Thanh nhìn cô, không nói gì.

Bốn người đi ra cửa, An Nham định choàng vai Phương Thanh, nhưng bị anh tránh đi. An Nham lầm bầm chửi thề, Phương Thanh không buồn để ý đến cậu. Lúc xuống lầu, Phương Thanh tìm thuốc lá trong túi áo, nhưng không thấy bật lửa đâu. An Nham nhặt bật lửa anh đánh rơi xuống đất đưa cho anh. Phương Thanh lườm cậu rồi nhận lấy, khách sáo nói: “Cảm ơn!”

An Nham hờ hững đáp: “Không có gì.”

Phương Thanh châm thuốc rít vài hơi, lát sau nheo mắt phì cười.

Bình luận

Truyện đang đọc