SÓNG NGẦM (HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN - PHẦN 2)

Type: Trần Huyền

Thành phố này khác yên tĩnh. Hôm nay, mưa phùn thấm ướt má hiên và con đường lát đá. Người đi đường không nhiều, đa phần đều ăn mặc giản dị, thậm chí có chút lỗ thời. Trời xanh trong vời vợi, núi non biêng biếc trải dài. Giản Dao thong dong bước đi trong cảnh sắc yên bình, nhất thời quên mất tất cả nguy nan và nhiệm vụ, chỉ còn lại cuộc sống thật tĩnh lặng, êm đềm.

Cô mặc áo gió và quần thể thao, không mang ô, chỉ đeo ba lô, ngẫu hứng bước vào quán cà phê duy nhất nơi góc phố. Nơi này khá vắng vẻ. Cô chọn vị trí ngồi gần cửa sổ. Lát sau, nhân viên phục vụ mới đến tiếp đón, thái độ ân cần chuẩn mực, lịch sự đưa thực đơn cho cô. Cô gọi tách cà phê, sau đó ngắm mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ.

Giờ đã là buổi chiều, trong quán vô cùng yên lặng, chỉ có âm thanh của máy pha cà phê chạy ro ro và tiếng nhạc êm dịu lan tỏa như mạch nước ngầm. Hai nhân viên đang chăm chỉ lau dọn bàn ghế, Chủ quán là một người đàn ông trung niên đeo kính, ngồi sau quầy bar, đầu thoáng nhìn giản do rồi tiếp tục cúi đầu xem báo.

Giản Dao uống cà phê, mùi vị không có gì đặc biệt. Đợi chừng mười phút thì có hai người đàn ông lại đi đến. Một người chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, vóc dáng cao ráo, trán rộng mày ngang, đeo kính, trông rất nhã nhặn. Người còn lại hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ bình thường, khá lạnh lùng và im lặng.

Người đàn ông đầu tiên liếc nhìn Giản Dao, nói với cậu thanh niên đi cùng: “Tối muốn cà phê ngon nhất ở đây, không cho đường.” Cậu thanh niên gật đầu, đi về phía quầy bar. Người đàn ông vui vẻ ngồi xuống đối diện vô, khẽ hỏi: “Jenny? Đến từ Bắc Kinh?”

Thân phận của anh ta nhạy cảm, Giản Dao chưa từng xem ảnh của anh ta. Nhưng anh ta đã từng nhìn thấy Giản Dao. Cô quan sát dáng người đối phương, chú ý những dấu hiệu đặc trưng ở phần tay, xác định đúng là người cảnh sát mình cần gặp mới mỉm cười: “Anh Thao?”

Chu Thao gật đầu, cười rạng rỡ. Nhìn bên ngoài, trông họ như hai người bạn đã lâu không gặp. Giản Dao không khỏi thầm cảm thán, cảnh sát nơi này thật đặc biệt. Cô từng gặp mấy vị đội trưởng, đa phần đồi cường tráng, cương nghị, thậm chí còn hơi dữ tợn. Người dâm khi gặp họ đều có chút kinh sợ, rụt rè. Nhưng người cảnh sát sống ở vùng đất nguy hiểm này lại cười hiền hậu như đức Phật. Ai không biết còn tưởng anh ta chỉ là ông chủ cửa hàng nho nhỏ hay dân trí thức đi làm, nào nghĩ đây lại là vị đội trưởng cảnh sát hình sự hung thần ác sát khiến đám lưu manh vừa nghe tên dã khiếp sợ. Có thể thấy được tâm tư cẩn trọng và khả năng ngụy trang của anh ta rất cao.

Ngoài ra, Giản Dao còn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng tỏa ra từ người Chu Thao. Không biết có phải do ở bên Bạc Cận Ngôn lâu ngày hay không mà hiện tại, mũi cô cũng thính hơn trước kia…

“Anh đang bị thương à?” Cô nhỏ giọng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

Chu Thao hơi nhướng mày: “Chuyên gia tâm lý tội phạm cũng có thể nhận ra cả chuyện này à?”

Giản Dao chỉ cười không nói. Tuy là lần đầu gặp mặt, mới nói mấy câu, nhưng vì cùng chung chiến tuyến nên cả hai đều cảm thấy khá thân quen.

“Mấy hôm trước giao chiến với một nhóm phần tử tội phạm, bị thương chút thôi.”

“Vất vả cho anh rồi.” Giản Dao cảm khái chân thành, Nói là vết thương nhỏ nhưng thấy chân mày anh ta thỉnh thoảng khẽ cau lại cũng đủ biết thương tích không nhẹ rồi.

Chu Thao hỏi: “Anh ta đâu?”

Đôi mắt sắc sảo của Giản Dao liếc nhìn một vòng xung quanh: “Hay uống xong tách cà phê rồi đi gặp anh ấy?”

Ngón tay Chu Thao khẽ gõ mặt bàn, tựa như đang cân nhắc gì đó. “Được.”

Cậu thanh niên cấp dưới của anh ta ngồi xuống bên cạnh. Đó là một viên cảnh sát trẻ tuoir, ít nói, lạnh lùng như một thanh sắt, trong khi con người Chu Thao lại khá hoạt ngôn, ôn hòa. Anh ta không hề đề cập đến bất cứ chuyện gì, chỉ hắng giọng tán gẫu với Giản Dao về phong thổ nơi đây. Không khí cuộc trò chuyện vô cùng hòa hợp.

Lúc này, một nhân viên phục vụ bưng cà phê lên. Chu Thao uống một hợp đã cau mày: “sao lại là vị này? Khó uống quá.”

Nhân viên phục vụ vui vẻ đề nghị: “Đây chính là loại cà phê ngon nhất ở quán chúng tôi. Hay để tôi thêm chút đường cho anh nhé?”

Giản Dao ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ, ánh mắt liếc qua tay và cổ đối phương.

Chu Thao xua tay: “Thôi, uống đỡ vậy, không cần đâu. Mà tôi nói này, mùi vị cà phê ở quán của các người thật sự chẳng ra làm sao cả.”

Giản Dao từ từ nhấm nháp cà phê, nghe tiếng mưa bên ngoài đã dứt, gần như không còn động tĩnh gì, nhưng lòng cô lại dần căng thẳng.

Cô từng đối mặt với không ít tội phạm, một mình đối đầu với tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi vô cùng hung ác, trước đấy không lâu còn đích thân bắt sát thủ biến thái Trần Cẩn. Nhưng những kẻ đấy khác với mấy tên tội phạm ở vùng biên giới. Ngay như Tạ Hàm năm đó cũng phải ẩn mình trong đám người, không dám để lộ thân phận, nếu không sẽ dễ dàng sa lưới pháp luật. Mọi tội phạm đều không dám chính diện chống đối với lực lượng cảnh sát.

Có điều, cô không hiểu rõ quy luật vận hành ở vùng biên giới này. Tất cả chỉ mới nghe người khác miêu tả lại, biết được việc chấp pháp ở đây nguy hiểm hơn hẳn những nơi khác. Bởi vì tội phạm không chỉ là người Trung Quốc mà còn đến từ các nước khác, thậm chí lộng hành đến mức coi trời bằng vung, ngang nhiên chống đối lực lượng vũ trang của chính phủ.

Lần gặp mặt này của họ và Chu Thao cũng giống vậy. Vốn đã hẹn gặp vào hai ngày trước ở Cục Cảnh sát địa phương nhưng Chu Thao không thể có mặt. Hơn nữa, Bạc Cận Ngôn cũng vô cùng thận trọng, không dễ dàng lộ diện ở chỗ cảnh sát. Sau khi hai bên liên hệ lần nữa mới biết, mấy hôm trước, Chu Thao giao đấu với phần tử tội phạm bị thương nên anh ta đổi địa điểm gặp mặt thành quán cà phê bình thường này. Không biết có phải anh ta cũng cân nhắc đến tính an toàn hay không?

Tuy nhiên, vì nơi này vô cùng nguy hiểm, Giản Dao càng phải thận trọng. Cô thuyết phục Bạc Cận Ngôn xin cấp trên cử hai cảnh sát đặc nhiệm trợ giúp. Hôm nay, họ sẽ đến thành phố này, bắt đầu đi theo bảo vệ cho cô và Bạc Cận Ngôn. Hiện giờ, họ chỉ hành động trong bóng tối thôi, nhiều người quá ngược lại dễ dàng bại lộ thân phận, dẫn đến nguy hiểm khôn lường.

Nhưng bây giờ, hai vị kia còn chưa đến nữa.

Giản Dao suy nghĩ chu đáo như thế, cũng chuẩn bị tư thế sẵn sàng rút súng ở thắt lưng ra bất cứ lúc nào. Còn Chu Thao sau khi uống vài hớp cà phê liền bỏ xuống, từ tốn hút thuốc.

Chu Thao làm cảnh sát gần hai mươi năm, sống ở biên giới đã mười năm. Những khó khăn, gian khổ, dao động và đau thương đã trải qua, hoàn toàn không cách nào chia sẻ với người ngoài. Đích thân anh ta đã phá được ba vụ án lớn, còn những vụ nhỏ thì không sao kể xiết. Thiết nghĩa giết mọt băng nhóm tội phạm lớn sẽ khó khăn biết nhường nào. Quả thật giống như bị đẩy vào một toà nhà đồ sộ lắp đầy dao nhọn, cần dày công chuẩn bị phòng tuyến nhiều năm như vậy. Hơn nữa, chỉ cần sơ suất là sẽ có cảnh sát hy sinh. Đã nhiều năm qua, tim Chu Thao cũng trở nên nguội lạnh, nhưng từ nơi sâu thẳm đáy lòng, anh ta biết rõ, nhiệt huyết vẫn luôn âm ỉ, sục sôi.

Phật Thủ là băng nhóm nổi lên nhanh nhất và quy mô nhất mấy năm gần đây, đã ẩn núp nhiều năm trước khi xưng bá ở vùng Tây Nam này. Dĩ nhiên, mấy năm qua, Chu Thao từng gây ra vài đả kích không nhỏ cho chúng, song phương đều có thương vong. Kẻ cầm đầu rốt cuộc không được tự tung tự tác như ý muốn, nhưng để nhổ cỏ tận gốc thì vẫn còn thiếu chút mồi lửa. Chính vào thời điểm này, Chu Thao thông qua con đường bí mật, lấy được một phần tài liệu có liên quan đến tổ chức Phật Thủ, hỗ trợ rất lớn cho công việc của anh ta. Cùng lúc đó, Bạc Cận Ngôn liên lạc với anh ta tỏ ý muốn hợp tác. Chu Thao từng nghe đến sự tích của vị thần thám này, cũng tiết lộ tin tức với mấy cấp dưới tâm phúc. Đối với sự xuất hiện của Bạc Cận Ngôn, Chu Thao vô cùng hoan nghênh, bởi vì điều này chứng tỏ cấp trên đã quyết định đi một nước cờ lớn, ra tay đối phó với Phật Thủ. Tâm nguyện nhiều năm qua của anh ta sắp hoàn thành rồi.

Chỉ là không ngờ đến, đại sự sắp bắt đầu thì gặp rủi ro. Mấy ngày trước, hành động phục kích vây bắt một nhóm nhỏ bị rò rỉ thông tin, khiến Chu Thao và mấy cảnh sát hình sự bị thương, tên cầm đầu nhóm có biệt danh Rắn Mặt Cười trốn thoát. Người cảnh giác như anh đương nhiên phải suy xét tỉ mỉ về biến cố đột ngột này, vậy nên đã đổi địa điểm gặp mặt thành quá cà phê bình thường nơi góc phố. Thế nhưng, không ngờ họ lại gặp tình huống như bây giờ.

Chu Thao dụi thuốc vào gạt tàn: “Chúng ta vừa đi vừa nói thôi.” Rồi đặt tiền mặt lên bàn.

Giản Dao gật đầu, ba người nhanh chóng ròi khỏi quán cà phê.

Hai bên đường, nhà cửa san sát xen kẽ vài quán cơm bình dân, qua giờ cơm trưa nên trong quán không còn bóng dáng vị khách nào,

Chu Thao thì thào hỏi: “Anh ta đang ở đâu?”

“Đi theo tôi.”

Giản Dao dẫn họ đi vào một quán ăn nhỏ vắng tanh. Ba người đi thẳng lên tầng. Có bóng người vụt lướt qua trên con phố ướt đẫm nước mưa sau lưng họ.

Lúc lên cầu thang, Chu Thao thì thầm: “Ba tên kia là người của cô à?”

“Không phải.”

Chu Thao trao đổi ánh mắt với cấp dưới, sau đó nhếch môi: “Vậy đến bắt ba ba trong rọ đi.”

Giản Dao thấy hai người họ cường tráng lại điềm tĩnh nên tinh thần cũng phấn chấn một chút. “Tốt.”

Quán ăn này là của nhà dân tự kinh doanh, Giản Dao đã trả tiền trước bao hết cả quán. Họ rảo bước đến căn phòng riêng đơn sơ nằm sâu trong nhà. Giản Dao gõ nhẹ lên cánh cửa. Mây mù đã tan, mặt trời ló dạng, ánh nắng rọi qua khung cửa sổ từng vệt sáng lấp lánh như thủy tinh. Bạc Cận Ngôn cầm cốc trà ngồi bên cạnh bàn, nghe thấy động tĩnh liền cau mày nhìn họ: “Có người đi theo mọi người à?”

Giản Dao tiện tay khép cửa lại: “Vâng, sao anh biết?”

Bạc Cận Ngôn đặt cốc trà xuống, để Giản Dao dẫn đến góc tường lánh nạn: “Nghe tiếng bước chân của mọi người không bình thường lắm.”

Đây là lần đầu tiên Chu Thao nhìn thấy giáo sư Bạc Cận Ngôn tiếng tăm lừng lẫy. Tuy mù lòa nhưng khí chất vẫn áp đảo người khác, ung dung điềm tĩnh như châu như ngọc. Rõ ràng là thời khắc nguy cấp nhưng anh không hề bối rối chút nào, chỉ khẽ khàng, thân mật nói chuyện với vợ mình, sau đó chủ động néo vào chỗ núp để tránh gây rắc rối cho họ.

Chu Thao nhìn hai vợ chồng họ, không kịp bàn bạc kỹ lưỡng nên chỉ đánh tiếng với anh: “Giáo sư Bạc, xủ xong đám tôm tép này tôi sẽ bàn bạc chi tiết với anh.”

Bạc Cận Ngôn được vợ mình che kín phía sau, hờ hững mỉm cười: “Được, đọi trưởng Chu.” Cuối cùng bổ sung một câu: “Nghe danh đã lâu.”

Chu Thao và Giản Dao đều bật cười.

Tiếng bước chân vẫn chưa đến gần, nên Chu Thao vẫn bình thân tán gẫu dăm ba câu với Giản Dao: “Sao cô phát hiện ra được?”

Giản Dao giải thích: “Vẻ mặt họ không đứng lắm, quá trần lặng, cũng không đưa mắt nhìn nhau, không giống nhân viên phục vụ bình thường. Hơn nữa, tay họ khác với những đôi tay thường thấy của nhân viên phục vụ trong quán cà phê.”

Chu Thao gật đầu: “Cộng thêm cà phê họ pha quá khó uống. Cà phê đắt như vậy nên một năm trước, tôi bấm bụng bỏ tiền uống thử một lần, hương vị rất ngon, vẫn còn nhớ như in.”

Giản Dao nở nụ cười.

“Lát nữa có cứu viện đến không?” Chu Thao hỏi nhỏ: “Chỉ hai người thôi hả?”

Giản Dao đáp: “Côn Minh của hai cảnh sát đặc nhiệm đến hỗ trợ chúng tôi.”

“Tốt lắm.”

Lúc này, cầu thang ngoài cửa vang lên tiếng động rất khẽ. Bọn chúng đxa lên đến nơi rooif. Mọi người im lìm, giữ sức chờ đợi.

Giờ phút này, ánh mắt Chu Thao sáng quắc như soi, tay cầm một bộ bát dĩa bằng sứ trên bàn, ném phăng về phía cửa sổ phát ra tiếng loảng xoảng. Giản Dao thầm đếm “3, 2, 1!”, quả nhiên nghe thấy cửa phòng thình lình bị đẩy ra, đối phương kích động tiến vào.

Ba phút sau, Bạc Cận Ngôn và Chu Thao đã ngồi xuống thong thả uống trà. Ba tên côn đồ kia đã bị thuộc hạ của Chu Thao và Giản Dao đánh ngất xỉu trong góc phòng. Cậu cảnh sát tre tuổi xử lý hai tên, Giản Dao chỉ kịp xử lý một tên. Cô không khỏi cảm thán, cảnh sát nơi này ra tay nhanh và hiểm thật.

“Giáo sư, anh định tra tìm thành phần chủ chốt và căn cứ địa của bọn chúng như thế nào?” Chu Thao trực tiếp bàn bạc vấn đề chính.

Bạc Cận Ngôn nhàn nhạt đáp: “Suy luận.”

Chu Thao nâng cốc trà lên uống một ngụm, tỏ vẻ nghi ngờ: “Thứ cho tôi nói thẳng, cấp trên bảo tôi giao tài liệu cho anh, hơn nữa còn tận lực phối hợp với công tác điều tra của anh. Nhưng tội phạm ở biên giới không giống như nội địa, chúng nguy hiểm và có mạng lưới liên kết rất lớn. Làm thế nào tôi có thể tin tưởng anh được?”

Bạc Cận Ngôn yên lặng thoáng chốc. Nếu đổi lại trước đây, chất vấn của Chu Thao nhất định sẽ bị anh cười nhạo. Nhưng hiện tại, Giản Dao biết anh đã khác trước rồi. Anh của bây giờ đã biết rõ bản thân mình cần gì, còn học được cách tiết chế vẻ ngạo nghễ từ cốt tủy.

Bạc Cận Ngôn thong thả thuyết phục: “Bất cứ nghi phạm nào đều có dấu vết để truy tìm. Việc này trong lĩnh vực điều tra truyền thống của các anh gọi là theo dõi địa lý, còn trong lĩnh vực tâm lý học tội phạm là Geographic Profiling. Đặc điểm phân bố những nơi chúng xuất hiện, lộ tuyến phạm tội nhiều lần của chúng lấy gì làm trung tâm, xu hướng gây án của chúng, những đặc điểm tâm lý được thể hiện trong các lực chọn này… Chúng đối với tôi chỉ như là một phương trình phức tạp. Anh có thể cung cấp cho tôi càng nhiều thông tin thì tôi càng có thể nhanh chóng giải được đáp án, bao gồm cả thân phận và phân công vai trò trong nội bộ tổ chức này, giống như tậm mắt chứng kiến.”

Với kinh nghiệm dày dạn trong nghề, Chu Thao vừ nghe đã hiểu những lời Bạc Cận Ngôn vừa nói. Nội tâm có chút kích động sôi trào, anh ta gật đầu: “Tốt, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ dốc hết sức phối hợp cùng anh, thiết đặt bàn cờ thật hoàn hảo, sau đó thu lưới.”

Bạc Cận Ngôn mỉm cười.

“Sếp Chu, ba người này là sao?” Giản Dao lên tiếng.

Chu Thao nhăn mày: “Xin lỗi, có thể liên quan đến nhóm tội phạm mấy ngày trước bị tôi tiêu diệt, tên cầm đầu là Rắn Mặt Cười đang lẩn trốn. Dù chỉ là băng nhóm nhỏ, nhưng chúng rất hung ác và xảo quyệt. Bản thân kẻ cầm đầu luôn giấu diếm khuôn mặt thật, hầu như chưa ai từng gặp hắn, không biết hắn là nam hay nữ, già hay trẻ. Nghe nói hắn có hợp tác làm ăn với Phật Thủ, nhưng không phải người của Phật Thủ. Kẻ này có vài đường dây bí mật, ngay cả tin tức của cảnh sát cũng bị hắn nắm được. Sau khi trở về tôi sẽ điều tra nghiêm ngặt chuyện này, xem trong đội có nội ứng của Rắn Mặt Cười hay không, bắt được sẽ nghiêm trị không tha. Hiện nay, tổ chức của hắn đã bị đánh tan tác nên có lẽ chó cùng rứt giậu, hôm nay tám phần là muốn giết chết tôi.”

Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đều lặng thinh. Mức độ hung hãn và phức tạp của tội phạm biên giới, họ không hề nắm rõ. Chu Thao vừa định lấy túi hồ sơ trong người ra thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa “cộc, cộc”, tay anh ta  lập tức rút lại.

“Chắc cảnh sát đặc nhiệm đến rồi.” Giản Dao nhìn qua mắt mèo trên cánh cửa, thấy hau người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác da màu đen, thân hình rắn chắc dẻo dai, vẻ mặt nghiêm nghị đứng bên ngoài.

Giản Dao gật đầu với chu taho, nhưng chỉ mở cửa he hé. Dù sao ngày đầu tiên đến thành phố này, cô đã gặp phải đạo tặc, suýt nữa bị mắc bẫy, nên tự nhiên phải cẩn trọng một chút. 

Cô nhìn hai người kia hỏi: “Các anh là..”

Hai người đồng thanh đáp: “Tổ hành động đặc nhiệm Côn Tây, đến phối hợp với mọi người.” Nói xong, họ lấy ra hai tấm thẻ ngành để chứng minh thân phận. Giản Dao đối chiều với người thật, thấy chính xác mới yên tâm mở cửa.

Hai cảnh sát đặc nhiệm vừa nhìn thấy tình hình trong phòng cũng sững sờ. Họ phản ứng rất nhanh, cho thấy tính cảnh giác cao độ của một đặc công, nhìn chằm chằm ba tên côn đồ bị bắt.

Giản Dao giới thiệu sơ qua: “Tôi là Giản Dao, thành viên tổ chuyên án Bắc Kinh. Đây là giác sư Bạc. Sau này, nhờ hai anh hỗ trợ chúng tôi.” Cô không hề giới thiệu thân phận của Chu Thao. Chu Thao chỉ châm thuốc hút rồi gật đầu với họ.

Hai cảnh sát đặc nhiệm đồng thanh đáp “vâng”, sau đó trầm mặc đứng một bên chờ lệnh.

Hành động lần này xem như chính thức mở màn. Chu Thao lấy túi hồ sơ trong người ra lần nữa, khẽ căn dặn: “Tuyệt đối giữ cho kỹ.” Giản Dao nhận lấy, bỏ vào túi văn kiện tùy thân.

“Giải nghi phạm ra ngoài trước đi.” Chu Thao nói với cấp dưới.

Giản Dao cũng nói với hai cảnh sát đặc nhiệm: “Hai anh ra ngoài trước đi.”

Mọi người gật đầu rồi đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho Chu Thao và Bạc Cận Ngôn trao đổi cặn kẽ về tình huống của tổ chức Phật Thủ. Đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn chợt cất lời: “Đội trưởng Trương ở tổ hai anh gần đây khỏe không?”

Hai cảnh sát đặc nhiệm khựng bước, một người lớn tuổi trong dó quay đầu lại: “Giáo sư Bạc, anh nhớ nhầm thì phải. Trong tổ chỉ có đội trưởng Tạ, đội trưởng Mã, không có đội trưởng Trương.” Người còn lại cũng cười gật đầu.

Chu Thao nheo mắt, từ từ nhả ra một làn khói, đọt ngột rút súng ra. Trong tích tắc, hai gã “cảnh sát đặc nhiệm” cũng hành đọng cực kỳ nhanh, rút súng bắn ngay.

Nhưng chuyện bi thảm vẫn xảy ra. Cấp dưới của Chu Thao vì áp tải ba tên côn đồ đi trước nân không hề hay biết biến cố phía sau. Một gã “cảnh sát đặc nhiệm” bắn vào lưng cậu ta. Chu Thao gào to “Nằm xuống!” nhưng không còn kịp nữa. Người cấp dưới phản ứng nhanh vội quay người ngã xuống đất, nhưng đạn vẫn bắn trúng bụng cậu ta. Cậu ta nằm nhoài trên mặt đất, bị thương nặng không thể cử động.

Giản Dao một tay ấn Bạc Cận Ngôn xuống, rút súng bắn. Dù cô đã đi theo cảnh sát hình sự dũng mãnh Phương Thanh học nghề một năm, nhưng kinh nghiệm thực chiến với tội phạm vẫn còn hạn chế, lại muốn bảo vệ Bạc Cận Ngôn nên đọng tác rút súng hơi chậm.

“Đoàng” một tiếng, Chu Thao bắn trúng một trong hai tên, nhưng tên còn lại nổ sứng về phía họ. Chu Thao bổ nhào người về trước, chắn trước mặt Giản Dao và Bạc Cận Ngôn.

Giản Dao hô một tiếng: “Sếp Chu!” Cô buông Bạc Cận Ngôn ra, giơ súng bắn tên kia, sau đó đỡ lấy Chu Thao bị trúng đạn.

Giây trước, Chu Thao còn lịch sự nho nhã, bây giờ sắc mặt đã tái nhọt, trợn mắt hét lên: “Mau đuổi theo. Tài liệu… không thể rơi vào tay chúng…”

Giản Dao ngẩng phắt đầu, thấy bóng người chợt lóe. Hóa ra kẻ bị Chu Thao bắn trúng lức nãy thừa dịp họ không chú ý đã giật lấy hồ sơ trên bàn, chạy trốn ra ngoài. Giản Dao kinh hãi, Chu Thao phun ra ngụm máu: “Yên tâm… mạng tôi dai lắm, chỉ chốc lát…thì không chết được đâu.”

Giản Dao cắn răng nhìn Bạc Cận Ngôn. Anh cúi đầu về phía Chu Thao trên mặt đất, nói nhanh: “Chúng tôi sẽ lấy lại được tài liệu.” Chu Thao nhìn anh, khẽ gật đầu.

Giản Dao kéo tay Bạc Cận Ngôn, vừa xuống lầu đã nghe thấy tiếng xe hơi, hẳn là tên côn đồ kia đã phóng xe chạy trốn rồi. Hai người lập tức lên xe, anh nắm chặt tay vịn bên cửa. Giản Dao nghiến răng đạp ga, tăng tốc đuổi theo.

Tuy Giản Dao lái xe vững nhưng rất ít khi chạy nhanh, huống chi là rượt đuổi. Suốt quãng đường, tuy vẫn bám riết nghi phạm nhưng không tránh khỏi những trở ngại trên đường. Truy đuổi hung hiểm như vậy, trái lại Bạc Cận Ngôn rất bình tĩnh, còn thản nhiên trêu: “Không ngờ em cũng có thể lát xe bạt mạng thế.”

Thời điểm này mà anh còn có thể bình thản nói đùa được, khiến Giản Dao đang căng thẳng thót tim cũng thả lỏng một chút. Nhưng cô vẫn chau mày, bằng giọng hỏi: “Chuyện này là sao? Cảnh sát đặc nhiệm là giả mạo à? Nhưng làm sao họ biết kế hoạch hành động của chúng ta?”

Bạc Cận Ngôn trầm tĩnh: “Xem ra Chu Thao đoán không sai. Hai chúng ta đơn độc lên đường, chỉ liên lạc với mình anh ta, suốt quãng đường đều hết sức cảnh giác, không để bị theo dõi hay bị người khác chú ý. Nhưng anh ta và phần tử tội phạm đã nhiều lần giao chiến, cho nen bị theo đuổi, tập kích, rò ri tin tức nội bộ cũng không phải không có khả năng. Thông tin hai cảnh sát đặc nhiệm được cử đến hỗ trợ không phải hoàn toàn được bảo mật, giữa các cấp sẽ có công văn qua lại. Họ cũng bị người khác theo dõi, đánh tráo giả mạo.”

Giản Dao im lặng. Vốn nghe Bạc Cận Ngôn nói xong kế hoạch, cô nghĩ con đường phía trước dù gian nan phức tạp, nhưng chỉ cần tiến triển từng bước thì có cửa ải nào mà không qua được? Nhưng không tin nổi, ngày đầu tiên đã xảy ra tình huống bất ngờ này. Cục diện hiện tại còn hung hiểm đáng gờm hơn cả vụ án tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi ở Mỹ năm đó.

Một tay Giản Dao nắm vô lăng, tay còn lại nắm chặt tay Bạc Cận Ngôn. Anh thoáng giật mình, ngước mắt nhìn cô.

“Bất kể gặp phải tình huống gì, đều không được buông tay em. Gặp nguy hiểm, thì cứ đứng sau lưng em.” Giản Dao cương quyết.

Bạc Cận Ngôn im lặng thoáng chốc rồi đồng ý: “Được.”

Cuối cùng đã đuổi kịp! Phía trước là bến tàu bỏ hoang. Tên kia chắn hẳn quá vội vàng liều lĩnh nên mới chạy đến đường cùng này.

Giản Dao vô cùng bình tĩnh nói: “Cận Ngôn, giữ tay lái giúp em, nghe em chỉ huy.”

“Được.”

Tay anh cầm vô lăng, Giản Dao lấy súng ra, quát lên: “Bên trái mười lăn độ.”

Bánh lái xoay qua trái chính xác mười lăm độ. Xe họ tạt vào đoạn đường vắng, tiến gần hơn đến xe của kẻ tình nghi. Giản Dao lạnh lùng nổ súng.

“Đoàng!” Đạn bay thẳng vào cửa sổ xe đối phương, tấm kính bên ghế vỡ nát. Đối phương cũng sợ ngây người, thò đầu ra như không muốn sống, điên cuồng nổ súng chống trả.

“Đoàng!” Một tiếng, sau đó là tiếng phanh xe chói tai. Giản Dao thầm kiêu không ổn, bánh xe của họ bị trúng đạn rồi. Nhưng chính vào khoảng khắc gần nhau trong gang tấc, cô bắt lấy cơ hội, nổ súng chính xác vào lưng gã kia. Xe gã bẻ ngoặt đi, đụng vào hàng rào bến tàu, đầu xe dập nát, rốt cuộc cũng dừng lại.

Giản Dao thở hắt một hơi, cầm vô lăng từ từ dừng xe lại. Tuy Bạc Cận Ngôn không thấy gì nhưng vẫn nghe được chuyện xảy ra, khen ngợi: “Làm giỏi lắm!”

Giản Dao hỏi đùa: “Bây giờ, có phải em giống cảnh sát hình sự thực thụ trong tổ của anh rồi không?”

“Còn phải hỏi sao?”

Giản Dao nắm tay anh, cùng tiến về phía xe kẻ tình nghi. Lúc đến gần, cô buông tay Bạc Cận Ngôn ra, giơ súng thận trọng đi đến.

Bến tàu này bừa bãi hỗn tạp, xe kẻ tình nghi đụng vào đống hàng hóa văng lộn xộn. Nhưng sự cẩn thận của cô không cần thiết, bởi gã đã gục hết trên tay lái rồi. Cô thở dài, lấy lại túi hồ sơ trong tay gã, còn cẩn thận đến mức nhét xấp tài liệu quan trọng của Chu Thao vào túi trong của áo khoác. Lục túi của kẻ tình nghi thì không phát hiện gì khác, trái lại cô thấy được một hình xăm bạch xà rất nhỏ bên cánh tay phải, uốn lượn sinh động, trông rất dữ tợn. Cô nói phát hiện này cho Bạc Cận Ngôn nghe, anh nhíu mày trầm tư giây lát.

Xe họ thuê đã bị nổ bánh, không thể dùng được nữa. Việc khẩn cấp trước mắt là mau chóng trở về gặp Chu Thao và đội cảnh sát hình sự, điều tra rõ ràng chuyện hôm nay, tiếp tục triển khai kế hoạch. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn cùng dời thi thể kia ra ghê sau xe, sau đó lái xe của tên tội phạm quay về, tuy hư hỏng nặng nhưng vẫn còn đi được.

Lúc này, mặt trời đã ngã bóng về phía Tây, ánh nắng lấp lóa soi xuống mặt nước phản lặng. Xung quanh đều là đồ tạp nham và rác rưởi, khiến nơi này như một thế giới bị bỏ hoang. Giản Dao chạy men theo đường bến tàu, từ từ lái ra ngoài. Vị trí nơi đây vốn hẻo lánh, giờ phút này chẳng có lấy một chiếc xe qua lại.

Lòng Giản Dao bỗng dâng lên nổi bất an khó hiểu. Sau đó, cô nghe thấy Bạc Cận Ngôn bên cạnh chậm rãi cất lời: “Giản Dao, chúng ta có thể sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa.”

Tay Giản Dao siết chặt vô lăng, nghe anh nói tiếp: “Tên tội phạm này rõ ràng là kẻ đầu sỏ trong hai cảnh sát đặc nhiệm giả. Biểu hiện hôm nay của hắn có dũng có mưu, kế hoạch chu toàn. Nhanh trí và quả quyết, nhất định là nhân vật không nhỏ. Tại sao gã lại chạy đến bến tàu này? Anh nghĩ gã tuyệt đối không phạm phải sai lầm hoảng hốt chạy bừa đâu.”

Cơn lạnh buốt lan khắp người Giản Dao khiến cô bất giác rùng mình. Lẽ nào… là dụ họ vào bẫy? Hay có mưu mô gì khác? Hiện tại, kẻ địch họ đối mặt rốt cuộc là ai? Trước khi họ gặp Chu Thao, cái ao sâu tội phạm ở đây đã bị khuấy động đến mức nào rồi? Thế nên họ vừa đến đã bị cuốn vào vòng xoáy này. Bọn chúng hiểu được bao nhiêu về kẻ thù của mình? Biết được bao nhiêu về kế hoạch tổng tiến công của cảnh sát? Có kế hoạch phản công chưa?

Phật Thủ, sát thủ mặt nạ, Chu Thao, gian tế, Rắn Mặt Cười… rốt cuộc hiện giờ, họ đang gặp phải cục diện gì đây? Tất cả những thứ này đều quá đỗi mơ hồ.

Lúc này, phía trước truyền đến tiếng động cơ hỗn độn, ít nhất có đến mấy chiếc xe đang chạy về phía này.

Giản Dao chậm chạp dừng lại.

Đó là bốn chiếc xe con màu đen, vây quanh họ trên đường bến tàu chật hẹp. Sau đó, hơn mười gã đàn ông xuống xe. So sánh với hai tên con đồ giả trang thành cảnh sát đặc nhiệm nghiêm chính kia, những tên trước mặt tuyệt nhiên phơi bày khí chất và thân phận thật sự của mình. Ngông nghênh lỗ mãng, thô thiển hiểm độc, vừa nhìn đã biết đám người bạo lực không có ý đồ gì tử tế gì rồi.

Tay Giản Dao siết chặt khẩu súng, đáy lòng nặng trĩu.

Sau đó, có một cánh tay ấm áp bao phủ tay cô và khẩu súng. Tiếng Bạc Cận Ngôn khẽ khàng vọng đến bên tai: “Kể từ bây giờ, bất kể xảy ra chuyện gì, hãy đứng sau lưng anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc