SÓNG NGẦM (HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN - PHẦN 2)

Type: Le Nguyen

Trời còn chưa sáng hẳn, cả thị trấn được bao phủ trong màn sương xám xịt. Tất cả vẫn yên tĩnh tựa như đêm qua chưa từng có gì xảy ra.

Tống Khôn tựa người vào thành giường, lộ ra hơn nửa bả vai và một cánh tay, một thuộc hạ hiểu sơ về y khoa đang tỉ mỉ băng bó cho gã. Hốc mắt gã đỏ ngầu, trán hằn lên gân xanh, gằn giọng hỏi thuộc hạ: “Ôn Dung vẫn chưa về sao?”

Thuộc hạ dè dặt đáp: “Hôm qua bác sĩ Ôn lên núi chữa bệnh cho một thôn dân, tối nay mới về ạ.”

Tống Khôn hừ lạnh.

Tần Sinh ngồi bên cạnh bị trầy xước ở mặt, vết thương trên lưng không nặng, lặng lẽ châm một điếu thuốc. Không khí trong phòng đè nén đến ngạt thở.

Bạc Cận Ngôn cũng đang hút thuốc trên sô pha. Mắt kính anh phản chiếu ánh sáng, cả người vừa sắc nét vừa lạnh lùng. Triệu Khôn đứng cách xa nhất, luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tống Khôn hỏi: “Triệu Khôn, chú đang nhìn gì vậy?”

“Không có, đang suy nghĩ thằng nhóc A Thần bây giờ đến đâu rồi.”

Trong tổ chức, trước giờ Triệu Khôn là người trọng tình nghĩa nhất. Nghe thấy lời anh, lòng Tống Khôn đau như dao cắt. Trịnh Thần đi theo gã lâu năm, trung thành một lòng, nào ngờ lại ra đi đột ngột như vậy? Đồng thời gã cũng cảm giác nỗi trống rỗng bất lực nào đó bất giác xộc thẳng lên đầu. Dù bắt được tên cớm nằm vùng đã diệt trừ mối hận trong lòng, nhưng trong một đêm gã mất đi hai đại tướng cũng là sự thật. Có điều, Cố An là cảnh sát nên gã chẳng hề thấy tiếc, đổi được Rắn Mặt Cười, ngược lại vừa ý vô cùng.

Gã nói: “A Thần không có người thân, hãy giải quyết hậu sự cho chú ấy long trọng vào.”

Mọi người đều đồng loạt thưa vâng.

Tống Khôn lại nói: “Đã loại trừ được tên cảnh sát, nơi này xem như an toàn, nhưng chỉ sợ bình yên không lâu đâu. Phần tài liệu kia từng rơi vào tay cảnh sát, mặc dù không ghi rõ vị trí chỗ này, nhưng dù sao tôi cũng không yên lòng. Mọi người nghỉ ngơi hai ngày, sau đó Tần Sinh và Triệu Khôn dẫn Rắn đi kiểm kê tài sản rồi nhanh chóng lên kế hoạch, ba ngày sau chúng ta rút.”

Bạc Cận Ngôn nở nụ cười: “Lão đại, đi đâu?”

Tống Khôn nhìn về phía anh, cười đáp: “Miến Điện.”

***

“Họp” xong, Bạc Cận Ngôn trở về ngôi nhà đang ở tạm. Vừa đẩy cửa ra, anh thấy Giản Dao đang thẫn thờ nhìn mây trôi ngoài cửa sổ.

Anh cởi kính, đặt trên bàn phòng khách, tim bỗng đập thình thịch. Bởi vì tìm không được nguyên do nên anh thầm khinh bỉ bản thân, sau đó đi đến nắm chặt tay cô.

Tối qua, sau khi bắn chết Cố An, anh và Triệu Khôn phải lập tức đi tập hợp ở chỗ Tống Khôn. Để tránh lộ tẩy, họ chỉ kịp bốn mắt nhìn nhau, không nói được gì, Bạc Cận Ngôn đã lập tức đeo kính lại.

Anh định nói gì đó nhưng chẳng thốt nên lời. Giản Dao ngẩng đầu liền thấy gương mặt trắng ngần và gò má ửng hồng của anh, cô thầm thở dài: “Ngay cả em mà anh cũng giấu?”

Bạc Cận Ngôn vội vàng xin lỗi: “Không, Giản Dao, anh xin lỗi, anh không cố ý. Trên thực tế anh vốn không ngờ em lại đến nhanh như vậy. Anh định làm xong mọi việc rồi mới về Bắc Kinh tìm em. Anh từng thề trước bia mộ của Tử Ngộ, tuyệt đối sẽ không mở mắt nhìn thế giới này trước khi mọi chuyện chưa kết thúc…”

“Sau đó thì sao?” Cô chất vấn: “Tại sao vẫn không nói?”

Anh im lặng chốc lát: “Anh đã cân nhắc. Chuyện này cực kỳ nguy hiểm, nếu em biết mắt anh khỏe lại rồi, dù cố ý ngụy trang nhưng trong tiềm thức vẫn sẽ coi anh là người bình thường, như vậy trong lời nói và cử chỉ rất dễ bại lộ. Đối với em và anh đều không an toàn.”

Giản Dao liếc mắt nhìn anh, bật cười giòn giã: “Đúng vậy, quả thật tài diễn xuất của em không bằng anh.”

Thấy cô cười, tâm trạng Bạc Cận Ngôn mới nhẹ nhõm hơn. Anh kéo tay cô đặt lên ngực mình: “Anh biết, em từng nghi ngờ nhưng lại chọn mặc kệ, hoàn toàn tin tưởng anh. Em là cô gái tốt nhất trên đời, cảm ơn em, Giản Dao.”

Lòng Giản Dao vừa ấm áp vừa chua xót, cúi đầu lặng thinh. Bạc Cận Ngôn ôm cô vào lòng, cô muốn giãy ra lại bị anh ôm chặt hơn. Lát sau, cô mới chịu yên, tựa đầu vào lòng anh.

Đúng là cô từng nghi ngờ, thậm chí nghi ngờ rất nhiều lần. Kể từ khi hai người gặp lại đến nay, Bạc Cận Ngôn luôn thể hiện sự nhạy bén hơn hẳn người thường khiến cô không thể không hoài nghi. Lần đuổi bắt Lạc Lang, anh từng ở riêng với nghi phạm, sau đó kết luận hung thủ chính là Lạc Lang, Giản Dao cũng loáng thoáng thấy lạ.

Dấu hiệu ngầm rõ ràng nhất có lẽ là vào đêm hai người bị nhốt trong thùng dầu lềnh bềnh trên nước. Tay cô chạm vào bờ mi của anh rất nhiều lần. Giản Dao suýt nữa đã òa khóc, muốn hỏi rõ tất cả mọi chuyện trong một năm họ chia xa, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn. Sợ rằng tất cả đều do cô quá nhạy cảm, sợ chạm đến nỗi đau của anh và mang đến nỗi thất vọng to lớn hơn. Cô từng nghĩ, anh thật sự có thể nhìn thấy, chắc chắn sẽ đích thân nói cho cô biết…

Bạc Cận Ngôn âu yếm nhìn phần gáy trắng nõn của cô. Lát sau, không nhịn được nữa, anh nhẹ nhàng hôn lên: “Đừng giận mà, Giản Dao… của anh.”

Giản Dao của anh! Bốn chữ này len vào lòng khiến sóng triều nồng ấm làn tràn.

Cô thở dài: “Sao em nỡ giận anh được chứ? Quyết định của anh là đúng, nếu em biết mắt anh đã lành, tiềm thức này thỉnh thoảng sẽ khiến em lơ đãng và cư xử với anh như người bình thường, bị sát thủ mặt nạ hoặc người của Phật Thủ phát hiện sẽ gay go. Hơn nữa, đây chính là “điểm yếu” khiến tên sát thủ mặt nạ lơ là cảnh giác.” Cô ngẩng đầu lên, ôm lấy gương mặt anh, cười tươi rói. “Cận Ngôn của em bây giờ đã biến thành “đàn ông xấu” rồi, không ngờ có thể gạt hết mọi người, chơi một ván cờ lớn như vậy.”

Môi Bạc Cận Ngôn hơi mím lại: “Anh chỉ lợi dụng kiến thức tâm lý học của mình để đánh một ván với họ thôi. Anh không bao giờ trở thành đàn ông xấu đâu.”

Tim Giản Dao như tan chảy, nhìn anh chăm chú. Đôi mắt ấy vẫn trong veo sắc bén, còn ẩn chứa vài nét kiêu ngạo và hờ hững vốn có. Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn vào đôi mắt đen sâu hút kia, lại mơ hồ thấy một chút thương xót dịu dàng.

“Đây là giác mạc của Tử Ngộ ư?” Cô khẽ hỏi.

Anh “ừ” một tiếng. Cô nhướng cao người, đặt nụ hôn êm ái lên xương chân mày và mi mắt anh. Bạc Cận Ngôn nhè nhẹ cọ mặt cô, chỉ là xúc cảm trong giây lát mà tình ý đã khỏa lấp cả căn phòng chật hẹp u ám này.

Nước mắt Giản Dao lặng lẽ tuôn rơi. Cô ôm đầu Bạc Cận Ngôn, để anh tựa vào ngực mình. Ngón tay cô luồn vào mái tóc ngắn mềm mượt của anh, dịu dàng vỗ về: “Cận Ngôn, anh đã chịu khổ rồi.”

Bạc Cận Ngôn không nói gì, mặt anh vùi vào ngực cô, từ từ hít thở. Qua hồi lâu, Giản Dao cảm nhận được ngực mình có chút ươn ướt.

***

Trong trung tâm chỉ huy tạm thời bên phía cảnh sát, Chu Thao và nhóm cảnh sát hình sự đang bận tối mắt tối mũi điều tra tất cả manh mối có liên quan đến Phật Thủ và Bạc Cận Ngôn. Phương Thanh cau mày đứng trước bản đồ, tay trái kẹp thuốc lá, tay phải cầm bút, từ đầu đến cuối đều tập trung cao độ. Tấm bản đồ đã bị anh viết viết vẽ vẽ vô số ghi chú.

Ngón tay An Nham lướt như bay trên bàn phím máy tính, vẻ mặt cũng căng thẳng tột độ. Cậu vẫn đang tìm kiếm tín hiệu, nhưng cường độ tín hiệu quá yếu nên không cách nào định vị chính xác được.

Phương Thanh nhìn chằm chằm một góc bản đồ hồi lâu, quay đầu hỏi: “Bên cậu tiến triển sao rồi?”

An Nham chỉ vào một điểm trên màn hình: “Chỉ có thể xác định họ đang ở vùng này, có lẽ máy đọc của anh Cận Ngôn hết pin rồi, tín hiệu yếu lắm. Xung quanh không có mạng, sóng bị nhiễu rất nhiều. Ối, là em nghĩ không chu đáo, em nên trang bị máy phát tín hiệu từ đầu đến chân cho anh ấy mới đúng.”

Phương Thanh bật cười: “Cũng không phải không có thu hoạch. Tôi cũng kết luận Phật Thủ ở vùng này, đồng nhất với kết quả giám sát của cậu.”

“Sao anh kết luận như vậy?”

Phương Thanh lấy phần tài liệu photo của Chu Thao ra: “Cận Ngôn đã nói với đội trưởng Chu, anh ta chỉ cần bỏ chút thời gian đọc phần tài liệu này là có thể suy đoán ra hang ổ của Phật Thủ. Lộ tuyến mỗi lần gây án, tẩu thoát và tung tích ẩn hiện mấy năm qua của Phật Thủ, kết hợp với tình hình các đường quốc lộ, đường thủy xung quanh và hoàn cảnh địa chất… Tôi hiểu được lời nói của Cận Ngôn, việc này giống như giải một phương trình rắc rối, đáp án của phương trình đa biến chính là tọa độ của hang ổ Phật Thủ. Đây thật ra là một bài toán xác suất và logic. Tôi đưa hết tất cả các biến này lên bản đồ, có thể thấy, chỉ có khu vực này thỏa mãn điều kiện nằm trong khu vực trung tâm hoạt động của Phật Thủ những năm qua, còn có hoàn cảnh đường thủy phức tạp.”

An Nham thắc mắc: “Nhưng trên bản đồ, những thị trấn hẻo lánh ở vùng này đã được đội trưởng Chu cử người bí mật lục soát theo đường bộ, đường thủy và đường không, ngay cả mấy thôn xóm nhỏ cũng đi qua, không hề phát hiện tung tích của Phật Thủ. Vùng ấy đất rộng hoang vu, ngoại trừ những thôn xóm và thị trấn có lác đác vài người sinh sống, còn lại gần như không một bóng người. Nếu họ núp trong núi, chúng ta hoàn toàn không có cách nào tìm ra. Còn như lục soát từng tất đất, thì phải tốn rất nhiều năm đấy.”

Phương Thanh khẳng định: “Không, một nhóm đạo tặc như vậy không thể nào trốn trong núi rừng lâu ngày dài tháng được. Bọn chúng cũng phải sinh hoạt, phải ra ngoài đổi gió, phải chơi gái và phạm pháp. Ít nhiều gì bọn chúng cũng phải ở trong một thị trấn.”

Hai người đều im lặng chốc lát, Phương Thanh liền tung ra lý luận trinh thám: “Sherlock Holmes đã nói, loại trừ hết tất cả nhân tố không thể, kết quả còn sót lại dù khó tin thể nào đi nữa cũng chính là đáp án. Này, nhóc con, thử điều tra mấy trấn nhỏ không được đưa vào bản đồ, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài ấy. Như thế cũng phù hợp với điều kiện lựa chọn hang ổ của Phật Thủ.”

An Nham khó hiểu liếc nhìn Phương Thanh, cuối cùng quay người bắt đầu rà soát trên máy tính.

Phương Thanh ngồi tựa vào ghế, vẻ mặt dần trở nên nặng nề. Hai vợ chồng kia đều can đảm chính trực hơn người, dù hiểm nguy tột độ vẫn sẵn sàng xông pha nơi tiền tuyến. Anh nhất định phải đưa họ trở về an toàn.

Có tiếng chuông điện thoại vang lên. Phương Thanh bắt máy rồi khẽ nói vài câu bằng giọng điệu dịu dàng ngọt ngào đến mức khiến tai An Nham rờn rợn. Lát sau, khóe môi An Nham cũng bất giác nhoẻn cười.

Có bồ quả nhiên khác với cô đơn, vừa rồi cậu chợt nhớ đến cảm giác ngây ngất lúc hôn Cố Bàng Bàng. Trong mấy ngày ngắn ngủi kia, hai người họ đã hôn nhau rất nhiều lần. Bạn gái cậu là nhà vô địch cosplay với sức hơi dồi dào. Có lần hôn những mấy phút, cậu sắp không thở nổi, cô lại khẽ hí đôi mắt xinh đẹp liếc cậu, khoe khoang: “Hơi em dài lắm… thi nín thở với người ta chưa bao giờ thua.”

Cô bé ngốc, hôn đâu phải thi đấu, thế mà đi phân cao thấp với cậu! Đuôi mày, khóe mắt An Nham đong đầy nét cười, hai tay gõ bàn phím lạch cạch, tiếp tục tập trung vào nhiệm vụ tìm kiếm của mình.

Thế nhưng, dù là hacker số một như cậu, tìm được đáp án Phương Thanh yêu cầu cũng phải tốn nửa ngày.

Lúc hoàng hôn buông xuống, An Nham vươn vai bảo: “Tìm được rồi, đã bị anh đoán trúng. Thật đúng là có nơi như vậy.”

Phương Thanh lập tức đi đến, chỉ thấy trên màn hình là một hình ảnh trấn nhỏ tọa lạc trên triền núi nào đó, nhà cửa đều là lối kiến trúc xưa cũ của thế kỷ trước. Trên tường còn dán mấy bức tranh ố vàng, đa số đều rách tả tơi.

“Trên mạng và trong hệ thống của công an bình thường đều không có tư liệu về nơi này. Em xâm nhập vào hệ thống tài liệu lưu trữ cũ rích mới tìm được mấy tấm ảnh scan xưa lắc xưa lơ này. Nơi này tên là Phác La.” An Nham đúc kết dữ liệu. “Vốn là một huyện thành ở thượng du sông Kim Sa, hồi những năm 50 của thế kỷ trước, có nhà địa chất bảo núi sẽ bị sạt lở nguy hiểm nên cả thị trấn đều di tản. Nơi đó trở thành một thị trấn bỏ hoang. Bây giờ đã gần bảy mươi năm, nghe nói nơi đó sớm không còn ai sinh sống nữa. Có thể vì nguyên nhân chính trị nên sách lịch sử hay địa lý đã xóa bỏ cái tên Phác La. Đến thế hệ chúng ta, thậm chí là ông cha đời trước gần như không hề biết đến sự tồn tại của nó.”

***

“Anh không báo cáo cho đội trưởng Chu biết về Tri Tử Châu này sao?” Giản Dao ngạc nhiên.

Triệu Khôn ngậm một điếu thuốc lá rồi ngả người xuống sô pha: “Không. Thật ra đây là lần thứ hai tôi đến Tri Tử Châu. Nếu không phải hồi đầu năm nhập một đợt hàng lớn và dự định dọn ổ, Tống Khôn cũng sẽ không sống lâu dài ở đây. Cái tên Tri Tử Châu này là do dân bản xứ gọi, trên bản đồ không hề có địa danh này. Hai lần đến đây đều vào ban đêm, đường sông quanh co khúc khuỷu, căn bản không nhớ được. Hơn nữa, Tống Khôn sắp xếp người chuyên biệt thay phiên nhau lái thuyền, gã không bao giờ dễ dàng tin bất cứ ai, không để một thuộc hạ biết quá nhiều bí mật.”

Bạc Cận Ngôn ngồi đối diện anh ta, trầm ngâm chốc lát: “Ngoại trừ thuộc hạ của Tống Khôn, thị trấn này còn có bao nhiêu dân?”

“Một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi người gì đó.” Triệu Khôn đáp. “Không biết thị trấn này sao lại biến thành như bây giờ, không có nước, không có điện, không có mạng internet. Dân địa phương tự cung tự cấp, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Con đường thủy duy nhất bị Phật Thủ nắm trong tay. Phật Thủ khống chế trấn nhỏ này, song phương đều bình an vô sự, giống như đã qua một thời gian dài rồi. Tống Khôn tìm được nơi này cũng hao tốn rất nhiều tâm huyết. Hai người đi theo A Hồng có thể vô tình trôi dạt đến đây coi như may mắn.”

Giản Dao mỉm cười: “Là mạng chúng tôi chưa đến đường cùng, đúng không?” Cô nhìn về phía Bạc Cận Ngôn, phát hiện ánh mắt anh trầm tĩnh như nước, Giản Dao thoáng giật mình. Dường như cô đã bỏ qua vấn đề gì đó rồi.

“Hôm cảnh sát tấn công, chúng ta phải bảo vệ tốt người dân.” Bạc Cận Ngôn nói.

Giản Dao và Triệu Khôn đều tán thành.

Lúc này, ánh hoàng hôn đã bao trùm không gian ngoài cửa sổ. Triệu Khôn nhìn ra ngoài qua khe hở của tấm màn che: “Tôi đến chỗ Tống Khôn trước, hai người chốc nữa hãy qua.”

Chờ Triệu Khôn rời đi được một lát, Bạc Cận Ngôn mới đeo mắt kính vào, để Giản Dao dìu đến căn nhà của Tống Khôn. Đã đến giờ ăn tối, cũng là thời gian bàn bạc công việc, thăm dò thêm một chút tin tức, như vậy mới có thể giành phần chủ động hơn.

Bên đường có vài người dân gánh nước đi qua. Họ đều dùng nước giếng, nhưng hai cái giếng tốt nhất đương nhiên đã bị Phật Thủ chiếm dụng. Cũng có người hàng ngày chịu trách nhiệm gánh nước cung cấp cho mấy anh em, cứ chập tối là phải đi gánh nước về.

“Có khát không?” Giản Dao quan tâm.

Bạc Cận Ngôn lắc đầu.

Cô mỉm cười: “Tối về em sẽ nấu nước cho anh uống. Anh đừng uống nước lã giống họ. Hôm qua em thấy anh trực tiếp uống đấy.”

Bạc Cận Ngôn khẽ cười: “Tuân lệnh.”

Giản Dao cũng phì cười. Không ngờ đi được nửa đường thì bị hai tên đàn em cản lại: “Anh Rắn, chị dâu, xảy ra chuyện rồi. Lão đại gọi anh chị mau đến nhà Triệu Kiện ở phía trước ạ!”

Triệu Kiện là ai? Chính là một mãnh tướng dưới trướng của Tống Khôn, tuy địa vị không cao bằng Ngũ La Hán, nhưng cũng là một nhân vật thăng tiến rất nhanh gần đây. Gã đi theo Tống Khôn lâu năm, trong tay nắm kha khá chuyện làm ăn quan trọng của Phật Thủ.

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao vừa đến cửa nhà Triệu Kiệt đã thấy đám đông rối loạn. Họ còn ngửi thấy mùi máu nồng nặc lan tỏa trong không khí.

Hai người đi vào, thấy Tống Khôn mặt mày tái mét ngồi trên sô pha trong phòng khách, Triệu Khôn và Tần Sinh đứng bên cạnh.

“Lão đại, đã xảy ra chuyện gì?” Bạc Cận Ngôn hỏi thăm.

Tống Khôn hất cằm: “Cậu tự xem đi.”

Bạc Cận Ngôn được Giản Dao dìu đến cửa, lòng khẽ giật mình. Máu chảy lênh láng gần cửa đã sắp khô. Một người ngồi tựa bên giường bị chặt đứt đầu trông ghê rợn tột độ. Đầu người đó bị vứt ở góc tường, trông như đã lăn vài vòng trong vũng máu. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn nhận ra đây chính là thủ cấp của Triệu Kiện.

Trên bức tường phía sau giường treo một chiếc mặt nạ quốc vương, dưới mặt nạ là một hàng chữ bằng máu nổi bật qua ánh đèn leo let:

“Bọn mày không giết được tao đâu.

J.”

Ký tên là J. Trong căn phòng xa lạ âm u tanh mùi máu này đột ngột xảy ra vụ hung án. Giản Dao chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xộc tới đảo loạn toàn bộ lòng dạ cô. Cô hoàn toàn không ngờ đến, thuở sinh thời còn nhìn thấy chữ J này lần nữa. Bởi vì chữ viết kia giống hệt với nét chữ đã để lại lúc sát thủ hồ điệp giết Phùng Duyệt Hề.

Đầu cô phút chốc nảy sinh rất nhiều ý niệm: Lạc Lang vẫn chưa chết ư? Không, không, cho dù Lạc Lang thật sự chưa chết, anh ấy cũng tuyệt đối không thể là một thành viên trong nhóm sát thủ mặt nạ. Anh ấy từng đánh lén một sát thủ mặt nạ để liều mạng cứu cô. Anh ấy từng cảnh báo họ không được đến công viên Anime. Cuộc đời Lạc Lang đều sống trong áy náy và gông xiềng, bởi vậy, anh ấy chú trọng đạo đức còn hơn hẳn người bình thường. Lạc Lang hoàn toàn không phù hợp với phác họa của sát thủ nạ, càng không có khả năng nhập bọn với đám hung tàn ấy.

Vậy sao chữ J này lại xuất hiện lần nữa?

Lòng Giản Dao đột ngột túa mồ hôi lạnh: Lẽ nào họ đã nhầm lẫn, vốn dĩ người giết chết Phùng Duyệt Hề không phải là Lạc Lang? Sát thủ hồ điệp… không phải là Lạc Lang ư?

Bình luận

Truyện đang đọc