SÓNG NGẦM (HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN - PHẦN 2)

Giản Dao trở lại nhà khách của sở Cảnh sát dưới chân núi khi bóng đêm đã đặc quánh. Cô đẩy cửa đi vào nhìn người nọ đang nằm ngủ say trên giường. Trong phòng chỉ để một ngọn đèn bàn nho nhỏ, tỏa ánh sáng êm dịu phủ lên bóng dáng tĩnh lặng của anh. Giấc ngủ của anh thường rất say. Có lẽ người tâm tư đơn thuần đều như vậy. Có đôi khi, thậm chỉ Giản Dao còn cảm thấy hâm mộ vô cùng. Bởi vì với anh, giấc ngủ giống như một kiểu hưởng thụ vậy. Lúc này cũng thế, anh nằm thẳng tắp, chăn phủ kín cơ thể, nét mặt an nhàn không chút âu lo.

Giàn Dao rón rén đi rửa mặt, thay áo ngủ rồi lặng lẽ nằm xuống giường. Khoảng thời gian này bận bịu vụ án bươm bướm giết người, hai người không phải nghỉ ở Cục Cảnh sát thì cũng thay phiên nhau về nhà ngủ. Đây là lần đầu tiên cả hai chung chăn chung gối sau một năm xa cách.

“Chung chăn chung gối", trước đây cô chẳng thấy câu này có gì đặc biệt, nhưng hôm nay, nhắc lại mới thấy trong lòng buồn bã, hụt hẫng vô cùng. Thế mà tối nay, anh lại ngủ trước mất rồi. Có điều, anh không nhìn thấy gì, chắc khó có thể...

Cô nhìn anh đắm đuối, vẫn là gương mặt ấy, trắng trẻo khôi ngô, vầng mũi cao cao, tóc mái phủ ngay ngắn trên vầng trán thông minh, sáng sủa. Giản Dao không nhịn được, kề đến hôn lên khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong.

Đội nhiên, anh bất ngờ choàng dậy, ôm lấy eo cô. Cả người Giản Dao dán sát vào người anh, trái tim đập rộn rã như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh cúi đầu, đôi mắt lim dim như vẫn còn ngái ngủ, nhưng đôi tay anh đã nhanh nhẹn luồn vào áo ngủ của cô.

"Bà Bạc... anh chờ em lâu lắm rồi." Anh thủ thỉ.

Giản Dao cảm thấy gò má mình đã nóng rực lên. Lúc này cô chợt nảy ra một ý. Cô áp mặt vào vòm ngực anh như ngày trước, khẽ khàng ra điều kiện: "Trừ phi anh hứa từ nay về sau cho em đi theo anh."

Bạc Cận Ngôn im lặng.

Giản Dao làm nũng: "Có được không?"

Anh chợt thở dài: "Em trở nên hư hỏng rồi." Không cho anh được tự do như trước nữa.

Giản Dao ôm anh thật chặt, "Chỉ là em biết rõ bản thân cần gì thôi."

Anh không nói lời nào, cũng không chịu buông tay. Giản Dao có chút mềm lòng, lát sau lại nghe thấy tiếng thở dài yếu ớt của anh. Tiếp nữa, một nơi nào đó trên người anh cọ sát vào người cô.

Máu toàn thân Giản Dao như dồn thẳng lên mặt, thế nhưng anh lại không nói lời nào, cũng không chịu thỏa hiệp, chỉ cọ hết lần này đến lần khác. Giản Dao biết mình xong rồi, vốn định nhân lúc ý chí anh buông lỏng để đàm phán, nhưng hiện tại, phòng tuyến của cô lại bị hành động thẳng thắn và táo tợn của anh công phá triệt để. Dù sao đã chia cách một năm, cô sắp khuất phục đến nơi rồi.

Tay Giản Dao từ từ lần xuống. Thân thể anh lập tức khựng lại, cổ họng cô cũng khô khốc. Nhưng là phụ nữ đã có chồng, động tác của cô cũng coi như thành thạo. Huống chi, cô còn cực kỳ hiểu rõ thân thể anh, đây là điều anh thích nhất...

Trong chớp mắt, anh quay đầu nhìn về phía cô. Trong bóng tối, dường như cô nhìn thấy anh mở mắt ra, nhưng bên trong không hề có ánh sáng. Anh nắm cổ tay cô, nhưng không hề ngăn cản hành động càn rỡ ấy mà càng dung túng hơn.

"Anh rất nhớ em.” Một câu hai nghĩa.

Giản Dao thỏ thẻ. "Em cũng vậy."

"Tiếp tục đi, đừng có ngừng." Anh vùi khuôn mặt nóng bỏng vào hõm vai cô.

"Ừm…"

“Giản Dao, có một số việc, hiện tại anh không thể nói với em được, nhưng xin em nhất định phải tin tưởng anh."

"Ưm, được, em nghe anh hết, nghe anh hết, ngoại trừ..."

Anh muốn em luôn nở nụ cười. Bây giờ, em không hay cười nữa. Chỉ có tiếng cười của em mới khiến anh nảy sinh linh cảm dào dạt, ý chí chiến đấu sục sôi."

Giản Dao ngẩng đầu, muốn ôm lấy gương mặt anh, nhìn thẳng vào anh. Vậy mà anh lại cúi đầu, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi cô. Anh vuốt ve thân thể cô trong khung cảnh mờ tối, dễ dàng cởi bỏ tất cả chướng ngại, để hai cơ thể sưởi ấm cho nhau.

"Anh... có thể không?" Cô không kìm được hỏi nhỏ.

"Tài xế lão luyện không cần nhìn bản đồ vẫn nắm rõ đường đi nước bước." Anh thản nhiên đáp.

Giản Dao thầm mắng An Nham trong lòng, cắn môi không nói lời nào nữa.

Lát sau, quá nhiên anh đã dùng hành động chứng minh lời nói của mình, còn không quên ung dung hỏi: "Bà Bạc, còn bất cứ nghi ngờ nào không?"

""Không, không có..."

* * *

Sáng sớm hôm sau.

Mấy người Bạc Cận Ngôn, Giản Dao, Phương Thanh dẫn một nhóm cảnh sát vũ trang tiến hành lục soát toàn diện dãy núi.

Trí nhớ của Thạch Bằng vốn đã mơ hồ, cả đoàn đi mấy km mới đến giữa sườn núi. Nếu ai từng đến phương Nam Trung Quốc, nhất định biết nơi đây núi non hoang sơ trùng điệp, có nhiều thôn xóm, nhà dân cách nhau đến cả hai ngọn núi - Cho nên khi tới đây, họ không còn đường nào đi lên nữa.

"Tiếp theo phải đi thế nào?" Một tổ trưởng đội tìm kiếm hỏi, "Nên đi lên nữa hay men xuống đường nui, băng qua khu vực bên cạnh?" 

Phương Thanh ngồi xổm ở ven đường, tập trung quan sát hướng nắng và địa hình. Bạc Cận Ngôn nghe Giản Dao miêu tả cảnh vật xung quanh, nhanh chóng ra quyết định: “Lên núi."

Phương Thanh cũng gật đầu tán thành: "Lên núi."

An Nham khó hiểu: "Tại sao?"

Bạc Cận Ngôn giải đáp: "Hắn không chỉ có tâm tư kỹ càng, kế hoạch chu đáo mà còn là tội phạm có chỉ số thông minh cao. Nhưng chung quy, tội phạm vẫn là tội phạm. Trên núi sẽ dễ dàng ẩn núp hơn, dẫu gian nan mấy cũng không là gì với hắn. Huống chi hơn mười năm trước, khu rừng này hẳn không rậm rạp như bây giờ. Đối với mấy đứa trẻ như Thạch Bằng, Trần Cẩn, lên núi thám hiểm là chuyện vô cùng hấp dẫn."

Phương Thanh bổ sung: "Tôi đã quan sát địa hình tổng thể, không hắn là không có đường leo lên, vậy nên tôi cũng đồng ý lên núi."

Sau khi gõ lạch cạnh trên laptop một hồi, An Nham ngẩng đầu thông báo: "Căn cứ theo bản đồ vệ tinh, trên đỉnh ngọn núi này có hơn mười cấu tạo địa chất, có thể tồn tại hang động. Có vài động nằm trên vách núi cheo leo, không dễ tìm đâu."

Bạc Cạn Ngôn không thích lôi thôi, hạ lệnh: "Chúng ta còn chớ gì nữa, chờ kỳ tích xuất hiện sao? Xuất phát!"

Giản Dao thấy Phương Thanh và An Nham nhìn nhau cười, sau đó đồng thời nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Ánh mắt hai người nhứ đang hào hứng trao đổi: Ồ, cái tên độc mồm độc miệng này quay về rồi!

Giản Dao đi bên cạnh Bạc Cạn Ngôn, nhìn thần thái lạnh nhạt, sườn mặt thấp thoáng vẻ bình tĩnh, thong dong của anh, quả nhiên cảm giác như quay về ngày trước, tổ chuyên án ăn ý đồng lòng, chung tay phá án. Chỉ là bốn người họ bây giờ phải chăng đều đã thay đổi, trở nên kiên cường hơn xưa.

Đúng vậy, chính là từ "kiên cường" mà Bạc Cận Ngôn từng nói. Anh nói ở bên cô, lòng anh không thể kiên cường được. Không, cô không đồng ý. Rõ ràng lớp vỏ bọc của họ đều đã kiên cường hơn rồi. Họ vẫn luôn gắn kết với nhau như các hạt nhân nguyên tử, mỗi lúc một sục sôi và bền bỉ hơn thôi.

Giảnn Dao khẽ hỏi Bạc Cận Ngôn: "Anh đoán chúng ta sẽ phát hiện được gì?"

Anh thờ ơ đáp: "Có lẽ chúng ta sẽ vạch trần một câu chuyện lịch sử đã phủ bụi thời gian."

Đi lên thêm một đoạn, quả thật có một con đường hiện ra trước mắt. Đó không hẳn là một lối đi rõ ràng, chỉ là khá nhiều cỏ dại bị giẫm bẹp lâu ngày mà thành đường thôi. Đội tìm kiếm men theo con đường nhỏ, nhanh chóng đi đến một ngã ba.

Đó là một khu rừng, nhìn dấu vết trên mặt đất có thể thấy hai bên trái phải đều có người đi qua.

Phương Thanh chăm chú quan sát trong chốc lát, "Phía bên phải có dấu chân mờ, giày vải, nam, cỡ 42. Chiều cao hẳn là 1m6 đến lm65, có vẻ là người lớn tuổi. Gót đè xuống, bị mòn nghiêm trọng, dấu giày có dính chút phân trâu, rất có thể là nông dân địa phương, cỏ bên trái đã khô, lối đi cũng không lộ rõ, trông có vẻ đã lâu không ai qua lại."

Bạc Cận Ngôn đứng ngay giữa ngã ba, lắng tai nghe chăm chú, sau đó quyết định: "Đi bên trái. Phía bên phải cách đường cái quá gần. Hắn sẽ không chọn vị trí này." 

Đi tiếp một đoạn, có cảnh sát băn khoăn: "Phía trước đi như thế nào đây? Một bên là sườn Nam, một bên là sườn Bắc."

Phương Thanh trầm ngâm: "Tìm phía sườn Bắc trước, sườn Nam ánh nắng chiếu rọi sẽ dễ bại lộ hơn."

Bạc Cận Ngôn gật đầu: "Đồng ý."

Lát sau, An Nham hào hứng kêu lên: "Quả nhiên trên vách đá có hang động."

Bạc Cận Ngôn bình thản nói: "Không cần xem, lãng phí sức lực."

"Tại sao?"

Phương Thanh chỉ thẳng vào cốt lõi vấn đề: "Bởi vì vận chuyển thi thể quá khó khăn, dễ bị rơi xuống khe núi và để lại dấu vết. Hơn nữa, năm đó, đám trẻ cũng không thể trèo lên được.” Thế mới nói, An Nham chỉ siêu việt trong lĩnh vực IT của mình, những mảng khác còn kém cỏi lắm.

Dù họ là những cảnh sát dày dặn kinh nghiệm nhưng cả ngọn núi lớn trước mặt nếu muốn sục sạo từng tấc một, e rằng phải huy động đến năm trăm người, tìm kiếm mấy ngày mới có thu hoạch.

Mà đội cảnh sát do Bạc Cận Ngôn dẫn dắt chỉ có hơn trăm người mới trôi qua một ngày đã sắp đến gần mục tiêu rồi. Theo ánh nắng chiếu từ từ phủ xuống, phạm vi tìm kiếm mỗi lúc một thu hẹp. Dường như họ càng lúc càng đến gần chân tướng.

Trời sắp tối nên việc tìm kiếm càng khó khăn hơn. Trước mặt họ là một khu rừng rậm. Cánh rừng âm u trải dài ba phần tư sườn núi, cách đường cái rất xa, gần như không có dấu tích con người. Địa chất khu vực này rắn chắc, không thể làm nông, tuy nhiên không tệ đến mức không thể đi được. Phương Thanh phát hiện, phía sau khu rừng trông như sườn dốc đứng thật ra chỉ là núi đá san sát với rất nhiều đường tắt. Nếu đi men theo các đường đó thì từ đường cái đến cánh rừng nay chỉ mất tầm một giờ thôi.

Không tìm thì không biết, nơi đây có thể nói là một nơi ẩn náu trời ban.

"Có phát hiện!" Một cảnh sát hô to.

Giản Dao nhìn về phía phát ra giọng nói kia. Trong ánh sáng đèn pin soi rọi bóng đêm, họ nhìn thấy có thứ gì đó dựng thành hàng trong rừng cây sâu hút. Một cảnh sát đứng gần đó kêu lên: "Là lưới sắt."

Tất cả mọi người đều nhiệt huyết dâng trào. Nơi núi non hoang vu thế này lại xuất hiện lưới sắt do con người tạo ra, chẳng lẽ không khiến người ta kích động hay sao?

Mấy cảnh sát hình sự nhanh chân chạy đến: "Bên trong hình như có hang động!"

Hắn đã bao hang động lại bằng lưới sắt ư?

Nhóm Giản Dao theo sát phía sau. Đứng lúc này, tai Bac Cận Ngôn nghe được động tĩnh trong tiếng gió, lên tiếng cảnh báo: "Coi chừng!"

Nhưng đã muộn. Một cảnh sát hình sự đi đầu đã sảy chân rơi xuống, không ngờ bên dưới bụi cỏ chồng chất lá khô là cạm bẫy. Chỉ kịp nghe tiếng người cảnh sát gặp nạn hét lên thảm thiết, Phương Thanh lao đến xem. Cái bẫy sâu hơn một mét, bên trong cắm cọc gỗ nhọn hoắt, may mà không dài lắm, hang cũng không quá sâu. Cảnh sát kia bị đâm trúng lưng và bắp đùi, chảy rất nhiều máu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, mất cảnh sát khác lập tức kéo anh ta ra khỏi bẫy, cử người đưa xuống chân núi chữa trị.

"Mục đích phòng ngừa dã thú và người lạc đường đi vào." Phương Thanh phán đoán.

Bạc Cận Ngôn gật đầu. Sau khi né tránh mấy chiếc bẫy như thế, nhóm cảnh sát đến được trước lưới sắt. Phương Thanh lấy dụng cụ cắt bỏ nó. An Nham đang nhìn chằm chằm lưới sắt chợt sửng sốt, bởi cậu thấy trên mép lưới sắt có một thiết bị nhỏ màu đen nhấp nháy sáng.

Cậu căng thẳng kéo cánh tay Bạc Cận Ngôn: "Lão đại, em nghĩ chúng ta đã kinh động đến hắn rồi. Sớm muộn hắn cũng biết chúng ta từng đến đây, vì trên lưới sắt có đặt máy phát tín hiệu."

Bạc Cận Ngôn không mảy may lo lắng. "Chuyện trong dự liệu. Hắn cẩn thận chu đáo như vậy, làm sao không thiết lập một hệ thống báo động chứ? Hơn nữa, nếu hắn chủ động xuất hiện thì chắc chắn đã quyết định so găng một phen, bất chấp hậu quả rồi." Anh đi theo sự dẫn đường của Giản Dao, vượt qua tấm lưới sắt.

Trời đã tối hẳn. Hang động này rất sâu, vách đá lởm chởm, gồ ghề, không gian âm u như đáy giếng.

Mới đầu, những nơi đèn pin soi tới đều không phát hiện bất cứ dấu vết nào của con người. Nhưng nền đất bằng phẳng chứng tỏ đã bị người ta xử lý qua; vài chỗ trên vách đá có giá cắm và sáp nến còn lưu lại: 

Sau đó, vách đá và mặt đất bắt đầu xuất hiện dấu vết nâu sẫm lâu năm. Từng chấm từng giọt, từng vết từng mảng, càng ngày càng nhiều...

Çuối hang động là một căn hầm tự nhiên hình tròn dưới lòng đất, tầm nhìn thoáng đãng, trên vách đá treo đầy người.

Không, phải nói là xương trắng và xác rữa thì đúng hơn. Có cái vẫn còn hình người, có cái đã thành xương khô, có nam có nữ, có thiếu niên, có người già.

Có cái bị đóng vào hình vẽ bươm bướm trên tường như Phùng Duyệt Hề. Có cái thì hình vẽ sau lưng đã mờ đi theo thời gian, nhưng tay chân vẫn bị trói buộc co cuộn như thân bướm.

Tổng cộng có mười hai thi thể, tượng trưng cho mười hai con bướm, được chôn giấu ơ nơi thâm sơn cùng cốc này.

Toàn thân lạnh toát, Giản Dao vô thúc siết chặt tay Bạc Cận Ngôn. Mười mấy cảnh sát đứng trong hang động không một ai phát ra âm thanh nào.

* * *

Bươm bướm giết người thật sụ ầm thẩm và dữ tợn hơn kẻ nhát gan bắt chước kém cỏi kia nhiều. Mạng người trong tay hắn chỉ như con nhộng, nháy mắt có thể bóp nát thành cát bụi.

Sa lầy nửa đời, đau khổ nửa đời, không ai hiểu được, không ai khoan thứ và không ai cứu rỗi. Mà nay, hắn đã không thể chịu được bóng tối giày vò dài đằng đẳng kia nữa. Hắn sắp phá kén thành bướm, bay lượn dưới ánh mặt trời.

Sau đó, cam tâm tình nguyện chết trong niềm cực lạc ngắn ngủi.

Bình luận

Truyện đang đọc