SỰ ẤM ÁP CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA

"Dựa vào cái gì mà anh nói cái gì thì chính là cái đó chứ? Dựa vào cái gì?"

Mặc dù tiếng phản kháng của Tiêu Mộng không lớn, thế nhưng lại khiến cho Trần Tư Khải tức giận đến mức huyệt Thái Dương nhảy lên thình thịch.

Anh ta trực tiếp quát lái xe: "Tôi đã nói như thế nào thì cứ làm theo như vậy! Muốn bị tôi đánh? Hay là muốn bị trừ sạch tiền lương?"

Hic... Bị anh ta đánh? Trời ạ, cô mới không muốn bị cái tên máy móc này đánh đâu.

Bảy người đàn ông như kia còn không chịu được mấy đòn của anh ta... vậy thì cái thân xác yếu đuối này của cô... lại càng không chịu được mấy ngón tay của anh ta đâu.

Tiêu Mộng lắc lắc đầu, lặng lẽ rút quân.

Tính tình của Trần gấu xấu xa... Thật sự không phải tốt lành gì...

Trần Tư Khải lái xe, cũng không khỏi kinh ngạc.

Anh vẫn luôn là cao thủ trong việc khống chế cảm xúc, không có chút rung động nào, bình thản ung dung.

Vì sao mỗi khi ở cùng với con nhóc Tiêu Mộng này anh lại luôn là không kiềm chế được nỗi lòng của mình vậy?

Hoặc là kích động đến mức giống như núi lửa phun trào, hoặc là là tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Giống như là ngồi trên tàu lượn vậy.

Trần Tư Khải tức giận, nên đương nhiên lái ô tô đi càng nhanh hơn.

Một lát sau, Tiêu Mộng mới kinh ngạc nói: "Hả? Xe của anh đã tự động sửa xong rồi à, có thể lái nhanh rồi nha."

Khuôn mặt tuấn tú của Trần Tư Khải xanh mét, cũng không để ý tới cô.

Dưới sự chỉ huy của Tiêu Mộng, rốt cục Trần Tư Khải cũng lái xe sang trọng của mình vào trong con ngõ nhỏ hẹp tồi tàn kia.

Con đường nhỏ có rất nhiều ổ gà, đèn đường cũng mờ tối.

Lông mày Trần Tư Khải dần dần nhíu chặt lại, Tiêu Mộng lớn lên trong hoàn cảnh như thế này sao?

"Không có ai tu sửa lại con đường này à?"

Không chịu được phẫn hận nói.

"À, hình như có nghe láng giềng nói đã viết thư tập thể yêu cầu chính quyền thành phố cho người tới sửa chữa nhưng vẫn không có ai để ý.

Nói cho anh biết chứ như thế này còn là khá tốt rồi, hôm nào trời mưa ấy mới gọi là khổ, cống thoát nước hỏng rồi nên nếu muốn đi qua thì phải lội xuống nước mới đi được.

Được rồi được rồi, dừng lại phía trước là được rồi, đi thêm mấy bước vào trong là đến nhà tôi rồi, cứ đậu xe ở chỗ này đi."

Tiêu Mộng chỉ chỉ phía trước nói.

Trần Tư Khải cắn răng: "Ngày mai tôi sẽ bảo người quản lý thành phố cho người tới sửa đường."

"Hả? Anh á? Ha ha, anh bảo người ta sửa là là người ta sẽ sửa luôn à? Chuyện sửa đường này cũng không phải là chuyện của công ty anh, Tổng giám đốc Trần ạ, không phải chuyện gì người ta cũng nghe anh chỉ huy đâu. Nhưng anh đã có lòng như vậy tôi cũng rất cảm ơn. Hắc hắc, Tổng giám đốc Trần, đêm nay cám ơn anh, không ngờ anh đang chui trong ổ chăn đi ngủ rồi mà còn có thể tới cứu tôi. Thật ra con người anh cũng không xấu tính lắm đâu, chỉ xấu tính bình thường thôi."

Sắc mặt Trần Tư Khải bị Tiêu Mộng làm cho đen lại.

Tiêu Mộng nói xong, mở cửa xe ra, nhảy xuống khỏi ô tô.

Bình luận

Truyện đang đọc