SỰ ẤM ÁP CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA

Không nỡ gọi cô tỉnh, muốn để cô cứ ngủ thật ngọt ngào.

Thông qua ánh trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy tình hình trong nhà.

Căn nhà rất đơn sơ, bố cục rất cũ rất lỗi thời.

Phòng khách rất nhỏ, còn u ám, có lẽ ban ngày cũng như không có ánh mặt trời gì.

Trần Tư Khải ôm Tiêu Mộng bước vào nhà, nghe thấy giọng mũi mệt mỏi của một người đàn ông.

Trần Tư Khải bĩu môi, tiếp đó liền ra ngoài.

Đó là phòng của ba Tiêu Mộng.

Cộp!

Trần Tư Khải khẽ hít vào xuýt xoa.

Trời ạ, trần của căn nhà này thấp như vậy, đụng đầu anh rồi!

Trần Tư Khải thầm mắng xui xẻo, khom lưng, đưa Tiêu Mộng vào phòng hai chị em họ.

Có thể nhìn thấy hai chiếc giường, trong phòng còn có chút lộn xộn.

Một cô gái đang ngủ trên giường, mặt hướng vào trong, thân thể co rúc như tôm.

Thế là Trần Tư Khải đặt Tiêu Mộng lên chiếc giường trống kia.

Trần Tư Khải nhìn trong phòng vài lần, anh nhìn căn phòng vừa nhỏ hẹp lại hỗn loạn này, bỗng cảm thấy buồn cười.

Haha, anh đây là đang làm gì?

Anh đường đường là nhị thế tổ của tập đoàn Thiên Nhất, lại chạy tới nhà một bách tính bình dân, tham quan bố cục nơi này?

“Nếu không phải vì em…cả đời này anh cũng sẽ không nhìn thấy nơi thế này đi.”

Trần Tư Khải tự trào cười, khom lưng cúi đầu, cẩn thân ngắm nhìn dáng vẻ ngủ không chút phòng bị của cô.

Ha, cô nhóc này ngủ say thực sự giống trẻ con.

Lông mi dài như vậy, lại còn cong, xương hàm nho nhỏ, non nớt, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, cực kỳ đáng yêu.

Tiêu Mộng không thể tính là người phụ nữ rất xinh đẹp, so với những người phụ nữ anh từng có, cô rõ ràng quá bình thường.

Nhưng mà!

Cô lại là người đặc biệt nhất!

Bởi vì, cô đủ trong sáng, đủ mơ hồ, đủ không tim không phổi, cũng đủ đáng yêu.

“Haha…cô nhóc tham ngủ…”

Trần Tư Khải khẽ cười, hơi nóng trong miệng đều phun lên mặt cô.

Anh không nhịn được vươn tay tới, khẽ khàng vuốt ve mặt cô.

Cảm giác vẫn tốt như cũ.

Mềm mại mịm màng, non nớt.

Trần Tư Khải ngây ra đó, ánh mắt sâu thẳm.



“Tôi nên làm thế nào với em mới tốt đây?”

Câu tự hỏi không có lời đáp này khiến Trần Tư Khải lại chìm vào trầm lặng.

“Đưa tôi…đó là túi của tôi…anh dám cướp…đưa tôi…huhu.”

Bỗng nhiên, Tiêu Đình Nhiên bên giường kia nói mớ, tiếp đó, lật người sang.

A!

Trần Tư Khải là người luyện võ phản ứng thuộc cảnh giới hàng đầu, lập tức lật người sang, trực tiếp từ cửa sổ phòng ngủ xoay ra ngoài, nhưng anh lại ở giữa không trung nhảy lên, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Động tác đó như một chú mèo phong độ, ưu nhã lại có sự nhanh nhẹn.

“Phù…thật nguy hiểm…”

Trần Tư Khải dùng tay lau mồ hôi trên trán.

May mắn vốn liếng võ công của anh tốt, mới có thể xoay ra nhanh nhẹn như vậy, nếu bị em gái Tiêu Mộng phát hiện, anh đường đường là một thằng đàn ông, lén lén lút lút vào phòng một cô gái, không biết kêu lên thế nào đâu.

“Tiêu Mộng, tôi phát hiện rồi, chỉ cần ở bên em, thì tôi cứ ở trong trạng thái lung ta lung tung. Xem ra, ngu ngốc rất dễ lây nhiễm.

Haiz…

Trần Tư Khải phủi phủi quần áo, vẫn tiêu sái tuấn dật, nghiêng đầu nhìn trên lầu, mím môi cười, đi về phía xe.

Trần Tư Khải bước lên xe, càng nghĩ càng buồn cười, lái xe, anh liền không nhịn được khẽ cười ha hả.

Tối này…anh đã làm những chuyện buồn cười đó.

Đầu tiên là uống rượu mua say…đương nhiên, anh là ra vẻ, cố ý làm dáng cho Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn xem, kết quả còn thật xấu bụng lừa Tiêu Mộng tới, ahaha, dù sao cũng không phải anh chủ động gọi điện thoại kêu cô tới, nói lại chủ động liên lạc Tiêu Mộng, nhiều nhất cũng nên đi oán hận Lưu Diệc Hàn.

Xem ra, diễn xuất mượn rượu giải sầu của anh vẫn là rất thật.

Sau đó, anh lại dẫn Tiêu Mộng đến công viên Tĩnh Hải…

Nếu là trước đây…chuyện này luôn bị anh trào phúng là hành vi não tàn, từng có phụ nữ to gan nói với anh: Tư Khải, xin anh đấy, cùng em đi dạo công viên, dắt tay như những cặp tình nhân người ta kia, đi một vòng không mục đích trong công viên, dù chết em cũng cam tâm tình nguyện.

Lúc đó, anh nhớ anh còn không thèm chớp mắt, lạnh lùng vô tình nói: “Dạo công viên? Đó là chuyện người như tôi nên làm sao? Cô cho rằng Trần Tư Khải tôi não tàn như vậy sao? Hơn nữa, cô có tư cách gì đưa ra yêu cầu như vậy với tôi?”

Trực tiếp nói đến người phụ nữ kia mặt xám như đất, toàn thân run rẩy.

Mà hôm nay…

Anh cũng hưng phấn chủ động làm chuyện não tàn.

Anh lúc này mới phát hiện.

Thì ra trên đời này, không có não tàn nhất, chỉ có não tàn hơn.

Trần Tư Khải về tới biệt thự, nhẹ nhàng nhảy xuống xe.

Ném chìa khóa xe cho Khang Tử, Khang Tử nhanh nhẹn đón được, mỉm cười hỏi: “Đưa cô ấy về nhà rồi?”

“Ừ. Còn không phải sao, cô ấy luôn không tỉnh dậy, tôi không đưa cô ấy về, cô ấy làm sao đây?”

Trần Tư Khải khó có khi nói chuyện như vậy, cười xán lạn, bờ môi mỏng gợn lên thần sắc mê người.

Gió đêm thổi tới, khe khẽ đong đưa mái tóc thời thượng tinh tế của anh.

Trong mắt Khang Tử, Trần Tư Khải như vậy cũng mê người đến hồn điên bát đảo.



Đàn ông nhìn đàn ông còn như vậy, huống chi là phụ nữ?

Khang Tử có chút kinh ngạc: “Không phải chứ, cậu chủ, cô ấy đến nhà cũng không tỉnh lại sao? Còn có người phụ nữ có thể ngủ như vậy? Trời ơi, đây cũng là nhân vật hiếm có khó tìm.”

Trần Tư Khải cũng không nhịn được cười, gật đầu: “Cậu nói đúng, cô nhóc của tôi chính là một cực phẩm. Cô ấy cả đường ngủ rất ngon, có lẽ trời sập cô ấy cũng sẽ không tỉnh.”

Khang Tử hình dung trong đầu, cũng cảm thấy tình cảnh đó rất thú vị.

Bạn nghĩ xem, bạn lái xe, phía sau là một cô gái mủm mỉm đang nằm, chiếc xe lắc lư, thân thể cô ấy cũng lay động, lại vẫn ngủ vù vù, như một con heo con, chẳng lẽ không buồn cười sao?

Khang Tử lại cau mày: “Vậy…cậu chủ, cậu đến gần nhà cô ấy, chẳng lẽ nỡ gọi cô ấy tỉnh?”

“Đương nhiên không nỡ!”

Trần Tư Khải đáp rất đương nhiên.

Vừa đi vào trong, vừa cười nói: “Cô ấy hồ đồ, nếu tôi gọi cô ấy tỉnh, có lẽ cô ấy sẽ buồn ngủ đến đứng cũng không vững, tôi đưa cô ấy đến giường cô ấy…”

Khang Tử không dám tin nhìn bóng lưng đẹp đẽ của Trần Tư Khải, ra sức ngoáy lỗ tai.

Anh ta nghe nhầm rồi đi?

Đây vẫn là cậu chủ tâm tính lạnh lùng ngay từ nhỏ của họ sao?

Là cậu ấm trẻ tuổi ngay cả mày cũng không cau lại khi đối diện trường hợp máu me, giành giật giữa sự sống và cái chết sao?

Là cậu Trần có thể mặt mày lạnh tanh, đá ra một cú trong tình cảnh thê thảm phụ nữ lấy cái chết ra để ép buộc sao?

Một cô gái ngủ say, anh lại không nỡ gọi cô ấy tỉnh?

Chuyện này…chuyện này không tránh khỏi quá mức đi?

Trần Tư Khải đi vào phòng khách.

Nhìn thấy Phương Ý Hàm mặc đồ ngủ vô cùng gợi cảm, đang thẳng lưng, tư thế ngồi ưu nhã trên sofa, tùy ý lật mở một quyển tạp chí thời trang.

Bước chân Trần Tư Khải có chút khựng lại, sau đó lại khôi phục bình thường, đi về phía trước hai bước, vứt áo khoác, lập tức liền có người làm đi tới, nhận áo của cậu chủ.

“Anh về rồi, Tư Khải.”

Phương Ý Hàm khẽ đặt tạp chí xuống, mỉm cười với anh.

Nụ cười đó, hào phóng vừa khéo, lại yêu kiều dụ hoặc.

Là nụ cười mỉm tiêu chuẩn Phương Ý Hàm cẩn thận luyện tập nhiều năm dưới sự bồi dưỡng của giáo sư gia đình.

Cô ta rất tự tin, nụ cười này nhất định có thể giữ được ánh mắt Trần Tư Khải.

Quả nhiên, Trần Tư Khải nhìn sang cô ta.

Mặc dù chỉ là cái liếc nhìn rất nhạt.

Nhưng vậy cũng tốt hơn không nhìn một cái đi, cho nên ánh mắt này của Trần Tư Khải khiến Phương Ý Hàm lập tức kích động.

Cô ta lập tức đứng dậy, lắc cái eo thon, cố ý vểnh mông lên, ra sức lắc léo, đi tới trước mặt anh, cô ta mềm mại sáp tới, ôm cánh tay anh, nũng nịu nói: “Tư Khải, có phải rất mệt không? Em đã tự mình điều chỉnh nước tắm trên lầu cho anh rồi, đi, đi lên tắm đi, giải tỏa mệt mỏi. Tư Khải, em bóp lưng cho anh nhé, em được huấn luyện chuyên nghiệp đó.”

Khóe môi Trần Tư Khải nhếch lên, rút cánh tay, đẩy cô ta ra hơn một mét, lạnh lùng nói: “Cô Phương, tôi muốn thông báo với cô một chuyện, sau này đừng gọi tôi là Tư Khải, đây không phải cách xưng hô cô nên dùng.”

A…

Phương Ý Hàm tuyệt đối không ngờ tới, Trần Tư Khải lại đột nhiên đẩy cô ta, đầu óc bỗng chốc mờ mịt, không thể nói ra lời, mở to mắt, biểu cảm kinh ngạc.

Bình luận

Truyện đang đọc