SỰ ẤM ÁP CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA

Đầu ngực đang trương lên đau đớn của cô…

Tiêu Mộng lấy hết dung khí làm bộ dáng thiên hạ thái bình rồi bước ra ngoài.

Trời phải mưa, gái lớn phải lấy chồng, Tiêu Mộng phải kiếm tiền trả nợ, lên đại học thầm mến đàn anh.

Đây đều là những điều không thể tránh.

Sợ cái gì, Tiêu Mộng, tên khốn đó sàm sỡ ngực cô, rõ ràng anh ta phải hổ thẹn mới đúng!

Hừm…

Tiêu Mộng trước hết cẩn thận hé cửa tìm hiểu một chút tình hình bên ngoài.

Ừm, vẫn tốt, không có ai ở đây báo cáo, bộ dáng cô như vậy ra ngoài cũng không tệ, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.Vì thế Tiêu Mộng đẩy cửa, hơi bĩu môi bước ra ngoài, sau đó buồn bực oán giận: “Này! Lợi dụng lúc tôi uống say rồi, anh cũng chẳng nói chẳng rằng đặt tôi lên giường, đúng chứ?”

Trần Tư Khải vẫn đang cúi đầu xử lý công việc nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên.

Con ngươi tinh tế đột nhiên lóe sáng, thay sang vẻ mặt ôn nhu hiền dịu.

“Ồ, cô tỉnh rồi?”

“Ừm, không tỉnh chẳng lẽ tôi ngủ cả ngày chắc? Anh nghĩ tôi là lợn à?”

“Ha ha, tôi thấy lợn và cô không khác gì mấy. Ăn ngon, ngủ kĩ, mà nói ngủ liền ngủ. Lợn nhà người ta còn tìm một đống bùn lầy thích hợp mới ngủ, mà cô còn lười hơn lợn. Bất luận làm gì, chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ được.”

Chết tiệt! Mỗi lần nói đều không thắng được Trần gấu xấu xa!

Dựa vào cái gì mà tài ăn nói của anh ta laij tốt như vậy, mở miệng liền nói như súng máy.

Bực chết đi được…

Tiêu Mộng xem thường, gò má phấn hồng như trước, đôi mắt mở to tròn: “Đó không phải vì tôi uống rượu sao? Tôi nếu không uống sẽ không giống như lời anh nói đâu. Còn nữa, tại sao anh lại đặt tôi lên giường của anh chứ?”

“Ô, tôi có lòng tốt muốn giúp cô, cô không cảm kích hì thôi, lại còn áp tội danh cho tôi? Không đặt cô lên giường, chẳng lẽ cô muốn nằm dưới đất hay ghế sô pha?”

“Vậy anh sao không gọi tôi dậy?”

“Gọi cô dậy? Cô cho rằng sau khi cô uống say ngủ đi, ai có bản lĩnh có thể gọi cô dậy chứ? Làm ơn đi, cô nên hiểu rõ thực lực của bản thân. Cô có thể tự động tỉnh lại vào giờ này đã là ngoài dự kiến của tôi rồi.”

Tiêu Mộng không nói được lời nào.

Bình luận

Truyện đang đọc