SỰ ẤM ÁP CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA

Tiêu Mộng cọ cọ trong lồng ngực anh, buông lời hờn dỗi nói:

“Thật phiền quá đi, cúc này là cúc gì vậy, ghét chết đi được.”

Nói xong cơ thể cô mềm nhũn ngủ thiếp đi.

Trần Tư Khải một tay ôm chặt lấy cô, nếu không cô sẽ trượt xuống.

“Cô nhóc tiểu ma đầu này, sao có thể ngủ dễ vậy chứ? Cô ngủ rồi tôi biết phải làm sao.”

Cô nhóm lửa trên người anh rồi cứ như vậy buông tay mặc kệ.

Trần Tư Khải cúi đầu nhìn đồ vật nhỏ trong lòng ngủ một cách an nhiên mà thở dài, ôm lấy cơ thể cô đưa vào phòng nghỉ.

Đặt Tiêu Mộng trên giường, đặt cô ở tư thế nào cô liền có tư thế đó.

Trần Tư Khải cảm thấy vô cùng thú vị, liền đặt cánh tay cô lên đỉnh đầu.

Ấy, quả nhiên cô ngoan ngoãn giữ ở tư thế đó, bờ môi đỏ mọng, hơi thở phập phồng chìm vào giấc mộng.

Anh đưa tay ra chọc chọc vào chiếc má phính phính, mềm mại, đàn hồi giống như thạch, cảm xúc thật tuyệt.

“Cô nhóc này...em khiến tôi...phát điên mất.”

Trần Tư Khải hít thở sâu một hơi, liếc nhìn chiếc quần đã chật cứng.

Thật là, có phản ứng dễ dàng như vậy sao?

Hơn nữa phản ứng đó như dung nham mạnh mẽ kéo tới.

Trần Tư Khải cảm thấy yết hầu nóng rực.

Anh cúi đầu ngậm lấy bờ môi cô, hung hăng hôn xuống.

Không hôn cô thì thôi, hôn rồi thật khó chịu.

Nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng vụt, không thể nào khống chế được.

Tay anh rất tự nhiên chạm vào ngực cô.

Cảm thấy chưa thỏa mãn, vì vậy liền vén váy cô lên, đẩy áo ngực của cô ra. Tay anh trực tiếp chạm đến nơi đầy đặn đó của cô...

“Ưm a...” Trần Tư Khải nghe được âm thanh hổn hển khó có thể khống chế của mình.

Anh khó chịu chết mất...Sự khát vọng có được cô gái này đã đạt đến sự điên cuồng tột đỉnh.

Hiện tại liền muốn có cô!

Khi say rượu cũng chính là lúc cô sẽ không cảm nhận được sự đau đớn.

Bình luận

Truyện đang đọc