Bạc Kha Nhiễm ngồi trước bàn trang điểm, cô nhìn chính mình trong gương, không biết như thế nào, ánh mắt dần dần dừng lại trên môi.
Qua vài giây, cô yên lặng lấy giấy ăn đang để trên bàn dùng sức mà lau môi mình.
Không phải Cố Hựu có vấn đề, mà người có vấn đề chính là cô.
Cố Hựu thật ra là một người rất có phong thái phong độ, vừa rồi lúc quay cảnh hôn, hắn thật sự chỉ chạm nhẹ lên môi cô rồi rời đi.
Ngay tại lúc cô chà sát lau đi son môi ở môi mình, cửa phòng hóa trang bị người đẩy ra.
Bạc Kha Nhiễm từ trong gương nhìn thấy được người từ bên ngoài đi vào.
Thẩm Dữ?
Thẩm Dữ đem cửa đóng lại, đi đến trước mặt cô, giống như cọc tiêu sừng sững đứng ở đó.
Bạc Kha Nhiễm lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, vừa rồi lúc cô chà sát môi mình son môi dính trên giấy, cô xấu hổ thu hồi tờ giấy, nắm chặt lòng bàn tay.
Anh buông xuống mi mắt, ánh mắt dừng lại trên môi cô, son môi đã bị cô lau đi hơn phân nửa.
"Anh.. sao anh lại tới đây?"
Đôi môi đỏ sẫm của cô hơi hé mở, lô ra răng nanh nho nhỏ.
Đôi mắt Thẩm Dữ trầm xuống, lãnh liệt giống như mặt biển rộng, trong phút chốc như là có hàn quang từ trong mắt anh toát ra.
Sau đó, anh vươn tay, từ trên mặt bàn lấy ra giấy ăn.
Bạc Kha Nhiễm lộ ra ánh mắt kì quái, có chút khó hiểu nhìn hành động của anh.
Giây tiếp theo khăn giấy mềm mại chạm vào cánh môi cô.
Thân hình thẳng đứng của an hơi khom xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn vào cô, dưới tay nhẹ nhàng đem môi cô lau sạch.
Đôi môi của cô gái mềm mại nhẵn nhụi, con ngươi của Thẩm Dữ càng trở nên sâu thẳm, hầu kết nhẹ nhàng lên xuống.
Khăn giấy trong tay dần rời đi khỏi môi cô, anh chậm rãi hướng lại gần cô.
Bạc Kha Nhiễm nhìn anh tới gần mình, trong nháy máy tim đập như sấm, đồng dạng là tới gần, nhưng hai người lại mang đến hai cảm giác khác nhau cho Bạc Kha Nhiễm.
Thẩm Dữ đến gần sẽ làm cho tim cô đập nhanh hơn, đáy lòng cũng ẩn ẩn chờ mong.
"Anh muốn.."
Bạc Kha Nhiễm vừa mới nói hai chữ, Thẩm Dữ liền nắm cằm của cô, hơi thở nóng cháy đập vào mặt, nụ hôn cường thế của anh đè ép mà tới.
Đôi môi cực nóng của anh đè ở trên môi cô tùy ý chà đạp, một bộ dáng hung ác, hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống.
Thẩm Dữ chưa bao giờ hôn cô hung ác như vậy, Bạc Kha Nhiễm lập tức liền ngây dại.
Đợi đến lúc cô phản ứng lại, Thẩm Dữ đã muốn cạy mở hàm răng, trực đảo hoành long trong khoang miệng cô, đầu lưỡi mềm mại quấn quanh lưỡi của cô, trong khoang miệng đều là hơi thở mát lạnh của anh.
Trong đầu Bạc Kha Nhiễm nháy mắt trống rỗng, nhưng sau đó cô đã kịp phản ứng, cũng không biết chính mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến mà vòng tay lên cổ anh.
Bạc Kha Nhiễm cảm giác được hô hấp của mình đã được Thẩm Dữ rèn luyện qua trở nên càng dài hơn, ít nhất sau khi chấm dứt nụ hôn dài cô không còn thở hồng hộc như trước nữa.
Chính là..
Anh ôm thật chặt, khiến cô có chút khó thở.
Cô đưa tay đẩy đẩy anh, Thẩm Dữ cũng không buông ra, ẩn ẩn tăng thêm lực đạo trên cánh tay.
"Anh.. ôm.."
"Anh ghen tị."
Thanh âm của Thẩm Dữ không hề được báo trước mà vang lên, động tác muốn đẩy anh ra của Bạc Kha Nhiễm bỗng chốc cứng đờ.
Ghen?
Anh nói.. nói..
Anh ghen tị?
"Em không biết anh có thể dạy em?"
"Dạy em? Dạy em cái gì?" Bạc Kha Nhiễm có chút nghi hoặc hỏi.
"Hôn môi."
Bạc Kha Nhiễm: "?"
"Loại diễn này, không được NG."
Thanh âm của Thẩm Dữ lại vang lên, trong giọng nói lại mang theo bấc đắc dĩ.
Tuy rằng anh chưa nói ra tên của người kia, nhưng Bạc Kha Nhiễm không ngốc, trong lòng tự nhiên hiểu rõ.
Không biết vì cái gì, đáy lòng tràn ra một tia ngọt ngào.
"Nghe được không?"
Nhìn bộ dáng anh như vậy, con quỷ xấu xa trong lòng cô không khỏi hiện lên, cô làm bộ như bấc đắc dĩ nói.
"Em cũng không muốn NG a, nếu anh ta trạng thái không tốt, bởi vì vậy mà NG thì làm sao bây giờ?"
Vừa dứt lời, Bạc Kha Nhiễm cảm giác quanh thân chợt lạnh, ánh mắt Thẩm Dữ lộ ra tia sáng lạnh lẽo, cô không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
"Em đây không dám cam đoan."
Bạc Kha Nhiễm khẩn trương nhìn anh.
"Có thể giết chết hắn hay không?"
Bạc Kha Nhiễm: "..."
Người này sao có thể bá đạo như vậy chứ!
Chính là
Anh ngay cả lúc bá đạo cũng rất đẹp trai.
"Anh mau ra ngoài đi, nếu không thì người khác sẽ thấy được."
"Em sợ a?"
Thực rõ ràng đây là ngữ khí trêu chọc, lần đầu tiên Bạc Kha Nhiễm phát giác, thì ra Thẩm Dữ cũng có một mặt như vậy.
Rất không biết xấu hổ!
Cô theo bản năng trợn trắng mắt, không thèm phản ứng lại với anh.
Bị Bạc Kha Nhiễm cho một ánh mắt xem thường, tâm tình Thẩm Dữ không khỏi tốt lên.
"Đang hỏi em đó."
Bạc Kha Nhiễm như trước không đáp lại anh.
Thẩm Dữ nâng lên khóe miệng cúi người xuống làm bộ muốn hôn cô.
Bạc Kha Nhiễm kinh hãi, sợ tới mức bật người che lại miệng.
"Hơi sợ sợ."
Thẩm Dữ khó có được mà sảng khoái cười, rồi sau đó đứng thẳng người lên.
"Anh đi ra ngoài trước đây, chuẩn bị cho tốt cho cảnh tiếp theo."
Bạc Kha Nhiễm một bên che miệng, một bên dùng sức gật đầu, bộ dáng muốn bao nhiêu nịnh nọt thì có bấy nhiêu.
Thẩm Dữ đưa tay vỗ ót cô một cái.
"Đúng là nhát gan."
**
"Cắt."
"Biểu tình không đúng, diễn lại lần nữa."
"..."
"Cắt!"
"Cắt!"
"Cắt!"
"Cắt! Thông qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo!"
Thẩm Dữ thu bộ đàm, ở đằng sau camera, anh đem cảnh diễn của Cố Hựu từ đầu tới đuôi nhìn một lần.
"Lão Thẩm, tiểu tử kia đắc tội cậu?" Dương nhìn thoáng qua Thẩm Dữ thấp giọng nói.
Thẩm Dữ đầu cũng không nâng: "Lời này của ông là có ý gì?"
"Kì thật lần thứ nhất là có thể thông qua, tại sao còn bắt hắn quay lại hai mươi bốn lần, đây không phải là đắc tội với cậu hay sao?"
"Vậy ý ông nói tôi là quan báo tư thù?" Thẩm Dữ nhíu mày nói.
Dương Cánh hai tay ôm ở trước ngực: "Loại sự tình này cậu cũng đâu phải chưa làm qua, tôi còn nhớ rất rõ đây."
Thời điểm quay < Thiên mị>, ở đoàn phim có một nữ diễn viên ỷ vào mình có vài phần tư sắc, thường thường trêu chọc Thẩm đại đạo diễn.
Sau là chỉ cần xuất hiện cảnh có nữ diễn viên này đóng đều sẽ bị NG, NG đến tan vỡ, NG đến cực kì thảm thương, trong đó có một cảnh nhảy cầu kinh điển, ở tình huống không có diễn viên đóng thế, vị nữ diễn viên này bị NG đến ba mươi tám lần, cho nên là nhảy cầu hết ba mươi tám lần, tại cái thời tiết tháng hai tháng ba.
Lúc ấy người trong đoàn phim không khỏi động lòng trắc ẩn, mà Thẩm đại đạo diễn nhà bọn họ ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái.
Đến mãi sau này, nữ diễn viên kia chỉ cần thấy Thẩm Dữ là đi đường vòng, sợ lại chọc giận cái vị gian ác này.
Lúc trước là ba mươi tám, còn bây giờ thì hai mươi lăm, cái này làm cho ông không muốn nghĩ Thẩm Dữ không cố ý cũng khó.
Thẩm Dữ quét mắt nhìn ông một cái, trong mắt là một mảnh lãnh liệt.
"Hắc hắc hắc, ta không nói nữa, không đề cập đến chuyện đó nữa."
"Chuyên gia hóa trang, trang điểm lại."
Cố Hựu vừa mới ngồi xuống, Hồ Siêu Minh liền chạy nhanh đến tiếp đón chuyên gia hóa trang lại đây giúp hắn chỉnh sửa.
Cố Hựu lấy bình nước để bên cạnh, ngửa đầu lên uống vài ngụm, một bên uống nước một bên nghiêng đầu nhìn Thẩm Dữ ngồi cách đó không xa.
Hắn suy nghĩ.
Có phải chính mình đắc tội Thẩm đạo hay không?
Ở cảnh quay này, hắn ước chừng bị NG hai mươi lăm lần.
Chính là, cảnh này diễn rất đơn giản, không phải hắn đánh giá cao bản thân, nhưng thật sự cảnh này chỉ cần một lần là qua rồi.
Những mà nghĩ lại, hắn cũng không thể nào đắc tội Thẩm đạo, hơn nữa Thẩm đạo thường này đối với mọi người rất là khách khí.
Cái này rốt cục là nguyên nhân gì đây?
Chẳng lẽ kĩ năng diễn xuất của mình kém đi.
Cố Hựu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn là quyết định tin tưởng kĩ năng của mình giảm sút, dù sao Thẩm Dữ đối với diễn viên khắc nghiệt có tiếng, chắc chắn mình diễn không tốt.
"Ai u, cậu xem xem, một đầu mồ hôi."
Rõ ràng là mùa đông, sau ót Cố Hựu lại toàn là mồ hôi.
Cố Hựu cười cười, lần đầu tiên bởi vì một cảnh diễn mà bị NG nhiều lần như vậy, cho dù xương cốt của hắn có tốt như thế nào cũng đều muốn rã rời, thiếu chút nữa thì hình tượng cũng không giữ nổi.
"Thẩm đạo thật đúng là có tiếng khắc nghiệt, thật là đáng sợ." Hồ Siêu Minh đưa tay vỗ vỗ ngực mình, tưởng tượng đến cảnh Thẩm Dữ trưng ra gương mặt lạnh một lần lại một lần hô "Cắt". Anh ta đều cảm thấy được nhiệt độ xung quanh như giảm đi vài phần, may mắn anh ta không phải phải là diễn viên dựa vào miệng để kiếm cơm.
Thời điểm đó, anh ta cảm nhận được sâu sắc sự may mắn.
A Miên nhìn Cố Hựu cách đó không xa nói.
"Nhiễm tỷ, chị nói xem hôm nay Cố lão sự bị làm sao vậy?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua Cố Hựu, lại nhìn thoáng qua Thẩm Dữ.
Cô đột nhiên nhớ đến lời Thẩm dữ nói cùng cô trong phòng hóa trang.
Hai mươi lăm lần?
"Rõ ràng cảnh diễn chỉ cần vài phút là xong, có lẽ trạng thái không tốt?"
"Ví sao lại nói trạng thái không tốt?"
"Nếu không phải trạng thái không tốt, vì sao cảnh diễn đơn giản như vậy đều bị cắt đến hai mươi lăm lần?"
Bạc Kha Nhiễm: "?"
Chẳng lẽ chỉ có một mình cô nhìn ra, rõ ràng là Thẩm Dữ cố ý bắt Cố Hựu quay hai mươi lăm lần.
"Cũng có thể là Thẩm đạo.."
"..."
"Nhiểm tỷ, đừng nói là chị cho rằng Thẩm đạo cố ý nha, Thẩm đạo chúng ta không phải là người như vậy." A Miên một bộ dáng mê muội.
Bạc Kha Nhiễm: "?"
Rõ ràng là không dựa vào mặt kiếm cơm, lại cố tình so với các ngôi sao còn nhiều fans hơn.
"Đúng rồi, Nhiễm tỷ, chị vừa rồi là muốn nói tới cái gì?" A Miên hỏi.
Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng cười, nhìn cô nhóc lắc đầu: "Không có gì, không có gì?"