SỦNG NHẬP TÂM PHI

d: Mỹ Yến

Sau khi nụ hôn kết thúc, hai người vẫn cứ ôm chặt lấy nhau, lưu luyến không muốn buông tay.

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy, bản thân mình giống như một người con xa quê lâu năm, vốn dĩ chẳng phải là như thế sao, làm nghề này của bọn họ, mặt ngoài nhìn thấy thời gian thật thư thả, nhưng có mấy ai thấu hiểu được những bất đắc dĩ ở trong đó, thời điểm bọn chân chính bận rộn với công việc, thời gian ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, rõ ràng là người yêu của nhau, lại bởi vì đủ lí do mà thân bất do kỉ.

Cuối cùng Thẩm Dữ cũng chịu buông tay thả cô xuống đất, rốt cuộc bây giờ bọn họ vẫn còn đang ở trường học.

Sau khi Thẩm Dữ thả cô xuống, đầu tiên là giúp cô đeo khẩu trang lại, sau đó mới đi qua bên cạnh giúp cô kéo va li hành lý, một tay anh cầm va li, một tay lại gắt gao nắm chặt tay cô, lúc nắm tay cô, anh cảm nhận được một chút lành lạnh, anh giơ tay cô lên nhìn, thì thấy trên trên ngón tay áp út là nhẫn kết hôn của hai người, ánh mắt anh mang theo một tia nhu tình mà nhìn cô.

Bạc Kha Nhiễm nở một nụ cười thật tươi với anh.

Khóe miệng Thẩm Dữ cũng dần dần cong lên thành một độ cung.

"Đi thôi." Anh nghiêng đầu nhìn cô nói.

"Đi đâu?" Cô hỏi.

"Về nhà."

"Về nhà?"

Không quay phim nữa?

Chẳng lẽ giờ này đã kết thúc công việc rồi sao?

Bạc Kha Nhiễm lộ ra biểu tình đã hiểu mọi thứ.

Thẩm Dữ sủng nịch mà nhìn cô: "Kết thúc công việc, bây giờ có thể về nhà." Bạc Kha Nhiễm biết ngày thường anh sẽ làm việc đến khuya mới xong hết mọi việc, hiện giờ anh đã nói với mình là kết thúc công việc, có ngốc đến mấy Bạc Kha Nhiễm cũng hiểu được, vì vậy cô càng dùng sức mà nắm lấy tay anh.

"Được."

Bởi vì đi chung với Bạc Kha Nhiễm, cho nên Thẩm Dữ cố ý chọn những chỗ có ít người để đi, bọn họ chính là ở nơi này đi ra, cho nên mọi ngóc ngách ở đây không ai hiểu rõ bằng hai người?

Bởi vì nơi này là phim trường, cho nên ban đêm sân trường cũng phá lệ nhộn nhịp, cho dù cách khá xa, nhưng vẫn có thể nghe được một ít tiếng nói chuyện, cùng với âm thanh di chuyển của vật dụng.

Vào mùa này, ban đêm gió thổi cũng không có cảm giác lạnh là bao, ngược lại là làm cho tâm trạng càng thêm thoải mái hơn một chút, xa xa bóng cây lay động, được ánh trăng cùng ánh đèn của phim trường chiếu sáng, in xuống mặt đất những bóng hình loang lổ.

Cao trung Chính Đức tuy rằng là trường học cũ của hai người, nhưng bởi vì bọn họ cách nhau khá xa, cho nên lúc cô cùng Thẩm Tư Gia còn đang đi học, anh đã sớm tốt nghiệp từ lâu.

Từ khi cùng anh ở bên nhau, cô thường xuyên sẽ nghĩ đến, nếu như thời điểm còn học cao trung hai người đã ở bên nhau, chắc có lẽ cũng giống như bao đôi tình nhân khác, sau khi học xong tiết tự học buổi tối ra về sẽ cùng nhau nắm tay đi dạo ở sân trường, cho dù không cần phải nói nhiều, chỉ cần như vậy thôi cũng đã rất thỏa mãn rồi, nhưng mỗi lần sau khi nghĩ xong, cô lại nhìn không được mà phỉ nhổ bản thân một chút.

Đầu tiên là khi còn học cao trung hai người không có khả năng ở bên nhau, tiếp theo bọn họ lại cách nhau đến năm tuổi thì làm gì có chuyện cùng nhau tự học vào buổi tối?

Càng đừng nói đến chuyện cùng nhau tay trong tay đi dạo sân trường.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà bật cười ra tiếng.

Thẩm Dữ nhìn về phía cô, hỏi: "Cười cái gì?"

Bạc Kha Nhiễm lắc đầu: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến vài chuyện mà thôi."

"Ừ?"

Thẩm Dữ cảm thấy hứng thú mà ừ một tiếng.

Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt, cố ý nói: "Chính là nghĩ đến anh lớn lên đẹp trai như vậy, thời điểm còn đi học khẳng định có rất nhiều nữ sinh thích anh."

Nghe vậy, Thẩm Dữ hơi sửng sốt một chút, như là có chút không kịp phản ứng, nhưng cũng chỉ hai giây mà thôi, tiện đà mở miệng nói: "Không biết."

Nghe xong lời này của Thẩm Dữ, Bạc Kha Nhiễm lập tức mở to hai mắt nhìn anh, anh nói không biết?

Anh cư nhiên nói không biết, anh là đương sự sao lại nói không biết, thời điểm đó có một chị gái vô cùng thích anh ngày nào cũng đến gặp cô và Thẩm Tư Gia, lúc ấy cảm thấy anh thật có phúc, khi đó các cô có lộc hưởng ké đồ ăn, bấy giờ nghĩ lại đúng thật là không hiểu chuyện, cư nhiên còn hy vọng chị gái thích Thẩm Dữ đến nhiều một chút, như vậy thì đồ ăn vặt đối với các cô mà nói sẽ không bao giờ thiếu phần, nhưng hiện tại nhớ lại, Bạc Kha Nhiễm chỉ muốn vả miệng mình mấy cái.

Bất quá trong lòng cô cũng hơi hơi có lỗi với mấy chị gái đó, các cô ăn nhiều đồ ăn của họ như vậy, không chỉ không giúp được gì, kết quả cuối cùng còn đem nam thần mà họ thầm mến biến thành nam nhân của mình.

"Có phải anh lừa em không, con gái nhà người ta thích anh, anh làm sao lại không biết?"

Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn cô một chút, anh đúng là có nói dối cô, anh quả thật biết được có rất nhiều cô gái thích mình, nhưng có quan hệ gì đến anh chứ?

Thời gian anh còn đi học, bản thân anh so với nhưng nam sinh khác trưởng thành sớm hơn, cho nên đối với những tâm tư của thiếu nữ anh chưa bao giờ nghĩ đến, anh chỉ động tâm với duy nhất một người đó chính là cô gái đang ở bên cạnh anh thôi.

"Biết thì như thế nào, mà không biết thì như thế nào, có liên quan gì đến anh đâu?" Thẩm Dữ bình đạm mà hỏi lại cô.

Bạc Kha Nhiễm cứng họng một chút.

Anh nói ra câu này có thể nói là lãnh đạm vô tình, nhưng trong lòng Bạc Kha Nhiễm lại nhìn không được mà cảm thấy vui vẻ, ý cười bên khóe miệng căn bản là không giấu được, nội tâm thỏa mãn đến cực đại.

"Lúc đó có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ anh chưa từng thích qua một người hay sao?"

Thẩm Dữ đột nhiên tăng lực đạo nắm tay cô thật chặt: "Có chứ, là người đang đi song song với anh này."

Khóe miệng Bạc Kha Nhiễm run rẩy một chút, lời này nói đủ nhất châm kiếm huyết.

Thẩm Dữ mở cốp xe, đem vali cô bỏ vào.

"Đi thôi, lên xe."

"Dạ."

**

Trên đường về nhà rất nhanh.

Đổi giày sang dép đi trong nhà, Bạc Kha Nhiễm trước tiên là đi vào phòng ngủ, cô tưởng niệm nhất là chiếc giường rộng rãi trong phòng ngủ của mình.

Thẩm Dữ đi theo phía sau Bạc Kha Nhiễm, anh đem giày của hai người sắp xếp chỉnh tề, lúc này mới đi vào phòng.

Vừa vào liền thấy Bạc Kha Nhiễm chôn cả người trong chăn đệm, thời điểm cô bước vào cửa liền cởi áo khoác, lúc này trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, sơ mi được đóng thùng trong chiếc quần jeans lửng màu đen, tôn lên vòng eo thon gọn có thể ôm hết một vòng tay, đôi chân dài thẳng tắp tinh tế, xuống phía dưới là bắp chân trắng nõn cùng mắt cá chân xinh xắn.

Bạc Kha Nhiễm đem cả gương mặt vùi vào trong tấm chăn mềm mại, cô mơ hồ có thể ngửi được hương vị của ánh mặt trời, đột nhiên cô ý thức được một điều.

Cường độ công việc của anh cao như vậy, nên chắc sẽ không về nhà vào mỗi buổi tối đó chứ?

Cô xoay người định ngồi dậy hỏi Thẩm Dữ về vấn đề này, còn chưa kịp mở miệng, thì đã thấy Thẩm Dữ thình lình bước qua, cô nghi hoặc mà nhìn anh.

Quanh thân anh là hơi thở mát lạnh đập vào mặt, ánh mắt anh dần dần trở nên cháy bỏng, Bạc Kha Nhiễm mơ hồ nhận ra được một tia nguy hiểm.

Bọn họ sống với nhau đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, nhìn vào tư thế này của Thẩm Dữ, cô làm sao có thể không nhận ra tâm tư của anh lúc này.

Cẩn thận nghĩ lại, những ngày này bọn họ bận rộn đến mức một cuộc gọi tử tế cũng không có, càng đừng nói đến làm những chuyện khác.

Vì thế cô chủ đông vươn hai cánh tay ôm lấy cổ anh, sau đó nâng người lên chạm môi mình vào môi anh.

Thời điểm cô ngẩng đầu lên chạm môi vào mình, Thẩm Dữ đã không còn giữ được một tia lý trí cuối cùng, anh đưa tay nâng gáy cô lên một lần nữa làm sâu hơn nụ hôn này.

Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được sự nhiệt tình cùng vội vàng của anh.

Anh câu lấy môi cô không ngừng liếm láp, đùa bỡn.

Trên môi mang theo cảm giác ướt át làm hai người có chút trầm mê, nụ hôn càng ngày càng triền miên, cô chủ động cuốn lấy đầu lưỡi của anh, Thẩm Dữ chỉ cảm thấy một trận tê dại lan ra toàn thân, anh lập tức đảo khách thành chủ, đoạt lại quyền chủ động.

Kéo rèm___

Ngày hôm sau, thời điểm tỉnh dậy Bạc Kha Nhiễm cảm thấy eo mình giống như bị xe lăn cán qua, nghĩ đến hôm qua anh không tiết chế, giống như sói bị đói bụng nhiều năm, làm cho cô nghĩ lại không khỏi đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn nhỏ giọng mà mắng một tiếng

"Cầm thú."

Chi tiếc là Thẩm Dữ không có nghe thấy, bởi vì sáng sớm anh phải đến phim trường, cho nên lúc anh dậy, Bạc Kha Nhiễm vẫn có một chút ấn tượng mơ hồ, dường như anh có nói cái gì đó với cô, nhưng thật sự quá mệt mỏi, cho nên căn bản không có nghe rõ, tùy ý ừ vài tiếng, xoay người sang chỗ khác tiếp tục ngủ.

Bạc Kha Nhiễm vươn cánh tay từ trong chăn ra, lấy đồng hồ báo thức đặt bên tủ đầu giường qua xem, hiện tại bây giờ đã là mười giờ sáng.

Cô thoải mái mà duỗi eo một cái, lúc này mới từ trên giường ngồi dậy, chăn mỏng tuột từ trên người cô xuống, nhìn xuống người mình, Bạc Kha Nhiễm lại mắng thầm một tiếng cầm thú.

Sau khi tắm rửa xong, cô tùy ý mặc một bộ đồ hưu nhàn đi ra khỏi phòng ngủ, vừa đi ra liền nhìn thấy trên bàn có để một ly nước có dán một tờ giấy nhỏ, cô đi qua, bàn tay thon dài bưng ly nước lên uống.

Giấy note là do Thẩm Dữ để lại cho cô.

"Bữa sáng trong lo vi sóng, nhớ rõ phải ăn, còn có cơm trưa và tối nhất định không được bỏ bữa."

Nét chữ thẩm Dữ cứng cáp mạnh mẽ nhưng cũng rất đẹp.

Nhìn những lời này, Bạc Kha Nhiễm có thể tưởng tượng được biểu tình của anh khi viết ra những lời này, cười khẽ một tiếng, nhưng lại cẩn thận đặt ly nước xuống bàn, sau đó lấy giấy note dán lên tủ lạnh, lúc này mới đi đến bên cạnh lò vi sóng.

Bởi vì bữa sáng đặt trong lò vi sóng, cho nên lúc lấy ra vẫn còn mang theo hơi ấm.

Thời điểm cô đang ăn sáng, Thẩm Dữ gọi điện về cho cô.

"Anh có để giấy note, em đã thấy chưa?"

"Thấy rồi." Bạc Kha Nhiễm uống một hớp sữa bò, sau khi nuốt xuống mới đáp lại lời anh.

"Nhìn thấy là tốt rồi, nhớ phải ăn trưa cùng ăn tối, biết không?" Anh không yên tâm liền cường điều nhắc lại một lần nữa.

Thẩm Dữ rất hiểu Bạc Kha Nhiễm, cô người này chỉ cần lười lên là một ngày có thể không ăn cơm, còn một điểm nữa, cô là một người rất kén ăn, bình thường cô ăn cơm đầy đủ đại đa số là những lúc ở phim trường, bởi vì đóng phim nên cố định một ngày ba bữa, vì không muốn kéo chân đoàn phim, nên cô vẫn sẽ ăn một chút.

Nếu bản thân không đi quay mà ở nhà, cô phỏng chừng thật sự biến mình thành một đứa nhỏ, chỉ có uống chứ không ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc