SỦNG NHẬP TÂM PHI

Thẩm Dữ đứng dậy đi theo hướng Ngưu Kính chỉ, sau khi đi qua hành lang dài, anh đưa tay vào trong túi lấy điện thoại, chuẩn bị nhắn tin gửi cho Bạc Kha Nhiễm.

Tin nhắn còn chưa soạn xong, đã bị một người gọi lại.

"Thẩm Đạo."

Thẩm Dữ ngẩng đầu, nhìn thấy người nọ mới gọi anh.

"Cảm ơn bữa sáng của anh."

Thẩm Dữ nhìn cô, không nói gì, yên lặng mà nhét điện thoại di động vào trong túi.

Qua vài giây, lúc này anh mới hỏi cô, ngữ khí bên trong mang theo tràn đầy sủng nịch.

"Sau đó thì sao?"

Bạc Kha Nhiễm cười sáng lạn: "Chính là lại đây biểu đạt một chút lòng biết ơn của em đó."

Lòng biết ơn?

Thẩm Dữ nhìn cô cười rạng rỡ, khoé miệng không tự chủ được cũng cười theo hai giây, sau đó anh nhìn xung quanh vài lần.

Không có ai.

Khoé môi anh một lần nữa nhếch lên, nhanh chóng đi qua chỗ cô.

Bạc Kha Nhiễm vẫn không trốn tránh, nhìn anh một đường thẳng tắp đi lại chỗ mình.

Anh duỗi tay cầm lấy tay cô, tuỳ ý đẩy một cánh cửa đối diện trên hành lang rồi kéo cô vào.

Vừa vào cửa, Bạc Kha Nhiễm đã bị anh ấn người trên tường.

Trong nháy mắt xung quanh anh đều là mùi hương nhàn nhạt trên người cô, làm cho anh có cảm giác vô cùng thoải mái.

"Anh làm gì vậy?" Bạc Kha Nhiễm giương mắt nhìn anh, nhưng trên mặt không hề có một chút hoảng loạn nào.

Thẩm Dữ mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, nha đầu này ngày thường khi ở cạnh mình nơi có người ngoài thường có chút khẩn trương, sao hiện tại lại giống như không có chuyện gì.

Bất quá anh cũng không nghĩ nhiều, anh vốn đang định gửi tin nhắn cho cô, nhưng mà hiện tại căn bản là không cần.

"Nhớ em."

Bạc Kha Nhiễm yên lặng trợn trắng mắt: "Làm ơn, hai giờ trước chúng ta còn ở cạnh nhau mà?"

Thẩm Dữ không cho là đúng, anh dùng bàn tay tinh tế mà nhẹ nhàng cọ xát gương mặt mềm mại của cô.

"Nhất thời không thấy liền nhớ, một phân không thấy là nhớ, một giây không thấy vẫn là nhớ."

Nếu không phải chính tai nghe thấy, Bạc Kha Nhiễm thật sự sẽ không tin tưởng lời này là từ miệng Thẩm Dữ nói ra.

Anh thường nói cô miệng ngọt, kỳ thật cô cảm thấy, người nói ngọt là anh, so với anh, cô thật sự không theo kịp.

Lưng cô dán lên tường, vách tường có chút lạnh, dựa vào có chút không thoải mái, vì thế hai tay cô ôm lấy eo anh, cả người dựa sát vào anh.

Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô.

Làn da trắng nõn tinh tế, đôi mắt thanh triệt ô đồng nhìn anh, môi đỏ thắm có chút ướt át phấn nộn.

Đôi mắt đen của Thẩm Dữ trầm trầm, thanh âm hơi khàn.

"Không phải em nói muốn biểu đạt lòng biết ơn sao?"

Bạc Kha Nhiễm cong môi, cô nhón mũi chân, vì phối hợp với cô, Thẩm Dữ còn cố ý hơi hơi cúi người xuống.

Cô ghé sát người về sau, anh cảm nhận được hơi thở ấm áp cùng hương thơm trên người cô truyền đến.

Bạc Kha Nhiễm nhìn anh hơi hơi nhắm mắt lại, lúc cách môi anh mấy centimet, đột nhiên thay đổi phương hướng.

Môi cô dịch qua chỗ vành tai anh, thấp giọng nói một câu.

"Cảm ơn anh."

Thanh âm của cô vang lên bên vành tai, thanh âm mềm mại xuyên qua vành tai truyền đến tâm can anh, mang đến vô vàn tê dại ngứa ngáy.

Thẩm Dữ mở to mắt, trong mắt cũng không có ngoài ý muốn, dường như đã sớm đoán trước cô sẽ làm vậy, hơi tách cô ra một chút, sau đó duỗi tay ôm lấy hai bên má cô.

"Muốn cảm ơn cũng không phải làm như thế là xong được đâu."

Nói xong, anh mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô.

Đầu lưỡi dễ như trở bàn tay đẩy ra khớp hàm, lấy một loại tư thế không cho phép cô kháng cự mà quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, dùng sức mút vào thơm ngọt trong người cô.

Bạc Kha Nhiễm bị anh hôn đến nhũn người, xúc cảm tê dại từ lưng xông thẳng tới ót.

Thẩm Dữ hôn sâu cô hồi lâu, cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng, anh dịch môi tách ra nửa tấc, thanh âm khàn khán nói với cô.

"Lúc này mới chân chính là cảm ơn, hiểu chưa?"

Bạc Kha Nhiễm không để ý đến anh, bởi vì vừa rồi anh hôn quá thô bạo, khiến đầu lưỡi cô vẫn còn chút tê dại.

Thấy thế, Thẩm Dữ lại lần nữa ôm chặt cô, mắt thấy môi anh càng ngày càng gần, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới gấp gáp nói.

"Đã biết, đã biết.."

Thẩm Dữ vừa lòng khẽ cười, vươn ngón tay xoa xoa đôi môi hơi sưng của cô, một bên cọ xát, một bên nói với cô.

"Hôm nay anh phải đi rồi."

Bạc Kha Nhiễm cầm lấy mu bàn tay anh, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

"Hôm nay?"

"Ừ, buổi sáng nhận được điện thoại của Dương Cánh, bên kia có việc cần anh đi xử lý một chút."

Bạc Kha Nhiễm cũng biết, anh có thể sắp xếp thời gian đến gặp mình đã rất không dễ dàng, cho nên ngay từ đầu, cô cũng không hi vọng anh có thể ở đây nhiều ngày, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát.

Nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, vậy anh trở về đi."

Thẩm Dữ cảm thấy cô có chút mất mát, anh nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cô.

"Lúc nào rảnh anh lại tới gặp em, được không?"

"Vâng." Bạc Kha Nhiễm tiếp tục gật đầu.

Thấy bộ dáng ủy khuất của cô, Thẩm Dữ không khỏi bật cười, anh xoa xoa đỉnh đầu cô.

"Cốc cốc."

Ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng tiếng gõ cửa.

"Kha Nhiễm, nên ra rồi."

Nguyễn Lệ cố tình đè thấp thanh âm.

"Em đã biết." Bạc Kha Nhiễm đáp lại.

Thẩm Dữ lúc này mới biết, vì sao cô vẫn luôn không chút hoang mang, hóa ra là còn có người cố tình tạo không gian cho bọn họ.

Bạc Kha Nhiễm nhướng mày nhìn anh khoe khoang, sau đó duỗi tay đẩy anh ra.

"Em đi đây, lúc nào anh về nhớ gửi tin nhắn cho em."

"Được."

Hai người rời đi, Bạc Kha Nhiễm đi trước khoảng ba phút, lúc này Thẩm Dữ mới đi ra ngoài.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ.

Xem ra hiện tại trở về nói với Ngưu Kính một tiếng, cũng đến lúc anh phải đi rồi.

"Thẩm đạo."

Bỗng nhiên sau lưng có người gọi tên mình.

Thẩm Dữ dừng bước quay đầu lại đi.

Nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía mình.

Kỷ Thư Kỳ.

Kỷ Thư Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn ra người phía trước là Thẩm Dữ, cô ta giãy giụa nửa ngày, vẫn gọi anh lại.

Anh xoay người lại.

Nhìn rõ người trong góc, mơ hồ lộ ra một tia lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện.

Kỷ Thư Kỳ chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập loạn, cô ta nỗ lực ngăn lại nội tâm đang khẩn trương, cố gắng chậm rãi đi qua phía anh.

Thẩm Dữ bất động thanh sắc nhìn cô ta đến gần.

"Thẩm.."

"Cô là?"

Một bụng câu nói của Kỷ Thư Kỳ bị hai chữ này của Thẩm Dữ thình lình đánh gãy, trái tim "Loảng xoảng" như vỡ ra trăm mảnh.

Thẩm Dữ quên mất cô ta?

Tốt xấu gì lúc trước cô ta ở chung trên phim trường với anh gần ba tháng, sao nhanh như vậy anh đã quên mất cô ta không còn một mảnh.

Kỷ Thư Kỳ cắn môi, có chút xấu hổ.

Thẩm Dữ đem biểu tình trên mặt cô ta thu vào đáy mắt.

"Thẩm Đạo, tôi là Kỷ Thư Kỳ."

Thẩm Dữ không nói chuyện, chỉ lãnh đạm nhìn cô ta, con ngươi đen nhánh nhìn không ra một tia cảm xúc.

Đương nhiên anh biết cô ta là Kỷ Thư Kỳ, vừa rồi anh nói như vậy, chính là cố ý.

Bất quá ___

Cô ta là ai, cùng anh có quan hệ gì?

Kỷ Thư Kỳ bị Thẩm Dữ nhìn khiến gương mặt đỏ ửng.

Nhưng mà không phải cái loại ửng đổ thẹn thùng, mà là xấu hổ.

Bị một đôi mắt nhìn chằm chằn, cô ta có chút lúng túng.

Đôi mắt anh dường như có thể nhìn thấu nhân tâm, đặc biệt là lúc anh không nói lời nào, phảng phất trong lòng có chút tâm tư, hoàn toàn bị anh nhìn rõ, căn bản không hề có chút bí mật đáng nói.

Qua một lúc lâu, Thẩm Dữ mới ừ một tiếng.

"Không có việc gì, vậy tôi đi trước."

Anh lạnh lùng gật đầu chào cô ta, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.

Kỷ Thư Kỳ nhìn theo bóng dáng Thẩm Dữ, trong lòng có chút đau.

Anh vẫn luôn như vậy, lạnh lùng như một ngọn núi băng.

Mà cô ta lại cố tình đối với anh như vậy càng thêm mê muội.

Cô ta nhìn phương hướng anh rời đi, chính là chỗ tổ đạo diễn, vừa lúc cô ta cũng muốn đi qua đó.

Kỷ Thư Kỳ nắm chặt tay, đi theo.

Mới vừa đến gần, cô ta đã thấy Thẩm Dữ đang ở đó, không chỉ có có anh, Bạc Kha Nhiễm cũng ở đó.

Ba người bọn họ đang nói chuyện.

Cô ta cảm giác, thái độ của Thẩm Dữ đối với cô ta và Bạc Kha Nhiễm hoàn toàn không giống nhau.

Vừa rồi, lúc anh cùng cô ta nói chuyện, mặt đều không đổi sắc.

Hiện tại, anh cùng Bạc Kha Nhiễm nói chuyện, tuy rằng trên mặt cũng không có thay đổi gì lớn, nhưng mà cô ta lại có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt.

Anh đối với cô ta và Bạc Kha Nhiễm không giống nhau.

Chẳng lẽ bởi vì Bạc Kha Nhiễm là nữ chính, cho nên mới như vậy sao?

Kỷ Thư Kỳ nhìn, chỉ cảm thấy hàm răng cắn chặt như muốn đứt ra.

Trong đầu bất giác lần nữa hiện ra chuyện rạng sáng ngày hôm nay mình nhìn thấy.

Khi trở về cô ta cũng không ngủ, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.

"Thư Kỳ."

Thanh âm của Thái Cầm từ một bên truyền tới.

Kỷ Thơ Kỳ đột nhiên quay đầu lại: "Thái tỷ."

"Tìm em nửa vòng, nhanh đi trang điểm lại một chút, đoán chừng một lúc nữa lại quay tiếp."

Kỷ Thư Kỳ gật đầu, thay đổi ánh mắt đi qua chỗ Thái Cầm.

"Em tới đây."

Thái Cầm bất động thanh sắc ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy người Thẩm Dữ phía sau Kỷ Thư Kỳ.

"Đi thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc