SỦNG NHẬP TÂM PHI

Editor: MyYen050296

Bạc Kha Nhiễm mới vừa ngồi xuống không lâu, liền thấy Chu Thiệu Chi cầm một chai nước đi đến chỗ cô.

Hắn đưa chai nước cho cô, Bạc Kha Nhiễm vươn tay nhận lấy.

"Vừa rồi chắc là bị dọa không nhẹ?"

Bạc Kha Nhiễm gật gật đầu, xác thật là bị dọa không nhẹ, cô rất ít khi bị treo lên dây thép, lúc trước cũng có diễn qua, nhưng chỉ treo hai lần, hơn nữa độ cao tương đối thấp, thời gian cũng ngắn.

Không giống lần này, không chỉ độ cao cao mà thời gian còn dài, còn phải ở trên không trung huy kiếm đóng phim, vốn dĩ nội tâm đã có chút sợ hãi, đặc biệt là lúc dây thép đong đưa, cô cảm thấy trái tim của mình nhảy vọt lên tới cuống họng.

"Vâng, đúng là có chút, bất quá may mắn có anh, nếu không thì em sợ em sẽ rất luống cuống rồi." Bạc Kha Nhiễm cười nói.

Chu Thiệu Chi nhìn Bạc Kha Nhiễm trên mặt mang theo nét cười, nói.

"Không có việc gì, uống nước để bớt sợ đi."

"Được."

Bạc Kha Nhiễm gật đầu, trong lúc cô chuẩn bị vặn chai nước ra, lại nghe Chu Thiệu Chi nói.

"Anh vặn giúp em."

"Không cần đâu, em cũng không có yếu đuối đến vậy." Bạc Kha Nhiễm nhìn hắn phất tay, sau đó nhẹ nhàng vặn chai nước ra.

Đại khái khoảng mười phút sau, sau khi nghỉ ngơi chấm dứt mọi người chuẩn bị tiếp tục quay.

Dây thép một lần nữa trải qua kiểm tra xử lý, xác định sẽ không có vấn đề gì.

Chuyện vừa rồi đột nhiên phát sinh, cho nên có một đoạn ở sau không qua, cũng may đoạn ở trước có thể sử dụng được, chỉ cần đem đoạn ở phía sau diễn tốt là được.

Việc này đối với Bạc Kha Nhiễm và Chu Thiệu Chi cũng không có khó khăn mấy.

Hai người lúc trước cũng từng có hợp tác qua với nhau, cho nên lần nữa hợp tác có vẻ ăn ý với nhau, đoạn ngắn này rất nhanh đã quay xong.

Giữa trưa mười hai giờ ăn cơm, sau khi ăn xong mọi người lại vội vàng cho cảnh quay buổi chiều.

Thời gian quay < Nhậm trọng thành> cũng không tính là dài, hơn nữa Ngưu Kính yêu cầu cao, cho nên thời gian ở phim trường cực kì quý giá, hầu như các diễn viên đều ở lại phim trường không có rời đi, không có cảnh diễn thì lợi dụng thời gian rảnh ôn tập lại kịch bản.

Ngưu Kính dù sao cũng là đạo diễn lão làng, trong giới mọi người cũng rất tôn trọng ông, giống như trong đoàn phim của bọn họ có một ít diễn viên gạo cội, có quan hệ rất tốt với Ngưu Kính.

Còn có khách mời là diễn viên đại bài, có thể mời những đại bài đó đóng vai phụ còn hậu bối dóng vai chính, đối với diễn viên trẻ thời điểm quay phim đặc biệt tập trung tinh thần, sợ chính mình làm lỗi hại tiền bối NG.

Hiện tại Bạc Kha Nhiễm đang đối diễn với tiền bối Khương Ánh Nguyệt.

Khương Ánh Nguyệt đã từng có không biết bao nhiêu người gọi bà là nữ thần, có thể nói mỗi nhân vật bà đóng được gọi là kinh điển.

Ở cái thời đại không biết phẫu thuật thẩm mỹ là gì, có thể nói nhan sắc của khương Ánh Nguyệt được xếp vào hàng xuất sắc.

Bà năm nay đã bốn mươi tuổi có thừa, trên mặt bà ẩn ẩn đã nhìn ra một tia phong sương, nhưng tư thái ung dung vẻ đẹp tự nhiên hoàn mỹ, lại như cũ làm cho Bạc Kha Nhiễm cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Đối với Bạc Kha Nhiễm mà nói, Khương Ánh Nguyệt không phải một vị minh tinh, mà là một vị diễn viên nghệ thuật gia, cả đời bà dùng hết toàn lực để diễn xuất, được người yêu thích, được người tôn kính.

Ở sâu trong nội tâm Bạc Kha Nhiễm, kì thật cũng có mộng tưởng như vậy.

Cô hy vọng rồi sẽ có một ngày mình thoát khỏi cái nhãn mác minh tinh, cô muốn làm diễn viên, một một diễn viên nghệ thuật gia, chân chính dựa vào diễn xuất để kiếm cơm, dựa vào tài hoa mà ăn cơm, mà không phải dựa vào khuôn mặt thanh xuân đẹp đẽ.

Dung nhan rồi cũng sẽ theo thời gian mà mất đi, nhưng tài hoa và khí độ thì không bao giờ.

Lúc này đối diễn với Khương Ánh Nguyệt, trong lòng Bạc Kha Nhiễm vẫn có chút sợ hãi, cô thật sự là không có nghĩ tới, sẽ có một ngày mình sẽ cùng tiền bối đối diễn.

Không thể phủ nhận, cô sợ hãi chính bản thân vì khẩn trương mà không nói ra lời, nhưng cố tình lý trí liều mạng nói cho cô, tuyệt đối không thể, cô tuyệt đối phải lên tinh thần.

Lương Phinh đứng ở chỗ xa nhìn nữ nhân trung niên đứng ở nơi đó.

Chỉ bằng khí chất trên người của bà, Lương Phinh liền nhận ra bà chính là mẫu thân của mình.

Khuôn mặt nàng vốn lạnh như băng, không hàm chứa nụ cười, nhưng khi vừa thấy bà, trên mặt đã nở nụ cười tươi như hoa, là một loại quyến luyến không muốn xa rời của con gái.

"Nương!"

Nàng chạy nhanh đến chỗ phu nhân.

Lương phu nhân nhìn thấy con gái chạy như bay đến chỗ mình, trong mắt đều là sự yêu chiều.

Bà duỗi tay sờ sờ tóc nữ nhi: "Người đã lớn như vậy rồi, như thế nào mà giống hài tử như vậy."

Tuy rằng trong lời nói là sự trách cứ, nhưng ngữ khí lại không mang theo một tia trách cứ nào, có chăng chỉ toàn là vui mừng cùng sủng ái.

Không thể không nói Khương Ánh Nguyệt là một diễn viên gạo cội, diễn viên chân chính không chỉ có thể làm cho chính mình nhanh chóng nhập vai, đồng thời cũng có thể kéo theo người diễn cùng mình nhanh chóng nhập diễn.

Mà Bạc Kha Nhiễm chính là như thế, vừa rồi cô còn sẽ thấy thật khẩn trương, nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt của Khương Ánh Nguyệt, cô ngược lại rõ ràng rất trấn định.

Đôi mắt của bà quá có hồn, không cẩn thận mà đem Bạc Kha Nhiễm nhập thành nhân vật.

Cô ngữ khí tự nhiên, lúc này cô giống như thật sự là con gái của bà.

Lương Phinh không cho là đúng, nàng duỗi tay gắt gao ôm lấy cánh tay Lương phu nhân.

"Ở trong mắt mẫu thân, Phinh Nhi còn không phải là một hài tử sao?"

Lương phu nhân sửng sốt, mở miệng nở nụ cười, bà duỗi tay điểm nhẹ lên cái trán Lương Phinh một chút.

"Ngươi nha đầu này, cái gì cũng có thể nói."

Sau khi diễn xong, Bạc Kha Nhiễm còn chưa có phục hồi tinh thần.

Cảnh diễn này, cô cùng Khương Ánh Nguyệt diễn một lần liền thông qua, còn được Ngưu Kính khen ngợi một phen, nói là mấy tháng không thấy, kĩ thuật diễn xuất của cô tiến bộ rất nhiều.

Trong lòng Bạc Kha Nhiễm rất rõ ràng, cô sở dĩ diễn tốt như vậy, tất cả đều dựa vào Khương Ánh Nguyệt.

Cô chủ động cầm lấy một chai nước khoáng, sau đó đi đến lều nghỉ ngơi của Khương Ánh Nguyệt.

"Khương lão sư, mời ngài uống nước."

Khương Ánh Nguyệt tiếp nhận chai nước trong tay cô cười, nói: "Cảm ơn."

Bạc Kha Nhiễm vội vàng lắc đầu: "Không.. không cần khách khí ạ."

Khương Ánh Nguyệt nhìn bộ dạng khẩn trương của Bạc Kha Nhiễm, trên mặt không khỏi hiện lên vài phần hứng thú.

"Cháu giống như thật khẩn trương?"

Bị người chọc thủng tâm tư, Bạc Kha Nhiễm trong lòng liền cảm thấy quẫn bách.

"Cái kia, cháu.. cháu.."

Khương Ánh Nguyệt khó tránh khỏi mà cười ra tiếng: "Không cần khẩn trương."

Vừa rồi thời điểm đối diễn, trước khi quay một giây, bà còn thấy cô bé này rất khẩn trương, nhưng sau một khắc kia, cô liền nhanh chóng tiến vào trạng thái, từ trên mặt cô bà không nhìn ra một tia khẩn trương nào.

Trong lòng bà lúc ấy có chút tán dương, hiện tại thế hệ sau đúng là rất đáng sợ a.

Bạc Kha Nhiễm bình ổn cảm xúc một chút, khiêm tốn mà nói.

"Khương lão sư, chúng ta về sau còn có rất nhiều cảnh diễn chung với nhau, nếu cháu có chỗ nào diễn không tốt, còn hy vọng lão sự có thể chỉ điểm nhiều hơn."

Trong mắt Khương Ánh Nguyệt hiện lên một tia tán thưởng.

Cô nương này còn rất khiêm tốn thụ giáo.

"Đương nhiên có thể."

"Kha Nhiễm, cháu lại đây một chút." Từ đằng xa Ngưu Kính gọi Bạc Kha Nhiễm.

Bạc Kha Nhiễm ghé mắt nhìn ông một cái, sau đó đó đối với Khương Ánh Nguyệt mà nói.

"Khương lão sư, Ngưu đạo gọi cháu, cháu xin phép đi trước một chuyến."

Khương Ánh Nguyệt gật đầu: "Cháu có việc cứ đi trước đi."

"Vâng."

* * *

"Ngưu đạo làm sao vậy?" Bạc Kha Nhiễm đi đến trước mặt Ngưu Kính hỏi.

"Cháu lại đây." Ngưu Kính nhường ra cho cô một vị trí.

Ông chỉ vào camera, nói: "Cháu nhìn xem nơi này có vấn đề gì không?"

Bạc Kha Nhiễm nhìn vào camera, lúc này đang phát là cảnh đánh nhau của cô.

Từ chiêu thức đến thân hình vị trí, cũng không có vấn đề gì, nhưng nhìn vào có chút kì quái, giống như sai sai cái gì đó.

Một diễn viên diễn tốt, rất nhanh có thể nhìn ra vấn đề.

Thời điểm lần thứ hai nhìn lại, cô đã biết chỗ kì quái ở đâu.

"Giống như ánh mắt có chút không thích hợp."

Ngưu Kính vỗ tay một cái: "Đúng vậy, chính là ánh mắt."

Bạc Kha Nhiễm gật gật đầu: "Ngưu đạo, nếu không cảnh này để cháu quay lại một lần nữa đi."

"Có thể, nếu cháu đã nói như vậy, cháu đi chuẩn bị một chút đi, cảnh này quay lại lần nữa."

"Được."

Chờ quay xong cảnh này đã là một giờ sáng.

Toàn thân Bạc Kha Nhiễm mệt rã rời không còn chút lực, cánh tay luôn cầm kiếm giờ phút này có chút chua xót.

Nguyễn Lệ đi qua chỗ cô, giúp cô phủ thêm áo khoác.

Khí hậu ở Tân Xuyên khác xa với Ninh Hạ, nhất là nhiệt độ không khí vào lúc rạng sáng, thấp đến dọa người.

"Kha Nhiễm, đi nghỉ ngơi một chút đi, một hồi em còn có cảnh đêm nữa."

Hôm nay cảnh diễn của Bạc Kha Nhiễm rất nhiều, mấy diễn viên khác cảnh quay đều là lưu động, mà của Bạc Kha Nhiễm trên cơ bản đều là cố định.

Nửa tiếng sau còn có một cảnh quay đêm với Chu Thiệu Chi, nếu có thể thuận lợi một lần là kết thúc, thì không sai biệt lắm là khoảng hai giờ rười cô sẽ kết thúc công việc, nếu bị NG nhiều lần, chỉ sợ là đến ba bốn giờ sáng.

Cũng may cho đến chín giờ sáng ngày mai cô không có cảnh diễn.

"Vâng." Bạc Kha Nhiễm bọc thêm áo khoác bên ngoài.

"Đúng rồi." Nguyễn Lệ từ trong túi lấy di động ra đưa cho cô.

Di động này đúng là của Bạc Kha Nhiễm.

Thời điểm cô đóng phim, di động đều đưa cho Nguyễn Lệ cất giữ.

"Cậu ấy có gọi cho em vài cuộc, chị có nhận, chị nói với cậu ấy là em đang quay, cậu ấy bảo chị nói lại với em, sau khi quay xong thì gọi lại, em xem một chút, có muốn gọi lại cho cậu ấy hay không?"

Bạc Kha Nhiễm nhận điện thoại, mở khóa màn hình, quả nhiên thấy được vài cuộc gọi nhỡ của Thẩm Dữ.

"Vâng, em đã biết."

"Ừ, vậy em đi trước đi."

"Dạ."

Bạc Kha Nhiễm bọc áo khoác ngồi trên ghế, cô nhìn thời gian hiển thị trên màn hình.

Rạng sáng một giờ năm phút.

Cô nghĩ, thời điểm này, Thẩm Dữ chắc là đã ngủ rồi.

Cho nên cô đang suy xét có nên gọi cho anh hay không.

Cô có chút rối rắm, nhưng nếu không gọi thì có chút nhớ anh, hiện tại bây giờ cô rất muốn nghe giọng nói của anh.

Giây tiếp theo, cô liền gọi cho Thẩm Dữ.

"Đô đô đô.."

Bình luận

Truyện đang đọc