SỦNG PHI OMEGA CỦA ĐẾ VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, săn thú chính thức bắt đầu.

Người có thân phận tôn quý nhất là Mục Trạm, thường thì hoàng đế sẽ cần nói vài câu gì đó để bắt đầu, nhưng tính tình hắn không thích quy củ rườm rà nên cứ vậy bắt đầu luôn.

Săn thú cũng mang tính chất tranh đua nên tất nhiên không thể thiếu những trò cá cược.

Phần thưởng cho người thắng cuộc đều là trân bảo treo ngay bên cạnh. Con mồi càng khó săn thì phần thưởng càng cao.

Đối với đám vương công quý tộc kia thì phần thưởng cũng không phải là thứ gì quan trọng, quan trọng nhất là được hoàng đế để mắt tới.

Văn Minh Ngọc xoay người lên ngựa, cậu mơ hồ có thể cảm nhận được tầm mắt từ bốn phương tám hướng truyền tới, từ sau cung yến thì mỗi lần cậu xuất hiện đều sẽ như vậy, dần dà cậu cũng quen.

Lần này cũng có người quen của cậu luôn.

Ngụy Anh Vũ có dáng người cao lớn, giọng nói cũng vang dội nhất, không cần thấy người, chỉ cần nghe tiếng là biết anh ta cũng có mặt rồi.

“Ca ca, ngươi có được không vậy?”

“Những lời này ngươi cũng có thể nói với một người đàn ông sao?”

“Cái gì cơ…..à, ngươi đang nói chuyện kia à, hahahahaha, thế thì khẳng định là ta sẽ được hơn ngươi!”

Ngụy Anh Vũ đang cười nhưng bỗng nhiên giọng anh ta đột ngột dừng lại, như thể con vịt bị bóp cổ vậy.

Văn Minh Ngọc nhìn qua thì thấy bên cạnh Ngụy Anh Vũ có một người đàn ông trẻ tuổi, thân hình thon gầy, bộ dạng thanh tuấn, ôn tồn lễ độ, tuy sắc mặt hơi trắng nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, có một loại khí chất rất khó tả.

Vừa rồi đột nhiên Ngụy Anh Vũ im tiếng hình như chính là do bị y liếc mắt một cái.

Ngụy Anh Vũ là tướng quân, lập tức chú ý tới tầm mắt của Văn Minh Ngọc, anh ta nhìn sang rồi nói gì đó với người bên cạnh, sau đó cả hai cùng cưỡi ngựa đi tới.

Sau khi giới thiệu, Văn Minh Ngọc và Ôn Trường Lan cũng làm quen với nhau.

Văn Minh Ngọc biết Ôn Trường Lan là anh họ của Ngụy Anh Vũ, nhưng khi nghe họ nói chuyện, cậu cũng biết hình như thân thể Ôn Trường Lan không quá khỏe mạnh,

Tuy Ngụy Anh Vũ thần kinh thô nhưng có vẻ như anh ta rất lo lắng cho người anh này của mình, không để đối phương một mình. Nhưng Ôn Trường Lan lại ghét bỏ đuổi người, còn nhíu mày nói: “Ngươi quá nhoi, lại còn hay làm ồn, con mồi sẽ bị ngươi dọa chạy hết mất.”

Ngụy Anh Vũ bất mãn kêu ngao ngao như Husky, khi cãi nhau ấy mà, đôi khi không nhất định phải có lý, chỉ cần to mồm hơn là được, “Là ngươi quá soi mói!”

Nhưng cuối cùng Ngụy Anh Vũ vẫn bị đá ra chỗ khác. Lúc tiến vào bãi săn, nhìn anh ta cô đơn một mình, bóng dáng cao lớn còn lộ ra nét u oán vì bị vứt bỏ.

Văn Minh Ngọc nhịn không nổi bật cười.

Mấy ngày nay, Văn Minh Ngọc đều tập săn thú, trình độ đã từng bước thăng hạng. Đa số thời điểm cậu đều ở cạnh Mục Trạm, có khi cũng sẽ hợp tác cùng Ngụy Anh Vũ Ôn Trường Lan săn con mồi lớn.

Nhưng một ngày.

Mọi người đều tiến vào khu vực săn bắn, có người vào rừng rậm, có người giục ngựa chạy về phía thảo nguyên, chia làm mấy nhóm.

Để khởi đầu thuận lợi, Mục Trạm phải cùng đám trọng thần săn một con mồi lớn, nên tạm thời không ở cạnh Văn Minh Ngọc.

Khi vào rừng, Ôn Trường Lan luôn cách Văn Minh Ngọc không xa, có ý muốn cùng nhau kết bạn đi săn. Mà thực ra thì từ lúc Ôn Trường Lan cự tuyệt Ngụy Anh Vũ đồng hành, cậu đã cảm thấy hình như đối phương có lời muốn nói riêng với mình.

Nhưng lúc họ ở cạnh nhau cũng chỉ nói chuyện săn thú, không nói cái khác. Văn Minh Ngọc liền cho rằng bản thân quá mức mẫn cảm.

Đúng lúc này lại có một người cưỡi ngựa tới gần Văn Minh Ngọc, còn cười tủm tỉm bắt chuyện với cậu, có vẻ rất quen thuộc, nhưng thực ra, đây mới là lần thứ tư Văn Minh Ngọc gặp hắn.

Người đó tên Trì Bích Bách, rất thích cười, dáng vẻ rất dễ gần. Hai lần trước chỉ ngẫu nhiên gặp nhau trong lúc săn thú rồi chào hỏi mà thôi. Nhưng hôm qua lúc Mục Trạm không có mặt, hắn đã chủ động tới gần giúp Văn Minh Ngọc săn thú.

Văn Minh Ngọc nhất thời không hiểu ý hắn, hay hắn muốn bắc cầu qua mình để tạo quan hệ tốt với Mục Trạm nhỉ. Cậu cũng không ngốc, tuy mỗi lần tham dự hoạt động gì đều có rất nhiều con cháu quý tộc đến bắt chuyện, thoạt nhìn thì có vẻ rất tôn trọng cậu, nhưng thực tế chỉ muốn thông qua cậu dò hỏi tin tức, để xem xem cậu có đáng để lợi dụng hay không thôi.

Thời đại này phân chia giai cấp rất rõ ràng, gia thế, quyền thế, tài phú, thiếu một thứ cũng không được. Những quý tộc cao cao tại thượng đó luôn có vòng giao tiếp của riêng mình, không cho ai khác xâm nhập.

Người ta cười cười bắt chuyện nên Văn Minh Ngọc cũng không thể làm ngơ, chỉ có thể cười đáp hai câu sau đó quay đầu nói chuyện phiếm với Ôn Trường Lan, hy vọng Trì Bích Bách có thể thức thời rời đi.

“Vị này là Ôn quân sư phải không? Nghe nói lần này có thể thắng trận ít nhiều cũng là do Ôn tiên sinh bày mưu tính kế, đa mưu túc trí, giống như Ngọa Long tiên sinh năm xưa vậy.”

Ôn Trường Lan khiêm tốn cười đẩy lại lời khen. Văn Minh Ngọc phát hiện ý cười của y chẳng hề lan đến đáy mắt, lại nghĩ lại, hình như từ lúc Trì Bích Bách tới, Ôn Trường Lan liền không nói nhiều nữa, có vẻ không hề thích đối phương?

Văn Minh Ngọc không nhịn được quay đầu nhìn Trì Bích Bách, hắn mặc bạch y, dung mạo trung thượng, chỉ là khuôn mặt hắn thon gầy, gò má hơi cao, có cảm giác hơi khắc nghiệt.

Vẻ ngoài của hắn và Ôn Trường Lan đều là văn nhân, nhưng khi đứng cạnh nhau lại có sự chênh lệch rất lớn. Trì Bích Bách trông cứ như hàng pha kè, càng nhìn càng thấy chối.

Trì Bích Bách thấy Văn Minh Ngọc nhìn mình lại càng tươi cười, rất nhiệt tình, đề tài nói chuyện từ đi săn đến chuyện Thánh thượng đã từng săn được cả hổ dữ, rồi Thánh thượng từng mang binh đánh giặc dũng mãnh vô địch cỡ nào, giết mấy chục vạn quân địch, rồi lại từ từ hành hạ tù binh đến chết.

Đoạn trước còn bình thường, nhưng càng nghe, Văn Minh Ngọc càng cảm thấy hắn đang tả Mục Trạm như thể ác quỷ Tu La, chỉ biết tàn nhẫn giết chóc.

Hắn cố ý đúng không?

Nhưng tại sao? Hắn muốn cậu sợ hãi Mục Trạm sao?

Ôn Trường Lan không biết đã cưỡi ngựa tránh ra một khoảng từ lúc nào, giống như muốn để hai người họ nói chuyện vậy.

Văn Minh Ngọc vừa cưỡi ngựa vào rừng rậm vừa cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh, cậu phát hiện có tiếng động vật chạy qua đám cỏ phía sau bên trái, liền xoay người dứt khoát rút cung ra bắn tên, nhưng con mồi phản ứng rất nhanh, mũi tên chỉ lướt qua làm nó bị thương, sau đó đã chạy thoát.

Văn Minh Ngọc lấy mũi tên khác định bắn lại, nhưng Trì Bích Bách đã cắt ngang.

“Trước kia ngươi không có cơ hội học bắn cung, giờ lại có thể bắn như vậy đã là rất tốt rồi.”

Văn Minh Ngọc: “…………”

Có phải ảo giác không nhỉ? Sao cậu nghe giọng hắn cứ âm dương quái khí.

Nhưng không lâu sau, Văn Minh Ngọc đã biết hoàn toàn không phải mình nghĩ nhiều, cuối cùng Trì Bích Bách cũng lộ rõ ý đồ của hắn.

“Tuy người ngoài đều đồn ngươi nịnh hót leo lên chân bệ hạ, nhưng ta không tin, từ ánh mắt đầu tiên trông thấy ngươi, ta đã cảm thấy ngươi rất tốt. Ta rất hiểu tính tình của Thánh thượng…..tính cách ngài biến đổi không ngừng, có thể sẽ có lúc xúc phạm tới ngươi, ngươi đang ngụy trang chỉ vì muốn bảo vệ bản thân thôi, cuộc sống của ngươi trong cung nhất định không dễ dàng.”

Văn Minh Ngọc vô cùng vi diệu liếc nhìn Trì Bích Bách, cứ như thể nhìn động vật quý hiếm vậy. Cậu không nói lời nào, Trì Bích Bách nghĩ cậu không tin, liền tiếp tục khuyên bảo, miệng hắn cứ như thể gắn động cơ vĩnh cửu, “Ta rất hiểu hoàn cảnh của ngươi, nếu ngươi có chuyện gì khó nói, cứ coi ta là một người bạn mà tâm sự với ta, ta sẽ tận lực giúp đỡ ngươi.”

“Ví dụ như, rời khỏi hoàng cung…..”

Hắn nói câu này cực khẽ, chỉ đủ để hai người họ nghe thấy.

Văn Minh Ngọc rốt cuộc cũng không làm lơ nữa, cậu đột nhiên quay đầu nhìn hắn, như thể đã động tâm vậy.

Trên mặt Trì Bích Bách xẹt qua một tia mừng thầm, như thể chắc mẩm bản thân đã thành công.

Văn Minh Ngọc hỏi: “Nếu ngươi giúp ta, vậy chẳng phải ngươi sẽ gặp phiền toái sao? Vạn nhất Thánh thượng giận dữ thì ngươi phải làm sao bây giờ?”

Trì Bích Bách: “Ta có chút nhân mạch ở kinh thành, có thể sắp xếp chỗ ở cùng tiền bạc cho ngươi, hơn nữa ta từ nhỏ đã quen Thánh thượng, dù bị phát hiện thì cũng không thành vấn đề.”

Nghe hắn nói từ nhỏ đã quen biết Mục Trạm, Văn Minh Ngọc mơ hồ cảm thấy khó chịu, cậu khẽ nhíu mày, “Kinh thành? Ngay dưới chân thiên tử sẽ rất dễ bị phát hiện.”

Trì Bích Bách: “Đạo lý dưới đèn thì tối, ngay dưới mí mắt lại càng an toàn, chắc chắn họ sẽ cho rằng ngươi trốn đi xa, ra ngoài lùng bắt, chờ qua một thời gian thôi là ngươi sẽ có thể sống tốt.”

Lời này quả thực là suy xét thay người khác cực kỳ, giống như thể hắn là thánh phụ không thể chịu được việc nhìn người khác khổ sở, phải cứu người ta ra khỏi hố lửa vậy.

Nhưng thánh phụ cũng không hoàn toàn là một lời khen.

Bởi vì Văn Minh Ngọc không hề tin hắn.

Quả thực Văn Minh Ngọc muốn bỏ trốn, nhưng cũng không phải cứ thấy cơ hội là lại ngu si cắm đầu bước đến, có người xuất hiện đúng lúc như vậy, làm sao biết đó không phải là bẫy chứ?

Hơn nữa nghe xong những lời này, Văn Minh Ngọc luôn cảm thấy có chút mùi trà xanh, thật sự không biết nên nói cái gì.

Cậu cụp mắt suy nghĩ một hồi, trong lòng nảy ra một ý xấu.

Văn Minh Ngọc ưu sầu nhíu mày, ra vẻ đau khổ thở dài, “Ta sống trong cung quả thực rất không tốt.”

Mắt Trì Bích Bách sáng lên, vội ra vẻ kiên nhẫn lắng nghe.

“Ngươi không biết ta sống vất vả thế nào đâu, mỗi ngày ta đều phải dùng cơm cùng Thánh thượng, ăn nhiều sơn hào hải vị đến mức muốn nôn ra…..”

Trì Bích Bách đồng tình gật đầu, sau đó mở to mắt……ơ khoan, ngươi đang nói cái gì vậy???

Văn Minh Ngọc giống như không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ tiếp tục “kể khổ”.

“Ta chỉ muốn ăn cháo trắng rau xào thôi mà sao cũng khó như vậy chứ. Hơn nữa, ngươi có biết ta phải dùng cái gì ăn cơm không?”

Trì Bích Bách chợt có dự cảm xấu, không quá muốn nghe.

“Bát gốm vân tường long men tím đó. Đấy rõ ràng là đồ dùng của Thánh thượng, ấy thế mà cứ bắt ta phải dùng cùng, trong phòng ta còn có một đống đồ của Tàng Bảo Các, tất cả đều là những thứ giá trị liên thành, vốn ta còn sợ mình sẽ làm hỏng, nhưng Thánh thượng nói hỏng cũng không sao, ta nguyện ý dùng là vinh hạnh của những món đồ đó, lúc ta làm vỡ một cái ly mạ vàng, ngài ấy còn bảo ta đập nốt cả cái ly bằng dương chi bạch ngọc, ta không đập, ngài liền nổi giận, trong lúc khắc khẩu, ta không chú ý nên làm vỡ bình hoa, ngài còn cười bảo thanh âm thật dễ nghe, đúng là quá đáng lắm rồi đó.”

Trì Bích Bách nghiến răng: “……” Mẹ nhà nó, thật muốn đánh người.

Văn Minh Ngọc vẫn đang tiếp tục dùng ma pháp đánh bại ma pháp, ra vẻ mình là một đại sư kệch cỡm của Versailles, “Ngươi nói tính tình Thánh thượng không tốt phải không? Ta cảm thấy hình như ngươi nhầm rồi, ngài ấy kiên nhẫn đến mức đáng sợ luôn, ngày nào cũng bắt ta đi học, lại còn tự mình dạy ta cưỡi ngựa bắn cung, nhưng ai mà muốn đi học chứ, ta chỉ thích đi chơi thôi, thật phiền.”

“Tài bắn cung của ngươi…..là do Thánh thượng dạy sao?” Trì Bích Bách bây giờ như vịt bị bóp chặt cổ vậy, mặt hắn còn xanh hơn cả tên rồi. (Bích trong tên của Trì Bích Bách là ngọc bích, ý bảo mặt bạn này xanh hơn cả ngọc rồi )))

“Đúng đó, ngươi cũng cảm thấy thật phiền đúng không?” Văn Minh Ngọc cố tình bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ.

Trì Bích Bách cười gượng hai tiếng, sắc mặt rất không đẹp, hắn không muốn tin tưởng, “Ngươi đang nói đùa đúng không? Mấy lời này nghe kiểu gì cũng…… không chân thật, nếu Thánh Thượng thật sự coi ngươi như bảo bối, vậy tại sao lại để ngươi đi một mình tới đây.”

Văn Minh Ngọc mở miệng định nói, nhưng dường như cậu nhìn thấy gì đó, sắc mặt thay đổi, kéo dây cương giục ngựa quay đầu, có vẻ như muốn chuồn êm.

Trì Bích Bách quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái đã thấy Mục Trạm đang cưỡi ngựa tới đây.

Trong lòng Trì Bích Bách bỗng xẹt qua một suy nghĩ, lại nhìn thoáng qua Văn Minh Ngọc đang có ý đồ trốn tránh, càng cảm thấy vừa rồi cậu toàn nói bừa. Nghĩ vậy, hắn lập tức gọi: “Thánh Thượng.”

Mục Trạm mặt vô biểu tình nhìn lại đây, tầm mắt xẹt qua Trì Bích Bách, ngay sau đó đã lạnh nhạt dời đi, nhưng ngay giây sau hắn phát hiện Văn Minh Ngọc đang đứng phía sau, liền híp híp mắt rồi giục ngựa lại gần.

“Sao lại đứng đây?”

Trì Bích Bách cho là Mục Trạm đang hỏi hắn, vội vàng trả lời, còn tính vạch trần toàn bộ mấy lời nói linh tinh vừa rồi của Văn Minh Ngọc, “Thánh Thượng……”

Nhưng hắn vừa mới mở miệng, Mục Trạm giống như không nhìn thấy hắn, trực tiếp lướt qua rồi ngừng ở trước mặt Văn Minh Ngọc.

Văn Minh Ngọc nghiêng đầu, cậu miễn cưỡng cong khóe môi, trông có vẻ đáng thương vô cùng mà nói: “Con mồi chạy mất rồi, ta không bắn trúng.”

Mục Trạm thấy cậu như vậy liền nhịn không được liền duỗi tay sờ sờ đầu của cậu, động tác rất dịu dàng, rõ ràng mang theo ý trấn an. Nếu là người khác làm động tác này thì quả thực rất bình thường, nhưng đây là Mục Trạm, bạo quân.

Trì Bích Bách đần người ra, không dám tin tưởng.

Tình huống gì thế này? Chẳng lẽ những lời Văn Minh Ngọc vừa nói đều là sự thật?

Đây chính là bạo quân hung ác giết người như ma sao?

Mà không phải là một tên tình ái đầy đầu dính dính nhão nhão sao?!

Bởi vì muốn xoa đầu cậu nên tất nhiên Mục Trạm cách Văn Minh Ngọc rất gần, hai con ngựa dưới thân cơ hồ dán sát bên nhau, ngựa của Mục Trạm còn thực thân mật mà cọ cọ mũi với ngựa của Văn Minh Ngọc.

Hai người họ như đang ở trong thế giới của riêng mình, không thể chứa được những người khác.

Trì Bích Bách có vẻ như cực kỳ dư thừa.

Mục Trạm vốn dĩ chẳng hề để ý đến hắn, chỉ xoa đầu Văn Minh Ngọc rồi nói: “Đi thôi, cô tiếp tục dạy ngươi.”

Văn Minh Ngọc cười cười, “Được nha.”

Lúc hai người rời đi, Văn Minh Ngọc như sực nhớ ra chuyện gì, chỉ chỉ Trì Bích Bách nói: “Bệ hạ, lúc nãy hắn nói ta bắn cung rất kém cỏi.”

Mục Trạm nhìn qua.

Trong lòng Trì Bích Bách chợt nhảy dựng, hắn toát mồ hôi hột, không nén nổi sợ hãi, chỉ hoảng loạn biện giải: “Không phải, vi thần không hề nói vậy……”

Nhưng Mục Trạm chẳng thèm nghe hắn biện giải, trầm giọng nói: “Ngươi nói hắn bắn cung không tốt, chắc là rất tự tin với tài nghệ của mình, để cô xem ngươi lợi hại ra sao.”

Trì Bích Bách còn đang định nói gì đó, nhưng chạm tới ánh mắt Mục Trạm, lập tức hắn không thốt nên lời, chỉ có thể cứng đờ nhận mệnh, cầm lấy cung tiễn ngắm một hồi, thấy một con hồ ly đi ngang qua liền bắn.

Hồ ly kêu lên một tiếng sợ hãi rồi linh hoạt trốn mất. Mũi tên hắn vừa bắn còn không chạm nổi đến lông nó.

Văn Minh Ngọc giả vờ sững sờ, khẽ kêu lên và nói với giọng vô cùng ngưỡng mộ: "Tài bắn cung này thật đáng kinh ngạc."

Thỏ con có ý gì xấu đâu? Cậu chỉ muốn khen người ta thôi mà.

Chẳng qua dưới tình huống bắn không trúng này nếu khen càng chân thành thì nghe càng châm chọc.

Trì Bích Bách cảm giác huyết khí dâng lên, yết hầu đều có vị tanh ngọt, hắn tức muốn hộc máu. Nhưng Mục Trạm đang ở đây, hắn không thể phát tiết được, còn phải cười làm lành xin lỗi, “Vi thần vô tri, nhất thời mạo phạm Văn công tử, khẩn cầu bệ hạ thứ tội.”

Mục Trạm lãnh đạm nói: “Ngươi vô tri, không hề tự mình hiểu lấy, vô lễ với người khác, vậy thì phải bồi tội với cậu ấy, nói với cô làm gì?”

Trì Bích Bách nghẹn lại, hắn cắn chặt răng, cúi đầu bồi tội với Văn Minh Ngọc.

Văn Minh Ngọc thấy hắn không tình nguyện cúi đầu, bực mình trong lòng cậu cũng tiêu hết, còn hơi vui vui nữa.

Đối với cậu thì việc này coi như xong, nhưng Mục Trạm lại không phải người có thể dễ dàng ứng phó như vậy. Dám khiêu khích hắn, tất nhiên sẽ không có kết cục tốt. Mục Trạm nhìn thoáng qua Văn Minh Ngọc bên cạnh, biết cậu hơi nhát gan, lời đã đến miệng rồi nhưng hắn lại thay đổi, ra lệnh cho Trì Bích Bách: “Nếu ngươi tự tin như thế, vậy đi săn một trăm con mồi đi, không tính các loại động vật nhỏ, không được để người khác hỗ trợ.”

Trì Bích Bách mở to mắt, sao hắn làm được việc này?!

Ánh mắt Mục Trạm lạnh lùng.

Hắn cuống quít cúi đầu, “Vi thần tuân mệnh.”

Sau đó, hắn cũng chỉ có thể cúi đầu như vậy, nhìn theo vó ngựa trên mặt đất càng đi càng xa, vẫn luôn không dám ngẩng đầu lên. Trì Bích Bách cứng người tại chỗ, giống như một tượng đá vậy, tay hắn nắm chặt thành quyền, lực tay lớn đến mức rỉ ra tơ máu, trong mắt tràn đầy oán độc cùng không cam lòng.

Mà bên kia, Văn Minh Ngọc không chút do dự đã quên sạch người này. Một tên vừa không quan trọng vừa phản cảm mà thôi, nghĩ tới hắn làm gì cho lãng phí thời gian.

Không có người quấy rầy, bây giờ Văn Minh Ngọc mới chân chính bắt đầu thể nghiệm săn thú.

Văn Minh Ngọc căn cứ kinh nghiệm săn thú mấy hôm trước, cậu cưỡi ngựa tiến về phía trước, bắt đầu tìm con mồi. Tuy cậu không đi sát bên Mục Trạm, nhưng cũng không cách hắn quá xa. Dù sao nếu có sư phụ ở bên cạnh, người ta sẽ dễ sinh ra tâm lý ỷ lại, lúc cậu nói ý này, Mục Trạm chỉ liếc cậu một cái, chưa nói gì.

Sau khi săn được một con hồ ly, cậu quay đầu nhìn, trông thấy Ôn Trường Lan đứng cách đó không xa, y đang nói gì đó với Mục Trạm.

Ôn Trường Lan nhạy bén đến mức khiến người ta ngạc nhiên, gần như nhận ra ánh mắt cậu cùng lúc với Mục Trạm. Ôn Trường Lan ôn hòa cười, một thân khí chất văn nhân, thực dễ khiến người khác sinh hảo cảm. Hơn nữa tuy thân thể y không khỏe cho lắm, nhưng rất chú ý sách lược, săn thú không thành vấn đề.

Mục Trạm vừa tự mình săn thú, vừa đúng lúc hướng dẫn Văn Minh Ngọc hai câu. Ôn Trường Lan ngẫu nhiên cũng sẽ nói thêm mấy lời, nhưng đều không có ý vượt quá bổn phận, họ đi thành nhóm cũng tương đối hài hòa.

Sau đó, Ôn Trường Lan tìm cơ hội cưỡi ngựa đến bên người Văn Minh Ngọc, thấp giọng nói câu, “Trì Bích Bách đã từng là thư đồng của Tứ hoàng tử.”

Chưa nói đến chuyện khác, nhưng hiển nhiên là y đang nhắc nhở cậu không thể tin lời hắn nói. Văn Minh Ngọc nhớ tới quá khứ của Mục Trạm, mẹ đẻ tra tấn, phụ thân không quan tâm, bị các huynh đệ khác tùy ý bắt nạt, Trì Bích Bách nói là có quen biết, nhưng chắc cũng chẳng phải thứ tốt gì, quả nhiên là có mang theo ác ý, thiết kế bẫy rập chờ cậu nhảy vào.

Văn Minh Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, biểu tình vi diệu nói: “Mấy lời lúc nãy ta nói với Trì Bích Bách…… ngươi đều nghe thấy sao?”

Ôn Trường Lan sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: “Ngươi đang nói đến mấy câu kiểu —— Thánh Thượng quá sủng ta, ta thật buồn rầu thật phiền làm sao bây giờ, các kiểu ấy hả?”

Văn Minh Ngọc xấu hổ đến mức muốn chui vào hốc cây, lại bỗng nhiên nhớ ra vừa rồi Ôn Trường Lan đã nói chuyện gì đó với Mục Trạm, cậu đột nhiên ngẩng đầu, khẩn trương hỏi: “Ngươi không nói với Thánh Thượng chứ?”

Ôn Trường Lan cười cười, “Ngươi đoán xem?”

Văn Minh Ngọc cảm thấy mình như chết lâm sàng, viết thoại bản bại lộ chắc cũng còn không tới mức này.

Ôn Trường Lan thấy biểu cảm của cậu sống không còn gì luyến tiếc, càng không nhịn được cười, “Yên tâm, ta chỉ nói với Thánh Thượng, Trì Bích Bách đã nói với ngươi vài lời không dễ nghe. Ngươi không tin thì cứ đi hỏi lại Thánh Thượng là biết.”

Ngay tức khắc, Văn Minh Ngọc nhẹ nhàng thở ra.

Ôn Trường Lan lại nói: “Tên em họ ngốc nghếch kia của ta đã coi ngươi là anh em chí cốt, thường xuyên nhắc tới ngươi với ta, khiến ta không nén nổi tò mò, hôm nay vừa gặp, quả nhiên…… không giống người thường.”

Văn Minh Ngọc luôn cảm thấy lời y nói nghe rất kỳ quái, cậu gượng cười, hàn huyên hai câu rồi quay đầu tập trung săn thú.

Ôn Trường Lan nhìn theo bóng lưng đầy sức sống của cậu đuổi theo con mồi.

Thực ra, lần này Ôn Trường Lan tham gia săn thú, phần lớn nguyên nhân cũng là vì muốn gặp Văn Minh Ngọc. Trước đó y đã nghe Ngụy Anh Vũ nói chuyện xảy ra trong cung yến, liền lưu ý tới một vài chi tiết, tỷ như Thánh Thượng đột nhiên tức giận với đám vũ nữ, rồi lại rất hiếm có mà tha chết cho bọn họ.

Lúc ấy, chỉ có Văn Minh Ngọc đã nói với Thánh thượng vài lời.

Cậu ta có thể ảnh hưởng tới quyết định của Thánh thượng.

Ôn Trường Lan muốn tận mắt nhìn xem có phải thực sự như vậy không hay chỉ đơn thuần là trùng hợp.

Trước lúc vây săn bắt đầu, y bất động thanh sắc đánh giá, vừa lúc trông thấy một cung nhân nhát gan đang nơm nớp lo sợ, suýt nữa đã phạm sai lầm, sắc mặt Thánh Thượng rất không tốt, nếu dựa theo tính cách thô bạo trước nay của Thánh Thượng, cung nhân này chắc chắn sẽ bị phạt nặng, thậm chí bị xử tội chết.

Nhưng giây tiếp theo, Ôn Trường Lan liền trông thấy Văn Minh Ngọc thò lại gần, cậu cười xán lạn, không biết nói với Thánh Thượng cái gì, một lúc sau, sắc mặt Thánh Thượng đã hơi hòa hoãn, còn rất thuận tay vuốt vuốt tóc Văn Minh Ngọc.

Y chưa từng thấy ai có thể làm được điều này.

Có lẽ mọi văn nhân đều có cùng một mục tiêu, đó chính là hy vọng có thể phò tá một vị minh quân, kiến công lập nghiệp, vang danh sử sách. Y có thể nhìn ra, Thánh Thượng xử lý chính sự rất thành thạo, cũng rất có năng lực trở thành một minh quân, nhưng vấn đề lớn nhất chính là tính nết thô bạo kia, âm tình bất định, sát khí rất nặng, tính cách này khi đánh giặc là ưu thế, nhưng giờ muốn trị quốc, giết chóc quá nhiều sẽ cực kỳ bất lợi, nếu nói nghiêm trọng thì sẽ trở thành bạo quân tiếng xấu muôn đời.

Giờ lại xuất hiện người có thể xoay chuyển cục diện này, đương nhiên y rất coi trọng.

Ôn Trường Lan đang suy tư, đột nhiên một âm thanh vang dội như nổ bên tai y.

“Ca ca, ngươi đang ngốc cái gì vậy?!”

Bàn tay to như quạt hương bồ đột nhiên vỗ lên lưng y, dù đã thu bớt lực đạo, nhưng Ngụy Anh Vũ có quái lực, một giây là có thể tiễn người khác đi rồi.

Ôn Trường Lan quay đầu, nở nụ cười cực kỳ dịu dàng với anh ta, “Em họ, có muốn so một chút không?”

Hai mắt Ngụy Anh Vũ lập tức sáng ngời, “So chứ! Mà nếu ngươi thua thì sao?”

Ôn Trường Lan nói: “Ta biết một loại thức ăn mà thỏ rất thích, nó có thể so với cỏ bạc hà cho mèo, ta sẽ nói cho ngươi.”

Ngụy Anh Vũ hứng thú gật đầu ngay tắp lự, tư thế như kiểu chắc chắn là mình thắng rồi.

Ôn Trường Lan lại nói tiếp: “Nếu ngươi thua, trong vòng 3 ngày, ta nói gì ngươi cũng phải làm theo, không được cự tuyệt.”

Ngụy Anh Vũ vừa nghe đã cảm thấy cái này ăn thua gì, kể cả ngày thường không đánh cuộc thì anh họ cũng có biện pháp bắt mình làm này làm kia, giờ chỉ là trò chơi thôi mà.

Vì thế anh ta đáp ứng cực sảng khoái.

Khi đang muốn bẩm báo với Thánh Thượng, bọn họ vừa khéo gặp Trì Bích Bách, vì Thánh Thượng ra lệnh, nên hắn đang phải săn thú một khắc không ngừng.

Ôn Trường Lan chào hỏi: “Trì thế tử có tài bắn cung rất lợi hại, chắc phải săn được đến trăm con mồi rồi ấy nhỉ?”

Ngụy Anh Vũ thẳng tính, lại coi trọng thực lực, vừa nghe thấy lời này, không thèm suy nghĩ đã phản bác: “Ca ca, hẳn là ngươi lầm rồi? Tài bắn cung của hắn sao có thể coi là lợi hại được.”

Anh ta cố gắng nhẹ giọng nói thầm với Ôn Trường Lan, nhưng tưởng là nói nhỏ mà thật ra cố nén không lớn tiếng cũng vô dụng. Khuôn mặt của Trì Bích Bách giờ không đơn giản là màu xanh nữa rồi, nó phải là đỏ, cam, vàng, xanh lá cây, xanh lam và tím luân phiên nhau.

Qua vài giây, Ngụy Anh Vũ mới phản ứng lại, anh ta hơi xấu hổ gãi gãi tóc, nhưng lại cảm thấy mình chỉ nói thật, không muốn xin lỗi, liền kéo dây cương, cưỡi ngựa đi tới chỗ Văn Minh Ngọc, “Văn huynh đệ mới vừa ở săn hươu bào phải không, hôm nào chúng ta cùng đi săn gấu đen nhé, năm trước ta cũng săn được một con.”

Còn chưa dứt lời đã thấy Mục Trạm lạnh lùng nhìn qua.

Ngụy Anh Vũ cao gần hai mét mà cũng không tự chủ được run lên một chút, anh ta không quá hiểu nguyên nhân, nhưng đã mở miệng bào chữa theo bản năng, “Đương nhiên, thần vô pháp so sánh với Thánh Thượng, đám hổ ở bãi săn này đều sợ Thánh Thượng ngài.”

Trì Bích Bách sớm đã tức tối rời đi, rất nhiên hắn cũng vội vàng đi săn một trăm con mồi, bằng không khẳng định sẽ bị phạt nặng.

Ngụy Anh Vũ cũng đi so đấu với Ôn Trường Lan, nơi đây chỉ còn lại hai người Văn Minh Ngọc cùng Mục Trạm.

Thời gian săn thú trôi qua nhanh chóng, bởi vì có Mục Trạm ở bên cạnh, cho dù có người nhìn thấy bọn họ, cũng sẽ tránh ra, không tiến lên quấy rầy, nhường lại không gian luyện tập tốt cho Văn Minh Ngọc.

Chiến lợi phẩm cuối cùng quả thực rất phong phú.

Dựa theo số lượng con mồi cùng độ khó khi săn được chúng, cậu còn có thể giành được một phần thưởng nhỏ.

Tuy Bồng Lai Điện của cậu trân bảo vô số, nhưng chính mình thắng được đương nhiên sẽ không giống nhau, cậu vuốt ve ngọc bội, vẻ mặt vui mừng như nhặt được bảo bối.

Mục Trạm nghiêng đầu nhìn cậu, “Thích như vậy sao?”

Văn Minh Ngọc cười thực xán lạn, “Đúng vậy, đây chính là ta vất vả thắng được mà, đương nhiên là thích rồi.”

Nói xong, cậu nghiêng đầu nhìn Mục Trạm một hồi lâu, bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy tay Mục Trạm, mở lòng bàn tay hắn ra rồi đặt ngọc bội vào trong tay hắn.

“Tặng bệ hạ đó.”

Mục Trạm: “…… Vì sao?”

Văn Minh Ngọc không chút do dự nói: “Không vì sao cả, ta muốn tặng liền tặng nha. Hơn nữa nếu không phải có bệ hạ, chắc chắn ta cũng không giành được ngọc bội này.”

Mục Trạm rũ mắt nhìn ngọc bội trong tay, nhàn nhạt nói: “Cô chưa bao giờ dùng thứ ngọc bội thấp kém như vậy.”

Văn Minh Ngọc nghe vậy, định bảo thế thì trả ta đi, kết quả vừa định duỗi tay đã thấy Mục Trạm bỏ ngọc bội vào trong tay áo……

Ờ, “ghét bỏ”.

Sao trước kia mình không biết bạo quân còn có thuộc tính ngạo kiều nhỉ?

Vừa táo bạo vừa ngạo kiều.

…….Là bạo kiều?

Mịa, sao tự dưng lại thấy đáng yêu nhỉ.

Đầu óc mình đúng là hỏng rồi. 

Bình luận

Truyện đang đọc