SỦNG PHI OMEGA CỦA ĐẾ VƯƠNG

Sau khi bạc hà thỏ được đưa tới, Mục Trạm chẳng buồn đi xem, có vẻ cũng không có hứng thú gì, chỉ lúc sực nhớ mới bảo Triệu Đức Toàn mang lại đây.

Cây cỏ xanh lá hình tam giác, đầu nhọn, phủ một lớp lông ngắn mềm. Hình thức bên ngoài không có gì nổi bật, cũng không có gì khác đặc biệt, mùi cũng chỉ thoang thoảng, hơi mát và hơi đắng.

Mục Trạm nhéo nhéo hai cái rồi tùy ý ném vào hộp, thần sắc bình đạm, xoay người đi tìm Văn Minh Ngọc.

Trong tẩm điện, một bé lông xù trắng muốt đang ghé vào tháp ngủ ngon lành.

Từ lúc bí mật bại lộ, Văn Minh Ngọc chẳng buồn che giấu nữa. Cậu rất thoải mái mà biến trở về hình thỏ, lúc chỉ có hai người là cậu cùng Mục Trạm, Văn Minh Ngọc sẽ biến thành thỏ tai cụp, mặc kệ quần áo để sang một bên.

Cậu viết thoại bản đến mệt mỏi nên giờ đang nghỉ ngơi chút.

Mục Trạm nghiêng người qua án thư liếc nhìn thoại bản đang viết dở, tầm mắt xẹt qua, đọc nhanh như gió, tình tiết rất hấp dẫn tuy giọng văn có hơi non nớt, nhưng sau khi trau chuốt lại, tuyệt đối có thể coi là tác phẩm xuất sắc.

Nhưng Mục Trạm không phải vội tới xem thoại bản, hắn càng có việc khác muốn làm, liền không nhanh không chậm bước tới tháp ngồi xuống.

Thỏ nhỏ đang nằm bên chân hắn, mông thỏ lông xù đối diện với hắn, tròn vo béo đô đô.

Mục Trạm nhìn cậu, trong mắt hiện lên ý cười thoáng qua.

Sau đó hắn duỗi tay nhẹ nhàng nhéo tai thỏ, còn kéo kéo.

Trong lúc ngủ say bị quấy rầy, thỏ kia vô thức giật giật tai, muốn né tránh bàn tay đang làm loạn, nhưng ngay sau đó đã hít hít mũi như ngửi thấy mùi gì thơm, cậu chậm rì rì mở mắt nhìn Mục Trạm.

Hai mắt xanh thẳm ướt át, một mảnh mê ly, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ.

Nhưng cậu lại ngẩng đầu rồi kêu một tiếng mềm như bông, móng vuốt khẽ kéo vạt áo Mục Trạm.

Mục Trạm thấy vậy chỉ nghĩ là cậu đói bụng, liền cầm mứt bón cho cậu.

Quả nhiên thỏ tai cụp động động mũi, trong mắt mang theo khát vọng, rất chủ động ôm tay hắn sau đó há miệng…..a ô một tiếng cắn ngón tay hắn.

Mục Trạm sửng sốt, đầu ngón tay cảm giác ẩm ướt và mềm mại.

Lực tay hẳn lỏng ra, mứt rơi xuống trên tháp cũng không ai để ý. Ngày thường Văn Minh Ngọc rất thích mấy thứ đồ ăn vặt chua chua ngọt ngọt đó, nhưng bây giờ cậu lại hoàn toàn bỏ qua chúng.

Thỏ tai cụp giống như gặp được tuyệt thế mỹ thực, cậu gắt gao ôm ngón tay Mục Trạm, híp mắt phát ra tiếng kêu ngọt nị vui sướng.

Một bé thỏ mềm ấm nho nhỏ ghé vào tay Mục Trạm, tựa như một chiếc bánh dẻo mềm mại mới ra lò, chặt chẽ dính lên tay hắn.

Mục Trạm vừa động, cậu đã cuống quýt đuổi theo, chân ngắn nhỏ nương theo lực đạo của hắn mà run rẩy đứng lên một chút. Hàm răng nho nhỏ cắn nhẹ, trong miệng còn phát ra tiếng kêu hàm hồ như đang tủi thân nức nở.

Mục Trạm cứng đờ, hắn rũ mắt an tĩnh nhìn, lúc đầu còn mờ mịt, sau đó ý thức được chuyện gì, ánh mắt ám trầm.

Ôn Trường Lan đã nói cỏ này cực kỳ dụ hoặc với thỏ, chúng rất thích, chỉ cần ngửi được mùi là sẽ hưng phấn, như si như say.

Hắn nghe xong còn không để bụng, nhưng giờ xác thực đã thấy được. Ngón tay mà thỏ tai cụp đang ôm chặt không buông chính là ngón tay hắn vừa xoa lên cỏ, bên trên vẫn còn lưu lại hương khí. Văn Minh Ngọc ngửi thấy liền tựa như say rượu, lắc lư dính lấy.

Động tác thẳng thắn, nhiệt tình cùng giọng nói ngọt ngào dường như không thể rời xa hắn dù chỉ một giây.

Trong lòng Mục Trạm như có một viên đá ném vào mặt hồ, nổi lên gợn sóng, không thể bình tĩnh nổi.

Qua nửa khắc, thỏ tai cụp mới chậm rãi tỉnh táo lại, không ôm tay Mục Trạm chặt như trước, cũng không cắn hăng say thế nữa.

Mục Trạm thấy vậy liền sai người mang bạc hà thỏ tới.

Trước mặt Văn Minh Ngọc đã thanh tỉnh, hắn giơ cây cỏ kia lên, còn cố ý lung lay hai lần để thu hút sự chú ý của cậu.

Bạc hà thỏ lắc qua lắc lại giữa không trung, giống như một miếng mồi không ngừng hấp dẫn bé thỏ tham ăn.

Văn Minh Ngọc nhìn chằm chằm rồi bất giác duỗi móng vuốt nhảy lên muốn tóm cây cỏ, qua trái rồi lại qua phải, đuôi thỏ tròn sau mông rung bần bật.

Cuối cùng nhóc thỏ kiên trì nhảy cao lên rồi cắn chặt ngọn cỏ, sau đó treo cả người lơ lửng trên không.

Mục Trạm sợ cậu rơi xuống nên khẽ dừng lại, sau đó duỗi tay ôm lấy mông thỏ bông xù.

Gần như cùng lúc hắn cũng ngả người ra sau, nửa nằm nửa ngồi trên tháp. Thỏ tai cụp tự nhiên cũng bị hắn nâng lên rồi đặt lên ngực mình.

Hắn rũ mắt, cứ vậy dung túng thỏ tai cụp lăn lộn trên ngực mình, nhóc này ôm cây cỏ hết liếm lại cắn, híp híp mắt, tai thỏ run rẩy, cả người vui sướng vô cùng. Quả nhiên thỏ đều rất thích loại cỏ này.

Mới đầu Mục Trạm nhìn như vậy còn cảm thấy nhóc thỏ quả thực rất đáng yêu, nhưng khi thỏ tai cụp gặm cỏ đến mức quên hết mọi thứ xung quanh, tâm tình hắn bỗng trợ nên khó chịu một cách vi diệu.

Mục Trạm đột nhiên duỗi tay lấy cỏ trong ngực nhóc thỏ đi.

Nháy mắt, Văn Minh Ngọc liền gắt gao nhìn theo, ánh mắt ngập nước còn nhìn cả sang Mục Trạm, ý thức cậu vẫn mơ hồ, chỉ biết mình muốn cọng cỏ mỹ vị kia.

Cỏ rời xa cậu cũng chủ động chạy theo, lúc chạy về phía trước còn giẫm lên ngực Mục Trạm, móng trước đã ấn lên chiếc cằm đẹp đẽ lúc nào không biết.

Ánh mắt Mục Trạm đột nhiên lóe lên, bàn tay hơi dùng lực vò nát cỏ trong lòng bàn tay, chất lỏng từng giọt chảy khỏi kẽ tay hắn, rơi xuống mặt.

Văn Minh Ngọc ngửi thấy liền không thèm suy nghĩ cúi đầu liếm nước. Liếm một lúc chưa đã thèm còn bẹp bẹp hai lần như đang thơm thơm vậy.

Lần này thì Mục Trạm ngây người thật rồi, hắn hoàn toàn không đoán được cậu sẽ làm vậy.

Thỏ tai cụp nếm được đồ ngon liền thỏa mãn ô ô kêu lên, móng nhỏ không nhịn được chụp chụp hai lần, đúng lúc chạm lên khóe miệng Mục Trạm.

Mục Trạm hơi giật mình, ngón tay bắt lấy chân nhỏ lông xù xù kia nâng lên một chút, đệm thịt phấn nộn đối diện mặt hắn, sau đó, hắn ma xui quỷ khiến mà khẽ hôn lên.

Văn Minh Ngọc trầm mê trong bạc hà thỏ cũng chẳng cảm thấy có gì không đúng, còn cực kỳ hưng phấn khẽ chạm chạm lên khóe miệng Mục Trạm.

Mục Trạm khẽ cười rồi đưa bàn tay dính đầy nước bạc hà thỏ tới miệng cậu.

Cậu lại tiếp tục ôm chặt tay hắn rồi vui sướng liếm.

……

Một lúc lâu sau, Văn Minh Ngọc cuối cùng cũng tỉnh, ký ức về cảnh tượng vừa rồi hiện rõ mồn một trong đầu.

Thôi xong, cậu làm cái gì thế này!

Văn Minh Ngọc không khỏi suy sụp.

Cậu sắp bị chính mình tức chết rồi.

Vừa thấy loại cỏ này đã không còn lý trí nữa, biến thành con thỏ ngu ngốc chỉ biết ô ô làm nũng đòi ăn.

Hai móng vuốt nhỏ che mặt lại, xấu hổ quá đi.

Sau đó cậu nghe thấy tiếng xiêm y cọ xát, nhịn không được nhìn lén qua móng vuốt, thấy Mục Trạm đang rũ rũ bàn tay ướt át của mình, thậm chí còn có mấy giọt nước nhỏ giọt qua đầu ngón tay hắn.

Văn Minh Ngọc dại ra.

Mục Trạm cảm nhận được ánh mắt của cậu liền quay đầu hỏi: “Còn muốn liếm sao?”

Đầu óc Văn Minh Ngọc quay cuồng, chỉ thấy trống rỗng.

Thật muốn chết lâm sàng mà!

Mục Trạm ra vẻ không thấy cậu đang bối rối, hắn thong thả ung dung ngồi thẳng dậy, nhóc thỏ vốn đang ghé trong ngực hắn liền lăn lông lốc xuống như quả cầu tuyết. Hắn duỗi tay, cầu tuyết rơi vào lòng bàn tay hắn.

Chỉ có điều quả cầu tuyết này đang cuộn người, nói sao cũng không chịu ra.

Mục Trạm mang theo cậu đi rửa ráy. Mục Trạm chỉ cần rửa tay, còn nhóc thỏ phải rửa hết cả người, vì lúc cậu lăn lộn thì nước cỏ đều dính vào người, đặc biệt là khóe miệng.

Mục Trạm tự mình rửa sạch cho cậu, hắn làm vô cùng cẩn thận, không hề có chút sai lầm.

Việc này qua đi, Văn Minh Ngọc liền nói với Mục Trạm lần sau đừng để cậu chạm vào loại cỏ này.

“Vì sao? Không thích sao?” Có vẻ Mục Trạm đang không hiểu nổi.

Thích thì thích rồi, nhưng cái dáng vẻ ngu ngốc mơ hồ đến thần hồn điên đảo kia thực sự quá mất mặt rồi. Hút có một lần mà trả giá lớn thế thì thà nhịn còn hơn.

Mục Trạm lại không cho là đúng, “Thích là được, có gì mà phải nhịn, cũng làm gì có ai thấy nữa, còn cô thì đã thấy rồi, ngươi cũng không cần quá để tâm.”

Văn Minh Ngọc nghe xong lại thấy hình như cũng rất có lý, sau đó nghe hắn nói thêm vài câu thì mơ hồ gật đầu, còn dặn dò: “Ngẫu nhiên một lần là được rồi, đừng quá thường xuyên.”

Dù sao thì hút nhiều bạc hà thỏ dần dần sẽ không ngon như ban đầu nữa, cứ phải đi con đường bền vững mới được.

Vì thế cứ cách một thời gian là Mục Trạm lại lôi bạc hà thỏ ra, thỏ tai cụp lông xù cứ vậy bị hấp dẫn, cắn xong liền hai mắt mê mang, dáng vẻ như tên nhóc say rượu, hưng phấn lăn lộn trên đùi hắn, thân thể xoắn quẩy, còn phát ra tiếng kêu ngọt nị, cả người mềm thành một vũng nước, còn không hề phòng bị nằm ngửa, lộ ra cái bụng tuyết trắng.

Quẩy được một lúc thì cậu mệt mỏi nằm ườn ra y như một chiếc bánh thỏ.

Sau đó Mục Trạm sẽ niết tai niết đuôi cậu, làm quá mức chút cũng không bị phản đối.

Vốn Văn Minh Ngọc cho rằng bạc hà thỏ chính là giới hạn của cậu rồi, không thể có chuyện gì xấu hổ hơn được nữa.

Nhưng không quá hai ngày, còn có chuyện còn xấu hổ hơn.

Mục Trạm đọc được thoại bản cậu viết.

Quyển song nam chủ tương ái tương sát kia còn chưa viết xong nên đương nhiên quyển Mục Trạm xem chính là quyển đã hoàn kia, vì nội dung chủ yếu là tỉnh cảm ngọt ngào cùng vả mặt nên đương nhiên không thể thiếu tuyến tình cảm nam nữ hỗ động.

Mục Trạm xem thì cũng thôi, thế mà hắn còn cố ý đọc ra trước mặt cậu!

“Trong lòng hắn bốc lên ngọn lửa cực nóng, một phen bắt được cổ tay nàng ấn trên tường, cúi đầu liền hôn lên, còn liếm cắn cánh hoa kiều nộn kia, tình tự khó mà khống chế, đáy mắt đều là vẻ mê luyến không thể che lấp, xiêm y nàng rũ xuống, lộ ra bờ vai bạch ngọc nõn nà……”

Lập tức mặt Văn Minh Ngọc như muốn bốc cháy, nổ tung tại chỗ, cậu duỗi tay muốn giật lấy thoại bản nhưng bị Mục Trạm điềm nhiên đè lại, tiếp tục đọc. Giọng khàn khàn trầm thấp nghe rất êm tai, nhưng những gì hắn đọc lại khiến Văn Minh Ngọc hận không thể chui luôn xuống hố.

Tên nào trước đây thấy Mục Trạm không xem thoại bản còn không vui thế hả, ngu vừa chứ!

Không xem tốt biết bao nhiêu, tốt hơn đọc thành tiếng thế này nhiều.

Lúc viết thì không thấy gì, ai ngờ đọc thành tiếng lại thế này.

Cậu chẳng có kinh nghiệm gì trong những chuyện đó, chỉ đành dựa vào những cuốn tiểu thuyết mình từng đọc mà viết một vài đoạn miêu tả nhưng không hề lộ liễu trắng trợn, cứ thế chém bừa, viết xong còn cảm thấy cũng ổn phết. Nhưng giờ mới phát hiện quả thực là thái quá.

Mau tìm người tới đi, cậu với Mục Trạm chỉ có một người được tồn tại thôi, không thể chịu nổi tên này nữa rồi.

Văn Minh Ngọc nóng nảy, đuôi mắt phiếm hồng, thậm chí còn muốn một miếng cắn chết Mục Trạm.

Mục Trạm đọc vài đoạn rồi mới chậm rì rì hỏi: “Ngươi viết thoại bản chính là để cho người khác đọc, nhiều người mua về đọc như vậy, tại sao cô lại không đọc được?”

Văn Minh Ngọc hơi sửng sốt, “Ta không……”

Mục Trạm giơ kịch bản lên lắc lắc hai cái, “Cô cũng chỉ là một độc giả rất bình thường, sao ngươi lại phản ứng lớn như vậy? Người khác đọc ngươi cũng sẽ phản ứng như vậy sao?”

Văn Minh Ngọc hơi ngẩn ra, cậu nghĩ tới lúc Ôn Trường Lan đọc thoại bản của mình, khi đó cậu chỉ hơi xấu hổ chứ chẳng có phản ứng gì khác.

Cho nên…..cậu tiêu chuẩn kép sao?

Tại sao chứ?

Lời trans: mịa cái chương này, đọc đoạn cổ vũ nghiện ngập đã thấy hài lắm rồi, lại còn thêm đoạn thoại bản =)))))))))))))) 

Bình luận

Truyện đang đọc