SỦNG PHI OMEGA CỦA ĐẾ VƯƠNG

Văn Minh Ngọc dại ra một lúc mà vẫn chưa định thần được, cả người đờ đẫn.

Cậu vừa sợ vừa không dám tin.

Nhưng sự thật đã bày ra ngay trước mắt, không thể làm ngơ nổi.

Văn Minh Ngọc nhắm mắt rồi chậm rì rì mở lại, vẫn thế, cậu không nhìn nhầm. Vẻ mặt cậu chán không buồn nói.

Vì cậu đang cúi đầu nên Mục Trạm không phát hiện ra vẻ mặt kỳ quái của cậu, hắn chỉ trông thấy vài tai đỏ bừng, cảm giác dạo này Văn Minh Ngọc dễ xấu hổ thật.

Mục Trạm duỗi tay sờ tai cậu, rõ ràng hơi nóng, lại còn mềm mại, vừa chạm vào liền khẽ co rúm.

Văn Minh Ngọc cúi đầu nhỏ giọng: “……Ta muốn ngủ.”

Nói xong liền co người nằm vào trong tổ quần áo kia, cậu ôm lấy quần áo Mục Trạm, cơ hồ chôn mặt trong đó, Mục Trạm biết nếu kéo người ra chắc chắn chỉ một lúc sau cậu lại chôn mặt vào, y như đà điểu. Hắn cảm thấy thực đáng yêu, hơn nữa thấy cậu ôm quần áo mình ngủ, cảm giác thỏa mãn khôn tả.

Nếu Văn Minh Ngọc ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, không bứt lông tai cũng không làm gì nữa, hắn nhìn một lúc rồi cũng ngủ theo.

Nhưng thực tế Văn Minh Ngọc lại co người lại, căn bản không ngủ nổi, vừa rồi cậu đã sợ tới mức tỉnh luôn rồi. Nhưng không thể để Mục Trạm biết được nên cậu đành phải cứng người cúi đầu, cố thả nhẹ hô hấp, không dám lộn xộn, làm bộ mình ngủ rồi.

Vốn cậu định mặc kệ, nhưng một lúc sau liền cảm thấy hơi lạnh, hơn nữa quần áo vẫn dính trên da nên cậu không thoải mái. Cậu cẩn thận động tay rồi lập tức dừng lại, vẻ mặt thực phức tạp.

Chịu đựng hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa, ngẩng đầu thật cẩn thận chậm rãi quan sát Mục Trạm, hiển nhiên hắn đang nhắm mắt ngủ. Sau một hồi quan sát, cuối cùng Văn Minh Ngọc quyết định bí mật xuống giường thay quần áo. Mặc dù trên giường có rất nhiều quần áo, nhưng nếu ở đây thay quần áo, cho dù cẩn thận thế nào, nhất định sẽ đánh thức Mục Trạm.

Vì vậy, cậu di chuyển rất nhẹ, và từ từ đứng dậy trong im lặng, cố gắng bước qua người Mục Trạm rồi rời khỏi giường. Toàn bộ quá trình diễn ra vừa chậm vừa căng thẳng, nhưng may mắn thay, cuối cùng cũng suôn sẻ.

Chỉ có điều lúc đó Mục Trạm đột nhiên trở mình làm Văn Minh Ngọc sợ tới mức tim suýt nữa thì ngừng đập, tưởng hắn tỉnh lại, cậu cứng người một hồi lâu, sau đó mới phát hiện hắn không tỉnh, chỉ đơn thuần là trở mình khi ngủ thì Văn Minh Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra.

Để không phát ra âm thanh, Văn Minh Ngọc còn cố ý không đi giày, cậu đi chân trần trên đất. Mặt sàn đốt địa long và trải thảm lông nên không lạnh chút nào.

Vì đang lén lút nên cậu không kiềm chế nổi căng thẳng, chẳng kịp quan sát xung quanh, chỉ cầm đồ mình vừa mặc lau lung tung lên ngực rồi thay quần áo cực nhanh xong trở lại mép giường, cậu nâng một chân lên rồi bò qua người Mục Trạm giống như khi nãy.

Một tay đã dừng trên tổ quần áo rồi, mắt thấy chỉ còn một bước nữa là thành công, nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì có một bàn tay duỗi ra đặt trên hông cậu, nhẹ nhàng kéo một chút, cậu liền ngã trên người Mục Trạm, vừa lúc ghé vào ngực hắn.

Mục Trạm khống chế lực tay rất tinh tế, hắn nắm tay rồi nâng eo cậu nên cậu không có việc gì mà chỉ hoảng hồn. Hắn tỉnh lúc nào vậy chứ?!

“Không ngủ mà lén lút làm cái gì thế hả?” Mục Trạm nhìn cậu chằm chằm, chậm rãi hỏi, ánh mắt tỉnh táo, hiển nhiên là ngủ rất nông.

Văn Minh Ngọc ngây ngốc, hơn nữa vừa rồi còn va nhẹ vào ngực Mục Trạm, bình thường không sao nhưng hôm nay lại hơi đau, cậu không nhịn được nhíu mày hừ nhẹ một tiếng.

Mục Trạm cứng đờ, sắc mặt khẽ đổi, “Đau bụng sao?”

Văn Minh Ngọc lắc đầu.

Nhưng Mục Trạm không tin, hắn đứng dậy muốn ôm lấy Văn Minh Ngọc rồi truyền thái y. Văn Minh Ngọc nhận ra ý của hắn, vội vàng túm tay áo hắn lại, “Đừng! Ta thực sự không sao mà.”

“Trừ phi ngươi nói cho cô, rốt cuộc ngươi làm sao.” Mục Trạm dừng lại, hắn nhíu mày, không yên lòng hỏi, “Sao lại thay quần áo?”

Mục Trạm nghi ngờ cậu có chuyện gì nhưng nghẹn không dám nói ra. Hắn không thích cảm giác mất khống chế và bất an này.

Văn Minh Ngọc mím môi muốn nói lại thôi, cậu thực sự không nói nên lời, chỉ có thể bám lấy vạt áo Mục Trạm như một bản năng. Mục Trạm cúi đầu nhìn, rồi hắn phát hiện ra có một chút ẩm ướt trên vạt áo cậu, chỗ đó cũng hơi đậm màu hơn nhưng cũng không rõ ràng, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện được.

Mục Trạm chỉ sửng sốt một chút rồi rất nhanh đã hiểu là chuyện gì. Vốn dĩ hắn không hiểu những chuyện liên quan tới thai kỳ, nhưng sau khi biết Văn Minh Ngọc có, hắn đã nghe thái y nói rất nhiều, thậm chí còn xem một chút thư tịch liên quan, chỉ có điều vì thời gian quá gấp nên hắn mới xem được vài tờ. Lại đúng lúc nhắc tới chuyện này.

Ánh mắt Mục Trạm tối sầm lại, hắn khàn giọng, “Cô giúp ngươi xem.”

Văn Minh Ngọc không cần suy nghĩ đã lập tức lắc đầu, mặt đỏ bừng.

“Đừng sợ, đây là chuyện rất bình thường, cô đã hỏi thái y, cần phải để nó ra mới không đau, chẳng lẽ ngươi cứ mặc kệ vậy sao? Như vậy sẽ càng khó chịu, cũng không tốt cho thân thể ngươi.” Mục Trạm thấp giọng, trong đêm yên tĩnh nghe có vẻ cực kỳ dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa bé không nghe lời vậy.

Văn Minh Ngọc vừa nghe đã tóm chặt lấy vạt áo rồi lắc đầu nguầy nguậy. Trong điện đã tắt nến nên khung cảnh rất mờ mịt, chỉ có ánh trăng bên ngoài mơ hồ chiếu vào.

Một tia sáng vừa vặn rơi xuống trên lông mày Mục Trạm, trong hoàn cảnh tranh tối tranh sáng đó, khi hắn kiên trì nhìn chằm chằm vào người khác luôn có cảm giác rất nguy hiểm, như thể đang chuẩn bị làm điều gì đó xấu xa vậy. Hơn nữa dù không có gì thì Văn Minh Ngọc cũng không thể thản nhiên để hắn xem được.

Im lặng một hồi.

Mục Trạm tóm lấy cổ tay cậu, thấp giọng nói: “Đừng tùy hứng, không chăm lo cho bản thân làm sao mai đi Quốc Tử Giám được.”

Văn Minh Ngọc nhớ tới chuyện ban ngày, tai cũng đỏ lên. Ban đêm tối vậy nhưng Mục Trạm vẫn thấy được, hắn hơi híp mắt.

Cuối cùng thì Văn Minh Ngọc vẫn rơi xuống thế hạ phong, cậu không chống lại được sức lực của Mục Trạm, tay như bị xiềng xích đè lên trên tấm nệm êm ái.

Mục Trạm cúi đầu nhìn chỗ cậu bị đau kia, nó sưng lên rõ ràng, còn run nhè nhẹ, trông đáng thương cực kỳ.

Đầu óc Mục Trạm ong ong, tựa hồ không nghĩ được gì nữa.

Văn Minh Ngọc quay đầu bịt tai trộm chuông, tự mình gạt mình, coi như không nhìn thấy thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng cảm giác vô cùng an tĩnh làm cậu có hơi hoảng, bất giác quay đầu lại muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo……cả người cậu cứng đờ rồi.

Qua một lúc lâu.

Mục Trạm đã giúp cậu xong rồi, may mà không nhiều lắm, bằng không Văn Minh Ngọc sẽ càng thấy dày vò, nhưng chỉ một lúc vậy thôi mà cậu cũng đã cảm thấy như lâu lắm rồi.

Văn Minh Ngọc vội vàng kéo lại áo, còn tưởng là có thể thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ để thoát khỏi tất cả những chuyện này, nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu thấy Mục Trạm đang liếm khóe miệng, lại còn híp mắt, biểu hiện không rõ ràng, như thể hắn đang nhấm nháp thứ gì đó.

Khi Văn Minh Ngọc nhận ra điều gì đó, thì có một tiếng nổ vang trời, đại não của cậu như bị sung huyết, toàn thân giống như con tôm bị luộc chín, đỏ hết cả lên, ngay cả ngón chân cũng đỏ nhạt, vô thức co quắp lại.

Mục Trạm cảm nhận được ánh mắt của cậu, hắn nhướng mày nhìn lại, hoàn toàn không có cảm thấy áy náy, ngược lại bình tĩnh cười nói: "Ta hơi tò mò thôi."

Tò mò cũng không nên như thế nghe chưa!!!

Văn Minh Ngọc cảm thấy đại não nóng rực, cả người như trống rỗng, hình như có rất nhiều thứ xẹt qua, cuối cùng đột nhiên cúi đầu vùi vào trong tổ quần áo, lựa chọn làm đà điểu.

Mục Trạm cười ra tiếng, tâm tình rất tốt, hắn vươn tay sờ sờ đầu cậu, "Ngủ đi, ta sẽ không trêu chọc ngươi nữa."

Văn Minh Ngọc càng vùi đầu xuống thấp, gần như trốn vào trong đống quần áo.

Mục Trạm xuống giường rồi rất nhanh đã quay về nằm lại, quả thực không làm gì cả. Văn Minh Ngọc co người trong tổ, xung quanh đều là tin tức tố quen thuộc mùi rượu mạnh, thậm chí trên người cậu cũng lây dính, nơi phát tin tức tố cùng gần như vậy, cuồn cuộn truyền đến không ngừng, còn nồng đậm hơn bình thường nhiều, hiển nhiên là do xúc cảm tăng vọt.

Ban đầu Văn Minh Ngọc còn cứng đờ, cảm thấy sau khi bị kích thích như vậy sẽ không thể ngủ được, nhưng không ngờ chỉ một lúc sau cậu đã bị hun đến choáng váng, tay chân như nhũn ra rồi dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong lúc mơ hồ, cậu cảm thấy như có ai đó lôi cậu ra khỏi đống quần áo để không bị khó thở, còn kéo chăn đắp cho cậu.

Ai cũng không ngờ đường đường là một bạo quân mà ban đêm còn giúp người khác đắp chăn. Đây có phải là người từng thấy cậu đá chăn ra mà vẫn mặc kệ trước đây không? Thật không thể tin nổi.

Một đêm trôi qua.

Lúc hai người còn đang ngủ say thì cung nhân đã cẩn thận tiến vào, đứng cách một khoảng nhắc họ thức giấc.

Mục Trạm đã sớm mở mắt tỉnh dậy, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Văn Minh Ngọc còn đang say giấc nồng, hai tay nắm thành nắm đấm đặt ở trước ngực.

Hắn khẽ cười thành tiếng rồi gọi cậu dậy.

Bởi vì Văn Minh Ngọc rất dễ đói nên sau khi rửa mặt thay quần áo xong, cung nhân đã bưng đồ ăn tới, coi như là ăn điểm tâm trước. Trên bàn bày một số món ngon tinh xảo, trong bát sứ còn có chất lỏng màu trắng sữa, tản ra hương vị êm dịu.

Cung nhân giải thích đó là sữa dê tươi.

Trước đây chắc hẳn Văn Minh Ngọc sẽ uống rất vui vẻ. Vị sữa dê tinh tế, mượt mà, lại vẫn còn ấm vừa đủ vào miệng, rất ngon.

Nhưng hôm nay vẻ mặt cậu rất vi diệu, thay vì uống sữa dê lại bỏ qua ăn thứ khác, ánh mắt có chút né tránh.

Nhưng Mục Trạm lại cầm ngay ly sữa dê lên uống một hớp. Trước đây, hắn không có hứng thú với những thứ này, chỉ dùng cho có lệ, hoặc đơn giản là không dùng.

Nhưng hôm nay lại khác, sau khi uống xong, hắn còn nhận xét, “Vị thường thường.”

Cung nhân vội vàng cúi đầu thưa sẽ kiểm tra lại.

Mục Trạm cũng không có ý trách tội, thậm chí hắn còn khẽ cong môi, giọng điệu chứa ý cười: “Không phải sữa dê không ngon, chỉ vì đã dùng qua thứ càng ngon hơn nên khó tránh khỏi kén chọn.”

Cung nhân tuy không hiểu, nhưng Thánh thượng không trách cứ đương nhiên là chuyện tốt, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi cung kính lui ra.

Nhưng Văn Minh Ngọc ngồi cạnh lại nghe hiểu, cậu vừa ăn, tay vừa âm thầm nắm thành đấm, thật muốn đánh chó. Tên này chắc chắn là cố ý nói như vậy, thậm chí cậu còn nghi ngờ sữa dê cũng là do hắn cố tình sắp xếp.

Nhưng giờ có trừng hay nói gì hắn thì cũng như dẫm vào hố vậy. Cho nên Văn Minh Ngọc chỉ tiếp tục ăn, làm lơ hắn coi như không nghe thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc