SỦNG PHI OMEGA CỦA ĐẾ VƯƠNG

Nếu không phải giờ vẫn đang trong hình thỏ lông xù xù chắc người khác sẽ thấy mặt cậu đỏ như trích máu, đầu đầy hơi nóng bốc lên mất.

Nhưng mặc kệ ra sao thì dưới sự giúp đỡ của Mục Trạm, cậu cũng đã đi wc xong, lúc ra ngoài, cả thỏ đều hoảng hốt, cảm giác như mình không sạch sẽ vậy. Mục Trạm còn giúp cậu lau lông nữa chứ!

Văn Minh Ngọc muốn hỏng mất, cậu trốn vào túi tay áo, đầu cũng không thò ra, thực sự không còn mặt mũi gặp người nữa rồi, hận không thể để mình nghẹn chết bên trong.

Đương nhiên Mục Trạm sẽ không để cậu nghẹn, hắn với tay vào túi áo, mạnh mẽ lôi thỏ tai cụp ra ngoài.

Cả buổi thượng triều hôm nay, Văn Minh Ngọc đều ngoan chưa từng có. Trước kia cậu còn thò đầu ra xem, lúc nào mỏi người còn lăn lăn, lúc Mục Trạm vuốt lông thoải mái còn rầm rì phát ra tiếng động khe khẽ, chỉ mình Mục Trạm nghe thấy.

Nhưng hôm nay cậu không hề chủ động thò đầu ra, cứ chui vào trong tay áo, lúc bị Mục Trạm vớt ra cũng chỉ héo rũ ghé vào tay áo hắn, tựa như một con thỏ lười biếng vỡ mộng vậy.

Mục Trạm không quá hiểu vì sao cậu lại uể oải như vậy, sờ tai nắm đuôi cũng không buồn phản ứng, hắn nhíu nhíu mày, tâm tình cũng trở nên không tốt lắm. Hắn không thích nhìn dáng vẻ này của Văn Minh Ngọc, cứ cười ngọt ngào vô tư lự, được vuốt thông thì thoải mái kêu hừ hừ mới tốt.

Hắn cau mày, sắc mặt khó coi, khí áp trầm thấp lập tức khiến triều thần phía dưới đoán già đoán non, nghĩ vừa rồi chắc Mục Trạm ra ngoài giết người. Đến tột cùng là tên nào không có mắt dám chọc giận bệ hạ vậy chứ.

Đám đại thần nơm nớp lo sợ, trong đầu tự biên ra đủ các loại ý tưởng, không tài nào ngờ được việc này lại đơn giản như thế, Mục Trạm đơn giản chỉ mang thỏ nhà mình đi giải quyết, giờ không vui cũng là vì thỏ của hắn không có tinh thần.

Sau khi Mục Trạm ra ngoài một chuyến về, vẻ mặt càng thêm bực bội không kiên nhẫn, làm triều thần bên dưới cũng nơm nớp lo sợ, sau đó cố gắng ép buổi thượng triều hai canh giờ xuống còn một canh giờ, họ không dám nói một câu vô nghĩa, cũng không dám chậm trễ một giây, thượng tấu xong liền bãi triều.

Văn võ bá quan cung kính hành lễ, Mục Trạm rời khỏi đại điện, tay hắn trấn an mà gãi gãi cằm thỏ tai cụp, bé thỏ lông xù xù chậm rãi ghé vào tay hắn nhẹ nhàng cọ cọ. Mục Trạm không lấy tay ra, cứ như vậy ôm thỏ.

Hôm nay Ôn Trường Lan cùng Ngụy Anh Vũ cũng tới nghị sự, làm tướng quân và quân sư, đương nhiên họ sẽ không ở lại kinh thành quá lâu, họ cần phải đóng giữ biên cương, không lâu nữa hai người sẽ xuất phát, chắc phải Tết mới trở về.

Vốn họ tới để nói chính sự, nhưng vừa tới gần, hai mắt Ngụy Anh Vũ đã dính vào con thỏ trong ngực Mục Trạm, không thể dời mắt nổi nữa.

Tuy lúc thượng triều, anh ta đã nhiều lần trông thấy bé thỏ tai cụp này rồi, nhưng hôm nay mới trông thấy gần như vậy, bông bông tuyết trắng, xinh đẹp vô cùng, trong nháy mắt, tâm tráng hán của anh ta rung động.

Ngụy Anh Vũ kích động không kìm được liền nói ra suy nghĩ mà mình đã ấp ủ trong lòng từ lâu: “Thỏ bệ hạ nuôi là thỏ đực đúng không? Nó đẹp quá, có thể cho lai giống với thỏ cái của vi thần không?”

Vừa dứt lời, điện nghị sự nháy mắt an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Ôn Trường Lan không nhịn nổi nữa, khẽ nhìn tên em họ ngu si của mình. Tuy y đã dặn Ngụy Anh Vũ đừng chơi tâm tư với bệ hạ, có việc cứ nói thẳng, nhưng có cần phải thẳng đến mức này không? Nếu Ngụy Anh Vũ không phải một tướng tài, dũng mãnh thiện chiến, chinh phạt biên cảnh, chắc đã bị Mục Trạm chém đến trăm lần rồi.

Lắm khi Ôn Trường Lan không thể hiểu nổi, chẳng lẽ trên người tên này có chốt mở gì sao? Nếu không vì sao trên chiến trường kiêu dũng thiện chiến mà bình thường lại ngu ngốc như vậy chứ?

Sắc mặt Mục Trạm đen ngòm, ánh mắt nhìn Ngụy Anh Vũ sắc bén tới mức có thể đem người thiên đao vạn quả.

Văn Minh Ngọc đang mềm như bông nằm trên tay Mục Trạm, vừa nghe những lời này còn hơi trì độn, chờ cậu phản ứng lại liền sợ tới mức giật mình, lập tức điên cuồng lắc đầu, móng vuốt lông xù xù ôm tay Mục Trạm, không màng gì nữa, chỉ biết chui vào tay áo hắn trốn, cả người tản ra khí tức phản đối mãnh liệt.

Vì tay Mục Trạm đang đặt trên đùi nên khi Văn Minh Ngọc chui lên trốn cũng coi như là trốn vào ngực hắn. Bộ dạng cự tuyệt không chút do dự kia khiến sắc mặt khó coi của Mục Trạm hòa hoãn lại, sát ý cũng thu liễm.

Bàn tay Mục Trạm khẽ nhúc nhích tóm thỏ tai cụp trên khuỷu tay lại rồi ôm vào ngực, sau đó lại dùng tay áo che lên, không cho ai nhìn dù chỉ một cọng lông.

“Không thể, cô không chuẩn, nhóc này cũng không muốn. Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, trừ phi ngươi muốn chết.”

Ngữ khí cực lạnh, lời nói còn mang theo lệ khí khiến ai cũng có thể nghe ra Mục Trạm vô cùng chán ghét chuyện này.

Vẻ mặt Ngụy Anh Vũ cực kỳ kinh ngạc, Ôn Trường Lan vội vàng điều chỉnh bầu không khí, mãnh liệt chỉ trích Ngụy Anh Vũ, cũng đề nghị phạt anh ta. Y nói trước là để tránh khi Thánh Thượng tức giận sẽ càng phạt nặng Ngụy Anh Vũ hơn, nhìn thì tưởng hố nhưng thực ra lại đang giúp em họ mình.

Để ổn định lại hiện trường, Ôn Trường Lan không chỉ đề nghị phạt Ngụy Anh Vũ mà còn khen con thỏ tai cụp kia, đương nhiên cũng không thể khen nhiều, y nhìn ra được Thánh Thượng rất thích con thỏ này, địa vị của nó chỉ sợ có thể sánh ngang với Văn Minh Ngọc. Sau đó, Ôn Trường Lan còn vô cùng có thành ý mà tặng Thánh Thượng một đống cỏ.

Tặng lễ là một việc vô cùng tế nhị, đặc biệt là khi muốn bồi tội. Mục Trạm là quân chủ chí cao vô thượng, tất nhiên chẳng thiếu gì mấy thứ châu báu trân quý, phải tặng đồ có thể chạm tới tâm khảm hắn mới là tốt nhất.

Trước kia Ôn Trường Lan không có đồ gì, nhưng giờ Thánh Thượng cũng thích nuôi thỏ, tất nhiên cũng vừa lúc y có đồ vật thích hợp.

“Thỏ đều rất thích loại cỏ này, nó ăn xong sẽ lăn lộn, nhìn dễ thương lắm.” Ôn Trường Lan giải thích, thứ cỏ y đưa chính là cái gọi là bạc hà thỏ kia.

Thần sắc Mục Trạm bất biến, không hề tỏ thái độ, chỉ tới khi nghị sự xong mới cho họ lui ra.

Ôn Trường Lan vừa về đã cho người mang toàn bộ bạc hà thỏ trong phủ dâng cho Thánh Thượng.

Khi họ nói chuyện bạc hà thỏ, Mục Trạm cũng đồng thời vuốt lưng cho Văn Minh Ngọc, Mục Trạm đã làm quen tay, kỹ năng vuốt lông cực kỳ tốt, khiến thỏ tai cụp thích lắm, chỉ một lúc đã gà gật ngủ mất.

Cũng bởi vậy nên cậu không hề biết gì về việc bạc hà thỏ được đưa vào trong cung.

Văn Minh Ngọc mơ mơ màng màng được Mục Trạm để trong tay áo rồi mang về tẩm điện, sau đó biến về hình người quần áo chỉnh tề, sau khi dùng cơm liền đi cùng hắn tới Ngự Thư phòng.

Văn Minh Ngọc vội vàng viết thoại bản, cứ cảm thấy như mình đã quên cái gì, nhưng cố mãi cũng không nghĩ ra, mãi tới lúc nghỉ ngơi ăn điểm tâm uống trà sữa, trong đầu cậu bỗng hiện lên một việc.

“Bệ hạ, ta không phải đi học nữa sao?”

Cậu hỏi theo bản năng, sau đó mới nhớ đã lâu rồi mình chưa gặp thầy giáo lúc trước. Đi tới bãi săn một tháng, sau đó hồi cung được nửa tháng, cậu gần như nghĩ mình đã nghỉ hè rồi.

Mục Trạm nghe vậy liền buông tấu chương trong tay, nhíu mày nói: “Cô cũng đang định nói với ngươi chuyện này, hai ngày nữa sẽ bắt đầu học lại, nhưng lần này không giống trước, cô sẽ tự mình dạy ngươi.”

Văn Minh Ngọc nghe vậy sợ tới mức điểm tâm trong tay cũng không cầm chắc, rơi bẹp một cái xuống mặt bàn.

Không! Đây không phải là sự thật! Ta không tin, ta không nghe ta không nghe!

Chỉ có emo này mới miễn cưỡng biểu đạt tâm tình của cậu lúc này.

Nếu những tiến sĩ đó dạy, cậu còn có thể trộm lười biếng, trộm làm việc riêng, nhưng Mục Trạm tự mình dạy thì sao? Căng lắm chắc cậu chỉ trụ được ba ngày. Trước kia cậu đã được thể nghiệm từ khóa học cưỡi ngựa bắn cung rồi, áp lực quá nặng, người bình thường sao mà chịu nổi.

Hơn nữa để một hoàng đế bận rộng chính sự như vậy làm thầy giáo cho mình quá mức đại tài tiểu dụng, càng khiến cậu có cảm giác tội lỗi.

Văn Minh Ngọc ngây ra một chút rồi vội vàng uyển chuyển cự tuyệt, muốn thuyết phục Mục Trạm thay đổi ý tưởng đáng sợ này.

Nhưng Mục Trạm kiên trì không đồng ý, ngược lại thấy cậu kháng cự như vậy, sắc mặt hắn trầm xuống, tin tức tố xao động, lại chuyển sang trạng thái ác khuyển muốn cắn người.

Văn Minh Ngọc đành phải lập tức gật đầu đáp ứng. Nói thật, Mục Trạm là một thầy giáo rất giỏi, nhưng một học sinh như cậu tất nhiên không thể ngẫu nhiên lười biếng được, thất thần một giây thôi liền cảm thấy phải xin lỗi thần dân cả nước vì đã lãng phí thời gian của một hoàng đế.

Mục Trạm nhìn cậu, bổ sung nói: “Đây chỉ là tạm thời.”

Văn Minh Ngọc lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Môi Mục Trạm mím chặt, banh thành một đường thẳng tắp, rõ ràng là cực không vui.

Lát sau, Triệu Đức Toàn vào bẩm báo, nói Ôn Trường Lan đã đưa đồ tới.

Lúc đó vẻ mặt Mục Trạm cực lãnh đạm, có vẻ không hề có hứng thú với loại cỏ này, nhưng sau khi được mở mang tầm mắt, hắn đã hạ lệnh dọn hẳn một khu vườn trong hoàng cung chỉ để trồng bạc hà thỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc