TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

Bất tỉnh mất mấy ngày, rốt cục Lý Thuần Quân đã có thể lấy lại ý thức, từ từ tỉnh dậy khỏi cơn mê.

Tuy là việc nghỉ ngơi bấy lâu có giúp hắn khoẻ lên một chút, nhưng suy cho cùng thì đó vẫn chỉ là một chút mà thôi. Hắn vẫn không thể tránh khỏi cái cảm giác mệt mỏi, kiệt lực, cũng như lười biếng của tuổi xế chiều.

"Lão cha tỉnh rồi, muội muội, ngươi đã nấu cháo xong chưa đấy?"

"Xong rồi"

Vừa mới tỉnh lại chưa lâu thì thanh âm của con gái đã vang lên bên tai. Điều này đã kịp thời an ủi tâm linh đang rất yếu ớt của Lý Thuần Quân, giúp hắn có thêm một chút động lực để có thể rời giường.

<

"Hửm?"

Kì quái.

Rất rõ ràng, trước đó cơ thể hắn thực sự không khác gì một khúc củi khô. Thế mà bây giờ nó lại trở nên óng ánh hồng hào, căng tràn sức sống, thoạt trông không khác gì thời trai trẻ. Điều này quả thật rất bất thường.

Bản năng vô thức liếc mắt nhìn đến chỗ nữ nhân đang đứng tại lối ra vào, Lý Thuần Quân chỉ thấy nàng đang nhoẻn miệng cười, lén lút khẽ gật đầu.

Lý Thuần Quân nhìn nàng, lập tức hiểu ra chuyện này là do nàng làm, cũng như nguyên nhân khiến nàng làm vậy.

Chút sức sống giả này hẳn là đủ để hắn qua mặt con gái đi.

Advertisement

"Đã bảo là đừng gọi phụ thân ngươi bằng cái kiểu đấy" Lý Thuần Quân ngồi dậy nhéo nhéo má Lý Tử Đằng: "Ngươi từ chỗ nào học ra cái kiểu xưng hô không chút tôn trọng bề trên như thế này?"

Lý Tử Đằng bĩu môi.

"Phụ thân, ta có chuẩn bị bữa chiều cho ngươi"

Lúc này, Lý Hồng Trần nhu thuận ngoan ngoãn đã bước vào phòng, trên tay mang theo một bát cháo nóng đã được chuẩn bị sẵn. Nàng không giống như tỷ tỷ, nàng một mực rất ôn nhu, hiếu thuận với cha ruột.

Còn tỷ tỷ thì... Chẳng qua chỉ là một kẻ khẩu thị tâm phi.

"Vẫn là Tiểu Hồng ngoan hơn, không hề muốn gây hấn với cha ruột" Lý Thuần Quân khoanh tay cảm khái.

Lý Hồng Trần được khen xong liền nhoẻn miệng cười toe toét, mặt mũi nở hoa.

"Còn Tiểu Tử thì giống hệt mẹ ngươi, miệng lưỡi mọi lúc đều giấu dao nhọn, tâm tính khó đoán. Nói thật thì... ta đã có chút hối hận khi nhận ngươi làm con rồi"

Lý Tử Đằng: "..."

Lão cha, chẳng phải ngươi cũng rất độc khẩu hay sao?

Mộ Khuynh Tiên: "Này, từ đầu đến giờ ta vẫn chưa nói câu nào, thế thì cớ gì ngươi lại lôi ta vào cái vũng bùn này?"

"Cứ vờ như không nghe thấy là được"

Mộ Khuynh Tiên thở dài: "Mau ăn cho lẹ đi rồi ra ngoài tiếp khách. Ta đã kể lại sơ qua chuyện vừa rồi cho họ nghe rồi, nhưng còn một số vấn đề nội bộ thì ta không thể trả lời được"

"Khách? Ai?"

"Họ Lăng, cùng hình chiếu của Nhân Hoàng"

"..." Lý Thuần Quân ngẩng cao đầu, vô lực vỗ trán một cái: "Nói thật, ta cảm thấy tên đó có độc, không muốn gặp chút nào"

"Đành chịu thôi, lần này là chuyện lớn, không thể ba hoa che giấu được" Mộ Khuynh Tiên nhún vai.

"Thôi được rồi, đúng lúc ta đang có chuyện cần làm"

Húp vội bát cháo, Lý Thuần Quân lại hớt hải chạy ra ngoài tiếp khách. Tại đó Lăng Tuyệt đã ngồi đợi sẵn, thần thái trông rất bình thản thong dong, thậm chí là có phần phè phỡn. Có vẻ như hắn không hề tức giận vì sự chậm trễ của chủ nhà.

Hình chiếu của Nhân Hoàng thì rất yên tĩnh ngồi bên cạnh Lăng Tuyệt, trông tựa như một cái vỏ rỗng vô hồn.

"Tham kiến Thất điện hạ, tham kiến bệ hạ" Lý Thuần Quân ôm quyền hành lễ.

"Không có người ngoài liền không cần lễ nghi" Hình chiếu Nhân Hoàng mở miệng đáp lời: "Xin lỗi vì sự chậm trễ, nhưng lúc đó thực sự ta không thể đến viện trợ được. Chẳng biết vì lí do gì mà Ma Hoàng đã lựa đúng thời điểm đó để tiến hành quấy rối, ta thật sự không có cách nào khác"

"Phụ hoàng vốn định cử Nữ Võ Thần đến giúp ngươi... Nhưng vấn đề là nàng lại đang mang thai, thành ra không tiện nhờ vả" Lăng Tuyệt tiếp lời: "Càng đen đủi hơn là đến khi viện quân tìm đến thì mọi chuyện đã kết thúc rồi, không còn chân nào để chen vào"

"Theo lẽ thường thì trận chiến quy mô lớn như vậy sẽ không diễn ra một cách chớp nhoáng. Ta có thể hiểu, nên ta cũng không trách bệ hạ" Lý Thuần Quân thông tình đạt lí nói: "Lúc đó ta cũng không có nhiều thời gian, mà Ma Thần thì lại quỷ kế đa đoan. Trận chiến càng kéo dài thì ta càng lâm vào bất lợi, thế nên ta mới lựa chọn kết thúc nó thật sớm"

"Nói như vậy... Ngươi hẳn là đã thành công kích sát Ma Thần rồi đi?" Nhân Hoàng hỏi.

"Nhờ Thiên Đạo giúp đỡ, ta đã thành công xoáy nát thân thể cùng thần hồn của hắn..." Lý Thuần Quân có chút vô lực, sắc mặt vô cùng kém cỏi nói: "Nhưng mà... Có điều gì đó đang mách bảo ta rằng Ma Thần thật sự vẫn chưa chết. Hắn ta đã dựa vào phương thức nào đó để tiếp tục tồn tại... Nhưng cụ thể là gì thì ta không biết được"

Không sao, chuyện này vẫn nằm trong dự tính của ta. Bất quá trong thời gian ngắn hắn ta sẽ không hồi phục được đâu... Thậm chí so với phàm nhân còn kém hơn" Nhân Hoàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu có yêu cầu gì thì ngươi cứ việc nói ra. Chỉ cần nằm trong khả năng, ta đều có thể đáp ứng ngươi"

"Đã đến nước này rồi, bệ hạ cho rằng ta vẫn còn mộng ước nào hay sao?" Lý Thuần Quân lộ vẻ mệt mỏi nói tiếp: "Bây giờ ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu không thành công, vậy thì đành chấp nhận số mệnh đi thôi"

Chỉ khi Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần không có mặt ở đây hắn mới dám nói vậy.

"Cũng đúng, với tình trạng của ngươi bây giờ thì thuốc tiên cũng khó lòng chữa nổi"

Lại suy nghĩ thêm một chút, Nhân Hoàng lại nói thêm một gợi ý: "Đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, không có giá trị tin tưởng... Nhưng với tình trạng bây giờ thì có chuyện làm còn hơn không, phải không?"

"Bệ hạ cứ nói"

"Ở lãnh địa Thần tộc có một khu di tích thuộc về một vị cổ thần. Nó có bản chất là một không gian bí cảnh cực kì rộng lớn, cổ đại và hoang sơ. Đi kèm với nguy hiểm trùng trùng thì cơ duyên nó đem lại cũng hoàn toàn có thể cân nhắc"

Lý Thuần Quân một mặt nghi hoặc.

"Thần vật có thể chữa trị đạo thương, khôi phục bản nguyên - Thiên Tử Quả" Nhân Hoàng hồi tưởng một chút rồi nói tiếp: "Đây là quả của một loại Thái Sơ Chí Bảo - Thiên Tử Thụ. Nhưng vì niên đại quá cổ lão xa xưa, cũng quá thần bí nên đến tận bây giờ nó vẫn chỉ là truyền thuyết, chưa ai tìm ra nó cả"

"Thái Sơ..." Lý Thuần Quân híp mắt lại, khoé miệng nhảy một cái: "Còn trước cả khi thiên địa hình thành..."

Ngay cả Thái Thủy Ngân Long còn về chầu ông bà rồi, thế thì cái cây kia còn hay không? Lý Thuần Quân chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đủ tuyệt vọng cho một ngày.

Nhưng Nhân Hoàng nói cũng không sai... Có chuyện làm còn hơn không.

Lý Thuần Quân cũng không quá ưa thích ngồi chờ chết.

"Đa tạ bệ hạ đã gợi ý"

Nhân Hoàng cười khoát khoát tay: "Chỉ là một gợi ý hư hư ảo ảo mà thôi, không đáng là gì. Cho nên, những lời ta vừa nói trước đó vẫn còn hiệu lực, có cần gì cứ nhờ con ta chuyển lời là được"

"Ta còn bề bộn nhiều việc lắm, gặp lại sau"

Nói xong, hình chiếu Nhân Hoàng liền tan biến thành hạt sáng, chỉ còn lại Lăng Tuyệt đang trơ ra đó với bộ mặt ngốc trệ.

Nhân Hoàng bỏ qua cái chuyện động trời này dễ hơn hắn nghĩ!

Rất li kì nha, tại sao lại không hỏi?

Lăng Tuyệt rất muốn hỏi, nhưng hắn lại sợ bị Mộ Khuynh Tiên ra tay phong sát. Hắn vẫn luôn biết nữ nhân đó rất đáng sợ, lại luôn một lòng bao bọc Lý Thuần Quân... Cho nên, một khi Lý Thuần Quân đã bị hắn dòm ngó, hậu quả sau đó có lẽ móc mắt đã là nhẹ nhàng nhất.

Muốn giữ mạng thì đừng giở thói hiếu kỳ.

"Về đệ tử của ngươi, Vân Phàm" Lăng Tuyệt suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Có thể để hắn ở chỗ ta thêm ít lâu không?"

"Làm gì?"

"Ta cũng nhiều việc như phụ hoàng, mà hắn ta thì lại là một trợ lí rất không tệ"

"Muốn lợi dụng đại đệ tử của ta sao?"

"Không thể nói như vậy, ta sẽ có ban thưởng tương xứng" Lăng Tuyệt vội khoát tay phủ nhận.

"Cũng được, nhưng đợi một thời gian đi, ta cần phải dạy hắn thêm một chút, nếu không thì làm sao đáng mặt sư phụ?" Lý Thuần Quân nghiền ngẫm một chút rồi thả một quỷ hồn ra khỏi cơ thể, giao cho Lăng Tuyệt: "Nàng là Bạch Khiết, có thể xem như tiểu bảo bối của ta. Tuy thời gian này nàng vẫn luôn say ngủ, nhưng chắc là không bao lâu nữa sẽ tỉnh rồi"

"Tuy là nàng khá trẻ con, nhưng tính tình lại rất chu đáo, thành ra ngoài việc hơi nghịch ngợm ra thì cũng không có gì để chê cả. Thế nên, tạm thời cứ để tiểu nha đầu này thay thế Vân Phàm đi"

"Ngươi còn nuôi cả nữ quỷ?" Lăng Tuyệt vuốt vuốt mặt nhận lấy quỷ hồn.

Không thể không công nhận một điều là bé gái lúc đang ngủ trông rất đáng yêu.

Lại nói...

Đánh nhau trời long đất lở như vậy mà vẫn có thể bình thản ngủ tiếp được sao? Đây là loại thiên phú quỷ quái gì vậy?

Thôi được rồi, có còn hơn không.

Lăng Tuyệt dứt khoát lựa chọn tin tưởng Lý Thuần Quân.

"Hẳn là mấy ngày nữa Vân Phàm sẽ đến gặp ngươi, nên đừng đi đâu xa"

Nói xong, Lăng Tuyệt liền đứng dậy ôm quyền cáo biệt. Hắn không muốn tiếp tục ở lại đây, vì hắn không muốn nhìn thấy Mộ Khuynh Tiên.

Giờ người đã đi hết, thế nhưng Lý Thuần Quân vẫn ngồi yên ở đó, thi thoảng lại buông câu thở dài.

"Hệ thống, ta còn khoảng bao nhiêu thời gian nữa?"

[Nhiều nhất là khoảng ba mươi năm]

"Ba mươi năm sao... Cũng chỉ là cái chớp mắt" Lý Thuần Quân ngáp một cái, dáng vẻ mệt mỏi kiệt lực vô cùng: "Cho ta xem phần thưởng đi"

Vì là đánh nhau, lại thêm việc phải che giấu chính bản thân nên hệ thống lần này không thu hoạch được gì nhiều cho Lý Thuần Quân làm phần thưởng. Tuy nhiên, bù lại thì điểm công đức mà hắn kiếm được thực sự quá nhiều, đã sớm vượt mốc một tỉ rồi, và có vẻ như nó vẫn đang không ngừng tăng lên.

Chỉ là...

Đã đến lúc này rồi, điểm công đức có nhiều cũng có làm được gì đâu?

"Giờ còn cách nào cứu được ta không?"

[Tạm không có biện pháp, nhưng có một cách sở hữu tỉ lệ thành công không cao]

"Cách gì?"

[Ngộ đạo. Chỉ cần ngươi tìm ra đạo của mình, ngươi sẽ thu hoạch được tân sinh. Nhưng sau khi trùng sinh, ngươi đã sớm đánh mất hoàn toàn cảm giác về đạo của chính mình. Và kể cả khi ngươi vẫn còn cảm giác, thời gian của ngươi vẫn không cho phép ngươi làm điều đó]

"Trời đất... Riêng cái này thì ta biết lâu rồi" Lý Thuần Quân dùng sức cọ lông mày: "Nói nửa ngày, giải pháp cuối cùng vẫn là đi bồi đắp bản nguyên trước hay sao?"

[Đúng vậy. Trong tình trạng không có bản nguyên thì ngươi có uống bao nhiêu linh dược gia tăng tuổi thọ cũng vô dụng. Có thể nói, ngoài ngộ đạo ra thì đó là cách duy nhất có thể giúp ngươi vớt vát lại một chút hi vọng sống]

"Để sau đi, dạy con cùng đệ tử trước đã"

Lý Thuần Quân không chắc mình sẽ sống tiếp được. Vậy nên, hắn quyết định sẽ tiến hành lưu lại đạo thống, tiếp nối truyền thừa của tiên động.

Tiếu Ngự: Ta là tới coi mắt.

Ngự tỷ: Coi mắt?

Tiếu Ngự: "Không cần nhiều lời, nhìn ngươi có vài phần tư sắc, ta động lòng, ngươi tự nghĩ biện pháp thích ta, 14 ức người bên trong ta chỉ cho ngươi cơ hội!"

Bình luận

Truyện đang đọc