TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

Mấy ngày sau, sau khi đã thu thập đầy đủ kì trân dị bảo có trong mảnh đại địa siêu cấp nóng bỏng này, Thái Chiêu Dương rốt cục cũng chịu thoả mãn rời đi.

Bao nhiêu vật phẩm quý giá thu thập được nàng đều nhét hết vào trong túi không gian của Lý Thuần Quân. Đây là một loại tín nhiệm rất rõ ràng, mà cá nhân nàng cũng không nghĩ là hắn sẽ đủ dũng cảm để ôm tiền bỏ trốn.

Hơn nữa, bản thân Lý Thuần Quân cũng chẳng có cái tâm tư đó. Cơ bản là nhà hắn siêu giàu, kì trân dị bảo không thiếu. Chỉ có điều đa số chúng lại vượt quá phạm vi hắn có thể phục dụng mà thôi.

Ít nhất là trước khi đạt đến giai đoạn Ích Địa Khai Thiên, hắn hoàn toàn không có khả năng đụng vào đống đồ đó.

Mặt khác, thật đau lòng thay là mấy món đó cũng không có tác dụng khôi phục bản nguyên cho Lý Thuần Quân. Đây có thể coi là bất hạnh trong vạn hạnh.

<

Sau khi rời khỏi khu rừng đỏ được vài ngày, Lý Thuần Quân cùng Thái Chiêu Dương đã may mắn được đặt chân tới một vùng đất tương đối bình thường.

Đây là một vùng đồng bằng cỏ thấp vô cùng rộng lớn, sở hữu sức sống tràn trề, mùi hương hoa cỏ thật nồng đậm, gió thổi hiu hiu, rất dễ đưa con người ta vào giấc ngủ thật yên bình.

Lý Thuần Quân vuốt vuốt trán. Hắn cảm thấy vận khí của Thái Chiêu Dương tương đối quỷ dị. Đây tính ra đã là lần thứ hai nàng đụng phải hảo vận rồi nha!

Hết khu rừng đỏ rồi đến nơi này, chẳng lẽ trong cõi u minh đang có thứ gì mách bảo rằng nàng có thể tại đây đánh một giấc mộng tiên tri?

Ừm...

Thiên Mệnh Giả mà, tuy mệnh cách vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng khí vận tuyệt đối không tệ, có thể hiểu thông.

Advertisement

Bất quá...

Thế thì tại sao hắn hết lần này đến lần khác đều gặp phải vận chó?

Ta là đấng cứu thế đó nha, vì cái gì vận khí của ta lại đen đến như vậy? Thiên Đạo tỷ tỷ muốn đổi cộng tác viên hay sao rồi?

Đậu đen rau muống xong, Lý Thuần Quân vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống nhóm bếp lửa, vì lúc này sắc trời đã không còn sớm, và hai người cũng đã thấm mệt sau nhiều ngày đi bộ liên tục.

Để xem tối nay nàng có làm giấc mộng tiên tri hay không.

Lý Thuần Quân đã mong chờ điều này từ khá nhiều ngày trước rồi.

"Gió thổi mạnh, thật khó nhóm lửa" Lý Thuần Quân nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở: "Thuận tay thì tìm thêm cho ta một ít đá cuội để chất lên chắn gió"

"Được~"

Tại đằng xa, Thái Chiêu Dương đang say mê tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn nghe thấy thế liền nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại. Nàng cũng cảm thấy gió ở đây rất mạnh, nhiều khi còn tốc cả chiếc váy nhỏ của nàng.

Nếu không phải mẹ đã dạy nàng một vài tiểu pháp thuật phòng hờ cho những trường hợp này thì nàng đã sớm lộ quang không biết bao nhiêu lần.

Nữ giới tự có cách giải quyết những vấn đề của riêng mình, bằng không thì há chẳng phải cánh nam nhân sẽ được lợi miễn phí?

Nằm mơ!

Nhưng mà... Nếu Lý Thuần Quân muốn nhìn thì nàng cũng không ngại cho hắn nhìn. Dù sao thì đây cũng đã không phải lần đầu, nàng hoàn toàn không cảm thấy lạ lẫm hay xấu hổ...

Có lẽ vậy.

"Ta đang nghĩ cái quỷ gì nha..." Thái Chiêu Dương dùng sức lắc đầu, khuôn mặt nhỏ có hơi đỏ lên: "Gần nhất tâm ma cứ quấy phá, thành ra dục vọng đang có chút cao... Hừm, phải nhịn mới được"

Nàng còn rất nhỏ, thành ra làm chuyện đó sẽ rất đau. Mà nàng... Lại sợ đau.

Thật ra nàng cũng không phải quá sợ đau. Nàng chẳng qua chỉ không muốn mình bị đau theo kiểu đáng xấu hổ như vậy.

Ôm theo một đống nguyên liệu cùng đá cuội trở về, Thái Chiêu Dương với thân hình nhỏ nhắn đang lộ vẻ có chút chật vật, kém chút làm rơi hết toàn bộ xuống đất.

Lý Thuần Quân mỉm cười, nhanh chóng chạy tới giúp nàng chuyển đá xuống rồi xây thành một cái lò kín gió, nhờ đó mà ngọn lửa đã có thể cháy một cách ổn định, không bị gió thổi tắt nữa.

Hắn có thể bày trận để tránh gió, nhưng làm vậy thì giống giết gà bằng dao mổ trâu quá... Tuy việc bày trận không quá tiêu tốn linh lực, nhưng hắn nghĩ mình vẫn nên hạn chế làm việc này thì hơn.

Mặt khác, nhờ có Thái Chiêu Dương ở ngay bên cạnh nên Lý Thuần Quân cũng chẳng sợ gió lạnh là mấy. Nhiệt khí mà nàng vô thức toả ra đã thừa sức để đẩy lùi chút hàn khí nhỏ này.

Nói sao thì nói, chỗ này đã không phải là rừng sương mù.

Mà lại, có gió thổi ngược lại là một chuyện rất thơ mộng, cảnh đẹp ý vui nha.

Thức ăn nấu xong, Thái Chiêu Dương cùng Lý Thuần Quân liền lao vào ăn uống say sưa ngon lành. Sau khi ăn xong, hai bên chỉ trò chuyện một vài chủ đề vặt vãnh rồi bắt đầu nghỉ ngơi.

...

...

Tối hôm đó, giống như suy đoán của Lý Thuần Quân, Thái Chiêu Dương đã thành công làm một giấc mộng.

Cảm giác chân thực này... Rõ ràng là giấc mộng tiên tri đã lâu không xuất hiện.

Mộng cảnh nhanh chóng được xây dựng, và Thái Chiêu Dương cũng mau chóng trở thành một phần tử bên trong mộng cảnh. Tại nơi đó, nàng nhìn thấy Lý Thuần Quân đang yên lặng mà đứng, sắc mặt mười phần âm trầm, hoàn toàn không ôn hoà dễ nói chuyện như lúc bình thường.

Gặp chuyện rồi?

Thái Chiêu Dương lập tức minh ngộ tới.

"Không gian đã bị phong toả rồi, kẻ địch ít nhất cũng từ Vũ Hoá Cảnh đổ lên chứ không thấp hơn" Lý Thuần Quân trầm giọng nói.

"Cái gì?" Thái Chiêu Dương đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại là khiếp sợ.

Phong toả không gian?!

"Trong trường hợp không gian bị phong toả, ngươi có bóp lệnh bài cũng vô dụng. Đây là một năng lực cực kì hiếm thấy, coi như là Tiên Nhân cũng chẳng có mấy người làm được. Hẳn là chính bản thân Thần Hoàng cũng không ngờ tới chúng ta sẽ gặp phải loại địch nhân như thế này" Lý Thuần Quân bình tĩnh nói tiếp.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Trong mộng cảnh, Thái Chiêu Dương với giọng điệu tràn đầy thấp thỏm cùng lo lắng hỏi lại. Thế nhưng, thứ đáp lại nàng vẫn chỉ là tiếng thở dài đầy bất lực của Lý Thuần Quân.

"Ngươi nghĩ ta sẽ có cách sao?"

Vừa nói, Lý Thuần Quân vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai mắt lung linh toả sáng, cứ như thể hắn đang nhìn xuyên qua không gian, một đường tìm đến tận bản thể của địch nhân: "Ra là vậy, chủng tộc đã tuyệt chủng ngoài kia sao... Bảo sao năng lực lại quỷ dị đến vậy"

"Nhân loại, bể tri thức của ngươi hẳn là không tệ nhỉ?"

Bên trong lao tù không gian, thanh âm kinh ngạc của sinh vật kia đã vang lên. Thanh âm này hoàn toàn trung tính, không nghe ra được là nam hay là nữ, chỉ biết là nó mang theo một cảm giác áp bách rất nặng nề, ngay cả Thái Chiêu Dương cũng suýt chút ngã quỵ.

Tuy sinh vật này không lộ diện, nhưng nó cường đại là rõ!

"Tạ ơn đã khích lệ" Lý Thuần Quân như cười lại như không cười nói: "Thế, ngươi muốn gì ở chúng ta?"

"Không gì cả, chẳng qua là ta cực kì căm thù nhân loại nên muốn giết chết ngươi thật nhanh thôi. Còn người bên kia thì... Thôi được rồi, giết luôn một thể cho bớt việc" Thanh âm kia lãnh đạm nói.

"Hừm... Có lẽ ta hiểu lí do vì sao ngươi căm ghét nhân loại" Lý Thuần Quân búng tay, mái tóc nhanh chóng biến thành màu bạc trắng, thiên luân hiển hiện, thần uy cũng bộc phát: "Thế thì giữa chúng ta liền không còn gì để nói"

Không gian phong toả nhanh chóng bị Lý Thuần Quân phá vỡ. Do đó, Thái Chiêu Dương có thể an toàn thoát thân nhờ vào khả năng dịch chuyển không gian của tấm lệnh bài vỡ nát.

Thái Chiêu Dương khóc lớn. Nàng biết rõ là hắn muốn hi sinh bản thân để mở một cửa sau cho nàng thoát thân.

"Lý Thuần Quân!"

Nàng dùng sức kêu to, như một nỗ lực muốn hắn dừng lại hành động này. Tuy nhiên, quá trình dịch chuyển vẫn tiếp tục diễn ra, để nàng thể nghiệm cái gì mới là "đau" thật sự.

Chỉ thấy tại khoảnh khắc cuối cùng, Lý Thuần Quân đã quay lại mỉm cười với nàng... Một nụ cười ấm áp tựa như gió xuân, đã thật lâu chưa từng xuất hiện trước mắt nàng.

"Thay ta chiếu cố con gái"

Nói xong, Lý Thuần Quân liền nhanh chóng biến mất. Hắn biến mất còn trước cả khi nàng kịp thoát khỏi hiểm cảnh.

Giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng, Thái Chiêu Dương vội vàng sờ lên má mình. Đó là hai hàng nước mắt, rất nhiều nước mắt, lòng cũng rất đau, bi thương, thống khổ đến không gì sánh kịp.

Cảm giác này vừa khó chịu, vừa uất nghẹn, vừa mất mát lại vừa trống rỗng, để nàng cảm thấy mình tựa như đang lạc lõng giữa thế gian rộng lớn này.

Đúng lúc này thì thanh âm của Lý Thuần Quân vang lên bên tai, để nàng càng thêm hoảng loạn hơn: "Ngươi bị sao thế? Vừa rồi ngươi khóc rất to, ta có gọi thế nào ngươi cũng không chịu tỉnh"

"Ta... Ta..."

Thái Chiêu Dương liên tục lau nước mắt, vẻ mặt trông vô cùng thống khổ. Nàng rất muốn nói cho Lý Thuần Quân nghe những gì mình vừa mơ thấy, thế nhưng không hiểu sao nàng lại không thể nói được. Bất kể có cố đến mấy nàng cũng không nói được câu nào ra hồn.

"Chỉ cần gật đầu thôi, giấc mộng tiên tri sao?" Lý Thuần Quân tinh tế hỏi.

Thái Chiêu Dương lập tức gật đầu.

Lý Thuần Quân khẽ nhíu mày, thoáng trầm tư một chút rồi chủ động ôm nàng vào lòng: "Hẳn là không phải chuyện tốt. Cứ việc khóc đi, đợi đến khi thoải mái hơn rồi kể cho ta cũng không muộn"

"Ta... Ta không khóc được... Kì lạ quá, cảm giác này là gì... Ta không hiểu..."

Đúng vậy, Thái Chiêu Dương căn bản không thể hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này là như thế nào.

Như muốn khóc lại không thể khóc, như đau lòng nhưng lại không thể nói ra, như muốn được ôm ấp vỗ về nhưng lại cảm thấy sợ hãi, như muốn được yêu thương nhưng lại cảm thấy thống khổ... Nói chung là cực kì mâu thuẫn, rất khó để lí giải.

Cơ mà... Khi được Lý Thuần Quân ôn nhu ôm lấy như thế này, nàng đã ít nhiều an tâm hơn được một chút.

Tuy cảm giác thống khổ kia vẫn còn, lệ vẫn cứ rơi, nhưng sự thật là nàng đã nguôi ngoai hơn so với lúc chứng kiến tất cả trong mộng cảnh thật nhiều.

Nàng dần hiểu ra... Cảm xúc này đều đến từ chính bản thân nàng trong mộng cảnh. Nó là cảm xúc của nàng khi bản thân đánh mất hắn, tận mắt chứng kiến hắn biến mất ngay trước mắt mình.

Thật đau, đau đến không gì sánh kịp, đau đến mức chỉ muốn chết đi cho xong. Có thể nói, thế gian vạn loại tra tấn đều không thể so sánh với nỗi đau này!

Cứ nhớ đến cảnh tượng đấy, nước mắt của nàng lại chảy xuống dữ dội hơn. Nàng chưa từng lên tiếng nức nở, thế nhưng lệ nóng lại cứ như phá vỡ hàng mi mà xuống, không cách nào ngăn lại được.

Đêm hôm đó, phải rất khổ sở thì Lý Thuần Quân mới có thể dỗ cho nàng nín khóc.

Thật ra, chính bản thân hắn cũng đang cảm thấy kì quái. Vì từ đầu đến giờ nàng vẫn chưa từng lên tiếng than khóc, thế nhưng nước mắt của nàng thì lại không hề đình chỉ. Cơ thể nhỏ nhắn cũng co ro run rẩy, dường như nàng đang cực kì hoảng sợ.

Hắn có thể đoán ra những gì nàng nhìn thấy là một tử cục.

"Ta nhìn thấy ngươi... Ân, là chúng ta đang bị thứ gì đó vây hãm, mà theo cách ngươi nói thì đó chính là phong toả không gian" Thái Chiêu Dương yếu ớt nói: "Sau cùng, vì muốn ta chạy thoát, ngươi đã làm gì đó để phá vỡ sự phong toả kia, giúp ta kịp thời thoát thân nhờ việc bóp nát ngọc bài"

"Thế thì ta chết chắc rồi" Lý Thuần Quân gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Tiếp đó, hắn lại hỏi: "Kẻ địch đã ép chúng ta đến bước đường đó là thứ gì?"

"Không biết, nó chưa từng lộ diện nhưng thanh âm của nó lại mười phần trung tính. Hơn nữa, nó có vẻ cực kì căm ghét nhân loại, mà theo như ngươi nói thì nó đã sớm tuyệt chủng ở thế giới bên ngoài" Thái Chiêu Dương đáp.

"Trung tính, căm ghét nhân loại, tuyệt chủng, năng lực không gian trời sinh..." Lý Thuần Quân nhéo nhéo cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế thì nó hẳn là loài Độc Giác Thiên Hạc rồi... Đó là một loài yêu thú không có giới tính, cũng sở hữu năng lực không gian trời sinh"

"Theo như đặc tính của chúng, chỉ khi tìm được bạn đời ưng ý thì chúng mới biến tính, trở thành giới tính trái ngược với bạn đời để có thể duy trì nòi giống..." Lý Thuần Quân nói tiếp: "Nhưng mà, nguyên nhân chủ yếu khiến chúng tuyệt chủng lại không chỉ là vấn đề sinh sản, mà còn là do sức hấp dẫn của năng lực mà chúng đang nắm giữ"

"Thật lâu trước kia, vì muốn nghiên cứu năng lực không gian nên nhân loại đã giết chết rất nhiều Độc Giác Thiên Hạc, mang sừng của chúng về để phục vụ cho công việc nghiên cứu. Lại thêm vấn đề sinh sản khó khăn, thế là loài sinh vật này liền tuyệt chủng không lâu sau đó, để yêu tộc hết sức phẫn nộ"

Thái Chiêu Dương nhướng mày. Có lẽ nàng hiểu vì sao thứ kia lại thống hận nhân loại đến vậy, thậm chí còn muốn giết Lý Thuần Quân ngay khi vừa chạm mặt.

"Về chuyện này thì ta không thể bình luận thêm bất kì điều gì, vì ngay sau đó yêu tộc đã cho nhân loại trả một cái giá thật đắt. Thậm chí đến tận bây giờ vẫn không thể hồi phục được vết thương kia" Lý Thuần Quân nhún vai: "Nói lại chuyện chính, với sự căm thù đến tận xương tủy như thế kia thì ta thật khó tránh khỏi tai kiếp nếu không may chạm mặt với nó"

Thái Chiêu Dương khẽ gật đầu.

"Mau miêu tả lại thật chi tiết cảnh tượng đó đi, nhất là cảnh vật xung quanh. Nếu như may mắn, chúng ta có thể tránh được một kiếp này không biết chừng" Lý Thuần Quân cười an ủi.

"Rõ ràng bản thân đã là người sắp chết mà lại đi an ủi người ta... Ngươi có vẻ rất dửng dưng trước cái chết nhỉ?" Thái Chiêu Dương rất hiếu kỳ hỏi.

"Vì mới không lâu trước, ta đã chết rất nhiều lần" Lý Thuần Quân cười khan: "Đừng hỏi nữa, mau kể lại cụ thể cho ta"

Thái Chiêu Dương gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn kể lại mọi thứ trong mộng cảnh cho Lý Thuần Quân nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc