TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

Hơn nửa tháng sau, rốt cục Lý Thuần Quân đã tỉnh lại từ trong trạng thái minh tưởng sâu.

Trong suốt quãng thời gian đó, công việc của hắn không đơn giản chỉ là luyện hoá linh mộc, mà đồng thời còn lĩnh ngộ rất nhiều thứ khác, tỉ như ba bộ kinh thư do nữ tử thần bí kia để lại.

Sau khi mở mắt, một cảm giác suy yếu đến cực điểm lập tức xông thẳng lên đầu Lý Thuần Quân. Nguyên do là vì hắn đã nhịn ăn, nhịn uống quá hai tuần, lại không được nghỉ ngơi tử tế, thành ra cơ thể của hắn nhất thời trở nên suy yếu.

Bất quá, nhờ có linh mộc tẩm bổ không ngừng nên tình trạng của hắn hiện tại không đến nỗi tệ lắm.

<

Như đánh hơi được Lý Thuần Quân đã tỉnh lại, Lam Hồ Điệp từ xa liền bưng một bát cháo thảo dược tới, một mặt dương dương đắc ý ngồi xuống bên cạnh Lý Thuần Quân.

Lẽ dĩ nhiên, thứ này chính là do nàng dụng tâm nấu ra nhằm giúp hắn phục hồi.

Thấy Lý Thuần Quân biểu lộ kỳ quặc, Lam Hồ Điệp liền bĩu môi: "Ta không bỏ độc vào đâu. Nếu ta muốn giết ngươi thì cần gì phải phí sức như thế?"

"Không phải vậy, ta đang sợ một thứ khác còn kinh khủng hơn cả độc dược" Lý Thuần Quân lắc đầu.

"Phi~ nói tóm lại là trong này không có độc, ta dám dùng danh dự để đảm bảo!" Lam Hồ Điệp bắt đầu có chút ủy khuất cùng mất kiên nhẫn nói ra.

Advertisement

Lý Thuần Quân nhíu mày, lại nhìn nàng với ánh mắt quỷ dị. Ánh mắt đó tựa như đang nói: Nhà ngươi có cái gọi là danh dự sao?

Bất quá, đến sau cùng hắn cũng không nói lời từ chối, ngược lại còn thành thật đưa tay tới muốn nhận lấy bát cháo nóng hổi từ chỗ Lam Hồ Điệp.

Lam Hồ Điệp vội vàng ngăn cản Lý Thuần Quân, tươi cười híp mắt: "Ta bón cho ngươi ăn, được chưa?"

"Ta tự ăn được, đừng nghĩ là ta sẽ nhường nhịn ngươi mãi" Lý Thuần Quân hung tợn lườm nàng một cái: "Cùng lắm thì ta có thể tự nấu ăn, thật không dám làm phiền đến ngươi đâu, yêu nữ đại nhân"

Nghe hắn nói xong câu ấy, trong lòng Lam Hồ Điệp liền cảm thấy thất lạc cực kì. Rõ ràng mới nửa tháng trước hắn còn dịu dàng cỡ nào, thậm chí để mặc nàng say ngủ mấy ngày trời vẫn không rời đi...

Ấy vậy mà, đến thời điểm hiện tại, mọi thứ dường như đã trở về như cũ. Mối quan hệ giữa hắn và nàng coi như chưa từng có bất kì tiến triển nào, và hắn vẫn cứ lạnh lùng với nàng y như vậy.

Kỳ thực, bấy lâu nay nàng vẫn luôn có một loại suy nghĩ rằng mối quan hệ giữa cả hai đã được cải thiện lên không ít... Nhưng từ hiện tại xem ra đó vẫn chỉ là ảo tưởng của nàng mà thôi.

"Của ngươi"

Thấy không chiếm tiện nghi được, Lam Hồ Điệp chỉ có thể giao bát cháo ra với vẻ mặt phụng phịu giận lẫy, trông có vẻ như rất không hài lòng.

Lý Thuần Quân lười để ý đến nàng, chỉ ngồi đó thành thật ăn lấy. Sau khi đã đánh chén no say, hắn mới chịu mở miệng nói thêm một câu: "Tay nghề không tệ, tạ ơn"

Thật lòng mà nói, hắn cảm thấy tay nghề của Lam Hồ Điệp tốt hơn Mộ Khuynh Tiên rất nhiều... Nhưng mà, như vậy cũng không có nghĩa là hắn đang ngầm tâng bốc Lam Hồ Điệp, cũng như dìm thuyền Mộ Khuynh Tiên.

Mộ Khuynh Tiên ở nhà vẫn còn rất nhiều thời gian để học, và Lam Hồ Điệp vẫn như cũ là kẻ địch của hắn. Mặc dù vừa rồi chính là những lời nhận xét thật lòng, tuy nhiên lập trường của hắn vẫn sẽ giữ nguyên không thay đổi.

Hắn đã có Mộ Khuynh Tiên rồi, nên hắn tuyệt đối không muốn day dưa với bất kì nữ nhân nào khác... Nhất là Lam Hồ Điệp.

Quá khứ của nàng có thể rất đáng thương, rất đáng để đồng cảm, thế nhưng con người nàng bây giờ đã trở nên quá mức cực đoan. Tuy là hắn có thể dành sự cảm thông cho nàng, nhưng dĩ nhiên hắn sẽ không thể cứ để mặc cho nàng làm xằng làm bậy với mình.

Như nhìn ra trong lòng Lý Thuần Quân đang suy nghĩ gì, Lam Hồ Điệp liền nói: "Ta sẽ thay đổi, ta nhất định sẽ thay đổi, ngươi có thể đợi ta được không?"

Lý Thuần Quân quay lại, trực diện nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn nhìn thấy được sự kiên cường cùng cố chấp trong ánh mắt đó, thế nên hắn đoán đây hẳn không phải là lời nói dối.

Mà lại, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nghe câu này.

"Ngươi thật sự yêu ta đến vậy sao? Nhưng vì cái gì mới được?" Lý Thuần Quân tỏ vẻ ngờ vực.

"Nếu nói là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì có thể chắc chắn là ta sẽ chẳng bao giờ thuyết phục được ngươi, Lý Thuần Quân" Lam Hồ Điệp thở dài một hơi rồi đáp: "Nhưng mà... Theo một cách nói khác thì cũng giống như Thái Thần Nguyệt, bản thân ta cũng muốn được ai đó cứu rỗi"

"Vậy sao?"

"Vậy sao... Đấy à...?"

Im lặng một lúc, Lam Hồ Điệp chậm rãi nói tiếp: "Lý Thuần Quân, ngươi phải biết rằng tất cả nữ nhân trên đời, kể cả chính bản thân ta đều là những sinh vật yếu đuối, hoặc là đã từng yếu đuối..."

"Như vậy, khi phải đơn độc sinh tồn trên cái thế giới tàn khốc này... Không bạn bè thân thích, không nơi nương tựa, càng không có nơi để trở về, và cả thiên hạ này khắp nơi đều là kẻ địch... Ngươi có hiểu cái cảm giác khổ sở đấy không?"

"Đứng trước hoàn cảnh như vậy, vì để sinh tồn, ta không thể yếu đuối, ta phải thay đổi mới có thể tiếp tục sống được... Nhưng có đôi khi, ta lại tự hỏi rốt cục là mình đang tồn tại vì cái gì?"

"Nhiều năm vật vờ mòn mỏi như vậy, ta cũng càng lúc càng lạc lối, dần dần đánh mất chính bản thân mình. Kỳ thật, ta bây giờ đã chẳng thể nhớ nổi mình năm xưa là dạng người như thế nào nữa"

"Cho nên, Lý Thuần Quân, ta nghĩ mình đã chịu khổ đủ rồi, ngươi có thể cứu rỗi ta được chứ?" Lam Hồ Điệp chân thành hỏi Lý Thuần Quân một câu.

Không hề né tránh, không lên tiếng cầu xin sự thương hại, càng không có ý định giấu diếm bất kì thứ gì. Tất cả những gì nàng nói ra đều là sự chân thành cùng ngay thẳng, tỏ ý muốn được giúp đỡ một cách cực kì rõ ràng, để Lý Thuần Quân nhất thời rất khó nói lời từ chối.

"Đại khái là... Ngươi muốn được giống như Thái Linh Nhi sao?" Lý Thuần Quân hỏi.

"Đúng vậy... Nhưng ta lại nghĩ chắc là mình sẽ không được may mắn như thế" Lam Hồ Điệp gãi gãi má, có chút xấu hổ nói: "Dù sao thì ấn tượng ban đầu của ngươi về ta cũng không được tốt cho lắm"

"Lúc đó ngươi còn để lộ cả sát khí, ta há có thể không đề phòng ngươi?" Lý Thuần Quân vuốt vuốt mặt: "Thôi được rồi, không dám hứa, nhưng ta sẽ cố gắng hết mức có thể trong phạm vi của mình"

Lam Hồ Điệp tươi cười, nhẹ nhàng đáp lại: "Chỉ như vậy là được rồi"

Thấy nàng trở nên dễ thoả mãn như vậy, Lý Thuần Quân không hiểu sao có chút đau lòng. Tuy là hắn cũng muốn an ủi nàng vài câu, nhưng mà hắn vẫn phải cố gắng khắc chế cái bản ngã ấm áp kia của mình.

Thứ vũ khí mang tên "dịu dàng" kia quá bén, hắn nhất định phải đem nó cất đi, trước khi cả hai bên lún sâu.

Nhiều nhất, hắn chỉ có thể vỗ đầu nàng một cái rồi đứng dậy, lẳng lặng đi đâu mất.

Lam Hồ Điệp lặng nhìn theo hắn, khoé miệng có hơi nâng lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Vẫn là không đành lòng sao? Ta không ghét bộ mặt ngoài lạnh trong nóng này của ngươi đâu..."

Nàng vừa rồi còn định nhắc nhở hắn về chuyện truy tìm tung tích của Thiên Tử Thụ, nhưng tình hình hiện tại xem ra có lẽ không phải thời điểm thích hợp để nhắc đến chuyện này.

Thôi, tạm thời cứ gác lại đã.

...

...

Một lúc sau đó, Lý Thuần Quân đã bắt gặp Thái Chiêu Dương đang nằm ngủ say sưa ngon ngọt trong lều. Còn Phan Y Y thì đang ở gần đó ngồi rửa bát dĩa, đồng thời còn để một quyển sách ở bên cạnh để đọc.

Nha đầu này biết đọc sách từ khi nào vậy?

Lý Thuần Quân tự hỏi.

Thấy Lý Thuần Quân tìm đến, Phan Y Y liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, lễ phép cúi chào: "Lão gia, ngươi đã tỉnh rồi"

Lý Thuần Quân khẽ gật đầu, cũng thuận đường rửa sạch luôn bát cháo trên tay. Sau khi xong việc, hắn mới mở miệng hỏi: "Ngươi thích đọc sách sao?"

"Thích thì cũng thích, nhưng vấn đề là... Sách của lão gia Y Y đọc không hiểu" Phan Y Y có chút xấu hổ đáp lại.

"Không hiểu cũng phải thôi, đây vốn không phải thứ mà một tu sĩ yếu gà như ngươi có thể lĩnh ngộ được đâu" Lý Thuần Quân nói: "Bất quá, ta lại có thứ khác có thể cho ngươi đọc thử"

Nói xong, Lý Thuần Quân liền từ không gian tùy thân lấy ra một quyển sách giao cho Phan Y Y.

Quyển sách này thật ra cũng không phải diệu thư cao siêu gì, mà chỉ là một quyển nhật kí cũ nát của một vị đại năng nào đó thời cổ đại. Nó dĩ nhiên không có tác dụng cho việc tu luyện, nhưng bù lại nó có thể tôi luyện tâm cảnh của người đọc.

"Tiêu Dao Hành?" Phan Y Y có chút mờ mịt nhìn danh tự của quyển sách.

"Trước khi tu luyện thần công, tâm cảnh nhất định phải vững" Lý Thuần Quân tùy tiện nói ra một câu rồi phất tay đi mất.

"A..."

Phan Y Y nửa hiểu nửa không, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời dạy của Lý Thuần Quân.

Quay trở về căn lều, Lý Thuần Quân cũng mệt mỏi lăn ra nằm ngủ. Vì thể chất đang vô cùng suy nhược nên hắn cũng cần phải nghỉ ngơi một lúc, cốt là để có thể khôi phục lại thể lực.

Với cơn mệt mỏi này, tám chín phần mười là hắn sẽ lại ngủ li bì thêm mấy ngày liền. Thế nên, trong bát cháo thảo dược kia, Lam Hồ Điệp đã sớm cho vào rất nhiều dưỡng chất thiết yếu, kẻo hắn lại bị suy nhược sau mấy ngày liền không ăn gì.

Tuy tính cách của nàng có hơi gợi đòn, nhưng một phần nào đó trong nàng vẫn rất ôn nhu cùng chu đáo.

Nhận thấy hô hấp của Lý Thuần Quân trở nên đều đặn, Lam Hồ Điệp liền biết là hắn đã lâm vào giấc ngủ. Nhân cơ hội đó, nàng đã đến thu hồi lại mấy miếng gỗ, sau đó một mình thôi diễn vị trí của Thiên Tử Thụ.

Pháp trận sáng lên, mười ba miếng gỗ tụ họp thành một vòng tròn màu xanh lục xoay tít xung quanh mắt trận. Lấy thứ này làm cơ sở, Lam Hồ Điệp lại bắt đầu thâm nhập vào thiên cơ, cố gắng truy tìm tung tích của Thiên Tử Thụ.

Nhưng tuyệt nhiên, nó vẫn không xuất hiện trong tầm mắt nàng.

"Thứ này đã thoát khỏi thiên cơ rồi sao? Thật phiền toái" Lam Hồ Điệp cau mày: "Chẳng lẽ ta phải nhờ đến tên đó? Bàn về thuật bói toán, hắn mới là đỉnh của đỉnh... Vậy nên chắc là hắn sẽ tính ra được đi?"

"Nhưng mà... Cái tên đó lại rất kỳ quái, thật không muốn nhờ hắn tí nào" Lam Hồ Điệp lẩm bẩm than khổ.

Lại cố gắng tìm kiếm thêm một chút, Lam Hồ Điệp liền triệt để tuyệt vọng.

Bất lực, nàng liền nổi giận định đem pháp trận này phá đi. Nhưng cũng vào ngay lúc đó, hình ảnh của một cái cây cao lớn, vĩ đại đến mức như muốn chọc thủng chín tầng trời dần hiện ra trước mắt nàng.

Cái cây đó cao lớn đến không sao tưởng tượng nổi! Ngoài tán cây rộng lớn như che phủ cả bầu trời, mỗi chiếc lá của nó đều sở hữu kích thước của cả một toà nhà!

Thân cây có màu nâu sẫm pha chút hào quang thần dị, tán lá bích ngọc thi thoảng ánh lên cửu sắc thần quang. Cả cái cây như được bao phủ bởi một loại vận vị cổ lão hoang sơ, có lẽ là nó đã xuất hiện từ trước cả khi thiên địa này hình thành.

Thấy nó đã chịu xuất hiện, Lam Hồ Điệp liền không khỏi mừng rỡ: "Thật tốt quá, rốt cục cũng tìm thấy rồi!"

Nhân dịp này, nàng nhất định phải lên mặt khoe khoang với Lý Thuần Quân một phen mới được!

Bình luận

Truyện đang đọc