TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

"Lại thêm một xuyên việt giả sao?" Lý Thuần Quân vô thức lẩm bẩm.

Lê Lai, Lê Hải Thần thính tai nghe phải câu ấy liền không nhịn được biến sắc. Cũng may là nhóm sát thủ đã bị Lê Lai làm cho ù tai nên không nghe thấy gì, bằng không thì câu nói trong vô thức này của Lý Thuần Quân đã làm to chuyện rồi.

"Ách~ xin lỗi" Lý Thuần Quân phải mất một lúc mới chợt nhận ra mình vừa nói gì, lập tức lên tiếng xin lỗi hai người: "Chẳng qua là ta có hơi bất ngờ mà thôi... Mặc dù chuyện này đã nằm trong dự đoán của ta từ khá lâu rồi"

Nói xong, Lý Thuần Quân liền thoăn thoắt lao thẳng tới đánh ngất nhóm sát thủ, đồng thời còn mạnh tay can thiệp vào kí ức của họ một chút. Đợi sau khi xong chuyện, hắn mới nói tiếp: "Các ngươi là người đến từ thế giới khác đúng không?"

"Đã biết rồi thì còn hỏi lại làm gì?" Lê Hải Thần cau mày, tỏ vẻ rất bất mãn.

<

Lê Lai có hơi lo sợ, nhưng sau cùng vẫn là đứng ra can ngăn: "Hải Thần Thiếu gia, người này không phải người xấu đâu, Thiên Đạo đã chứng minh hắn không hề có ác ý với chúng ta rồi. Thế nên mong thiếu gia hãy tôn trọng ân nhân cứu mạng của lão già này một chút"

"Ta chỉ muốn xác nhận mà thôi" Lý Thuần Quân lại nhún vai: "Mà, nói đúng hơn thì các ngươi căn bản không phải những kẻ ngoại lai đến từ dị giới, mà thật ra đều là những người hồi hương"

"Cái gì!?" Lê Hải Thần cùng Lê Lai đều thất thanh la lên.

Lý Thuần Quân khẽ cười, từ trong không gian hệ thống lấy ra mảnh vỡ của Thần Nông Đỉnh cùng Thần Nông Kiếm rồi hỏi: "Nhìn thứ này đi, sau đó cảm nhận thật kĩ cảm xúc của mình ngay khi nhìn thấy nó"

Lê Hải Thần, Lê Lai nhìn thử một lúc, đều không tự chủ sờ lên trái tim đang loạn nhịp của mình.

Đúng vậy, ngay từ khoảnh khắc những mảnh vỡ này xuất hiện trước mặt, cả huyết nhục lẫn máu thịt của hai người đều đột nhiên trở nên sôi sục, kéo theo đó là một loại cảm giác khó nói thành lời.

Advertisement

Bi thương?

Vui mừng?

Tất cả đều có.

"Đây là di vật của tổ tiên các ngươi, cũng chính là đầu nguồn thứ huyết mạch cường đại mà các ngươi đang nắm giữ" Lý Thuần Quân chậm rãi giải thích: "Chiếu theo giao ước, giờ ta sẽ trao trả chúng lại cho các ngươi theo đúng di nguyện của người đó"

"Tổ tiên..."

Lê Hải Thần cắn răng, đôi tay run rẩy nhận lấy đống mảnh vỡ trong nước mắt.

Những cảm xúc đó cứ không tự chủ phun trào trong lòng hắn, xen lẫn giữa hai thái cực thống khổ cùng vui mừng đến tột đỉnh, làm nước mắt của hắn cứ liên tục ứa ra mà không cách nào kiềm chế được.

"Người đó là Thần Nông Đại Đế, và các ngươi chính là những hậu duệ cuối cùng của hắn" Lý Thuần Quân nói.

"Thần Nông Đại Đế sao? Nhưng ở thế giới đó cũng có mặt của hắn... Tại sao chứ?"

"Nhiều khả năng là vì lo lắng cho các ngươi khi đặt chân ở nơi đất khách quê người nên mới cố gắng gọt ra một sợi thần hồn, sau đó thực hiện chuyển sinh ở thế giới đó để tiếp tục chiếu cố các ngươi..." Lý Thuần Quân ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: "Thực hư thế nào thì ta không rõ, và đó cũng chỉ là giả thuyết mà thôi"

Một giả thuyết nghe rất hợp lí.

"Ta... Có thể nghe lại ngọn ngành câu chuyện được không?"

Lý Thuần Quân gật đầu, ra hiệu cho hai người ngồi xuống.

...

...

Sau khi nghe xong mọi chuyện từ Lý Thuần Quân, giờ cả Lê Lai cùng Lê Hải Thần đều đã có những nhận thức rõ ràng về huyết mạch của mình. Tuy nhiên, khi nghĩ đến thế giới cũ, cả hai người đều không nhịn được thở dài.

Đó là một thế giới bị đại đạo cùng các vị thần lãng quên. Nó nhỏ bé đến mức không sinh ra nổi một Thiên Đạo hoàn chỉnh, mật độ linh khí cũng là từ cực ít đến không có... Thật sự quá mức thảm hại.

Không những thế, thân là những kẻ xâm nhập trái phép, huyết mạch của họ khi tồn tại ở thế giới kia luôn nhận phải một loại áp chế cực kì gay gắt đến từ Thiên Đạo.

Kết quả là trong suốt chiều dài lịch sử, nước Việt nọ luôn bị các quốc gia lân cận gây chiến, thậm chí còn bị đô hộ tận một nghìn năm liền không có được tự do... Ngẫm lại đều cảm thấy có chút bất công.

Nhưng thôi, đã là kẻ đến ở nương nhờ thì không than trách gì được.

Lại nói, Lê Lai cùng Lê Hải Thần là hai người tồn tại không cùng một thời đại khi còn sống ở thế giới đó. Vậy nên với sự chênh lệch thời gian không tuân theo bất kì quy tắc nào như thế kia thì việc họ có thể gặp được nhau ở thế giới này thật sự không khác gì một loại kì tích.

Những người đồng hương ít ỏi...

"Thì ra chủ công cùng Ức Trai tiên sinh đã giành lại được giang sơn rồi sao? Thế thì cái mạng già này cũng không còn điều gì tiếc nuối nữa rồi" Lê Lai thật hạnh phúc nở một nụ cười đầy mãn nguyện.

Lẽ dĩ nhiên trước đó lão không hề tiết lộ chuyện mình là xuyên việt giả với bất kì ai. Và chỉ khi phát hiện ra Lê Hải Thần là đồng hương không cùng một thời đại, lão mới may mắn biết được thông tin này.

Đối với lão, Hải Thần thiếu gia là người đến từ tương lai. Thiếu gia đang nắm giữ rất nhiều tri thức mà lão không biết, nhưng thứ khiến lão hứng thú hơn hết thảy chính là lịch sử của quê hương lão.

Tuy thế giới này là quê hương của chủng tộc Bách Việt... Nhưng nước Việt đó mới chính là quê hương thật sự của lão.

Đến tuổi này, lão đã không còn hi vọng gì để trở về quê hương được nữa. Tuy nhiên, khi biết được giang sơn đã giành lại tự chủ, đồng thời bên cạnh mình còn có một đồng hương thân thiết, quả thực... Cả đời lão chưa bao giờ cảm thấy vui sướng đến vậy.

Lê Hải Thần cười khổ vỗ vỗ vai Lê Lai. Không chỉ lão gia nô trung thành mà ngay cả hắn cũng rất bất ngờ.

Ở bên cạnh nhau lâu như vậy, thế mà đến tận bây giờ hắn mới biết được mình và lão ấy chính là đồng hương của nhau.

"Thấy các ngươi hạnh phúc như vậy, ta cũng yên lòng thêm đôi chút rồi" Lý Thuần Quân thở dài: "Ở thế giới đó, tộc Bách Việt đã đủ vững mạnh để trường tồn, không còn bị áp bức bởi người bản địa... Đến đây thì ta nghĩ tổ tiên các ngươi cũng có thể yên nghỉ được rồi"

"Tiền bối..." Lê Hải Thần hơi e ngại, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói ra: "Ta có thể giữ những mảnh vỡ này lại được không?"

"Nó vốn là của ngươi, hỏi nhiều làm gì?" Lý Thuần Quân cười ha ha đáp lại: "Vả lại ta vẫn còn một nhiệm vụ nữa, đại khái chính là bảo vệ các ngươi... Thế nên, các ngươi có nguyện ý đến ở biệt phủ của ta không?"

"Tiền bối không sợ bị Thiên Nhất Giáo tìm đến cửa thanh toán hay sao?" Lê Hải Thần rất bộc trực hỏi.

"Ta với chúng vốn đã là địch, nên ngươi không cần lo lắng về vấn đề này"

Lý Thuần Quân khoát tay, sau đó lại nói: "Còn nữa, có một chuyện cần phải nhắc nhở là sau khi dính phải máu của chúng, các ngươi nhất định phải cẩn thận với lời nguyền định vị do chúng tạo ra"

"Hả?"

"Có vẻ như các ngươi không biết gì rồi nhỉ... Vậy thì mau đưa tay ra đây, ta sẽ cho các ngươi nhìn thấy nó"

Lê Hải Thần cùng Lê Lai đều mê man ra mặt, bất quá họ vẫn ngoan ngoãn làm theo những gì Lý Thuần Quân yêu cầu.

Lý Thuần Quân khai mở Thần Giác, đồng thời duỗi song chỉ ra vuốt lên cánh tay cường tráng của họ. Chỉ không lâu sau đó, tại trên mu bàn tay, một bức hoạ con mắt bằng máu đã dần hiện lên, để cả hai cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy nó.

"Đây là trớ chú được yểm sẵn trong huyết mạch của tín đồ Thiên Nhất Giáo, giúp chúng định vị, cũng như nhận diện được những kẻ thù đã từng giết chết giáo đồ của chúng" Lý Thuần Quân giải thích: "Lần sau có va chạm thì nhớ phải chú ý, bị chúng bám đuôi sẽ rất phiền phức đấy"

Lê Hải Thần cười khinh: "Thứ này có vẻ không mạnh lắm, vì trước đó bọn chúng không xác định được vị trí cụ thể của ta... Đúng là Thiên Nhất Giáo ha, chẳng làm được gì ra hồn cả"

"Đúng là không mạnh lắm, nhưng phiền phức vẫn là phiền phức"

Nói xong, Lý Thuần Quân liền cắt tay rút hết số máu kia ra khỏi huyết quản của hai người, và lời nguyền bám đuôi cũng từ đó biến mất hoàn toàn.

"Xong rồi, sau này nhớ để ý một chút, các ngươi mà bị chúng bắt được thì đừng mong sống sót trở về" Lý Thuần Quân cười tà: "Còn về vì sao ta nói vậy thì chắc các ngươi cũng biết rồi nhỉ? Rất thảm khốc đấy, không đùa đâu"

Lê Hải Thần cùng Lê Lai trịnh trọng gật đầu, không dám tái phạm lần hai.

"Phải rồi, ngươi có muội muội đúng không? Mau dẫn nàng đến đây, tuyệt đối không thể ngó lơ được"

"Được"

Lê Hải Thần khẽ gật đầu, lập tức lên đường trở về sơn động mang muội muội đến đây. Còn Lê Lai thì lựa chọn ở lại, chủ yếu là để giúp đỡ nhóm sát thủ cũng đang bị trúng lời nguyền giống như họ.

Mất khoảng nửa canh giờ chờ đợi, Lê Hải Thần đã dẫn theo muội muội quay trở lại. Nhóm Lý Thuần Quân bên này cũng đã xong việc, thế là thuận theo bản năng, hắn đã đưa ánh mắt đầy hiếu kỳ ném đến chỗ muội muội của Lê Hải Thần.

Thật xinh đẹp!

Đó là ấn tượng đầu tiên của Lý Thuần Quân trước thứ sinh vật thuần khiết đến cực điểm đang đứng trước mặt mình.

Lê Hải Thần như nhận ra điều gì, lập tức đưa tay lên che mặt thiếu nữ lại, đồng thời lên tiếng nhắc nhở: "Tiền bối đừng nhìn muội muội ta quá lâu, sẽ có những tác động xấu đến ý thức đó"

"Muội muội ngươi luyện mị công sao? Hay là nàng thiên sinh đã vậy rồi?" Lý Thuần Quân hỏi.

"Tiền bối, ta thật sự không biết, ta với nàng vốn không phải huynh muội ruột" Lê Hải Thần lắc đầu: "Ban đầu ta cũng không có ý định thu nhận nàng, chẳng qua là nàng cứ đi theo ta mãi... Đến sau cùng, ta vì không còn lựa chọn nào khác nên mới thu nàng về làm tiểu muội"

Lý Thuần Quân: "..."

Cái kịch bản này nghe quen quen...

Ừ...

Nghe giống đoạn quá khứ của hắn với Mộ Khuynh Tiên lắm!

Ý hắn là cái kịch bản này có độc, không thể làm ngơ được! Ân, hoặc ít nhất thì đó là khi hắn bị lôi kéo vào chuyện này.

Còn bây giờ thì... Hắn nghĩ mình chuồn nhanh vẫn còn kịp. Kiểu vậy.

"Hệ thống, ngươi tra được nàng không? Liệu nàng có phải loại... Gì gì đó giống Mộ Khuynh Tiên không?"

[Được, đợi tí]

Lý Thuần Quân thở dài, có chút an tâm chờ đợi kết quả của hệ thống.

Hệ thống đã tra được... Như vậy liền chứng tỏ cô tiểu muội này kém hơn Mộ Khuynh Tiên một phần.

Hắn luôn cảm thấy cô em gái này của Lê Hải Thần có gì đó bất thường nên mới không dùng Thần Giác để nhìn trộm, kẻo không may đắc tội đến đối phương thì toi.

Đối diện, thiếu nữ màu trắng tỏ ra nhút nhát nấp sau lưng Lê Hải Thần. Nhưng bằng vào bản năng tự nhiên của một kẻ sống chung với người mắc bệnh tâm thần, Lý Thuần Quân dễ dàng nhận ra đôi mắt kia căn bản không hề rụt rè đến vậy.

Nói cách khác, những gì nàng đang thể hiện ra đều là giả tạo.

"Ca ca, đây là ân nhân của ngươi sao? Trông cũng bình thường thôi mà?" Thiếu nữ ngẩng đầu, hơi chút ngây thơ hỏi.

"Đừng nói bậy, không thể đánh giá một người chỉ thông qua vẻ bề ngoài được"

Lê Hải Thần nghiêm mặt răn đe nàng, sau đó lại quay sang chủ động giới thiệu với Lý Thuần Quân: "Tiền bối, tiểu muội của ta tên là Bạch Nhược Trần, mong được tiền bối chiếu cố dài dài"

"Mong được chiếu cố" Thiếu nữ ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ.

"Ừm, mong được chiếu cố" Lý Thuần Quân khẽ gật đầu: "Tối nay chúng ta sẽ cắm trại ở gần đây, hôm sau liền lên đường quay về Tử Lâu bàn giao chút chuyện. Dù sao thì ngươi cũng từng làm việc cho người ta, muốn đi thì cũng phải nói trước một tiếng"

"Vãn bối đã hiểu, thưa tiền bối" Lê Hải Thần gật đầu đồng ý.

Lý Thuần Quân mỉm cười, sau đó liền tiến vào trong rừng một mình. Mặc dù ngoài miệng thì nói là đang đi săn, nhưng trên thực tế thì hắn là đang muốn tránh mặt Bạch Nhược Trần.

Kết quả thôi diễn hiện ra, kèm theo thông tin về lai lịch của Bạch Nhược Trần.

«Họ tên: Bạch Nhược Trần»

«Chủng tộc:?»

«Tu vi:?»

«Công pháp:?»

«Bảng tư chất:???»

«Thông tin bổ sung: Bạch Nhược Trần là một thực thể cổ xưa tồn tại với hình hài là một thiếu nữ. Với quyền năng của mình, nàng có thể đạt đến trạng thái bất tử trên mặt nghĩa đen. Nàng có thể phủ nhận cái chết, sửa đổi thực tại, chỉnh sửa nhận thức, thao túng không gian, quay ngược thời gian, cướp đoạt sự sống,... Cùng rất nhiều quyền năng kì lạ khác»

«Theo suy đoán của hệ thống, nàng rất có thể là sản phẩm của Thiên Đạo đương nhiệm. Thậm chí nhiều khả năng là nàng đã tồn tại ở thế giới này từ hàng trăm triệu năm trước khi ngươi ra đời»

«Nhắc nhở: Ở thế giới đảo ngược này, rất nhiều biến số đã xảy ra, không còn giống như cựu thế giới nữa. Thế nên kính xin kí chủ đừng hành động dại dột, hãy hỏi hệ thống thật kĩ trước khi đụng đến những vấn đề mang tính bước ngoặc»

Bình luận

Truyện đang đọc