TA DƯỠNG THÀNH MỘT TIỂU ZOMBIE BÁ ĐẠO

Minh Khinh Khinh không bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ được trải nghiệm niềm vui của một người nuôi chó từ một phi nhân zombie.

Trước đây Minh Khinh Khinh vốn lắp sẵn một số camera HD trong nhà, để tiện theo dõi tình hình của Béo Béo lúc cô đi vắng.

Nhưng lắp đặt xong rồi mới phát hiện chẳng có tác dụng gì.

Con mèo già không chạy trên bãi cỏ bắt sâu bọ thì cũng phơi nắng trước cửa sổ sát sàn rồi ngủ quên, đến tận bây giờ chưa từng bén mảng đến tầng hầm.

Bây giờ thông qua camera cô lại thấy được toàn bộ nhất cử nhất động của tiểu zombie.

Thế là những lúc nghĩ giải lao giữa giờ của Minh Khinh Khinh đã trở nên đầy màu sắc, cô thường xuyên dừng lại và không nhịn được móc điện thoại ra xem Tiểu Phó đang làm gì.

Tiểu Phó quả thực rất cố gắng.

Nguyên một buổi trưa đều luyện tập đi bộ trên máy chạy bộ không ngừng nghĩ.

Sự thật chứng minh, việc tập luyện này rất có tác dụng.

Lúc mới leo lên máy chạy bộ, cậu giống hệt như người chưa bao giờ trượt tuyết bước vào khu trượt tuyết, đi được vài bước liền té một trận, cái trán bị đập riết thành cục xanh cục tím, các khớp xương cũng không ngừng phát ra tiếng kêu cót két, giống như hóa thạch bất cứ lúc nào cũng có thể nứt vỡ.

Nhưng xét cho cùng thì cậu cũng là một tiểu zombie thông minh.

Theo sơ đồ mà Minh Khinh Khinh gửi đến, cậu dùng hai tay vịn vào tay cầm hai bên, từ từ nắm vững quy luật và tốc độ trượt của thảm chạy rồi cẩn thận nâng chân lên.

Dần dần, từ ba bước ngã một cú, cậu chuyển sang mười bước ngã một cú, rồi cuối cùng không ngã cú nào.

Sau khi luyện tập vài giờ đồng hồ, cậu xuống mặt đất bằng phẳng, phát hiện khả năng giữ thăng bằng của mình đã được cải thiện rất nhiều.

Lúc cất bước đi, tư thế cũng không còn buồn cười như trước nữa.

Nếu nói cậu trước đây giống như một con rô bốt báo hỏng, thì sau khi trải qua luyện tập, ít nhất cậu cũng trở thành một con rô bốt bình thường.

Phần xương cốt cũng không biết là đã thả lỏng hay thế nào, mà khi chuyển động chỉ thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cót két, thay vì kêu liên tục như trước đây.

Vầng trán bầm tím của Tiểu Phó lấm tấm mồ hôi, cậu nhìn hai chân của mình với sự kinh ngạc tột độ.

Mà Minh Khinh Khinh ở bên ngoài màn hình, tua lại cảnh tượng này với tốc độ 2x để xem, trong lòng cũng sinh ra chút cảm giác thành tựu.

Giống như trên một tờ giấy vẽ màu trắng đã có sẵn khung xương, việc của cô là vẽ thêm các chi tiết lên đó.

Minh Khinh Khinh thiết nghĩ, chẳng lẽ đây chính là thú vui nuôi dưỡng sao?

Sau khi Tiểu Phó lộ ra vẻ vui mừng tí tởn, cậu mới sực nhớ ra, bên kia màn hình camera nói không chừng Minh Khinh Khinh vẫn đang quan sát.

Thế là cậu nhanh chóng nâng cánh tay không còn quá cứng nhắc lên, xoa xoa gương mặt mình.

Để cho thần sắc trên khuôn mặt trở nên ‘Vinh nhục bất kinh’, ‘Mặt không đổi sắc’.

Những người tài giỏi của hành tinh Claflin không thể vì một chút thành tựu như vậy mà đắc ý quên mình được.

Hơn nữa, theo số liệu trong thư viện cho thấy, giống cái trên Trái đất có xu hướng thích kiểu tổng tài điềm đạm và tay nghề điêu luyện hơn.

Điềm tĩnh! Tiểu Phó!

Minh Khinh Khinh nhìn thấy động tác của Tiểu Phó qua điện thoại di động:....

Cả buổi chiều Tiểu Phó đều dùng để học viết.

Cậu nằm sấp lên bàn ăn, tay trái đè lên quyển sổ, tay phải gian nan cầm bút, hết lần này tới lần khác chép lại dòng chữ mà Minh Khinh Khinh đã để lại.

Cậu đã từng tra Baidu cách cầm bút, nó không giống như cách cậu dùng nắm đấm cầm cái thìa ngốc nghếch kia.

Mà là bắt chước giống đến bảy tám phần, ngón cái chống lên ngón trỏ, lòng bàn tay như đang ôm quả trứng.

......Chỉ có điều, nét chữ chép ra như đang được viết bởi bệnh nhân Parkinson.

Nhưng vẫn theo quy tắc cũ, kiên trì là thắng lợi.

Tiểu Phó miệt mài khắc họa từng nét chữ, cuối cùng trước hoàng hôn cậu cũng đã sao chép được đầy đủ ba mươi trang giấy.

Chữ viết ban đầu chẳng khác gì gà bới, nhưng về sau đã bắt đầu vào khuôn.

Tóm lại là có thể nhận dạng được mặt chữ.

Đại công cáo thành.

Tiểu Phó buông bút xuống, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, trong lòng vừa có chút kích động, lại vừa có chút đắc ý.

Cậu lấy chiếc điện thoại dành cho người già ra, lần mò bật chức năng camera, sau đó mất hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cũng cũng chụp được một bức ảnh hoàng hồn đọng lại trên những tờ giấy mà mình vừa viết xong, xem như một báu vật gửi qua cho Minh Khinh Khinh.

Chuyện gửi tin nhắn này, gọi là trước lạ sau quen.

Tuy Tiểu Phó vẫn còn bỡ ngỡ với mọi thứ trên tinh cầu này, cộng thêm tay chân không được linh hoạt, nhưng điều này không có nghĩa là cậu rất ngốc nghếch.

Ngược lại cậu còn rất thông minh, học qua một lần là có thể nhớ ngay, học một biết mười.

Cậu thành công gửi được tấm ảnh.

Lúc này Minh Khinh Khinh cũng vừa kết thúc công việc, đang cởi phục diễn, mặc áo lông vũ của mình vào.

Nghe thấy di động trong túi áo đổ chuông.

Cô móc ra xem.

Sau đó nhìn thấy bức ảnh của tiểu zombie gửi đến.

Minh Khinh Khinh sửng sốt.

Chỉ một buổi chiều mà đã chép được nhiều vậy sao?

Ngót nghét ba mươi trang giấy chồng lên mặt bàn, tờ trên cùng có thể thấy rõ ràng được từng nét bút, không khác gì nét chữ viết tay của mấy em lớp một.

Chỉ vỏn vẹn một buổi chiều mà trình độ của cậu đã thăng cấp từ sơ sinh lên đến lớp một?

Nhiệt huyết dữ dội thế ư?

Minh Khinh Khinh gửi lại một biểu cảm khích lệ.

Tiểu Phó nhận được sự động viên của Minh Khinh Khinh, mặt mũi liền đỏ bừng, cả một buổi tối đều trong trạng thái bay bổng như người đi trên mây.

Trái đất thật tốt.

Ý nghĩ này bất chợt nảy ra trong đầu Tiểu Phó.

Chỉ một tin nhắn ngắn ngủi như vậy, nhưng dường như có thể xóa tan đi toàn bộ những khổ sở mà cậu đã chịu đựng lúc mới đến Trái đất.

Thật sự rất thần kỳ.

*

Ánh tà dương đã hoàn toàn buông xuống, sau khi phơi hết ánh nắng cuối cùng trên bãi cỏ, Béo Béo lưu luyến trở vào nhà từ cái lỗ nhỏ bên góc nhà ấm trồng hoa.

Nó chạy băng băng lên tầng ba, lén lút lôi túi đông khô Minh Khinh Khinh cất trong tủ ra, ăn một hơi no nê rồi thản nhiên như không dùng đỉnh đầu đẩy ngăn tủ lại.

Chuyện lén lút như vậy Béo Béo đã làm quen tay.

Minh Khinh Khinh là điển hình của kiểu người có tiền không để ý đến việc ghi chép, mỗi lần mua đông khô đều mua đến mấy ngàn tệ, vốn dĩ không bao giờ cảnh giác đông khô thiếu bớt nhanh thế nào.

Nhưng hôm nay, Béo Béo đã bị tóm ngay tại chỗ.

Nó vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tiểu Phó đang nhìn nó với ánh mắt kinh ngạc.

Béo Béo: “......”

Nói đến đây Béo Béo cũng rất khó hiểu, tại sao giống sinh vật không phải con người này vẫn chưa biến mất nhỉ?

Nó cứ tưởng cô chủ chỉ cho hắn ta ở lại một đêm, rồi sáng mai sẽ kêu hắn ta cuốn xéo, nhưng sắp đến đêm thứ hai rồi mà hắn ta vẫn chưa chịu đi là thế nào?

Lẽ nào hắn ta sẽ ở lại đây mãi mãi?

Béo Béo nghĩ đến một khả năng rất khủng khiếp, cô chủ sẽ không quyết định nuôi hắn ta đấy chứ?

Giống như đang nuôi mình vậy?

Hai con ngươi vàng óng ánh của Béo Béo dao động liên tục, cuối cùng chuyển dần từ kinh ngạc sang tức giận.

Chưa được sự đồng ý của nó mà trong nhà này muốn nuôi thêm con thú cưng thứ hai???

Điều này quả thực là một sự sỉ nhục đối với loài mèo!

Béo Béo không thèm quan tâm đến chuyện trước đây Tiểu Phó từng cứu nó, bất thình lình nhảy lên bàn, nhe răng trợn mắt với Tiểu Phó.

Tiểu Phó: “....”

Cũng không cần phải cảm ơn kiểu khủng bố vậy chứ.

*

Mãi cho đến khi xe của Minh Khinh Khinh vào gara bên ngoài, một người một mèo vẫn giữ vững thế giằng co.

Nhưng trước khi cô sắp mở cửa bước vào, một người một mèo liền sực tỉnh, không hẹn mà cùng cất bước chạy về phía huyền quan.

Trước kia với tư cách là một chú mèo cưng, Béo Béo rất có phẩm cách của loài mèo, ngoại trừ đói bụng ra, nó sẽ không bao giờ chạy ra đón Minh Khinh Khinh lúc cô về nhà.

Nhưng bây giờ thì khác.

Bây giờ đang có người cướp chén cơm của nó, aaaaaa đồ đáng ghét!

Tất nhiên con mèo già mười tuổi không thể nào chạy nhanh bằng Tiểu Phó, nó vừa giơ cái chân mập mạp già cỗi lên, Tiểu Phó đã dịch chuyển tức thời đến lối vào huyền quan.

....

Trên bậc thềm vang lên tiếng động.

Âm thanh chuyển động của chiếc chìa kóa.

Âm thanh của tay vặn nắm cửa.

Âm thanh cánh cửa được đẩy ra.

Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng đều rơi vào tai Tiểu Phó rất rõ ràng, cậu nín thở nhìn cánh cửa, đôi mắt xanh xám càng lúc càng sáng, càng lúc càng lấp lánh, như thể đang phản chiếu một bầu trời đầy sao.

Cuối cùng, Minh Khinh Khinh cũng xuất hiện sau cánh cửa.

Đôi đồng tử của Tiểu Phó lập tức bùng sáng như được đốt lửa.

Nhưng cậu không dám bước tới quá gần, mà chỉ đứng trên huyền quan cách cửa ra vào năm mét, điên cuồng lắc lư cái đuôi vô hình sau lưng.

Ngay khi Minh Khinh Khinh vừa mở cửa ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt tái nhợt đến gần như trong suốt của tiểu zombie, trái tim cô nháy mắt suýt ngừng đập.

Nhưng lần này vẫn tốt hơn buổi sáng, có lẽ là đã phần nào thích ứng.

Tiểu Phó phấn khích đến mức không biết nên nói gì, chỉ thốt ra liên tiếp mấy âm tiết ‘e, en, en, e’.

Minh Khinh Khinh cởi khăn choàng cổ, tiện tay vắt sang bên cạnh, mỉm cười nói: “Tôi về rồi đây.”

Tiểu Phó vội vàng gật đầu.

Béo Béo lúc này cũng đang từ tầng ba lao xuống. Như một mũi tên tròn trịa vọt tới bên chân Minh Khinh Khinh, nó bắt đầu giở trò làm nũng, cọ tới cọ lui trên mắt cá chân của Minh Khinh Khinh, còn nằm vật ra sàn nhà, lăn qua lộn lại để lộ ra cái bụng trắng phau kêu Minh Khinh Khinh cưng nựng.

Con mèo này làm sao vậy?

Sự chú ý của Minh Khinh Khinh lập tức chuyển hướng, cô có chút kinh ngạc và vui mừng, cúi người chạm vào nó.

Béo Béo xếch mắt liếc Tiểu Phó, ánh mắt mang theo vài phần kêu ngạo, sau đó nhào vào người Minh Khinh Khinh meo meo làm nũng.

Tiểu Phó thiết nghĩ mình không nên so đo với một con mèo làm gì, nhưng cả ngày hôm nay không được thấy Minh Khinh Khinh, khó khăn lắm Minh Khinh Khinh mới quay về, vậy mà sự chú ý của cô lại dồn hết vào con mèo mập mạp, trong lòng cậu quả thực rất hụt hẫng.

Tiểu Phó đứng một bên nhìn mà chua xót, cuối cùng không nhịn được đi đến kéo kéo ống tay áo của Minh Khinh Khinh.

Cậu tiến lại gần. Bây giờ Minh Khinh Khinh cũng không còn sợ cậu như trước nữa. Tuy rằng về mặt sinh lý các lỗ chân lông vẫn se lại, nhưng về mặt tâm lý xác thực là đã thả lỏng.

Minh Khinh Khinh ngẩng đầu lên: “Sao đấy?”

Còn chưa dứt câu, Minh Khinh Khinh cảm giác được tình huống đóng băng thời gian quen thuộc lại ập đến, ngay sau đó, cô đã thấy mình và Tiểu Phó đang đứng trên ban công thủy tinh tầng bốn.

Tiểu Phó giơ ngón tay chỉ lên trên.

Minh Khinh Khinh cố nén cảm giác hoảng sợ, cố gắng để bản thân trông không giống một người Trái đất chưa từng trải sự đời, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị ngẩng đầu lên nhìn.

Mấy hôm nay trời thường xuyên mưa. Cho dù trời không mưa, ban ngày nắng đẹp thì đêm xuống bầu trời vẫn bị bao phủ bởi những rặng mây đen, ánh trăng phía xa xa như có một lớp màng che khuất, dù là một ngôi sao cũng không nhìn thấy được.

Nhưng đúng lúc này, cậu thiếu niên zombie bên cạnh lại ngửa đầu, giơ tay lên.

Một cơn gió thổi qua, những rặng mây trên đỉnh đầu bắt đầu di chuyển.

Theo sự dịch chuyển của đám mây, từng ngôi sao sáng lấp lánh bất ngờ xuất hiện, cuối cùng là cả bầu trời đêm như vừa được gột rửa, dưới tấm vải lụa màu xanh đen là những ánh sao lấp lánh. Vầng trăng êm dịu như một viên ngọc trai trắng trẻo và trong suốt vừa được vớt lên từ biển cả, treo lơ lửng trên cao.

Minh Khinh Khinh ngửa đầu, kinh ngạc đến phát ngốc.

Cô chưa bao giờ thấy một bầu trời đêm nào đẹp đến như vậy.

Một bầu trời đầy sao giống thế này chỉ có thể nhìn thấy trên đồng cỏ Nội Mông.

Vì quay phim quanh năm nên Minh Khinh Khinh không có thời gian đi du lịch xa.

Tiểu Phó lặng lẽ quay đầu, liếc nhìn Minh Khinh Khinh đang đứng bên cạnh, trái tim trong lồng ngực lại rung động đến lạ thường. Với Tiểu Phó mà nói, đây lại được xem là một trải nghiệm cảm xúc mới lạ. Cậu không nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc khi thấy sự vui vẻ xuất hiện trên khuôn mặt Minh Khinh Khinh.

Đến nỗi bóng dáng cô đơn của con mèo Béo Béo xuất hiện ở cửa ra vào ban công, đứng thở hổn hển do vừa từ lầu một chạy lên cũng không thể nào lôi kéo được sự chú ý của Minh Khinh Khinh đang trầm mê vào dãi ngân hà.

Béo Béo: “......”

Aaa-sì.

Bình luận

Truyện đang đọc