TA DƯỠNG THÀNH MỘT TIỂU ZOMBIE BÁ ĐẠO

Cách đây không lâu Minh Khinh Khinh cũng đã cảm thấy cơ thể mình hình như có gì đó thay đổi.

Ví dụ như, khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời da sẽ không quá nóng rát như trước kia nữa; hoặc vào ban đêm khi nhiệt độ không khí giảm xuống, cơ thể cô giống như có chức năng tự động làm ấm, sẽ không dễ dàng bị nhiễm lạnh và cảm mạo.

Tóm lại là khả năng điều tiết của cơ thể đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Nhưng Minh Khinh Khinh cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng vì gần tới lúc đóng máy, bản thân làm việc và nghĩ ngơi đã hình thành quy luật, thế nên thể lực cũng dần tăng lên.

Nhưng giờ phút này được Marites nhắc nhở, Minh Khinh Khinh mới bàng hoàng phát hiện, thì ra cơ thể cô còn nhiều hơn cả sự thay đổi đó. Nước mưa từ trên trời xối xả rớt xuống, nhưng khi lướt ngang qua mu bàn tay đang nhô ra khỏi tán ô của cô lại uyển chuyển tránh sang một bên.

Minh Khinh Khinh ngây người ra như phỗng, lập tức ném chiếc ô xuống đất, trực tiếp ngâm mình dưới màn mưa, sau đó cô phát hiện.... khắp người từ trên xuống dưới dù chỉ là một sợi tóc cũng không hề bị ướt.

Nước mưa trước khi chạm vào cô đều trở nên trong suốt, ở trong không khí biến thành một làn hơi nước mờ mịt như sương trắng.

Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng sau khi Minh Khinh Khinh phản ứng lại, cô khẳng định chuyện này có liên quan đến Tiểu Phó.

Cô không thể không suy nghĩ, lỡ như sau này cô muốn quay cảnh dưới mưa thì phải làm sao? Rồi lỡ như cô chỉ muốn đắm mình trong màn mưa thì phải thế nào?

Ngay khi ý niệm này vừa lướt qua trong đầu, bỗng nhiên, lớp vỏ bảo vệ vô hình trong suốt trên người cô ngoan ngoãn biến mất, cơn mưa tầm tã lập tức đổ xuống người Minh Khinh Khinh không chút cản trở.

Minh Khinh Khinh nháy mắt như gà rớt vào nồi canh: “....”

Tóc dài và váy của Minh Khinh Khinh đều bị ướt sũng, cô hoảng hốt nhặt ô chạy vào biệt thự. Lớp bảo vệ đó giống như không rõ là cô rốt cuộc có muốn cản nước mưa hay không, dừng một chút rồi lại hình thành một lớp bảo vệ trên đỉnh đầu cô.

Minh Khinh Khinh vọt vào phòng tắm, kéo chiếc khăn tắm để lau khô tóc.

Vì động tác quá vội vàng nên cô xém chút nữa đã ngã sấp mặt, đầu gối đập vào mép móc áo sắc nhọn, tuy nhiên, cơn đau như trong tưởng tượng lại không hề truyền đến, như thể có thứ gì đó đã tạo thành một lớp đệm, bảo vệ hoàn hảo cho đầu gối của cô.

Là cái gì? Tiểu Phó đã để lại trên người cô từ lúc nào?

Minh Khinh Khinh nhịn không được lại muốn thử một lần nữa, đưa tay ra gõ mu bàn tay vào mép móc áo.

“Ui da.” Mu bàn tay vẫn có cảm giác đau nhức.

Nhưng cơn đau lại giống hệt như cú té ngã vừa nãy, sự đau đớn và chấn thương vốn dĩ là 100% thì nay chỉ còn dưới 10%.

Minh Khinh Khinh biết, nhất định là Phó Tuyết Thâm đã để lại cho cô thứ gì đó có thể bảo vệ cơ thể cô, nhưng, còn anh thì sao? Câu nói thì thầm kia của Marites có nghĩa là gì? Hiện tại trên người cô là vỏ trứng của Tiểu Phó?

Minh Khinh Khinh sờ soạng quanh người, nhưng cô không cảm thấy trên da có gì đó bất thường.

Không phải vỏ trứng là một bộ phận thiết yếu trên cơ thể những sinh vật trứng như bọn họ sao? Tại sao lại chạy đến trên người cô?

Vậy anh phải làm sao bây giờ?

Minh Khinh Khinh không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy có chút ruột gan rối bời.

Sau khi Phó Tuyết Thâm rời đi, cả căn biệt thự bỗng chốc trở nên trống rỗng. Minh Khinh Khinh ra ngoài cho Béo Béo và Đản Đản ăn xong, ôm một chó một mèo ngồi xuống sô pha, lắng nghe tiếng sấm sét bên ngoài, trong lòng tràn ngập nỗi nhớ nhung và lo lắng.

Cô chợt nhớ ra đợt trước Tiểu Phó có kêu một vị chuyên gia lịch sử rãnh rỗi không có việc gì làm trong biệt thự dịch một cuốn《Bách khoa toàn thư về Claflin》cho cô đọc, mà cô lại chưa có thời gian để nghiên cứu kỹ lưỡng.

Minh Khinh Khinh tới thư phòng tìm cuốn sách dày cộp đó.

Có lẽ là do mệnh lệnh của vương tử điện hạ, thế nên đối phương không dám từ chối, còn dịch rất cẩn thận, các mục lục được chú thích bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh ở bên cạnh.

Chỉ là ngữ pháp thường xuyên bị viết sai và đảo trật tự từ, khiến người khác phải nặn óc lý giải.

Cũng may là Minh Khinh Khinh tương đối kiên nhẫn, thời gian gần đây đã khá quen với cách nói chuyện của người Claflin, thế nên miễn cưỡng vẫn có thể đọc hiểu được một chút.

Trước tiên cô tìm kiếm qua một lượt, lật đến phần giới thiệu về vỏ trứng của người Claflin.

“Claflin là một trong những chủng tộc cao quý và xinh đẹp nhất trong vũ trụ, được biểu hiện cụ thể qua lớp vỏ trứng nhẵn nhụi và đẹp đẽ...”

Minh Khinh Khinh đã biết vì sao cuốn bách khoa toàn thư này lại dày như vậy rồi, nội việc kiêu ngạo giống như khổng tước xòe đuôi tự tâng bốc mình cũng đã ngốn hết mấy chục trang rồi còn đâu.

Cô lật rào rào về phía sau.

“Các chức năng chính của vỏ trứng có thể chia thành nhiều loại: Phòng vệ, điều tiết nhiệt độ, giảm xóc, đổi lấy tiền mặt, phân chia huyết thống... Trong đó, phần lớn người Claflin đều là những quả trứng đá hoa màu trắng, chỉ có những người mang huyết thống hoàng tộc thuần khiết mới là màu vàng. Huyết thống càng thuần khiết, màu sắc càng ít lẫn tạp chất hơn. Thần lực càng cường đại, công năng của vỏ trứng cũng càng mạnh hơn.”

Vị sử gia còn ghi chú một câu bên cạnh: “Phát hiện mới sau khi đến Trái đất một thời gian: Ba lớp lông trên cơ thể chim cánh cụt của Trái đất có cùng chức năng chống rét như vỏ trứng của người Claflin, trong đó, chim cánh cụt Hoàng đế của Nam Cực cũng có truyền thống giống đực nuôi dạy con cái như người Claflin, nghi ngờ rằng chim cánh cụt Hoàng Đế Nam Cực của Trái đất có một phần huyết thống của Claflin, đợi điều tra kiểm chứng.”

Minh Khinh Khinh: “.....”

“Nếu mất đi vỏ trứng thì phải làm sao?”

“Đem vỏ trứng cho người khác thì phải làm sao?”

“Vỏ trứng bị bóc ra có nguy hiểm gì không?”

“Vỏ trứng có thể tái tạo được không?”

“Làm thế nào để vỏ trứng phát triển trở lại?”

Minh Khinh Khinh bắt đầu tìm kiếm những thông tin này từ trong rừng chữ li ti dày đặc.

Sau khi lật khoảng một giờ đồng hồ, đến nỗi đầu váng mắt hoa cô mới tìm được lời giải thích có chút xíu liên quan.

“Vỏ trứng của người Claflin sau khi bị bóc ra có thể tái sinh.”

Nhìn thấy hàng chữ này, Minh Khinh Khinh thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Cô tiếp tục nhìn xuống dưới.

“Nhưng sau khi mất đi vỏ trứng, sẽ có một khoảng thời gian rất dài bị suy nhược; kỳ suy nhược này rất dễ bị kẻ địch hoặc kỳ mẫn cảm xâm lấn. Vì vậy, hãy nhớ rằng vỏ trứng là áo giáp của bổn tộc, không được tùy ý phá hỏng.”

Trái tim Minh Khinh Khinh nháy mắt lại treo ngược.

Cô nghĩ, vậy thời kỳ phục hồi sinh trưởng thì sao?

Tuy nhiên, lật qua mấy chục trang kế tiếp, đã hết phần giới thiệu về vỏ trứng của người Claflin, nhưng vẫn chưa thấy giới thiệu về thời kỳ phục hồi sau khi mất đi vỏ trứng.

Đại khái là theo ý kiến của người biên soạn, chẳng có kẻ nào ngớ ngẩn tới mức chủ động đem vỏ trứng cho người khác cả.

Minh Khinh Khinh lúc này mới cẩn thận suy ngẫm lại, hình như Phó Tuyết Thâm có một khoảng thời gian thoạt nhìn rất thiếu năng lượng và vô cùng uể oải, bỗng nhiên không thích ra ngoài tắm nắng nữa mà chỉ ru rú trong góc nhà tối tăm.

Ngày chuyển nhà hôm đó, anh còn trùm một chiếc chăn lông màu nâu, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành, khác xa với thần thái sáng láng của ngày thường —— nhưng lúc đó cô không hề để ý.

Mà thực tế là cô cũng rất khó phát hiện được những thay đổi của anh.

Lúc anh đang rơi vào cuộc bạo loạn thần lực trong kỳ mẫn cảm đầu tiên với tư cách là một tiểu zombie, đáng ra cô nên để ý đến anh nhiều hơn, truy hỏi cho cặn kẽ mới phải, nhưng cô lại không làm điều đó.

Lúc anh đang rầu rĩ chán nản vì Achilles, không dám dùng Achilles để kiểm tra sự thật lòng của cô, cô cũng không hề nhận ra.

Dường như cô không để tâm quá nhiều đến tâm trạng buồn vui giận hờn của Phó Tuyết Thâm.

Nói thì có vẻ vô tư, nhưng thực chất trong lòng Minh Khinh Khinh biết rõ rằng bản thân cô cũng giống hệt như anh, cũng chưa học được cách giữ lại và cho đi khi yêu một người.

Khó trách Phó Tuyết Thâm luôn cảm thấy không an toàn, lo được lo mất, đặc biệt là mấy ngày trước còn xảy ra chuyện kia —— Achilles tắt ngúm trên tay cô.

Cô đã biết mở rộng lòng mình, đã cố gắng quên đi tất cả những bóng mờ tâm lý mà gia đình tạo ra cho cô, và bắt đầu học những thứ có liên quan đến hai chữ ‘tình yêu’. Nhưng khi cô nhìn vào chỗ va chạm không hề để lại vết thâm máu, mu bàn tay được lớp vỏ trứng của anh bảo vệ hoàn hảo, thì vẫn vô cùng ảo não. Đã lâu như vậy rồi, đáng ra cô không nên còn tập tễnh học bước mà phải bắt kịp với bước chân anh mới đúng.

Mặc dù Phó Tuyết Thâm không cảm thấy mệt mỏi, vẫn không từ bỏ chờ đợi cô, nhưng cô  không nỡ để anh phải trả giá quá nhiều về phương diện kia.

Hai ngày sau khi cuộc hẹn hò thất bại và Achilles tắt rụi đến nay, Minh Khinh Khinh vẫn luôn nghĩ cách loại bỏ nỗi lo lắng của Phó Tuyết Thâm.

Thậm chí là theo như lời hạm trưởng nói, muốn giải tỏa giai đoạn phát sốt phải làm chuyện kia, cô cũng sẵn sàng cùng anh thực hiện.

Nhưng cô không tài nào mở miệng được. Một lý do là cô sợ mất mặt, cảm thấy xấu hổ, đó hoàn toàn không phải là điều cô sẽ làm.

Một lý do khác là cô đợi anh mở miệng trước, vì suy cho cùng, chẳng phải loại chuyện này ở trên Trái đất đều là đàn ông chủ động trước sao?

Nhưng Minh Khinh Khinh đã bắt đầu hiểu được tình cảm của Phó Tuyết Thâm, có lẽ anh cũng không muốn dùng kỳ mẫn cảm để ép buộc cô.

Tầm mắt của Minh Khinh Khinh rơi xuống dòng chữ ‘Vỏ trứng là áo giáp của bổn tộc, không được tùy tiện phá hỏng’, trong lòng lại bỗng nhiên dâng trào một nỗi chua xót và xúc động.

Cô nhớ anh.

Đúng vậy, mặc dù chỉ mới chia xa vài giờ đồng hồ.

Nhưng cô rất nhớ anh.

Thích một người thì nên lao đến từ hai phía, và phải để cho đối phương cảm nhận được điều đó. Anh có thể vì cô xa xôi vạn dặm đến Trái đất để định cư, như vậy thì cô cũng có thể vì anh mà bước lên một hành tinh xa lạ khác. Anh có thể âm thầm dành bộ phận quan trọng nhất của cuộc sống cho cô,  vậy thì cô không nên chỉ đặt mỗi chiếc tổ trứng dệt tay ‘có hoa không có quả’ vào tay anh như vậy. Anh có thể tôn trọng sự lựa chọn của cô, giữ im lặng về các chiến lược đối phó với giai đoạn phát sốt, vậy thì cô cũng có thể vì một bước đó của anh mà chủ động hứa hẹn về tương lai của hai người.

Minh Khinh Khinh bỗng nhiên có rất nhiều điều muốn nói với người đàn ông đang ở xa kia.

Cô không biết bây giờ anh đã tới nơi nào rồi, tâm trạng cứ thấp thỏm lo âu, bèn lấy thiết bị liên lạc 3D ra gọi cho anh.

Sau một chuỗi âm thanh điện tử ồn ào kéo dài, trên không trung rốt cuộc cũng loáng thoáng xuất hiện một bóng người.

Thế nhưng người tiếp nhận thiết bị liên lạc lại không phải là Phó Tuyết Thâm, mà là hạm trưởng.

“Sao lại là ông?” Minh Khinh Khinh giật mình.

Hạm trưởng đang bận đến sứt đầu mẻ trán, không kịp cùng Minh Khinh Khinh hàn huyên: “Điện hạ vừa về tới Jormungandr thì kỳ mẫn cảm thứ hai liền phát tác, hiện tại đang ở trong phòng từ trường có thể kiểm soát được kỳ mẫn cảm. Ngài ấy đang rơi vào trạng thái mê man nên không thể nào trả lời ngài được. Jormungandr bởi vì cuộc bạo loạn thần lực của ngài ấy quá mức lợi hại nên vẫn đang lơ lửng nửa đường, chưa hoàn toàn rời khỏi không phận của Trái đất.”

Minh Khinh Khinh lập tức đứng bật dậy, trái tim gần như thắt lại: “Tình huống thế nào rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Tôi cũng không biết.” Hạm trưởng nhíu mày, nói đúng sự thật: “Phòng kiểm soát từ trường loại nhỏ trên chiến hạm dù sao cũng không tốt bằng phòng kiểm soát từ trường khổng lồ trên Claflin, mà hiện tại Jormungandr vẫn đang lơ lửng, một ổ trục giữa còn bị thần lực của ngài ấy phá hủy, đang được sửa chữa khẩn cấp, trong thời gian ngắn không thể trở lại Claflin.”

“Không còn cách nào khác sao?”

Hạm trưởng cười khổ đáp: “Vương tử điện hạ cũng khá là xui xẻo, hai kỳ mẫn cảm mãnh liệt nhất sau khi trưởng thành đều phát tác ở bên ngoài Claflin, lần này cũng chỉ có thể dựa vào bản thân ngài ấy để vượt qua như lần trước thôi...”

Minh Khinh Khinh nhớ lại những đau khổ mà lần trước Phó Tuyết Thâm phải chịu đựng khi vẫn còn là tiểu zombie, sắc mặt cô liền có chút tái nhợt.

“Nếu,” Cô lấy lại bình tĩnh, “Nếu tôi đi thì sao? Tình hình có thể giảm bớt không?”

“Ngài sẵn lòng?” Hạm trưởng trố mắt nhìn Minh Khinh Khinh, sắc mặt lộ vẻ vui mừng.

Minh Khinh Khinh phát hiện trong mắt hạm trưởng và những người khác, việc cô nguyện ý đến Jormungandr vì Phó Tuyết Thâm hóa ra lại là chuyện khiến người khác kinh ngạc như vậy, cô quả thực không khỏi có chút xấu hổ.

“Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp máy bay và phi thuyền đến đón ngài. Sẽ có người chuẩn bị thủ tục cho ngài cất cánh. Ngài chỉ cần ở nhà chờ là được rồi.”

Minh Khinh Khinh không chút do dự đáp: “Được.”

*

Nửa giờ sau, Minh Khinh Khinh ký gởi một chó một mèo cho Tiểu Chu.

Vào một đêm mưa lớn, giống hệt như ngày Phó Tuyết Thâm rơi xuống Trái đất, cô cũng dũng cảm dấn thân vào một cuộc hành trình không rõ tương lai.

Bình luận

Truyện đang đọc