TA DƯỠNG THÀNH MỘT TIỂU ZOMBIE BÁ ĐẠO

Minh Khinh Khinh có một bụng lời muốn hỏi, tại sao tiểu zombie lại ngất đi? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian rời đi này anh đã bị thương?

Còn nữa, tại sao vị phú nhị đại mua căn nhà này lại là anh? Tại sao mua căn nhà này rồi anh lại tránh mặt cô? Khoảng thời gian vừa rồi anh đã đi đâu? Về quê? Anh thực sự đã tìm được cách trở lại hành tinh của mình rồi sao?

Tại sao anh lại đi vội vã như vậy? Đột nhiên rời đi chỉ để lại một tờ giấy, là bởi vì giận cô sao?

Rồi, đám người có hình thù quái dị bên cạnh anh: một người thì có bộ râu quai nón, mặc đồng phục màu xanh lục, nửa đêm rồi còn đội chiếc mũ giống như đang cosplay thuyền trưởng cướp biển; một người thì làm đầu bếp, dáng dấp thấp bé, nói chuyện lắp bắp, lúc nào cũng nhễ nhại mồ hôi; còn một người thì giống như sát thủ, ít khi cười nói, trên mặt có một vết sẹo dài kéo từ khóe lông mày, những người này từ đâu đến? Là đồng loại của anh sao?

Thế nhưng, cô lại bị chặn ngoài cửa không cho vào.

Râu Quai Nón và Mặt Sẹo đứng chắn trước cửa biệt thự như hai ngọn núi không thể lay chuyển, không cho cô vào theo.

Minh Khinh Khinh vừa đưa chân sang bên trái, Mặt Sẹo liền trưng ra bộ mặt lạnh lùng nhìn xuống cô, khoanh tay đứng yên không nhúc nhích. Minh Khinh Khinh nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay  của ông ta, không chút nghi ngờ rằng ông ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng nhấn chết được cô.

Minh Khinh Khinh lúng túng thu chân trái về, sau đó lại vươn chân phải ra thăm dò, Râu Quai Nón lập tức áp bụng bia của mình vào khung cửa bên phải, không để lại một kẽ hỡ nào có thể lọt vào, cảnh giác nhìn Minh Khinh Khinh.

“.......”

Minh Khinh Khinh nhìn hai người: “Thật ngại quá, xin hỏi hai vị đây xưng hô thế nào nhỉ?”

Mặt Sẹo trưng ra vẻ mặt hung dữ, Râu Quai Nón cũng im miệng không nói.

Minh Khinh Khinh chỉ chỉ vào bên trong: “Tôi có quen với tiểu zombie.”

Tinh Ba và hạm trưởng đồng thời nghĩ thầm trong bụng: tiểu zombie??? Ôi Chúa ơi! Sau khi vương tử điện hạ lưu lạc đến Trái đất, trầm luân đến nỗi bị con người Trái đất xem là tiểu zombie? E rằng loại lịch sử đen tối này sẽ bị ghi lại trong sử sách các thế hệ hoàng trữ* của Claflin mất thôi.

(Hoàng trữ: người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua – nguồn: Google.)

Hai người này mặn ngọt đều không chịu, Minh Khinh Khinh chán nản trừng mắt với bọn họ: “Tại sao không cho tôi vào?”

Cung phản xạ của Tinh Ba rất ngắn, mọi thứ đều phải làm tuần tự từng bước. Ông ta tuân theo mệnh lệnh của quốc vương bệ hạ, nhiệm vụ hàng đầu là đến bảo vệ an toàn thân thể cho vương tử điện hạ. Vừa rồi chính mắt ông ta nhìn thấy vương tử điện hạ tiếp xúc với giống cái Trái đất này liền ngất xỉu, làm sao ông ta có thể cho vị giống cái Trái đất này vào trong được?

Còn gia tộc của hạm trưởng thì đã trung thành với hoàng thất Claflin qua nhiều thế hệ, ông ấy biết rất rõ chuyện của Achilles chi hoàn này. Nếu cứ để mặc cho Minh Khinh Khinh tới gần vương tử điện hạ, đối với vương tử điện hạ hay vị giống cái này đối với vương tử điện hạ đều hoàn toàn bất lợi. Đám người của Đảng cầm quyền kia không dễ đối phó đâu.

Hạm trưởng dùng ngôn ngữ Claflin lẩm bẩm câu gì đó, Minh Khinh Khinh nghe hoàn toàn không hiểu.

Thấy cô không hiểu, hạm trưởng chuyển sang tiếng Trung Quốc: “Vị tiểu thư tôn quý này, vương ——  Phó tiên sinh sẽ không có chuyện gì đâu. Cô cứ yên tâm, quay về nghĩ ngơi đi.”

“Vương Phó? Tên thật của tiểu zombie là Vương Phó?”

Hạm trưởng lau trán: “...không phải, vương, uông*, chỉ là câu cửa miệng của tôi mà thôi.”

(Vương 王 có phiên âm là wáng. Uông 汪 có phiên âm là wang. Hai chữ này có phát âm gần giống nhau.)

Minh Khinh Khinh: “Nhưng tôi vẫn rất lo lắng, với lại tôi cũng còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi.”

“Có vấn đề gì kẻ hèn này có thể thay cô truyền đạt lại.” Truyền thống tôn trọng phụ nữ của Claflin khiến hạm trưởng trở nên lịch sự nho nhã hơn.

“Vậy nhờ chú truyền lại là tôi sẽ đứng đây chờ, khi nào cậu ấy tỉnh lại thì xuống gặp tôi.” Minh Khinh Khinh vỗ vỗ bùn đất trên quần jean, đặt mông ngồi xuống bậc thềm trước mặt Tinh Ba và hạm trưởng.

Dù sao bây giờ cũng đã ba giờ sáng, chẳng đến vài tiếng nữa là đã tới bình minh, cô không tin trời sáng mà Tiểu Phó vẫn không ra ngoài.

Không ngờ vị giống cái Trái đất này lại khăng khăng cố chấp như vậy, hạm trưởng rì rầm câu gì đó trong miệng, đành phải chạy lên truyền lời lại.

Hạm trưởng vừa đi, Tinh Ba một mình chặn cửa biệt thự, ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào được.

“Điện hạ, cô ấy không chịu đi.” Hạm trưởng leo lên lầu.

Thực ra không cần phải truyền đạt lại. Tuy rằng vương tử điện hạ vừa rồi đã tổn hao rất nhiều thần lực, nhưng với năng lực của anh, nghe được cuộc đối thoại bên ngoài biệt thự là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vương tử điện hạ dựa vào đầu giường, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn ửng đỏ —— hạm trưởng và Raymond chưa bao giờ thấy sắc mặt của vương tử điện hạ đỏ đến như vậy, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.

Hơn nữa, trái tim trẻ trung đầy sức sống của anh còn đập rất mạnh mẽ, đến nỗi hạm trưởng và Raymond đứng cách đó một mét cũng có thể nghe thấy.

“Không, không, không chịu đi?” Vương tử điện hạ bối rối lắp bắp.

Trong nháy mắt, hạm trưởng và Raymond có chút hoài nghi về nhân sinh, đây là vị vương tử điện hạ mạnh mẽ và lạnh lùng mà bọn họ từng nhìn thấy trên hạm tinh sao?

Phó Tuyết Thâm cố hết sức kéo căng khóe miệng, dùng khuỷu tay chống người dậy, muốn xuống lầu.

Hạm trưởng vội vàng hô lên: “Điện hạ! Hãy suy nghĩ thật kỹ!”

Không cần ông ấy nhắc nhở, màu vàng của Achilles chi hoàn trong tay Phó Tuyết Thâm cũng đột nhiên đậm màu hơn, lại có dấu hiệu muốn bốc cháy.

Nếu lần này lại phát sáng, thì đã là lần thứ ba trong ngày hôm nay.

Chỉ là một giống cái Trái đất hèn mọn, còn chưa gặp mặt mà đã khiến cho Achilles chi hoàn của vương tử điện hạ sáng lên ba lần. Bọn họ đều biết chuyện này có nghĩa là gì, và Đảng cầm quyền hoàn toàn có thể vịnh vào chuyện này để làm ầm ĩ.

Điện hạ có thể không quan tâm đến bản thân, nhưng ít ra anh cũng phải lo lắng cho vị giống cái không có sức phản kháng kia chứ.

Phó Tuyết Thâm nắm chặt Achilles chi hoàn, vẻ mặt có chút buồn bực, cuối cùng anh vẫn thu lại động tác: “Không thể gặp.”

Hạm trưởng tức tốc xuống truyền tin.

Tới tai Minh Khinh Khinh lại trở thành: “Tiểu thư, điện —— Phó thiếu không muốn gặp cô, cô trở về đi.”

“Không muốn gặp tôi???” Mặt Minh Khinh Khinh liền nghệt ra.

Cô vô cùng nghi ngờ rằng, phải chăng Tiểu Phó đang bị những người này kèm cặp hai bên, bằng không sao có thể nhìn thấy cô liền quay đầu bỏ chạy, còn nói không muốn gặp cô?

“Có phải cậu ấy đã mắc chứng hay quên không?” Minh Khinh Khinh bình tĩnh hỏi.

Hạm trưởng chạy lên rồi lại chạy xuống, đầu vã đầy mồ hôi, lần thứ hai quay lại chuyển lời: “Phó thiếu nói, ngài ấy không mắc chứng hay quên.”

“Vậy tại sao cậu ấy không gặp tôi?’

Hạm trưởng cố ý nói: “Minh tiểu thư, chúng tôi với cô không phải đồng loại.”

“Tôi biết.” Minh Khinh Khinh đáp. Hơn nữa, ban đầu cô còn cho rằng tiểu zombie chỉ là một người ngoài hành tinh bình thường, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như anh là một phú nhị đại ngoài hành tinh? Vừa có đầu bếp và người hầu, vừa mua được cả căn biệt thự cao cấp?

Không biết là đám người ngoài hành tinh này có dùng phương sách nào không, mà không ai trong số họ có hào quang khiến người khác vô thức sợ hãi như trước đây nhìn thấy tiểu zombie. Nếu bỏ qua ngoại hình và ngôn hành cử chỉ kỳ lạ của bọn họ, thì bây giờ trông bọn họ cũng chẳng khác gì những con người có chút quái gở. Điều này đã làm giảm bớt bản năng sợ hãi của Minh Khinh Khinh ở một mức độ nhất định.

Hơn nữa, cho dù có sợ thì cô cũng phải gặp mặt tiểu zombie, hỏi cho rõ xem khoảng thời gian này anh đã xảy ra chuyện gì.

“Không được, tôi nhất định phải gặp cậu ấy.” Minh Khinh Khinh thử xông vào bên trong từ hướng Râu Quai Nón.

Nhưng vừa lại gần cô đã bị bụng bia của Râu Quai Nón dội ngược trở lại.

Đương nhiên, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy cô vẫn chưa chạm vào người của hạm trưởng. Trước khi cô chạm vào, trên người cô đã được bao bọc bởi một thần lực mạnh mẽ màu xanh lam đến từ hoàng tộc Claflin, trở thành lá chắn bảo vệ. Mãi cho đến khi cô đứng vững, tấm chắn bảo vệ mới từ từ biến mất.

“Trở về đi, Minh tiểu thư. Cô còn không quay về, e là lại kinh động đến những người khác trong khu dân cư nữa đấy. Cô là minh tinh, lẽ nào không sợ sẽ xuất hiện trên các tiêu đề?”

Lời nói của hạm trưởng nghe có vẻ như đang đe dọa.

Minh Khinh Khinh nghĩ đủ mọi cách nhưng vẫn thể vào bên trong, đành phải lùi về sau mấy bước, đến khi chạm vào bãi cỏ, tầm mắt lại nhìn về phía lầu ba của biệt thự.

Trên lầu ba đèn vẫn đang sáng, có thể nhìn thấy được một bóng dáng cao ráo quen thuộc đang đứng bên cạnh cửa sổ, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, bóng dáng đó lập tức biến mất.

“.......”

Minh Khinh Khinh xoa xoa mu bàn tay, tâm tình chán nản.

Tiểu zombie không giống như đang bị kèm cặp. Vậy tại sao lại từ chối gặp cô? Tại sao rõ ràng vẫn đang ở trên Trái đất, nhưng mấy ngày nay lại không xuất hiện?

Chẳng lẽ vẫn còn giận dỗi chuyện ở Bắc Kinh sao?

Nghĩ đến chuyện ở Bắc Kinh, Minh Khinh Khinh cũng tự biết đuối lý.

“Các người không cần phải cảnh giác, tôi về đây.” Minh Khinh Khinh nói với hai người đứng canh cửa, cũng giống như đang nói cho người trên lầu ba nghe.

Đứng sau bức rèm cách đó không xa, Tiểu Phó rũ mắt xuống.

*

Minh Khinh Khinh cuối cùng cũng trở về, Tiểu Chu vội vàng chạy lại hỏi thăm, thấy trên đầu gối Minh Khinh Khinh có bùn, như ở bên ngoài bị ngã, anh ấy vội hỏi: “Làm sao vậy? Xe đâu rồi?”

“Vứt ở sườn núi rồi.” Minh Khinh Khinh tùy tay ném chìa khóa ở chỗ huyền quan, “Không cẩn thận bị ngã, bị con chó ngáng chân.” 

Tiểu Chu:???

Minh Khinh Khinh bước đến sô pha ngồi một lát, Tiểu Chu ngôi bên cạnh nói về kế hoạch lộ trình gì đó, cô hoàn toàn không nghe lọt một chữ nào, trong đầu như một mớ bòng bong.

Qua một lúc, cô nhịn không được hỏi: “Theo anh thì hai người vốn dĩ gắn như bó keo sơn, lâu ngày gặp lại, đột nhiên một người trong số đó phớt lờ người còn lại là vì điều gì?”

Tiểu Chu: “......” Hóa ra vừa rồi anh ấy cầm hợp đồng chỉ cho cô xem một đống thứ cô đều không chú ý.

Nghe cụm từ ‘gắn bó keo sơn’ làm Tiểu Chu giật cả mình.

“Còn tùy tình huống, phải xem hai người đó có quan hệ gì đã...” Tiểu Chu nói.

Từ lúc Minh Khinh Khinh vào nghề đến nay, cuộc sống của cô như một vũng nước tù đọng. Tính cách của cô cũng tương đối lạnh lùng, ngoài trừ bị một người nhà chọc giận ra, Tiểu Chu rất ít khi thấy cảm xúc của cô dao động nhiều như vậy. Đây là lần đầu tiên cô hỏi Tiểu Chu loại vấn đề này.

Tiểu Chu thăm dò: “.......người yêu?”

“Không phải.” Minh Khinh Khinh thẳng thừng phủ nhận.

Cô vốn dĩ chỉ vô thức muốn giải đáp mối quan hệ giữa chủ nhân và thú cưng, nhưng ngẫm lại, từ lúc tiểu zombie biết nói chuyện và đi lại đến nay, cô đã thực sự coi anh như một con người.

Nếu nói là thú cưng thì có vẻ hơi quá đáng.

Cô đã sớm coi anh như người trong nhà hay một người bạn.

“Người nhà.” Minh Khinh Khinh nói.

Nhưng Minh Khinh Khinh làm gì còn người nhà nào khác?

Tiểu Chu cân nhắc, hẳn là Minh Khinh Khinh không phải đang nói về vấn đề của cô đâu nhỉ? Có thể là cô đang thảo luận với anh ấy về một mối quan hệ trong kịch bản cũng nên. Thế là anh ấy liền đáp: “Tình huống như vậy có ba loại, một là thời gian xa cách nhau quá dài, tình cảm nguội lạnh, không thể trở lại như lúc xưa được nữa. Hai là giữa hai người có hiểu lầm gì đó, dẫn đến một rào cản.”

“Thứ ba thì sao?”

“Thứ ba là rất có thể đối phương đã làm việc gì đó có lỗi với người còn lại.”

Minh Khinh Khinh cảm thấy ba loại anh ấy vừa nói đều có chút dính dáng, nhưng không hoàn toàn đúng. Cô phải xin lỗi tiểu zombie vì sự cố ở Bắc Kinh, nhưng tiểu zombie cũng đâu đến nỗi vì chuyện này mà ghi thù với cô. Anh thực sự rất bao dung với cô....

Bao dung?

Từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Minh Khinh Khinh, làm cô có chút sửng sốt.

Cô luôn cảm thấy tiểu zombie có chút ngốc nghếch, tâm tính trẻ con, nên tự nhiên mà cho rằng mình đang bao dung anh. Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, đánh giá trên kết quả thì kỳ thực lần nào cũng là tiểu zombie bao dung cô.

Đầu tiên là cô đưa cho anh một khoản tiền để tống anh đi, sau đó cô lỡ hẹn, hứa nhưng không làm được, còn anh thì từ trước đến nay đều âm thầm chờ đợi.

.......

“Em muốn ra ngoài nữa sao?” Tiểu Chu thấy Minh Khinh Khinh đứng dậy, kinh ngạc hỏi.

Minh Khinh Khinh mặc áo khoác, tìm dây chun buộc gọn mái tóc dài, cầm lấy di động rồi vội vàng bước ra ngoài: “Giúp em chăm sóc Đản Đản với Béo Béo chút nhé. Em có tí việc, có thể đến ban ngày mới về.”

“Bây giờ muộn quá rồi, có chuyện gì không thể——”

Tiểu Chu còn chưa kịp nói xong, Minh Khinh Khinh đã biến mất trong thang máy.

Tiểu zombie rất quan trọng đối với cô.

Trải qua khoảng thời gian xa cách, Minh Khinh Khinh càng ý thức được điều này hơn.

Giống như mỗi ngày bình minh đều ló dạng, mỗi ngày đều sẽ thấy những rặng mây ngũ sắc, mỗi ngày đều có gió thổi bên tai, bởi vì nó vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ rời đi, cho nên người ta chưa từng cảm thấy nó đẹp đến nhường nào. Mãi cho đến một ngày, khi bình mình và hoàng hôn cùng biến mất, thung lũng vắng lặng không một ngọn gió, lòng người mới trở nên trống vắng, hoảng hốt nhìn xung quanh, cố tìm kiếm những gì đã mất.

Minh Khinh Khinh vỗn dĩ cho rằng, cái đêm hai tháng về trước là lần chia tay cuối cùng của cô và tiểu zombie, cho đến cuối đời cũng không gặp lại.

Nhưng không hề ngờ rằng lại tìm được những gì đã mất.

Còn điều gì quan trọng hơn chuyện này nữa đâu?

Cho nên cô không thể chờ đợi đến ngày mai, vì cô rất lo lắng sẽ có biến cố gì đó xảy ra —— lỡ như trời vừa sáng, tiểu zombie lại biến mất thì phải làm sao bây giờ?

*

Một lát sau, Minh Khinh Khinh khom người, lén lút xuất hiện trong bụi cây bên cạnh căn biệt thự đối diện.

Biệt thự này có mặt phía Nam giáp núi, phía Bắc là sân golf, còn hai bên Đông Tây đều là cây cối. Minh Khinh Khinh lượn quanh một vòng, tìm được một cái cây có nơi đặt chân, bắt đầu lặng lẽ.... trèo lên.

Cô mang giày thể thao, nhưng vẫn rất khó khăn, lòng bàn tay bị cọ đến đỏ bừng, nhưng cũng may là quanh năm đeo dây thừng quay cảnh võ thuật nên vẫn có chút kỹ năng.

Đêm tối yên tĩnh, sau khi gió tan, những rặng mây lại kéo đến bao phủ, bầu trời lại trở nên u ám, đưa tay lên hoàn toàn không nhìn thấy năm ngón tay.

Hạm trưởng, Raymond và những người khác đều đã đi ngủ.

Chỉ có Phó Tuyết Thâm nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Anh bước tới bên cạnh cửa sổ, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đã linh hoạt leo lên một độ cao tám mét, vị trí đó ước chừng hai tầng lầu: “........”

Đây là chuyện mà trước kia, Minh Khinh Khinh tuyệt đối sẽ không làm.

Bình luận

Truyện đang đọc