TA GIAO NỘP PHẠM NHÂN LÊN QUỐC GIA

Edit: Nấm + cầm thú




Câu lạc bộ Thần Tinh thường có quan chức tới chơi gái chuyện này ai cũng biết, cảnh sát Triệu càng rõ ràng.


Mấy năm trước công an đi càng quét thuốc phiện không ít KTV không tuân thủ quy định bị bắt đóng cửa, hộp đêm cùng các câu lạc bộ trá hình, chỉ có Thần Tinh là không bị ngã, mỗi lần đến đột kích kiểm tra đều rất sạch sẽ.


Nhưng mà cảnh sát đã sớm hiểu rõ mọi chuyện, nếu phía trên không có người bao che, không có người báo tin, thì không thể lần nào đến kiểm tra cũng thất bại như vậy.


Một lần đi đến Thần Tinh kiểm tra, nhưng kết quả ra về tay không, trước khi rời đi cảnh sát Triệu phái người ở lại canh chừng, tối đó hắn ngồi tại cửa sau Thần Tinh, nhìn thấy quan lớn thành phố A được chủ câu lạc bộ đưa lên chiếc xe đặc biệt, mới chợt hiểu ra ---


Đây là việc không phải cảnh sát địa phương có thể quản được.


Phía bên kia điện thoại cảnh sát Triệu nhíu mày, muốn nhanh chóng chạy tới.


Chỗ quan chức lui tới chơi gái nhất định có tai mắt. Chu Thanh và quan chức qua lại vì lợi ích, một khi phát hiện cảnh sát để mắt tới Thần Tinh, sợ sẽ bức dây động rừng.


"... Chú chờ bên ngoài Thần Tinh. Nếu có việc gì, cô bé, nhất định phải nói cho chú biết, hiểu chưa?"


"Chú yên tâm, bên cạnh cháu có một vị đại ca đáng tin cậy."


Dịch Tiêu nhìn về phía đại ca xăm cánh tay đang đứng, lại rời ánh mắt về phía bóng dáng Đỗ Linh phản chiếu lên cửa thang máy, khoé môi khẽ nhếch lên.


Bất kể phía trước là âm mưu đen tối gì, Dịch Tiêu cô cũng vĩnh viễn không vì sợ hãi mà chùn bước. Chỉ bằng sự gan dạ và cái đầu thông minh này thì đó chính là vũ khí nguy hiểm nhất của cô rồi.


Câu lạc bộ Thần Tinh được trang trí lộng lẫy xa hoa, thoả mãn đầy đủ các nhu cầu về các dịch vụ ăn chơi và khiếu thẩm mỹ của các quan chức ở mọi lứa tuổi. Vừa vặn hôm nay là cuối tuần, đủ loại người lui tới. Vì vậy Dịch Tiêu cùng đại ca xăm cánh tay không gây sự chú ý gì.


Hai người đến sảnh đánh bowling dừng lại chơi một lát, sau đó giả vờ vừa nói chuyện vừa đi dạo quanh câu lạc bộ một vòng để tìm kiếm Chu Thanh và Vương Sấm.


Đang sóng vai đi cùng nhau, đại ca xăm cánh tay chợt hạ giọng nói nhỏ bên tai cô: "Này em gái, lá gan em lớn thật đó, những nơi như vậy mà em cũng dám đến?"


"Vì điều tra vụ án."


Đại ca xăm cánh tay bĩu môi. Hắn lúc còn niên thiếu chưa hiểu sự đời ngông cuồng phá phách, từng có một đoạn thời gian lăn lộn ngoài xã hội, sau này bởi vì tụ tập đánh nhau bị bắt vào trong cục cảnh sát, cha già ở nhà nghe tin liền tức giận đến mức bệnh tim tái phát đột ngột qua đời. Điều đó khiến hắn rất hối hận sau đó hắn chuyên tâm cải tà quy chính, tích cực làm nhiều chuyện tốt để tích âm đức sau này.


Mặc dù hắn đã thay đổi, nhưng mỗi khi người khác nhìn thấy cánh tay hắn xăm kín hình thanh long cùng vòng dây chuyền vàng to trên cổ đều sẽ theo bản năng tránh xa hắn. Bây giờ hiếm khi gặp được một cô gái tin tưởng hắn như Dịch Tiêu, hắn hiển nhiên đã coi Dịch Tiêu như em gái ruột của mình mà bảo vệ.


"Việc tra án em cứ giao cho cảnh sát đi.. Nơi này khắp nơi đều là thương nhân quan chức lớn tuổi, em lớn lên xinh đẹp như vậy đến đây không an toàn đâu, hôm nay may mà có anh đi cùng, nếu chỉ có mình em đến không chú ý một chút liền có thể bị ai đó lừa đưa đi, quả thật rất nguy hiểm đó. Người đến đây đều là các ông chú lớn tuổi đã thành tinh, đều là các nhân vật có tiền có quyền muốn làm gì thì làm, chưa nói đến chỗ lộn xộn như Thần Tinh này, nếu em bị một trong số họ để ý kết quả xấu nhất là có thể bị kéo đến WC cưỡng bức làm nhục. Cho dù em muốn tra án, cũng không thể không nghĩ tới người nhà chứ?"


Đại ca xăm cánh tay nói xong, chợt nhận ra mình nói chuyện có chút thô lỗ bèn im lặng một lúc, có chút hối hận cười một tiếng: "Em gái, lời anh nói em đừng để trong lòng, anh đây..."


Bỗng nhiên Dịch Tiêu nhíu mày nhìn về một hướng, người dẫn đầu là một cô gái trẻ tuổi mặc một chiếc váy liền màu đỏ tươi bó sát làm tôn lên nước da trắng như tuyết, cùng vòng eo nhỏ nhắn quyến rũ, đi theo phía sau là vài cô gái xinh đẹp quyến rũ.


Cô lập tức dựa vào cánh tay đại ca xăm cánh tay, thân mật kéo cánh tay trái của hắn, nghiêng đầu nhìn hắn nhếch miệng cười, cố ý nói lớn:


"Anh, chúng ta đi bơi có được không?"


Dịch Tiêu nháy mắt với đại ca xăm cánh tay, đại ca xăm cánh tay lập tức hiểu rõ ý cô, bàn tay to vung lên: "Muốn đi đâu, đều nghe em hết!"


Mấy cô gái coi như không thấy gì, mắt vẫn nhìn thẳng đi ngang qua hai người.


Ánh mắt đại ca xăm cánh tay không kìm chế được khẽ liếc qua mấy đôi chân dài miên man. Không hổ là Thần Tinh chuyên cung cấp thú vui cho quan viên, cô gái nơi này ai cũng chất lượng cao.


Bỗng nhiên, cánh tay truyền ra một cơn đau, hắn bị đau nên quay đầu nhìn, thấy Dịch Tiêu đang nhéo hắn, kìm nén cơn giận, trợn tròn hai mắt.


"...Sao vậy?" Hắn hỏi.


Dịch Tiêu cắn môi, cũng không biết vui hay buồn, mãi đến khi đám người kia đi xa mới nói:


"Cô gái đầm đỏ kia, là nữ chính trong tấm hình của Chu Thanh và Vương Sấm."


...


Cô gái khỏa thân trên tấm hình da trắng như tuyết, dáng người đầy đặn quyến rũ, khuôn mặt tinh xảo vô cùng xinh đẹp.


Trên xe, cảnh sát Triệu nhìn tấm ảnh một hồi lâu, sờ sờ đám râu rối loạn của mình, hỏi: "Cô bé, cháu chắc chắn cô gái kia chính là người trong hình?"


"Chắc chắn ạ."


Dịch Tiêu ngồi ở ghế trước kế bên lái xe, khí thế anh hùng ngời ngời, lớp trang điểm lại khiến cô có thêm chút quyến rũ: "Cảnh sát Triệu, xin chú điều tra rõ lại lịch của cô ấy. Cháu có cảm giác, cô ấy là nhân tố quyết định của vụ án."


"Chú hiểu rồi." Cảnh sát Triệu cất bức ảnh đi, ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu một cái, sau đó cúi xuống, giọng nói có chút hờn giận:


"Tiêu Hổ, đã lâu không gặp, tiểu tử cậu đổi tính rồi hả?"


Đại ca xăm cánh tay thành thực nói: "Này, tôi được anh dạy bảo, nên bây giờ muốn làm người tốt đó."


"Vậy sao."


Cảnh sát Triệu lẩm bẩm một câu. Lúc trước Tiêu Hổ tụ tập đánh nhau bị ông bắt được. Hôm nay gặp mặt cậu ta nên khá bất ngờ, huống chi, Tiêu Hổ này lại ở chung một chỗ với cô bé...


Cô bé này quả thực gan lớn mật lớn, ai cũng dám qua lại.


Hai tay cảnh sát Triệu nắm chặt vô lăng, hơi mím môi, nói tiếp: "Cô bé, lần sau đừng tới nơi như vầy nữa, có chuyện gì cứ giao cho chú."


"Cảnh sát Triệu, hôm nay cháu không thể không tới đây được."


Cảnh sát Triệu đã làm nghề cảnh sát mấy chục năm, thường xuyên đi tới Thần Tinh càn quét thuốc phiện, nếu ông ấy đột nhiên xuất hiện ở câu lạc bộ, đám người kia sẽ đánh hơi được mà bỏ chạy.


Ông chớp mắt một cái, hiểu rõ ý của Dịch Tiêu, cổ họng nghẹn lại, trầm giọng nói: "... Xin lỗi."


Dịch Tiêu lắc đầu: "Không đâu, cảnh sát Triệu, vụ án này rất cần chú. Chẳng qua là chú nên đứng ở một nơi bí mật nào đó, chờ thời điểm thích hợp, như vậy mới phát huy hiệu quả tốt nhất."


"Ý của cháu là..."


Đáy mắt Dịch Tiêu xẹt qua một tia sáng, quay đầu cười với ông: "Tương kế tựu kế, tìm hiểu nguồn gốc."


Cô giơ điện thoại ra cho cảnh sát Triệu xem, trên màn hình hiển thị một tin nhắn phản hồi đến từ Chu Thanh:


[Về chuyện tấm hình kia, tao muốn nói chuyện với mày. Mày muốn gì, tao cũng đồng ý.]


...


Lúc ở trong câu lạc bộ Dịch Tiêu không tìm được Chu Thanh với Vương Sấm, nhưng ngoài ý nhìn thấy cô gái khỏa thân trên tấm hình, cứ điều tra theo hướng đó, chắc chắn phát hiện bí mật kinh thiên động địa.


Đối phương cũng đứng ngồi không yên như kiến bò trên chảo. Hai người Chu Thanh Vương Sấm nhất định đã bàn đối sách, cho nên mới nhắn tin đòi hẹn gặp, nói như vậy đối phương đã có chuẩn bị.


Một khi đã như vậy, chủ động chặn đánh xem như là một cách hay.


Dịch Tiêu quyết định chính diện gặp mặt hai người Chu Thanh một lần.


Tất nhiên, cô sẽ không tự ra mặt ---


"Các người nói gì?!"


Đầu trọc ngồi trong phòng cho thuê máy tính (*cũng giống quán net), trước mặt bày một đống mì ăn liền, bốn phía vách tường dán đầy ảnh khiêu dâm được screenshot.


Cảnh sát Triệu đứng trong căn phòng nhỏ này, khí chất cương trực khiến ông đứng người không yên, ánh mắt di chuyển một chút liền nhìn thấy mấy hình ảnh khiêu dâm, đành phải dồn tất cả tinh thần tập trung nhìn gã gà què đầu trọc lóc trước mặt.


... Ngày nào cô bé cũng lui tới với những loại người này?!


Tiêu Hổ bưng tới hai ly nước cho cảnh sát Triệu và Dịch Tiêu. Dịch Tiêu uống một ngụm cho mát họng, nói: "Tôi nói là, xin đại ca đi thay tôi, cầm tấm hình này đi gặp mặt Chu Thanh, đưa ra điều kiện với ông ta."


Đầu trọc nhìn Dịch Tiêu lại nhìn sang cảnh sát Triệu, hỏi lại: "Các người điên rồi sao? Để tôi đi gặp mặt ông già hèn hạ này? Còn muốn tôi lấy tấm ảnh uy hiếp ông ta?" Hắn chỉ vào cảnh sát Triệu, "Cảnh sát các người sao có thể ép tôi làm việc này hả?"


Cảnh sát Triệu ngẩng đầu, nhìn mấy ảnh chụp khiêu dâm trên tường phía sau đầu trọc, căm giận hất mặt, giật giật môi:


"Cậu đi gặp ông ta... là oan ức cho cậu sao?"


"Hả?!"


Đầu trọc ngay tức khắc không thể nói rõ, trong lòng buồn bực, giống như có tảng đá đè nặng: "... ý ông là gì!"


Tiêu Hổ lập tức đi lên giữ chặt đầu trọc, nửa an ủi nửa khuyên giải nói: "Huynh đệ, đừng động thủ với cảnh sát, tích âm đức, tích âm đức..."


"Mẹ nói, tôi trêu chọc ai chứ..."


Mấy người khuyên mãi mới thuyết phục được đầu trọc. Bốn người ở đây chỉ có một mình đầu trọc chưa từng tiếp xúc với Chu Thanh, để hắn đi bàn điều kiện với Chu Thanh là hợp lý nhất.


Ngày hẹn gặp mặt, đầu trọc ăn mặc như chó hình người đi đàm phán với Chu Thanh. Cảnh sát Triệu dừng xe ở gần quán cà phê.


Dịch Tiêu lén gắn máy nghe trộm trên người đầu trọc, tránh cho người này bán đứng cảnh sát Triệu hoặc bị đối phương dụ. Không ngờ nhìn bề ngoài đầu trọc có vẻ không đáng tin, nhưng diễn xuất rất được, ngay cả Dịch Tiêu còn bị hắn lừa gạt.


Chu Thanh đề nghị dùng tiền giải quyết chuyện này. Đầu trọc dựa theo đối sách mọi người bàn bạc trước đó, đồng ý xóa ảnh nếu ông ta đưa hắn mấy trăm ngàn đồng, sau đó lại nói thêm, bảo Chu Thanh tìm việc làm cho hắn.


Chu Thanh ngoài mặt cười hì hì, trong lòng không biết mắng chửi đầu trọc bao nhiêu câu.


Khi đầu trọc trở lại, ngồi vào xe cảnh sát Triệu cả người liền co quắp, vừa uống nước vừa nói: "Lương tâm của tôi không chịu được, vì một tấm hình, gạt người ta lấy mấy trăm ngàn, lại bắt người ta tìm việc làm cho mình... Tha cho tôi đi, nghĩ cũng không muốn nghĩ, đừng bắt tôi làm mấy chuyện này nữa..."


Dịch Tiêu vỗ vai hắn, giơ ngón cái lên với hắn.


Dịch Tiêu vẫn chưa lấy lại máy nghe trộm trên xe Chu Thanh. Lát sau, nghe thấy tiếng Chu Thanh và Vương Sấm nói chuyện, cô lập tức bảo mọi người im lặng.


Chu Thanh: "Bộ trưởng Vương, thằng nhóc kia đòi trăm ngàn đồng, rồi bắt tôi tìm việc làm cho nó, ông nghĩ thế nào?"


"Đây chẳng phải công phu sư tử ngoạm sao? Ông đồng ý?"


"Tôi còn cách nào nữa à! Nếu không làm theo hắn sẽ đưa ảnh kia cho vợ của tôi, nhà của tôi còn chưa đủ ồn ào sao?"


Bộ trưởng Vương im lặng thật lâu: "Thật sự không được, bảo cảnh sát bên kia bắt giam hắn hai ngày, chờ hắn an phận rồi thả ra."


"Đây không phải mười năm trước, hiện tại không nên động vào bên phía cảnh sát, dám tùy tiện bắt người? Hôm sau lập tức phát tin tức của ngươi lên mạng... cũng bởi vì chuyện mấy bữa trước, gần đây cục trưởng Lý không chịu gặp mặt tôi."


"Đều là người trong nhóm, mới nhờ ông ta làm chút chuyện liền rụt đầu vào mai rùa rồi... Được, không có lý do bắt, thì tôi tìm cho mấy lý do để bắt giam không được sao? Lão Chu, ông mau liên lạc với Bạch Tuyết, sắp xếp một cô qua hầu hạ vị đại hiệp chính nghĩa này, đến lúc đó báo cảnh sát thằng nhóc đó chơi gái, chẳng phải có thể giam giữ hắn vài ngày sao hả?"


Chu Thanh vỗ tay một cái, khen ngợi nói: "... vẫn là bộ trưởng Vương có biện pháp hay!"

Bình luận

Truyện đang đọc