TA GIAO NỘP PHẠM NHÂN LÊN QUỐC GIA

Edit: Cục Bông Nhỏ
Beta: cầm thú

Trong đó trên Wechat có một cái khiến cho Dịch Tiêu chú ý.

[Chia sẻ video Graffitti]

"Graffiti" là một từ tiếng lóng phổ biến nói về những tên biến thái trên tàu điện ngầm, những tên biến thái này sẽ khoe khoang và chia sẻ "thành quả" của mình bằng cách bôi chất lỏng màu trắng của chúng lên các nạn nhân, chính là "Graffiti".

Đối với những tên biến thái to gan hơn, chúng thậm chí quyết định sau khi "Graffiti" hoàn tất sẽ đặc biệt nhắc nhở nạn nhân:

"Cô gái, sau lưng cô có cái gì đó, tôi giúp cô lau nó."

Cô gái không biết gì về sự thật đã thực sự cho rằng là có người hảo tâm nhắc nhở, vừa cảm ơn tên biến thái, vừa đi vừa lau chất lỏng trên lưng. Có những lúc cánh tay không lau tới, tên biến thái sẽ chủ động giúp nạn nhân lau.

Trong quá trình lau, tên biến thái có thể tiếp xúc gần gũi với nạn nhân, lại một lần nữa chúng sẽ đạt được thoả mãn về tâm lý.

Mà nạn nhân chỉ cảm thấy xui xẻo một cách ngẫu nhiên, vừa không biết ai làm, lại vừa không biết khi nào mình bị "Graffiti", vì thế cũng không có ý nghĩ sẽ báo cảnh sát.

Khi mở Wechat lên, bên trong mọi người đang nói chuyện rất sôi nổi, thỉnh thoảng có người chia sẽ video mới vừa quay hôm nay vào, kèm theo đó là những bình luận tục tĩu ở bên dưới.

Để gia nhập nhóm này cần có admin xác nhận, nên Dịch Tiêu tạo tài khoản Wechat với thông tin là người đàn ông trung niên để tham gia vào trong diễn đàn này, ngay lập tức liền có người chủ động trò chuyện riêng.

"Chú em được ai đưa vào thế?"

Dịch Tiêu đáp: "Hôm nay em vừa mới quen đàn anh trong này."

"Chú có đáng tin không đấy?"

"Đáng tin."

Cuộc trò truyện kết thúc không lâu sau, admin chủ động thêm Wechat của Dịch Tiêu và phát lì xì cho cô.

[Diễn đàn của chúng tôi không phải miễn phí, hai trăm mỗi tháng, gia nhập hội cần trả năm trăm hội phí.]

Một người chi hai trăm mỗi tháng, trong đây ước chừng có hơn bốn trăm thành viên, tính sơ lại một tháng thu hơn tám vạn, miễn bàn tới vấn đề này nhưng đa số những người trong đây đều cùng mục đích mà thôi.

Dịch Tiêu chuyển khoản cho đối phương bảy trăm đồng, thành công trở thành thành viên của hội; sau đó xóa bỏ lịch sử cuộc trò chuyện Wechat của người đàn ông trung niên với admin, không lưu lại dấu vết mà còn trả điện thoại lại cho hắn.

"Mày...mày lấy điện thoại của tao làm gì?" Người đàn ông hỏi.

Dịch Tiêu dừng động tác trên tay lại: "Tôi thấy ông có không ít thành viên nha."

Mặt người đàn ông tối sầm: "Mắc mớ gì tới mày."

Dịch Tiêu nhẹ nhàng a một tiếng, vươn tay thu hồi lại, đem máy ghi âm trên tay người đàn ông bỏ vào túi của mình.

"Liên quan gì tới tôi? Cảnh sát tới thì ông sẽ biết."

Hai tay hai chân của người đàn ông bị trói chung lại một chỗ, giống như nhộng nằm trên mặt đất giãy dụa vài cái, nhưng mà tránh không thoát.

Dịch Tiêu liếc mắt, tựa vào cây khô bên cạnh đợi cảnh sát tới.

Lúc này cô gái bị nhắm làm mục tiêu lúc trước lại cảm ơn Dịch Tiêu. Ban đầu cô không có chú ý người ở phía sau, sau đó lại nghe thấy tiếng kỳ quái ở phía sau lưng mới phát giác là có chuyện không ổn.

Không lâu sau đó cảnh sát chạy tới, ba người cùng nhau đến cục cảnh sát làm bản tường trình.


Cảnh sát nghiên cứu những hình ảnh, video trong điện thoại người đàn ông. Tuy người này theo dõi và chụp ảnh những cô gái khác, nhưng cảnh sát nhân dân đang trực ban cho rằng chuyện theo đuôi những cô gái này không gây tổn thương tới thân thể họ, nên quyết định biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chỉ phê bình người đàn ông này một trận rồi thôi.

"Đồng chí cảnh sát." Dịch Tiêu nói, "Anh có thể xem một chút trên Wechat của hắn, bên trong chứa rất nhiều nội dung phạm pháp, tuy chuyện này là nhỏ nhưng sau lưng lại là chuyện lớn".

"...Cái nhóm đó, tôi cũng có thấy...Vầy đi, tôi sẽ báo cáo lên lãnh đạo, hỏi nên giải quyết làm sao."

Loại giải thích này căn bản không có kết quả.

Nếu không làm lớn chuyện hơn, thì sẽ có mấy người coi trọng vụ án này nếu nói vụ án "Chưa thực hiện được", "Không có ai bị thương"??

Dịch Tiêu mấp máy môi, cách nửa ngày liền đến cục cảnh sát thúc giục hỏi tiến độ, cuối cùng cảnh sát thấy người đàn ông này không tuân theo << điều luật xử phạt quản lý trị an>> và trừng phạt bằng cách tạm giam ba ngày.

Truyền thông thành phố D đêm đó báo cáo vụ án này, bất quá cũng không thu hút sự chú ý của đại chúng, thứ nhất vụ án không có điểm bùng nổ, thứ hai một tên biến thái bị bắt không có nghĩa là sau này thành phố D sẽ trở nên an toàn.

Những tên biến thái đều diễn ra hành động mỗi ngày, cũng tiếp dục duy trì.

Một người một ngựa muốn bắt những tên biến thái này thì cũng có giới hạn, muốn chân chính giải quyết vấn đề này thì cần biện pháp tốt hơn.

...

Nhóm Graffiti được thành lập bất hợp pháp trên Wechat, Dịch Tiêu gia nhập một group trên đó tên là "D lang hữu" - nơi bằng hữu gặp gỡ nhau. Bọn chúng mỗi ngày chia sẽ video hoặc hình ảnh chiến tích của mình lên, thậm chí có khi bọn chúng còn livestream thẳng lên trên group luôn để vừa theo dõi nạn nhân vừa khoe chia sẽ chiến tích Graffiti của mình.

Dịch Tiêu quan sát mấy ngày thì nhận ra bọn chúng thực hiện có quy luật ---

Bọn chúng đa số cực kỳ yêu thích hoạt động vào giờ cao điểm ở các tàu điện ngầm, xe buýt, thời gian này sẽ có lượng lớn người tham gia giao thông nên không gian bên trong xe sẽ chật chội và có rất ít người chú ý tới hành vi của chúng. Bọn chúng thích chọn những cô gái bận trang phục bó sát, nóng bỏng nhưng nhìn thoáng qua sẽ thấy có chút ôn nhu, nhút nhát làm mục tiêu.

Những cô gái như thế, một khi đã bị bọn chúng quấy rối tình dục thì thường sẽ lựa chọn im lặng, hoặc là chủ động tránh xa bọn chúng, không dám đối mặt chất vấn chúng.

[Trên xe nhiều phụ nữ như vậy, loại này không dễ chọc, quan sát là được, đừng gây chuyện.]

[Không thể làm như vậy, nếu như bị bắt tại chỗ sẽ rất khó coi.]

[Tôi chưa từng thử giả trang thành người bị thần kinh như vậy bao giờ, thật muốn nhìn xem khi bị bắt được sẽ phải thừa nhận mình bị thần kinh không biết gì cả.]

[Chú Mã? Là ông già lần trước đâm cô gái kia mấy dao?]

[Cậu không biết à? Chú Mã chính là người đại diện cho chúng ta a, người ta có tiền sử bệnh động kinh, đâm cô gái kia bằng dao gâm cũng có thể an toàn thoát ra ngoài, chúng ta so ra còn kém.]

[Gần đây không thấy chú Mã ra ngoài hoạt động, sợ rồi à?]

[Chú Mã mà sợ? Giỡn à!!! Người ta đổi địa chỉ đó!]

Dịch Tiêu tổng hợp thông tin trên diễn đàn chính, phát hiện nơi gây án mới nhất của chú Mã – tàu điện ngầm tuyến số 3 trạm Thiên Thai.

Tuyến tàu số 3 có lượng người đi cực lớn, toàn người chen với người, những tên thủ lĩnh của group sẽ chọn nơi này đầu tiên.

Muốn xoá bỏ nỗi sợ hãi của mọi người đối với những tên biến thái như thế này, ra tay từ chú Mã là hợp lý nhất.

Dịch Tiêu cấm chốt liên tục 3 ngày ở trạm Thiên Thai, rốt cục cũng phát hiện ra tung tích của chú Mã.

Sau sự kiện phát sinh lần trước, chú Mã trở thành một nhân vật có chút danh tiếng ở khu vực này, khi gây án lại đội mủ che khuất nửa khuôn mặt, cầm gây chen lên tàu điện ngầm, nhìn thoáng qua giống y như đúc người già bình thường.

Dịch Tiêu đi theo chú Mã lên tàu điện ngầm.

Chưa tới giờ cao điểm nhưng tàu điện ngầm vẫn như cũ toàn người với người. Chú Mã tiến vào toa hành khách phía trước, sau đó đã đi theo một cô gái nhìn giống thành phần tri thức, nhìn lên trên một cách tự nhiên đứng chung một chỗ với cô.


Dịch Tiêu đứng ở phía sau bên phải chú Mã, làm bộ như không chút để ý chăm chú nhìn điện thoại di động.

Tàu bắt đầu khởi hành, chú Mã bước một bước nhỏ về phía trước, mọi người xung quanh người thì ngủ, người thì nhìn điện thoại di động, không một ai để ý lão già này.

Dịch Tiêu vừa không đổi sắc mặt nhìn hướng đi của chú Mã, vừa từ đáy túi vải rút ra một gãi lưng----

Nếu chú Mã giả bộ động kinh để trốn khỏi sự trừng phạt, vậy thì cũng đừng trách Dịch Tiêu áp dụng một số thủ đoạn đặc biệt.

Chú Mã cao khoảng 1m65, Dịch Tiêu rũ mi mắt, tầm mắt lướt qua đầu người phía trước, vừa hay có thể thấy rõ cánh tay của chú Mã.

Bên trong tàu, tiếng loa phát thanh vang lên nhắc nhở mọi người phía trước sẽ có chấn động nhẹ, Dịch Tiêu đoán chú Mã sẽ nhân cơ hội này đánh lén cô gái tri thức phía trước.

Quả nhiên, vài giây sau khi thân tàu bắt đầu lay động nhẹ, hứng thú của chú Mã càng lúc càng cao, tay phải bay thẳng đến eo cô gái sờ soạng.

Bả vai của hắn thoáng lung lay, Dịch Tiêu quyết định thật nhanh, cầm cây gãy lưng đâm thẳng vào mông chú Mã.

Bóng lưng chú Mã hiển nhiên cứng ngắt một chút, sau khi phục hồi tinh thần lại thì nghiêng đầu nhìn về phía sau một chút nhưng không thấy gì cả.

Dịch Tiêu làm khuôn mặt "cá chết"* sau khi thấy chú Mã giương mắt quay đầu trở về.

*Mặt "cá chết": mặt không cảm xúc.

Dịch Tiêu cười mỉm, rồi lại cầm cây gãi lưng đâm tiếp vào mông chú Mã---

Lần này đâm hụt, cây sáo xuyên qua giữa hai chân.

Dịch Tiêu tấn công sai chỗ, nhíu mày, lúc này đem cây gãy lưng kéo trở về ---

"A!"

Phần đầu của cây gãi lưng không cẩn thận đụng tới bộ phận không thể miêu tả của chú Mã.

Chú Mã bị đau la lên một tiếng, hai tay che phía dưới, nhe răng há miệng.

Toàn bộ tầm mắt của mọi người trong toa tàu đều tập trung trên người chú Mã.

Mắt thấy không còn kịp để thu cây gãy lưng về, Dịch Tiêu quyết định buông tay ném một cái, cây gãi lưng rớt ngay dưới chân chú Mã.

Chú Mã cuối đầu liếc mắt nhìn, nhe răng trợn mắt rồi rống giận:

"Kẻ nào, kẻ nào con mẹ nó làm?!"

Người xung quanh xem một chút cây gãy lưng nằm trên đất rồi lại xem động tác bưng bít của chú Mã, trong nhất thời hiểu chuyện gì đang xảy ra, có người cười trộm, có người xem náo nhiệt, có người không nhúc nhích.

Chính là không có ai trả lời câu hỏi của chú Mã.

"Mẹ nó, gặp quỷ rồi."

Chú Mã mắng một câu, nhặt cây gãi lưng lên làm thành vũ khí chỉ vào người xung quanh: "Rốt cuộc kẻ nào con mẹ nó làm?"

Người xung quanh vội lui về sau, chỉ sợ cây gãi lưng này đụng trúng mình.

Dịch Tiêu cong môi, vùi lấp bản thân vào trong đám người, trầm mặc được một lúc thì cô há mồm hỏi:

"...Làm cái gì?"


"Làm gì? Kẻ nào con mẹ nó có bệnh cầm cây này đâm vào mông tao?!"

Lời chú Mã vừa nói ra thì toàn bộ toa tàu cười thật to.

Mặt hắn nhanh chóng đỏ lên, hận không thể tìm được cái lỗ nào chui vào trốn.

"Ông ơi, ở đây không có ai mà có hứng thú với cái mông của ông đâu."

Cách đó không xa, một cậu thanh niên lấy tai nghe xuống không nhịn được nói một câu, lại rước lấy một trận cười ầm trong toa tàu.

Chú Mã nào có thể chịu được nỗi vũ nhục này?

Hắn đẩy đám người trước mặt vọt tới cậu, cầm cây gãy lưng chỉ vào mũi cậu và chất vấn:

"Thằng ranh con này, nói chuyện còn không bằng thả rắm!! ... Mày nói, có phải mày làm không?!"

Cậu thanh niên nôn oẹ một cái, nhíu lông mày lại: "...Tôi giống là người có khẩu vị nặng như vậy?"

"Mày...!"

Chú Mã nói xong liền lấy tay che vị trí trái tim lại, thân thể bắt đầu co quắp, khoé miệng không ngừng chảy ra nước miếng, làm bộ dáng không thở nổi hướng người cậu thanh niên mà té xuống.

Cậu thanh niên rất cảnh giác, đã từng thấy nhiều lão già giả làm trò này nhiều lần rồi, bước một bước dài về bên trái, chú Mã ngã vào hư không, đầu đụng vào tay vịn trên tàu.

Cậu thanh niên: "...Tôi không có làm cái gì hết a, tất cả mọi người đều nhìn thấy, chính ông ta tự ngã xuống."

Mọi người bên trong tàu đều gật đầu một cái, cũng có người khuyên gọi cấp cứu, mạng người là quan trọng.

Dịch Tiêu nhân cơ hội khoa trương kêu lên: "Ấy! Ông ta không phải xuất hiện ở trên tin tức mấy ngày trước sao?"

"Cô gái, tin tức gì a?"

"Đâm cô gái bằng dao găm đó. Lão già này sờ soạng mông con gái người ta bị phát hiện, còn cầm dao găm đâm cô gái ấy vài dao... Tin tức nói lão già này có bệnh động kinh, cuối cùng cũng không có bị bắt."

Dịch Tiêu nói tới chỗ này, hơn phân nửa mọi người trong tàu nhớ lại vụ án kia, có người tìm ra tin tức rồi so sánh lão ta với người trong hình, kinh ngạc hô lên:

"Đúng là lão già này rồi."

"Lão già này bị động kinh mới là tốt a! Tôi có bạn làm ở bệnh viện, nơi mà lão ta khám chữa bệnh, chính miệng nói với tôi là lão ta không có bệnh!"

"Không có bệnh, vậy tại sao giờ lão ta lại co quắp?"

"Giả bộ thôi!"

"Ngộ nhỡ không phải thế?"

"Tôi bảo này, chúng ta đừng quản ông ấy, để ông ta nằm đó một chút xem có phải giả bộ hay không! Trước nhìn cái tin tức đó tôi giận đến mức không thể nào diễn tả được, nào có tội phạm động kinh nào mà còn có thể đâm người?! Theo tôi thấy lão già này chính là có động cơ không thuần khiết! Không chừng hôm nay cũng tới đây là sờ mông đi!"

Mọi người trong xe rối rít gật đầu.

Chú Mã lại giống như bị điếc, cứ tiếp tục giả vờ động kinh.

Dịch Tiêu nhìn chằm chằm chú Mã, hỏi:

"Đại ca, còn nằm ở đây làm gì? Đứng dậy đi, nếu không để cho cảnh sát tới đây kiểm tra ông một chút?"

Chú Mã vừa nghe mấy lời này nhất thời ngừng co quắp, vịn lan can đứng dậy, vừa lúc tàu điện ngầm tới trạm, hắn phủi mông một cái giống như không có chuyện gì xảy ra rồi đi xuống tàu.

Dịch Tiêu hé hé miệng cười, theo sát chú Mã xuống tàu.


Bình luận

Truyện đang đọc